Phụ Tử Quan Hệ - Phụ Tử Quan Hệ - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Phụ Tử Quan Hệ


Phụ Tử Quan Hệ - Chương 10


Nghỉ trưa.

Thời tiết sau khi cơn bão qua đi không lạnh không nóng, gió thổi qua ấy là điều hòa tự nhiên nhất trong mùa hè, mát mẻ thư thích, góc của y phục rộng rãi theo gió nhẹ bay, hình thành những đường cong tựa như sóng gợn, gió mát từ dưới quần áo tiến vào bên trong, cả cơ thể liền thư thư phục phục hưởng thụ gió hè phất qua, như là bàn tay dịu dàng của người mẹ vuốt ve khuôn mặt mịn màng của đứa con, tự nhiên như vậy, dịu dàng như vậy, không có lấy một chút làm bộ làm tịch nào.

Vu Phong đem xe đậu xong xuôi ở bãi đỗ xe của tiểu khu, bé con đã ở dưới sự chỉ bảo không mấy kiên nhẫn nhiều lần của Vu Phong học được mở cánh của xe, nghe thấy Vu Phong đem động cơ xe tắt đi, bé liền dùng bàn tay nhỏ kéo tay nắm cửa xuống, cố gắng đẩy cánh cửa xe dày nặng ra, một tay bám lấy thành xe, từ bên sườn nhảy phắt xuống mặt đất, từ góc nhìn của Vu Phong, động tác bé con xuống xe thật nguy hiểm, cái đầu nhỏ suýt chút nữa thì đập lên cửa xe, may mà bé nhảy nhanh.

Rầm, cánh cửa xe bên chỗ bé con bị hai tay bé dùng sức đóng lại, Vu Phong mới đẩy của xe ra đi xuống, rất tự nhiên vươn tay hướng về phía bé con mà anh nhặt được kia, bé con vươn bàn tay nhỏ đưa cho Vu Phong, lại còn nắm chặt ngón tay anh, bé con nhớ đến chuyện gì đó, lắc lắc ngón tay Vu Phong, ngửa mặt lên hướng Vu Phong.

“Anh trai, sách ở trong xe quên cầm rồi.”

Vu Phong là cố ý đem sách tạm thời để ở trên xe, anh cũng không tính bảo với bé con, trong lòng lại cho rằng bé con sẽ không nhớ đến, ai biết được bé con này tâm tâm niệm niệm đều là mấy cuốn truyện đó, “Chúng ta đi mua thức ăn trước, đợi trở về rồi cầm sách.”

Vu Phong không quá thấu hiểu tâm tư trẻ nhỏ tất nhiên không biết ý nghĩa của sách đối với Vu Dương, đây là sách anh trai mua cho bé, bé còn rất thích xem những bức hình xinh xinh đẹp đẹp đó, mua nhiều lắm, sau này anh trai muốn dạy bé đọc sách, dạy bé học viết chữ vẽ tranh, những thứ trong suy nghĩ của bé con khá nhiều, thế nhưng bé phi thường thích sách anh trai mua.

Bởi vì đó là thuộc về bé, thuộc về đứa nhỏ gọi là Vu Dương.

Nghe xong lời giải thích của anh trai, bé con không quậy không nháo cùng Vu Phong đến siêu thị nhỏ trong tiểu khu mua thức ăn, siêu thị nhỏ của tiểu khu là gần đây mới khai trương, Vu Phong cũng là ưa tiện lợi mới đem bé con sang bên đó, chợ thực phẩm lớn cách tiểu khu chỉ có năm phút lộ trình, Vu Phong cũng là muốn xem xem thức ăn bên đó có tươi mới không, thuận tiện mua chút hoa quả, ăn hoa quả sau bữa ăn đối với trí lực của trẻ nhỏ phi thường có ích.

Dắt bàn tay nhỏ trơ xương không có thịt của bé con, đi về phía siêu thị mới trong tiểu khu, đường đi tất nhiên là rất gần, cũng rất dễ dàng tìm thấy, buổi trưa thời điểm này vẫn là có không ít người ra ngoài mua đồ này nọ, đại khái là thấy thời tiết cũng không tồi, mua thêm nhiều chút cất trong tủ lạnh, đỡ phải chiều tối lại phải chạy đến mua nữa, đến lúc đó còn chưa biết trời mưa hay trời mây mù đây, câu nói con người là động vật cao cấp này quả không có sai, đương nhiên, điều này cùng việc con kiến khuân thức ăn về tổ khi trời mưa là cùng một đạo lý, động vật đẳng cấp cao thấp cũng vẫn có phần tương tự.

Siêu thị mới cũng không đông đúc lắm, từng nhân viên tiêu thụ ở quầy hàng đều ăn vận chỉnh tề sạch sẽ, đồ họ mặc đều là quần áo đồng phục trong siêu thị phát, xem ra thì vô cùng sáng sủa đẹp đẽ, bởi vì những nhân viên phục vụ bọn họ đi qua đều bảo trì nụ cười mỉm, hơn nữa đều là phụ nữ. Trong siêu thị nhỏ phân ra thành các loại khu bán thịt, khu bán rau, khu bán điểm tâm, khu bán ngũ cốc, Vu Phong nắm tay nhỏ của bé con đi đến khu bán thịt, anh chỉ con cá đang bơi lội trong nước hỏi bé con, “Vu Dương, chúng ta tối nay ăn cá được không?”

Bé con nhìn chú cá đang bơi hé miệng ra nói, “Được.”

Trông thấy con cá tung tăng bơi lội, cái đuôi vừa vung, bọt nước văng tứ phía, bé con vội vàng trốn đến sau lưng Vu Phong, đợi chú cá lặn chìm xuống nước lại ló đầu ra, còn vươn tay ra chọc nước, nhưng mà nửa đường lại bị Vu Phong chặn lại, nghiêm túc nhìn bé, “Nước này bẩn lắm, không thể chạm vào.”

Nước nuôi cá đều vô cùng tanh, Vu Phong không thích mùi cá tanh, nhưng mà anh hôm nay lại muốn làm món cá hấp, làm món ăn này anh còn phải mua gừng tươi, mua hành lá, mua xì dầu, trừ xì dầu ra, trong nhà cũng chẳng có hai loại gia vị gừng tươi và hành lá này, đợi lát nữa còn phải mua một chút về.

“Bác ơi, giúp cháu bắt con cá tươi ngon.” Người thợ ở sạp cá không giống với những nhân viên tiêu thụ ăn mặc gọn gàng kia, tuổi tác ông trông như hơn năm mươi tuổi, cả mặt hồng hào, lúc nhìn thấy Vu Dương muốn đưa tay bắt cá liền cười rộ lên, ông là người đàn ông hiền lành.

Người thợ hiền lành tiếu dung khả cúc, đưa đến không ít khách hàng đi đến mua cá, dựa vào nguyên tắc đến trước giao hàng trước, ông cân trọng lượng cá cho Vu Phong, sau đó một tay cầm con cá đang vùng vẫy, lễ độ hỏi Vu Phong, “Cá của cậu muốn mổ bây giờ không?”

Vu Phong không thích mổ cá, anh không muốn dùng dao đánh vảy cá, như thế toàn khiến cho cả người đều là mùi cá tanh, liền gật đầu trả lời ông, “Bác làm sạch giúp cháu đi.”

“Được, cậu chờ một chút.”

Nói xong, người thợ tiếp tục làm đại nghiệp buôn bán của ông, con cá giãy đành đạch thảm bại dưới vô ảnh thủ của ông, nó rất nhanh được thả vào trong túi nhựa, người thợ đem cá đã làm sạch sẽ đưa cho Vu Phong, người sau trả tiền, người thợ trả lại tiền thừa, Vu Phong cất tiền lẻ vào trong ví của mình, khi cúi đầu xuống thì trông thấy bé con níu góc áo anh nhìn chăm chú những chú cá bơi đến cực kỳ vui vẻ trong bể nước.

Vu Phong nhắc nhở bé con, “Đi thôi.”

Bé con thu lại ánh nhìn lưu luyến không thôi mà đi theo Vu Phong đến một quầy kế tiếp mua gừng tươi và hành lá, đồng thời lại mua hai loại rau xanh và nửa con gà, mua, rồi lại mua thêm xương đầu heo, chuẩn bị tối nay ninh một nồi canh gà hầm, trước khi rời đi lại mua thêm bắp ngô và cà rốt.

Bé con thấy thức ăn trong tay Vu Phong càng ngày càng nhiều, bé nhỏ giọng đề nghị nói, “Anh trai, em giúp anh xách thức ăn.”

Vu Phong làm đại nam nhân cũng không coi bé con là một cô bé, nếu như muốn xách, liền trực tiếp đem hai túi nhẹ nhất đưa cho bé con, “Nặng thì nói cho anh.”

“Không nặng ạ.” Bé con trả lời anh như vậy.

Một bàn tay của Vu Phong lại vươn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con đi về phía khu bán hoa quả, mùa hè có rất nhiều loại hoa quả, có bồ đào, có nho, có quả vải, có thanh long đỏ, có dưa hấu, có mận, có dương mai, còn có măng cụt các loại hoa quả nhiệt đới, trái xem xem phải xem xem không biết nên chọn quả nào, Vu Phong trước nay chưa từng mua hoa quả về nhà phá lệ hiện tại xoắn xuýt không biết phải mua cái nào, anh thấy bé con nhìn hoa quả đủ loại màu sắc mà nuốt nước miếng, liền hỏi bé, “Chúng ta mua măng cụt và quả vải được chứ?”

Vu Phong khó có khi mua hoa quả vẫn có thể nhận biết được tên gọi của những quả này, đương nhiên, không mua không chứng tỏ là Vu Phong chưa từng nếm qua, từng ăn thịt heo ắt phải thấy heo đi đường.

Bé con cười híp mắt mà nói, “Được ạ.”

Giống như trừ bỏ đáp án này bé con cũng không biết phải đáp lại cái gì, bé trông thấy cái gì đều cảm thấy rất đẹp mắt, cũng ngon miệng, anh trai bảo nó ăn ngon vậy nhất định là ăn ngon, anh trai muốn mua nó vậy thì nhất định phải mua về nhà.

Nhân viên bán hàng tính cân của mấy loại quả anh mua, dán etiquette giá cả lên, sau đó giao cho Vu Phong, để anh đến quầy trước thanh toán, siêu thị này mua rau dưa và thịt cá có thể trực tiếp trả tiền, nhưng những vật phẩm khác đều phải đến quầy trước thanh toán, đồ đạc trên tay họ nhiều thì cũng nhiều, nhưng vẫn có thể ứng phó được, vì vậy liền đi về phía quầy trước tính tiền, bé con xách theo hai bắp ngô và một củ cà rốt không nặng lắm nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau, không ít bậc cha mẹ đến mua đồ đều hướng ánh mắt tán dương đến bé.

Tính tiền xong, hai người mới từ trong siêu thi đi ra, bên trong có điều hòa trung tâm, rất là mát mẻ, bên ngoài mới rồi vẫn râm mát, bây giờ bắt đầu nóng lên, ông mặt trời nấp ở sau tầng mây lộ ra mặt cười tà ác, Vu Phong thuận theo bước chân nhỏ của bé con, bé con vừa xách thức ăn vừa nhắc Vu Phong, “Anh trai, sách còn ở trên xe.”

Vu Phong nhìn bé, không có một chút ý cười, “Đã nhớ kĩ sách của em.”

Đương nhiên, trong đống đó có sách dạy trẻ anh muốn xem, nhưng mà bé con khanh khách nở nụ cười, khóe miệng Vu Phong giương lên một chút độ cong. Vu Phong đem đồ đạc toàn bộ cầm sang một tay, sau đó mở của xe, đem sách cũng xách ra, lại từ ghế sau tìm được một cái túi to, đem hoa quả để xuống dưới cùng, sau đó đem thịt đạt ở giữa, lại đem rau để lên phía trên, cuối cùng nhồi đầu một cái túi, nhất lao vĩnh dật* (một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã), khỏi cần xách một đống túi nhựa nữa.

Bé con cũng vui vì không cần xách thức ăn, Vu Phong một tay xách thức ăn một tay xách theo sách mang theo bé con leo lên tầng.

Thức ăn buổi trưa làm không nhiều, sau khi cả hai lấp đầu bụng, một người bò trên sàn nghịch đồ chơi mới, một người nằm nghiêng trên sô pha, bé con cầm đồ chơi mới tự đùa tự vui, cũng chơi đến cao hứng, không khóc không quấy, không nghịch ngợm không làm nũng không om sòm, khi Vu Phong gọi bé luôn xoay mặt qua nghiêng cái đầu nhỏ rồi nhỏ giọng đáp lời.

Vu Phong đem thanh âm ti vi chỉnh đến nhỏ nhất, nghe âm thanh bánh xe của xe con đồ chơi và nền nhà ma sát với nhau, sàn sạt lách cách, rừ rừ ồ ồ. Bé con một chốc nửa quỳ trên nền nhà hý hoáy xe con, một chốc lại ở sau xe con bò đuổi theo, tiếng ti vi đột nhiên im ắng, bé ôm xe con đồ chơi màu đỏ nhìn phía Vu Phong, nghiêng cái đầu nhỏ, thấy Vu Phong ôm gối ôm gối ở sau đầu, bé đem xe con để vào ngăn kéo dưới ti vi, đây là ngăn chuyên dụng để đồ chơi của bé, hiện tại đã có hai món đồ chơi rồi.

Cất xong đồ chơi bảo bối của bé, bé nằm úp lên mép ghế sô pha dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng hai mắt khép hờ của Vu Phong, cẩn thận từng ly mà nói, “Anh trai, em cũng muốn đi ngủ.”

Ngủ trưa là thói quên tốt.

Vu Phong mở hai mắt, nhìn vào buồng chỉ, “Đi rửa tay sạch, lấy đồ ngủ thay vào.”

Sau đó bé con xỏ dép lê bịch bịch đi vào phòng tắm rửa tay, vòi nước trong phòng tắm tương đối thấp, bé đủ với tới, vòi nước trong nhà bếp cao quá, bé phải kê ghế mới có thể với tới được.

Xoa loạn xà phòng lên tay, bé con chà chà tay nhỏ, lại vặn mở vòi nước đem bong bóng trên tay xả sạch sẽ, lau khô tay nhỏ lên khăn lông khô ở bên cạnh, lại xoay người bịch bịch chạy vào trong buồng lấy đồ ngủ gấu con buổi sáng đã gấp gọn để trong tủ áo, dùng sức đóng lại cánh của tủ áo lại bịch bịch chạy đến bên mép sô pha nhìn Vu Phong đang nửa híp mắt.

Bóng đen nhỏ đổ xuống, Vu Phong chính là biết bé con lấy đồ ngủ ra rồi, anh lưu loát đem áo T-shirt và quần short nhỏ mới rồi bé lăn lộn rên sàn nhà lột ra, sau đó mặc áo ngủ nhỏ quần ngủ nhỏ sạch sẽ mang theo hương chanh vào cho bé con, anh biết bé con thích nhất bộ đồ ngủ gấu con này, nâng niu lắm đó, sau khi phơi khô thu vào đều tự mình gấp gọn cất trong tủ áo.

Thay đồ ngủ xong, bé con hướng Vu Phong giơ giơ tay nhỏ của mình, tỏ ý bé tự đem tay rửa sạch sẽ rồi.

Vu Phong nắm lấy tay nhỏ của bé, tỉ mỉ nhìn hai cái rồi buông xuống, “Nên cắt móng tay rồi.”

Tối qua vốn cũng không ngủ được bao nhiêu thời gian, bây giờ trông thấy móng tay bé con dài ra rồi, trong lòng tựa như có gì đó vướng mắc, kết quả là, Vu Phong đem bé con đặt trên sô pha, trở vào buồng từ trong tủ đầu giường lấy ra kìm bấm móng tay, sau đó đem bé con ôm lên trên đùi, cầm lên một bàn tay nhỏ của bé con, năm ngón tay nhỏ bé xòe ra, bé con rụt ngón tay, nhỏ giọng nói, “Anh trai, sẽ đau.”

“Không đau đâu.” Giọng nói của Vu Phong khó có khi so với bình thường dịu đi một chút.

Bé con quay đầu nhìn vào hai mắt Vu Phong, ánh mắt Vu Phong kiên định, bé con lại mở năm ngón tay ra, để Vu Phong cắt móng tay cho bé.

Cách cách cách bắt đầu cắt móng tay, cắt xong bên tay phải lại cắt sang tay trái cho bé, cách cách cách, móng tay đều rơi hết vào trong thùng rác, cuối cùng, ở dưới tình huống không bị làm đau, móng tay của bé con được cắt cho bằng phẳng sạch sẽ, vì vậy Vu Phong mới vừa lòng, còn lại móng chân, tối náy sau khi tắm rửa xong rồi lại tiếp tục cắt.

Vu Phong đem thùng rác để lại chỗ cũ, bé con đang dụi mắt, sô pha chỉ chứa được Vu Phong một mét tám, nhưng bé con ngủ trưa quen dính lấy anh, vì vậy anh phi thường không so đo mà để cậu nhóc buồn ngủ đến díp mắt lại nằm sấp trên người anh ngủ, dù sao bé cũng không nặng, tay của Vu Phong đang tựa vào sô pha đạt trên cái mông nhỏ của bé con để giữ bé, để ngừa lúc bé con động đậy bị ngã xuống.

Ti vi không phát tiếng bị tắt đi, trong phòng khách chỉ vang lên tiếng vù vù chuyển động của điều hòa, cẩn thận hơn chút nữa có thể nghe được tiếng hít thở của một lớn một nhỏ, bé con nghiêng mặt nằm úp sấp ở trước ngực Vu Phong ngủ đến ngọt ngào, chân nhỏ tách ra khóa ở trên eo Vu Phong, Vu Phong khi ngủ rất tự nhiên giữ lấy mông nhỏ của bé con, bảo hộ bé, không để cho bé ngã xuống.

Tiếng ve sầu kêu bên ngoài đã trở thành khúc hát ru buổi trưa.

Buổi trưa thế này, ngay cả tiếng hít thở cũng êm tai đến vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN