Phụ Tử Quan Hệ
Phụ Tử Quan Hệ - Chương 24
Hôn môi.
Vu Dương đang học lớp hai hiện tại buổi tối mỗi ngày vào sau khi ăn xong cơm đều ăn hoa quả Vu Phong đã cắt miếng, ví dụ như cam, táo, dưa Hami (một loại dưa ngọt ở Tân Cương, TQ), dưa hấu các loại, thói quen thích ăn hoa quả của Vu Dương dần dần được Vu Phong dưỡng nên, một ngày không ăn hoa quả cái miệng nhỏ liền không thoải mái, hơn nữa khi làm bài tập còn không xốc nổi tinh thần, không chuyên chú nổi.
Khi mới bắt đầu có thói quen này, Vu Phong còn chưa phát hiện, hơn nữa mấy hôm đó Vu Phong cũng bận rộn chuyện chuyển nhượng quán bar, hoa quả trong nhà không kịp thời bổ sung, mãi đến khi cô giáo của Vu Dương gọi điện cho Vu Phong, nói cho anh tình huống liên quan đến Vu Dương gần đây.
Chủ nhiệm lớp của Vu Dương là một cô giáo hơn ba mươi tuổi, tốt nghiệp đại học, còn là một người phụ nữ tương đối có tu dưỡng, hơn nữa còn rất trách nhiệm với học sinh của mình, tương đối có lòng trách nhiệm. Cô hỏi thăm Vu Phong tình huống gần đây của Vu Dương, đồng thời muốn biết vì nguyên nhân gì mà bài tập của Vu Dương gần đây sai sót chồng chất, luôn viết không tốt, chữ viết không có lực, đề toán luôn sẽ làm sai, chữ cái tiếng Anh ABC cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau khi Vu Phong nghe xong hồi tưởng mình có phải quá bận lơ là tình huống học tập của Vu Dương hay không, bình thường anh sẽ kiểm tra một lượt sau khi bé làm xong bài tập, gần đây quả thực có hơi bận, sự tình liên quan đến Vu Dương Vu Phong trước nay rất để tâm, lần này sau khi anh về liền trực tiếp tìm Vu Dương hỏi chuyện, mà câu trả lời của Vu Dương rất ngắn gọn, hơn nữa khiến Vu Phong thực vô ngữ, hành động tiếp đó của anh cũng là rất vô ngữ.
Vu Dương chớp mắt nói với anh, “Anh ơi, mình gần đây đều không ăn hoa quả.”
…
Ngẫm nghĩ, gần đây quả thực không ăn hoa quả, chẳng lẽ chính là nguyên nhân này mà Vu Dương không chú tâm đến bài vở?
Vu Phong còn chưa đạt được chứng thực rất nhanh liền xuống lầu đi mua ba cân* (cân TQ, 1 cân = 0,5kg) táo về nhà, sau đó rửa sạch sẽ gọt hết vỏ bổ thành miếng, sau đó Vu Dương ở dưới cái nhìn của anh giải quyết hơn nửa quả táo, phần còn lại do người làm cha là anh giải quyết, Vu Dương đều luôn thích cùng Vu Phong chia nhau ăn hoa quả, anh một nửa, em một nửa, tuyết lê tất nhiên là không tính.
Chia lê, chia lê, liền thành chia ly rồi.
(Chia lê (分梨 – Hán Việt: phân lê), chia ly (分离 – Hán Việt: phân ly), chữ “lê” và chữ “ly” đồng bính âm đồng thanh điệu, đều đọc là “lí”
Sau khi ăn xong hoa quả, Vu Dương rửa tay xong khoan khoái mà đi làm bài tập, sau khi làm xong còn rất vui vẻ lấy cho Vu Phong kiểm tra, người sau tất nhiên là rất nghiêm túc kiểm tra rồi, Vu Dương trên mặt học hành rất nghiêm túc, thế nhưng bé không phải là dạng trẻ bẩm sinh đã rất thông minh, sẽ làm sai đề cũng là chuyện không thể tránh khỏi, nếu còn không chuyên tâm nữa, vậy câu hỏi làm sai sẽ không chỉ là một nửa thôi đâu.
Dưới sự kiểm tra tỉ mỉ của Vu Phong, trên đề bài tập toán của Vu Dương vẫn tìm ra được mấy con toán làm sai, Vu Dương về toán học không phải quá hiểu biết, Vu Phong phải đưa vài cái ví dụ Vu Dương mới dần dần hiểu ra, cơ mà về phần bài tập ngữ văn, Vu Dương vẫn là không tệ, chữ viết trái lại không tồi, ngay ngay ngắn ngắn, nét chữ sạch sẽ, không vượt ra khỏi viền ô vuông, Vu Phong càng ngày càng vừa mắt, càng nhìn càng thoải mái, về phần bài tập ABC, Vu Phong không cưỡng cầu, cứ coi như không quá hiểu APPLE anh cũng sẽ không để bụng, tiếng Anh này vẫn là phải dựa vào hứng thú, nhưng mà, điều này tạo thành ảnh hưởng đến sau này như thế nào, tạm không đề cập.
Có hoa quả để ăn liền có động lực, sau khi ngày nghỉ lễ Lao động qua Vu Phong liền tham gia họp phụ huynh giữa kỳ, trong cuộc họp cô giáo còn đặc biệt nêu lên bạn nhỏ Vu Dương học tập chăm chỉ cần cù ngoan ngoãn, Vu Phong làm ông bố độc thân trẻ tuổi nhất cả lớp trên mặt rất vẻ vang, đương nhiên, ánh mắt dị dạng cũng có.
Người khác nhìn anh, tất nhiên là thấy anh tuổi tác không lớn, tối đã chính là mới ra xa hội làm việc mà thôi, hiện tại cái tuổi xấp xỉ hai mươi này đã có con trai lên lớp hai, bạn nghĩ xem những chuyện tốt ấy phụ huynh biết làm sao.
Phỏng đoán có rất nhiều loại, một loại nhiều nhất chính là thời còn trẻ chơi bời thái quá, khiến cô bạn gái có, sau đó sinh con, bởi vì anh quá trẻ, cô bạn gái kia có thể chạy theo người mất rồi, lại hoặc là gia trưởng kiên quyết không đồng ý bọn họ ở bên nhau, cuối cùng, bên này muốn có đứa nhỏ, còn bên kia một thân tự do.
Cách nghĩ của mọi người luôn không giống nhau, ánh mắt phần lớn cũng không giống nhau, nhưng đều là giống nhiều khác ít, Vu Phong sẽ chẳng đi quản, anh chỉ quản con trai mình Vu Dương, cách nhìn của người khác đối với anh trong nằm trong phạm vi quản lý của anh.
Cuộc thi giữa kỳ trong học kỳ này, Vu Dương vẫn xếp trong top 10 đứng đầu cả lớp, môn sử thành tích tốt nhất, Vu Phong buổi tối hôm ấy để bé ăn hai miếng táo, mấy năm này, thân thể Vu Dương đều không thấy chuyển biến tốt, Vu Phong nhiều lần đưa bé đến bệnh viện kiểm tra thân thể, kết quả nhận được vẫn khiến người an tâm, thân thể không có bệnh tật gì, khỏe khỏe mạnh mạnh, chính là thể chất có hơi yếu, cân nặng vẫn nhẹ, không thêm thịt nguyên nhân này là bởi vì khi bé sinh ra không được hộ lý tốt, hiện tại chỉ có thể để sau này chậm rãi mà điều dưỡng thân thể. Vì thế Vu Phong nghe kiến nghị của bác sĩ, ăn nhiều thức ăn hoa quả dinh dưỡng, làm thực đơn dinh dưỡng cân đối, dưới sự nỗ lực của Vu Phong, Vu Dương vẫn là dần dần thêm chút thịt.
Buổi tối đi ngủ khi ôm vào đều không cảm thấy trống tay như thế nữa.
Thời gian bắt đầu họp phụ huynh, cô giáo còn nói với các bậc phụ huynh về hoạt động cha mẹ và con sắp tới muốn cử hành, phụ huynh và học sinh đều không thể vắng mặt. Hiện tại rất nhiều bậc cha mẹ bởi vì nguyên nhân công việc bận rộn các loại mà lơ là việc học và sinh hoạt của con trẻ, hoạt động này chính là vì tăng cường thấu hiểu giữa phụ huynh và con cái, cha mẹ luôn là người thầy đầu tiên của con, cho nên ở phương diện này muốn làm tốt là cực kỳ cần thiết.
Vu Phong tối hôm ấy về nhà liền hỏi Vu Dương vì sao không nói cho anh phải tham gia hoạt động cha mẹ và con vào thứ bảy này, Vu Dương nói thế này với anh, “Anh trai mỗi ngày đều rất bận, rất muộn mới đi ngủ, ngày thứ bảy cũng không có thời gian…”
Nghe xong lời thân thiết như vậy của Vu Dương, Vu Phong xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, quyết định buổi tối tự mình tắm rửa cho bé, cơ mà lòng tốt như vậy lại được Vu Dương đỏ mặt từ chối, bé nói với Vu Phong, “Anh, em cũng lớn rồi mà, không cần anh giúp em tắm rửa, tự em có thể tắm sạch được.”
Thật ra bắt đầu từ năm lớp một, Vu Dương liền bắt đầu tự tắm, cơ mà thời gian ấy vẫn là Vu Phong đứng ở một bên nhìn bé tắm, chỗ nào chưa tắm sạch, phải nên tắm thế nào, đều rõ rõ ràng ràng mà chỉ ra, bây giờ cũng bởi vì anh thường xuyên bận rộn, trở về cũng rất mệt rồi, vì thế liền buông tay để Vu Dương tự mình độc lập tắm rửa, bé con còn rất biết chăm sóc mình.
Kỳ thực anh không biết, là thái độ của anh khiến Vu Dương đối với bản thân nghiêm khắc như vậy, Vu Phong vốn chính là người nghiêm khắc, đối với chính mình, đối với người khác cũng vậy, ngẫu nhiên không lưu ý mà cũng như vậy với Vu Dương, Vu Dương mẫn cảm tuy không biết miêu tả thế nào, nhưng chỉ cần không làm anh trai tức giận, khiến anh trai nhìn vừa mắt, bé đều sẽ gắng sức đi làm, như rửa tay nè, gấp quần áo nè, sắp xếp gọn bàn học nhỏ nè, không vứt rác bừa bãi nè, Vu Dương làm rất tốt, Vu Phong cũng không hề chú ý kỳ thực là dưới sự ảnh hưởng của anh, Vu Dương đã có sự biến hóa như vậy.
Bài tập của học sinh tiểu học trước giờ đều sẽ có viết viết sửa sửa rồi lại vẽ vẽ, có những bạn học sức lớn, còn dùng cục tẩy đem vở bài tập tẩy hỏng luôn, chữ xem ra không đẹp đến thế, vở bài tập cũng không sạch sẽ đến thế, có lẽ dưới sự ảnh hưởng của tính cách Vu Phong, sách vở và vở bài tập của Vu Dương trước giờ là sạch sẽ nhất, gọn gàng nhất cả lớp, kiểu chữ tuy không tính là đẹp nhất lớp, những cũng không phải tẩy tẩy xóa xóa cái loại kia.
Đối với lời từ chối quá độc lập của Vu Dương, Vu Phong nhất thời không biết nên kiên trì theo cách nghĩ của mình hay là nên để bé tiếp tục độc lập, phụ huynh nào chẳng thích con mình có tính độc lập và tính năng động tự chủ a, mà trong lòng Vu Phong lại cảm thấy quái quái, nhìn Vu Duong đến tủ quần áo lấy đồ ngủ gấu con cỡ lớn hơn thời đi nhà trẻ một chút ra, anh liền cầm lấy cuốn tạp chí sầu muộn mà ngồi trên giường nhìn bé vào phòng tắm, rồi đóng cửa.
Khi Vu Dương tắm xong, mang theo mùi xà bông thơm ngát đi ra, sáp đến trước mặt Vu Phong hỏi anh, “Anh ơi, đọc sách thế này có phải có thể nhớ càng kỹ hay không?”
Vu Phong cúi đầu nhìn cuốn tạp chí nọ, thực mất mặt mà cầm ngược mất rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bởi tắm rửa mà hun đến ửng hồng, nhịn không được nhéo một phen trên mặt bé, khẽ cười nói, “Dám chế giễu anh, có phải thiếu đánh mông em không?”
Vu Dương chụm tay che cái mông nhỏ của mình, dẩu môi nói, “Anh mới không đánh mông em đâu.”
Sau đó Vu Phong đem bé túm lên đùi mình làm bộ muốn đánh mông bé, kết quả bé con không hợp tác đẩy Vu Phong ngã nhào trên giường, trở tay ôm lấy cổ Vu Phong, còn ngồi cưỡi trên bụng anh, cúi đầu xuống kéo khóe miệng cười với Vu Phong, “Anh ơi, không thể đánh mông đâu.”
Vu Phong cũng cùng Vu Dương đùa giỡn rồi mới để bé phủ phục lên mình, anh sẽ không giận Vu Dương ngồi trên người mình, dù sao thể trọng của bé con đối với anh mà nói chẳng có bất cứ sức ép gì, bàn tay lớn nhéo ở trên cái mông nhỏ của bé nhéo một phen, chấp thuận nói, “Không đánh mông em, anh nhéo mông em, ấy, Vu Dương, mông nhỏ hình như thêm chút thịt hơn tháng trước rồi, lại nặng thêm a.”
Mông nhỏ bị nhéo qua nhéo lại, nhột nhột, Vu Dương ngồi trên người Vu Phong vừa vặn vẹo vừa cười khanh khách, nghe tiếng cười vô ưu vô lự của bé, độ cong trên khóe miệng Vu Phong cũng giương lên một chút, cơ mà anh cũng không nhéo quá trớn lắm, chỉ ngẫu nhiên đùa giỡn cùng bé con một chút mà thôi, Vu Dương cười mệt rồi liền úp sấp trên người anh, ôm cổ Vu Phong không muốn động, cọ mặt anh rầm rầm rì rì muốn đi ngủ, thời đi nhà trẻ bé đều thích ghé vào Vu Phong đi ngủ như vậy, bây giờ như vậy, bé cũng rất thích.
Ở trong trường chơi đến mệt, mới rồi làm sau khi động não làm bài tập cũng mệt, bây giờ tắm rửa xong lại chơi đùa một lúc với Vu Phong, cơn buồn ngủ của Vu Dương dần dần dâng lên, mặt nhỏ dán lên mặt Vu Phong, khẽ ngáp một cái, cọ mặt Vu Phong hai cái liền nhắm mắt lại.
Vu Phong cũng thích sự tĩnh lặng và yên bình như vậy, xoa xoa mái tóc nửa khô của bé con, đường nét khuôn mặt bình thường cứng rắn dần dần mà trở nên nhu hòa dưới ánh đèn, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Vu Dương, nghe tiếng thở càng ngày càng yên ổn của bé, cả người liền bình thản xuống, con tim cũng liền trở nên bình lặng. Cằm anh cọ cái ót Vu Dương một chút, mái tóc không quá dài, rất nhanh liền khô, Vu Phong bế Vu Dương tựa hồ đã nặng hơn chút đặt lên giường, bé con tựa hồ không thích thay đổi tư thế ngủ, cau cau mày, Vu Phong vỗ vỗ cánh tay bé mới lại nặng nề thiếp đi, ba năm trước, khi còn đi nhà trẻ, bé con mơ ác mộng anh liền vỗ về như vậy.
Ba năm rồi, cũng đã lớn như vậy rồi nha, bé con bắt đầu học được độc lập, có suy nghĩ của riêng mình, cơ mà, mái tóc vẫn không đen lắm, mặt nhỏ không thêm thịt lắm, ánh mắt nhìn mình vẫn là tin tưởng trọn vẹn, tính cách vẫn là nhu thuận như vậy.
Bốn ngày sau đó, Vu Phong tham gia hoạt động cha mẹ và con mà trường Vu Dương tổ chức, khi chơi đến hạng mục cuối cùng, cô giáo nói phụ huynh và con phải làm một tiếp xúc thân mật, chính là hôn nhẹ con mình, để bọn nhỏ cảm nhận được tình yêu của cha mẹ dành cho chúng.
Vì thế Vu Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vì chơi đến sung sướng mà đỏ bừng của bé con, cơ mà, bé con vừa lúc ngẩng mặt lên, không cẩn thận liền vừa đúng đến môi, nhè nhẹ hôn xuống, sau đó…
Sau đó, hoạt động cha mẹ và con cũng liền kết thúc viên mãn rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!