Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!
Chương 4: Người mẹ kế đạo đức giả
Tô Vãn cười mỉa mai nhìn xuống cô ta: “Tôi cũng muốn biết, cô đem tôi làm hại thân bại danh liệt thì đến tột cùng có chỗ nào tốt, cô cảm thấy rằng nếu tôi không còn thì sẽ không ai tranh đoạt tài sản Tô gia với cô hay còn có ý đồ khác?.”
“Em thật sự không có.”
Tô Như Nguyệt khóc thậm chí còn dữ dội hơn như thể cô ta là người bị hại, quay mặt lại nhờ mẹ mình giúp đỡ “Bố, mẹ phải tin con, con thực sự không làm hại chị gái mình.”
“Đây chắc hẳn là một sự hiểu lầm, Như Nguyệt vẫn luôn xem con là chị gái mình, nó làm sao có thể đối với con làm loại chuyện đó? Vãn Vãn, chắc chắn là hiểu lầm rồi.”
Lâm Mỹ Lan ôm lấy con gái mình, đau lòng đến hốc mắt đỏ lên: “Kiến Nam, ông điều biết, Như Nguyệt là một đứa trẻ rất tốt bụng từ nhỏ, nó không không có khả năng làm chuyện xấu.”
Tô Như Nguyệt nhào vào vòng tay của bà, khóc thậm chí còn hung hăng hơn trước.
Khuôn mặt của Tô Kiến Nam xanh mét.
Ông nhìn người vợ luôn luôn hiểu chuyện, đứa con gái ngoan lại ủy khuất thành ra như vậy, mà người làm sai chuyện lại không có nửa điểm hối cải, như cũ kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí ngay trước mặt ông còn dám ra tay đánh người.
Ông rốt cuộc cũng phát hỏa, lạnh lùng mà trừng hướng Tô Vãn: “Con quỳ xuống cho ta”.
Tô vãn đứng bất động, lạnh lùng mà nhìn hai người ngồi trên mặt đất đến xuất thần.
Thời điểm ở kiếp trước, bọn họ chính là dùng loại cách giả đáng thương này diễn trò muốn tranh thủ sự đồng tình và tín nhiệm của cô, một bên giả mù sa mưa đối với cô rất tốt, bên còn lại ở sau lưng hất bát nước bẩn, bịa đặt bôi nhọ cô, dùng sự thương thiện và rộng lượng của cô để ý thế hiếp người, cuối cùng hại cô bạn bè xa lánh, người cha của mình nghĩ cô chết cũng đáng.
Cô mỉm cười mỉa mai, ngước nhìn Tô Như Nguyệt: “Bố, con thực sự không biết đã làm điều gì sai, dựa vào đâu con phải quỳ?”
“Con không biết điều gì sai? Con đã làm điều đáng xấu hổ này, vậy mà cư nhiên còn dám nói không biết sai chỗ nào?”
Tô Kiến Nam xách lên cây gậy ở bên cạnh, dương tay muốn đánh cô, lại bị Lâm Mỹ Lan ngăn lại: “Vãn Vãn, con thành thật nói cho dì biết, ngày hôm qua thật sự giống như lời Như Nguyệt nói, con ở quán bar tùy tiện tìm hai người đàn ông……”
Tô Vãn ngẩng đầu nhìn về bà ta, ánh mắt sắc bén đến làm người khác phải sợ hãi.
Lâm Mỹ Lan có chút lo lắng nhìn về phía cô và nhanh chóng giải thích: “Dì thực sự không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn nhắc nhở con chú ý đúng mực, mặc dù bây giờ người tuổi trẻ đang ủng hộ tình yêu tự do, nhưng sau tất cả con còn có hôn ước với Cố đại thiếu gia, con không thể làm điều quá khác người, quá đặc biệt. Dù sao Cố gia cũng là một gia đình nổi tiếng, con dâu của họ, thanh danh và bản thân nhất định phải sạch sẽ.”
Tô Vãn thần sắt nhàn nhạt: “Đây là việc riêng của tôi, không cần người ngoài giả mù sa mưa hỏi tới.”
“Câm mồm, con đúng là đứa con bất hiếu! Chính con đã làm chuyện ngu xuẩn, còn không để người khác nói sao?”
Tô Kiến Nam bị thái độ của cô chọc cho tức giận, hai mắt đỏ bừng.
“Con phải biết rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài, Cô Dĩ Trạch sẽ bắt hủy hôn, doanh nghiệp của nhà ta sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thất vì sự ngu ngốc của con? Tôi như thế nào lại sinh ra một đứa vô dụng, từ nhỏ tới lớn chỉ đem lại rắc rối, nhìn xem em con đi, con chừng nào mới được một nửa ngoan ngoãn, nghe lời như nó?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!