Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện! - Chương 308: Diệp Dục Sâm Cái Tên Khốn Nạn Nhà Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!


Chương 308: Diệp Dục Sâm Cái Tên Khốn Nạn Nhà Anh


“Hoặc là em nói lại câu nói đó một lần nữa đi, anh vui vẻ có khi miệng vết thương không đau nữa.” Diệp đại thiếu nói thêm một câu.

Tô Vãn bị hắn nói thế thì tức giận lên.

Cô đỡ trán thở dài bất lực: “Anh không sao à? Có cần tôi gọi Phó Đình Thâm tới cho anh không?”

“Không cần.” Diệp Dục Sâm rất quyết đoán từ chối, “Bệnh của anh cậu ấy chữa không hết, cả thế giới này chỉ có một người có thể chữa khỏi.

Tô Vãn: “…”

Ban đầu cô còn luôn thắc mắc tại sao trên thế giới có những nữ sinh làm nũng thì người ta lại mềm lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Dục Sâm làm, cô rốt cuộc cũng rõ, nếu đàn ông dính vào một ai đó thì quả là khủng bố hơn nữ sinh gắp trăm lần.

“Được rồi được rồi, tôi sợ anh rồi.” Cô ngồi xuống mép giường, “Anh dưỡng thương đàng hoàng đi, còn việc khác đợi anh khỏe lên rồi nói tiếp, việc gì cũng nghe anh nha.”

Diệp đại thiếu trộm vui vẻ trong lòng.

Nhưng hắn vẫn không quên phải diễn cho tròn bộ, cố ý để lộ ra vẻ mặt cừu lớn khổ sở, “Nếu anh không khỏe, cả đời nằm em đều có thể đợi sao?”

“Thế thì tôi sẽ đoạt tài sản của anh.” Tô Vãn đảo mắt tròn, nhìn trời nhìn đất cũng không nhìn hắn, “Sau đó bao nuôi một tiểu thịt tươi.”

Nghe thế Diệp Dục Sâm liền nghiến răng.

“Anh nhìn tôi thế là sao hả? Tôi tuổi còn trẻ, nên chắc chắn cần đàn ông hạ hỏa, nếu anh làm không được thì tôi chỉ có thể ra bên ngoài tìm một người khác thôi.”

Cô nói như đúng rồi, có ý làm bộ không nhìn thấy sắc mặt xanh xao của hắn, “Hay là lấy người có sẵn cũng được, tôi đi tìm em của anh, có một câu nói rất hay là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, anh nghe qua chưa?”

Hắn sắp đem răng mình nghiến tới trẹo rồi.

Vẫn câu nói đó, anh nhẫn nhịn, chờ ngày thân thể khỏe lên nhất định “làm” cho con nhóc này không rời giường được.

Hắn ở bệnh viện gần nửa tháng qua, không quên sai vặt Tô Vãn hằng ngày, rất quang minh chính đại sử dụng quyền lợi sai khiến người hầu hạ.

Trong khoảng thời gian này, cảnh sát có tới một lần, hỏi chút tình huống ngày hôm đó, hỏi vì sao lại muốn giết hắn..v…v…

Diệp Dục Sâm đối phó vài câu, sau nói mình cần nghỉ ngơi, việc còn lại đều giao cho Tần Thư xử lý.

Dưới sự chăm sóc và điều trị từ Tô Vãn và Phó Đình Thâm, cuối cùng thương thế của hắn hồi phục lên rất nhiều, và vết thương đã bắt đầu kết vảy lành lại.

Nhưng là…

Tô Vãn nghe nói chân của hắn vẫn chưa lấy lại được tri giác.

Cô có chút hoảng, lén lút đi tìm Phó Đình Thâm hỏi thăm tình hình.

Bác sĩ Phó trầm mặc hồi lâu rồi đi tới vỗ bả vai cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng sót thương, “Trình trạng của cậu ấy thì anh cũng đã nói qua, em sớm chuẩn bị tâm lý, anh sợ chân này khó có thể hồi phục.”

Tô Vãn tối sầm mặt, sắc mặt đã tái đi nhiều: “Thật sự không có cách nào khác sao?”

“Không phải không thể khỏi, nhưng thời gian cụ thể khi nào khỏi thì anh không ước lượng trước được, cho nên em tốt nhất đừng để cậu ấy biết về chuyện này, cố gắng chăm sóc cậu ấy thật tốt là được, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.”

Cậu lại thở dài một tiếng, rồi bỏ đi, để lại Tô Vãn đứng tại chỗ, cô quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Diệp Dục Sâm, khẽ cắn môi mỏng.

Còn hắn lúc này đang trong phòng bệnh, cầm ipad xem tài liệu, hai bàn chân dài tự nhiên mà giao nhau, tư thế vô cùng thoải mái.

Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, hắn lập tức thả hai chân xuống ngay ngắn, làm như không có chuyện gì tiếp tục xem tài liệu trên ipad.

“Anh có thể đừng làm việc quá sức, được không hả?”

Tô Vãn tiến vào thấy hắn cứng nhắc xem tài liệu thì trực tiếp giật lấy nó, “Những thứ này chút nữa xem cũng không muộn, hoặc là anh sai người khác làm cũng được, đừng ôm vào mình hết, ngày thường anh toàn quấn lấy tôi cũng không thấy làm việc mà bây giờ siêng làm chi hả.”

Diệp Dục Sâm nhìn cô tắt ipad cũng không dám phản đối, nhìn thấy cô định ngồi xuống thì mới yếu ớt lên tiếng: “Em sao vậy? Mới ra ngoài một lát lại như ăn phải thuốc súng thế?”

Tô Vãn không trả lời, chỉ nhìn hắn.

“Vừa rồi em lén lút theo tên Phó Đình Thâm ra ngoài, cậu ta đã nói gì với em rồi?” Diệp Dục Sâm nói tránh sang chuyện khác.

Tô Vãn động khóe miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Cô ngồi xuống: “Anh ấy nói anh không sao cả, chân anh tạm thời mất cảm giác là do di chứng của súng bắn gây ra, chỉ là tạm thời thôi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn, không sao cả.”

Cô cố kéo khóe môi, vạch chăn bông trên chân hắn lên: “Tôi xoa bóp giúp anh, có lẽ sẽ có ích.”

Diệp Dục Sâm muốn nói gì đó nhưng lời tới cửa miệng lại không nói được thành câu.

Tự nhiên hắn thấy cô buồn lại không đành lòng muốn lừa cô nữa rồi.

Bé cưng của hắn tâm địa lương thiện, tuy ngoài miệng nói không để bụng, lớn tiếng nói hắn phế cũng được còn muốn nuôi tiểu thịt tươi nhưng kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, cô chỉ giỏi mạnh miệng thôi.

Thật ra cô vô cùng lo lắng cho hắn, rõ ràng buồn khổ như thế, lại còn nghĩ cho tâm trạng của hắn mà nói dối hắn.

“Được rồi, đừng làm rộn.”

Hắn ngăn cô lại, duỗi tay ôm lấy vai cô, kéo cô nằm xuống cùng, đem đầu cô ấy gối lên đùi mình.

“Yên tâm đi, sẽ tốt lên, mọi việc đều sẽ tốt thôi.” Hắn vuốt ve những sợi tóc của cô, thấp giọng nói, cũng không biết có phải đang an ủi hay không.

Buổi tối ngày hôm đó, như thường lệ Phó Đình Thâm tới kiểm tra, còn khen hắn: “Khôi phục tốt đấy, theo tiến độ này thì mấy ngày nữa có thể xuất viện rồi.”

“Tôi nói cậu đó, cậu vừa vừa phai phải thôi.”

Diệp Dục Sâm nhân dịp Tô Vãn không có ở đây, liền đe dọa nghiến răng cảnh cáo, “Nếu mục đích đã thành công, có một số việc tôi nghĩ không cần phải tiếp tục nữa, lát nữa em ấy quay lại thì cậu bảo chân tôi khỏi rồi đi.”

“Sao thế?” Phó Đình Thâm nhướng mày, hài hước liếc mắt nhìn hắn, “Diệp đại thiếu biết đau lòng rồi à?”

Diệp Dục Sâm khịt mũi hừ lạnh.

“Lúc đầu cũng là cậu muốn dùng khổ nhục kế, đấy do chính cậu, bây giờ đang tiến hành một nửa, lại chính cậu bảo dừng, cậu không có chút kiên trì à, mới kiên trì được có mấy ngày?”

Bác sĩ Phó khinh bỉ ra mắt: “Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà bệnh thì cũng cần thời gian để hồi phục, vừa mới bảo không còn cảm giác, giờ lại nói cậu khỏe rồi? Khác gì việc cậu tự thừa nhận là đang lừa em ấy à?”

Cậu sẽ không bao giờ thừa nhận rằng cậu còn chưa xem kịch thỏa mãn, muốn xem thêm hai ngày nữa, nên không muốn dừng ngay.

“Phó Đình Thâm, cậu mà gây ra chuyện gì thì cậu tốt nhất nên biết thu thập lại cho tôi.” Diệp đại thiếu uy hiếp.

“Được rồi, biết rồi, tôi sẽ tìm cơ hội, cùng cậu diễn màn cuối cho cô ấy biết cậu không bị tàn phế.” Phó Đình Thâm không kiên nhẫn xua tay, “Được rồi, tôi còn có việc khác cần làm, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Nói rồi cậu trực tiếp đứng dạy và rời đi.

Tính toán của hai người khá tốt, nhưng có một câu nói còn hay hơn là trong nhiều thời điểm niềm vui sẽ hóa thành bi thương.

___♡♡♡___

Editor: Alissa

Beta: Tiểu Nhân

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN