Phụ Tử Quan Hệ
Phụ Tử Quan Hệ - Chương 17
Nhột.
Vườn bách thú trước nay luôn là nơi mà phụ huynh và nhà trường thích đến nhất, khi bọn họ với thân phận là gia trưởng mang con đi xem động vật, khi thân phận bọn họ là giáo viên, đồng dạng là thích đưa các bạn nhỏ đi xem động vật, không chỉ là nhà trẻ, cũng có học sinh tiểu học, nói đến lớn hơn còn có học sinh trung học.
Chúng ta không thể nói giáo viên và phụ huynh không muốn động não đi suy nghĩ có những nơi nào thích hợp cho học sinh du ngoạn, chỉ riêng ở vườn bách thú mà nói, nơi này vẫn là tương đối an toàn, hơn nữa khuôn viên tương đối mà nói thì khá lớn, có đủ vị trí để bọn họ nghỉ ngơi cùng chơi đùa, hơn nữa cũng không đi được quá tản mạn, sự chú ý của các học sinh đều tập trung trên người động vật, giáo viên quản lý cũng thuận tiện.
Hoạt động ra ngoài của nhà họ Ninh trước nay nhiều, nước và thức uống các loại đều chuẩn bị đủ hết cả, nhóm người lớn mỗi người một bình nước, các bạn nhỏ cũng có bình nước của riêng mình, chẳng qua chúng nó tương đối nhỏ hơn mà thôi.
Trong vườn bách thú truền tới tiếng các bạn nhỏ oa oa kêu lớn, Vu dương tuyệt đối là lần đầu tiên đến, bé cầm lấy ngón tay Vu Phong không dám đi lên phía lưới phòng hộ xem, thứ nhất đông người, thứ hai là bé đối với động vật cũng không có cảm giác quá lớn.
Nhưng trái lại bạn nhỏ Lý Manh hoạt bát vui vẻ kéo tay mẹ cậu nhóc thượng thoán hạ khiêu oa oa kêu lớn, “Mẹ ơi, xem kìa, đó là con khỉ!”
Vu Phong biết Vu dương có chút e sợ người đông, bé con ôm đùi anh cũng sắp khiến anh đi không nổi rồi, dứt khoát bế bé lên đi theo phía sau những người khác chậm rãi nhìn xem động vật ở trong lồng, Vu Dương ôm cổ anh đem đầu rúc ở trên cổ anh, nghiêng đầu nhìn động vật bên trong rào phòng hộ.
Bạn nhỏ Lý Manh là người hoạt bát nhất, cậu nhóc giãy khỏi tay mẹ mình trực tiếp vin vào lưới phòng hộ nhìn, bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn cũng học động tác của cậu nhóc, hai đứa chỉ động vật hưng cao thải liệt cùng ba mẹ mình nói đó là con gì.
Khi bọn họ đi về phía núi hổ (chuồng nhốt hổ có làm non bộ) phía trước, Ninh Thụy Viễn thấy Vu Dương được Vu Phong bế, cũng muốn ba mình bế, Ninh Trạch Minh lau lau mồ hôi cho cậu bé, thế nhưng không bế cậu, nhéo nhéo cái mũi đổ mồ hôi của cậu bé nói, “Dương Dương là em trai, chú Phong bế là chuyện bình thường, con thế nào lại cũng muốn ba bế, phải làm một tấm gương tốt mới được á.”
Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn bị ba ba lừa như thế, sau đó bắt đầu suy ngẫm. Ở trong mắt cậu bé Vu Dương vóc người nho nhỏ xem ra chính là em trai, thuộc về loại loại hình cần người bảo vệ, dáng vóc của Vu Dương nhỏ bé giống như bé gái, gợi lên ham muốn bảo vệ của cậu bé, không có suy nghĩ nhiều liền nghe lời ba tự mình đi.
Bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn bên này là giải quyết xong, bạn nhỏ Lý Manh bên kia thì khó chơi hơn, chỉ thấy tay Lý Manh lắc tay mẹ cậu nhóc Ninh Ngọc không buông, trong miệng lớn tiếng mè nheo đòi mẹ bế, Ninh Ngọc ấy là tức giận đến mức mặt đều đen, quăng xuống một câu với bạn nhỏ Lý Manh.
“Lý Manh, con lớn thế này phải biết học tự lực, sao lại vẫn muốn mẹ bế đi đường hả, con xem Thụy Thụy cũng tự đi đường kìa!”
Bạn nhỏ Lý Manh bắt đầu chơi xấu tính khí xấu tính nết xấu, cơ hồ sẽ ngồi bệt trên đất không chịu đi, “Không cần! Con cũng muốn mẹ bế! Mẹ bế! Oa……”
Sau đó bật khóc.
Mẹ Lý Manh mặt nhất thời liền biến đen, đứa con này của cô chính là quá quen được chiều chuộng!
Mẹ Ninh thấy vậy, liền đi đến bên cạnh Lý Manh kéo cậu nhóc an ủi nói, “Manh Manh, chúng ta không cần bế, ta tự mình đi qua đó xem con hổ được không? Con xem Thụy Thụy cũng tự mình đi kìa!”
Bạn nhỏ Lý Manh nhìn về phía Thụy Thụy bên kia, xác thật là tự mình đi đường, thế nhưng cái đầu nhỏ của cậu nhóc vừa xoay, chỉ Vu Dương nói, “Thế nhưng Dương Dương không có tự mình đi!”
Đứa nhỏ này thực sự là bị chiều hư rồi, người khác thế nào nó cũng muốn như thế đó.
Vu Phong thấy Lý Manh tiểu qủy khó chơi này sẽ liên lụy đến hành trình của bọn họ liền hỏi Vu Dương, “Tự mình xuống đi, được không?”
Vu Dương được bế cũng biết Lý Manh mà bé ghét nháo tới nháo lui không yên lặng nổi, gật đầu với Vu Phong nói ừm, sau đó xuống đất tự mình đi, bé nắm tay Vu Phong, ngẩng đầu nói với Lý Manh, “Tôi không cần anh trai bế.”
Thấy Vu Phong không bế Vu Dương, lòng dạ hẹp hòi kia của Lý Manh mới thỏa mái lên, sau đó thay đổi sắc mặt xấu xa vừa rồi xông lên trước nhất, Ninh Thụy Viễn thì đi đến bên cạnh Vu Dương cầm tay nhỏ của bé, cười cười với bé nói, “Dương Dương, chúng ta cùng nhau đi xem con hổ.”
Vu Dương nhìn Vu Phong, người kia xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, “Đi đi, đừng chạy quá xa nhé.”
Vu Dương hé miệng nhỏ cười một chút gật đầu nói, “Vâng.”
Tiếp đó liền tùy ý để bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn dắt tay bé hướng về phía bậc thềm chỗ núi hổ đi qua, bạn nhỏ Lý Manh dằng trước thấy thế, đứng nguyên tại chỗ không kiên nhẫn đợi Ninh Thụy Viễn và Vu Dương, sau đó cậu nhóc cũng thô lỗ nắm tay nhỏ của Vu Dương, kéo bọn họ hướng núi hổ lạch bạch đi qua, một bộ dáng ‘ta là lão đại’, nhìn đến mức mấy người lớn ở phía sau đều lắc đầu bật cười.
Vu Phong nhìn bóng lưng của bé con, thấy bé chậm rãi dung nhập vào trong bọn nhỏ, anh biết hẳn nên vui vẻ, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái, anh thà rằng tự mình dắt tay bé con, suy nghĩ, có lẽ là gần đây đã quen bên cạnh mình đứng vật nhỏ, muốn không quen cũng khó.
Buổi sáng đến vường thú trái lại cũng không nóng đến vậy, khi gần giữa trưa mặt trời nắng mãnh liệt, mấy bạn nhỏ ở phía trước chơi đến vui vẻ, Ninh Trạch Minh ở phía sau phẩy quạt cho chúng, bạn nhỏ Lý Manh không sợ xấu hổ nhất, trông thấy đại cữu (anh của mẹ) mình cầm máy ảnh lên liền quay về phía ống kình đút tay túi quần bày ra bộ dáng tự cho là suất khí như siêu sao truyền hình, chọc cho những người lớn khác từng trận cười vui, ngay cả người đi qua cũng vui cười ha hả, Lý Manh cũng biết tạo dáng, nhưng cậu nhóc tương đối nội liễm, hướng ống kính giơ ‘Y’, về phần Vu Dương, bé rất mờ mịt, không biết chú Trạch Minh cầm cái thứ gì, mặt nhỏ cứng ngắc nhìn về phía thứ đen thùi lùi trên tay Ninh Trạch Minh.
Click, dùng hình.
Vào trước lúc rời khỏi vườn bách thú, Vu Phong bế Vu Dương chụp một bức ảnh thuộc về toàn gia đình bọn họ, là tấm đầu tiên, nhưng không phải là tấm cuối cùng, điều này cũng đại biểu cho cuộc sống bên nhau của bọn họ mới chỉ bắt đầu.
Sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm trưa mới mỗi người một ngả, Vu Phong đưa Ninh Ngọc và Lý Manh về nhà, bọn Ninh Hiểu Dũng thì về nhà mình, Lý Manh nghịch mệt nhất, ăn cơm xong lên xe liền thiếp đi, Ninh Ngọc không thể không bế cậu nhóc về nhà, bạn nhỏ Lý Manh lúc này rốt cuộc thỏa mãn như nguyện để mẹ bế, chỉ đáng tiếc là cậu bé ngủ mất rồi.
Vu Dương chơi đến hưng phấn không khác những bạn nhỏ khác, ngồi ở trên ghế phó lại xoa cái bụng nhỏ ăn no căng, Vu Phong khởi động động cơ chuẩn bị về nhà, anh vươn tay xoa xoa bụng của bé con, hỏi, “Hôm nay chơi vui chứ?”
Vu Dương cười với Vu Phong gật đầu nói, “Chơi vui.”
Bé sẽ không đòi hỏi gì với Vu Phong, cơ hồ là Vu Phong hỏi cái gì thì bé đáp cái đó, chỉ cần là chuyện Vu Phong muốn bé làm thì bé đều sẽ làm, bé rất nghe lời Vu Phong, bé không dám đi tin tưởng ai cả, hoàn cảnh trước đây đã tạo nên cái cẩn thận tỉ mỉ của bé, bé sợ Vu Phong tức giận không cần bé nữa, sợ khi Vu Phong bận rộn sẽ đem bé để ở nhà một mình, sợ Vu Phong quẳng bé ở nhà người khác, như vậy đều khiến bé sợ hãi.
Tiếp đó, Vu Phong cười với bé một chút rồi không nói chuyện nữa, đối với Vu Dương có lúc anh cũng không biết phải nói cái gì. Mỗi lầm nhìn vào đôi con ngươi sáng ngời của Vu Dương, anh liền cảm thấy chỉ cần cười một cái với bé là được, sau đó anh liền yên tâm lái xe, yên tâm làm cơm cho bé con, bởi vì trong đôi mắt xinh đẹp đó viết đều là sự tín nhiệm của bé, đối với anh ỷ lại.
Loại cảm giác được người tín nhiệm và được người ỷ lại không phải chưa từng có, mà là chưa từng cường liệt đến vậy, lộ liễu đến vậy, đám bạn bè đối với anh cũng là tín nhiệm, cũng là ỷ lại, thế nhưng đó chỉ là ở phương diện nào đó mà thôi, mà Vu Dương, là toàn thân tâm đều tín nhiệm anh, ỷ lại anh, bất kể vào lúc nào, bất kể tại nơi đâu.
Sau khi về đến nhà, Vu Phong trước tiên là bật điều hòa, bên ngoài mặt trời vẫn gay gắt, từ tầng dưới đi lên tầng trên toàn thân đều toát mồ hôi, quần áo của Vu dương cũng ẩm ướt, trên trán đầy giọt mồ hôi, Vu Phong đem quần áo tối qua và hôm nay ném vào máy giặt, sau đó tắm rửa cho Vu Dương, tự mình cũng đi tắm.
Thói quen ngủ trưa của Vu Phong là vào sau khi Vu Dương gia nhập vào cuộc sống của anh mới bắt đầu, nhưng cũng không phải trong một thời gian nhất định thì phải ngủ, trái lại Vu Dương, tắm rửa xong liền ôm gối đầu nhỏ hình xương làm tổ ở một góc trên sô pha phù phù thổi hơi nóng. Tóc Vu Phong cắt rất ngắn, khi Vu Dương ôm cổ anh luôn nói tóc anh đâm đâm, làm cho vành tai bé cứ ngứa ngứa, Vu Phong thì luôn nhéo mặt bé, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé.
Bàn chân đang hướng lên, Vu Phong nhéo nhéo bàn chân nhỏ của bé, bé con nháy mắt đem chân mình rụt lại, cười ha ha với Vu Dương nói, “Anh ơi, sẽ ngứa ngứa.”
Thì ra bé con sợ người khác cù bàn chân bé, Vu Phong đem tay vươn về phía dưới nách bé, ngón tay co gập, cười nói, “Vậy anh liền cù cho em ngứa a.”
Nói được làm được, Vu Dương còn chưa thở bình thường lại, ngón tay của Vu Phong liền ngay ở dưới nách bé sồn sột sồn sột gãi, bé con ha ha cười vặn vẹo thân hình nhỏ, nói chuyện cũng đứt đứt đoạn đoạn, “Anh ơi, đừng mà, nhột ha……”
Vu Phong tha cho bé con, đem bé nhấc lên đùi mình, Vu Dương ôm lấy cổ Vu Phong, mắt nhỏ còn cười ra cả nước mắt, Vu Phong lau nước mắt chảy ra vì cười cho bé, “Vu Dương sợ nhột a.”
Trong óc anh cũng thoáng hiện lên lời nói của một cô gái, người đàn ông sợ nhột sẽ thương bà xã.
Vu Dương mới rồi bị cù nhột bình thường lại, ngồi khóa ở trên đùi Vu Phong, ngẩng mắt nhỏ hé miệng gật đầu, “Em sợ nhột, anh đùng cù em, cười đến bụng cũng đau đau này.”
“Không cù em nữa, có buồn ngủ không.” Vu Phong sau khi tắm rửa xong ăn vận rất nhàn nhã, một chiếc T-shirt màu trắng rộng rãi, một chiếc quần thường ngày màu gạo.
“Không buồn ngủ, anh kể chuyện cho em được không?” Bé con vừa ôm cổ anh vừa chớp mắt.
Vu Phong cũng không hề buồn ngủ, buổi chiều ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đỡ lưng bé con khom người cầm lấy cuốn truyện cổ tích hôm trước anh từng kể ở trên bàn.
“Lần trước anh kể đến đâu rồi?”
“Anh kể đến bí đỏ biến thành xe ngựa ấy……”
Vu Phong dùng trán cụng cụng trán bé con, “Trí nhớ tốt như vậy à.”
Bé con khanh khách cười rộ lên, tai nhỏ gảy tóc trên trán Vu Phong hai cái, tóc anh trai đâm đâm, nhưng không đau tay.
Sau đó, bé con được Vu Phong đặt ở trên đùi, cầm cuốn truyện cổ tích đọc cho bé, thanh âm trầm thấp như nước suối róc rách, êm dịu không xiết, chầm chậm chảy xuôi, cho dù chảy qua đá nhọn cũng sẽ dùng dòng chảy của nó không ngừng đem cạnh sắc của đá mài trơn mài phẳng.
Thời gian cũng trôi như dòng nước tĩnh lặng chảy xuôi như vậy, chầm chậm từ mùa hè oi bức đi về phía mùa thu hanh khô.
Vu Dương cũng mặc quần áo mùa thu anh mua cho, cũng mặc vào quần lót nhỏ màu trắng.
Anh trai nói phải mua quần lót vịt con, thế nhưng Vu Dương không muốn, kiên quyết kéo quần lót màu trắng nói thế mới đẹp.
Vu Phong nhìn quần lót vịt con hai cái, cuối cùng vẫn là mua mấy chiếc quần lót màu trắng, kỳ thực anh cảm thấy quần lót vịt con tương đối dễ nhìn.
Ừm, sau đó sau khi cuộc thi giữa kỳ trôi qua, anh vẫn là mua mấy chiếc để ở trong ngăn tủ để quần lót của Vu Dương.
Đến khi hôm nào đó không chú ý có thể lấy cho Vu Dương mặc.
Thời tiết trở lạnh, Vu Dương, cảm mạo rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!