Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ - Chương 3: Bảy Năm Thoáng Qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ


Chương 3: Bảy Năm Thoáng Qua


Nam Yên Quốc

Viêm Tinh Thành!

Lúc này là buổi tối, nhưng sinh hoạt trong thành vẫn nhộn nhịp huyên náo, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều lộ ra vẻ mặt an tường hạnh phúc.

Ai có thể nghĩ đến, một nơi cường giả như mây đầy rẫy hung hiểm như Huyền Nguyệt đại lục, sẽ có một thịnh thế đào nguyên như thế này.

Một đạo bóng trắng nho nhỏ nhanh nhẹn xuyên qua khắp các ngõ ngách, cuối cùng dừng lại ở một tòa thủ phủ nguy nga tráng lệ.

Cái đầu nhỏ lén lút nhìn khắp nơi, thấy không có ai mới thở phào một hơi. Rón rén bước chân đi vào.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm mềm mại ở phía sau lưng vang lên:

“Ca ca! Ngươi lại trốn làm bài tập mà đi ra ngoài chơi nha!”

Mạc Vân Long bị dọa giật mình, suýt chút nữa ngã chổng vó.

Hắn ổn định thân thể, quay đầu lại nhìn tiểu nữ hài có khuôn mặt giống y đúc như mình đứng ở bục cửa, tức giận trừng mắt:

“Tiểu Hồng! Muội định hại chết ta à? Nhỏ tiếng chút!”

Tiểu nữ hài Mạc Du Hồng nghe vậy, hai con mắt ý cười doanh doanh nhìn Mạc Vân Long:

“Nga! Mẫu thân từng nói qua, chỉ có người làm việc xấu, mới có thể có tật giật mình, ca ca hôm nay là ra ngoài làm chuyện xấu sao?”

“Muội…” Mạc Vân Long á khẩu không trả lời được, chạy nhanh đem nàng kéo đến phía góc tường thì thầm.

“Tiểu Hồng yêu dấu, ca ca không có làm việc xấu, ca ca ra ngoài kiếm tiền tiêu vặt, muội đừng nói cho mẫu thân biết.”

Đôi mắt của Mạc Du Hồng chợt lóe qua tia giảo hoạt, buồn bã nói:

“Ca ca! Ngươi đừng tưởng tiểu Hồng không biết ngươi lại trộm chạy đi chơi cá cược. Mẫu thân nói nam nhi đại trượng phu tuyệt đối không thể dính vào mấy thứ này. Nó rất là xấu xa. Không được, muội phải méc cho mẫu thân!”

Vừa nói, vừa định chạy vào nhà đi cáo trạng.

Mạc Vân Long nhanh nhanh đem nàng kéo lại, trong lòng bất đắc dĩ nhìn trời.

Có một muội muội hở chút là đi cáo trạng, trái tim của hắn cũng thực mệt mỏi được không?

Mạc Vân Long ôm ngực, chỉ cảm thấy cả lòng mề đều đau như cắt, móc trong túi ra một tờ ngân phiếu, nhét vào tay nàng, cười trấn an nói:

“Tiểu muội ngoan! Đừng nói cho mẫu thân được không? Ca ca cho ngươi tiền ăn vặt.”

Mạc Du Hồng khóe mắt lén lút nhìn con số trên ngân phiếu. Trong lòng hừ lạnh, chỉ nhiêu đó đã muốn mua chuộc được nàng.

Mặt ngoài bĩu môi nói:

“Ca ca nếu muốn mua chuộc được ta, sợ là phải lấy ra điểm thành ý tới, cái này sợ là không đủ trọng lượng đâu!”

Tiểu Hồng vừa nói, vừa quơ quơ ngân phiếu trong tay, đôi mắt trong suốt tràn đầy mỉm cười.

Mạc Vân Long căm tức nhìn nàng rồi lại nhìn ngân phiếu, trong lòng như đổ máu. Cuối cùng đành phải thỏa hiệp lại móc ra một tờ ngân phiếu, do dự đưa qua đi.

Mạc Du Hồng híp mắt cười:

“Lúc này mới được nè! Cám ơn nha ca ca!”

Tay nhỏ giật lấy ngân phiếu bỏ vào ngực, chạy nhanh xoay người vào nhà.

Mạc Vân Long ở phía sau ngơ ngác nhìn, hắn dường như thấy được một cái đuôi đối với hắn vẫy vẫy.

Tiểu tình nhân của hắn, cứ như vậy bị người cướp đi. Thật là quá đáng!

Mạc Vân Long tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẫu thân áp bức hắn, đến cả thân muội muội cũng muốn ức hiếp hắn. Cuộc sống này như thế nào qua?

Hắn chỉ có thể ỉu xìu đi vào nhà, thân thể nháy mắt mất đi sức sống.

Trong một căn phòng xa hoa khí phái, lấy màu sắc chủ đạo là màu xanh đen, trên giường ngồi một người nữ tử tuyệt sắc. Nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, khí chất thanh lãnh tuyệt luân, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu đến, làm mạ lên một tầng ánh quang, da thịt trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, sống mũi cao thẳng, mái tóc dài như thác nước xõa ngang hai bên vai, chỉ dùng một cây trâm ngọc cố định lại. Trên người mặc váy dài màu xanh sẫm càng trưng ra vẻ tôn quý phi phàm.

Bỗng nhiên, nữ tử mở ra đôi mắt, thở ra một ngụm trọc khí, sau đó thu công nghiêng người dựa vào đầu giường.

Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể, đôi mắt của Mạc Túc lóe qua một tia hài lòng, ánh sáng như minh diễm, phản xạ tuyệt đẹp trong ánh mắt.

Mà cặp mắt kia sâu hoắm như u đầm, đen bóng tựa như hắc diệu thạch, lập lòe nghiêm nghị trí tuệ.

Mạc Túc duỗi đôi chân đã tê cứng vì ngồi lâu, cặp mắt không khỏi suy tư nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nàng đến nơi này, thời gian đã qua bảy năm rồi. Bảy năm này, nàng đã trải qua một cuộc sống mà cho dù nằm mơ nàng cũng không thể tưởng tượng đến. Nếu không phải có hiện thực nói cho nàng, nàng còn cho rằng chính mình vẫn là nữ tướng quân cao cao tại thượng, cô độc quạnh quẽ.

Kí ức của kiếp trước đã trở nên nhạt nhòa rất nhiều.

Ở tu vi của nàng lại tăng lên trong nháy mắt, 《Diễm Châu》trong đầu nàng cũng “ting” một tiếng báo hiệu.

[Ký chủ đủ điều kiện để đổi năng lực truyền thừa tầng thứ hai!]

“Ta biết rồi, đổi đi!” Mạc Túc sớm dự trữ sẵn, lúc này không hề do dự đem cái nhẫn bảo bối chứa đầy kỳ trân dị bảo mà nàng thu thập mấy năm nay, dùng tinh thần lực bao bọc lại, kéo nó quăng vào trong Diễm Châu tồn tại ở thức hải của nàng.

[Diễm Châu đang kiểm tra đo lường… đang đo lường… Ting! Quá trình đổi đồ vật hoàn tất! Chúc mừng ký chủ!] Hệ thống nói bằng âm điệu máy móc lạnh lẽo.

Giọng nói kết thúc.

Mạc Túc nhìn hai quyển sách một đen một trắng xuất hiện trên tay, ánh mắt sáng lên.

Lần này là 《Thuấn Di Thuật》 và 《Vạn Dược Toàn Thư》.

《Diễm Châu》 là bảo vật mà kiếp trước nàng cực khổ tìm đến, sau đó gian nan hộ tống trở về, cuối cùng đến mạng của mình cũng bỏ hoang nơi vũ trụ. Làm nàng không ngờ tới chính là,《Diễm Châu》 ở thời khắc cuối cùng bảo hộ một tia ý thức cho nàng, cùng nàng xuyên qua đến dị giới, tạm thời coi nàng chủ nhân.

Còn vì sao là tạm thời? Bởi vì Mạc Túc cũng mơ hồ nhận rõ thực trạng, 《Diễm Châu》quá quý giá và nghịch thiên, không phải là một người thường như nàng có thể điều khiển được.

Bên trong 《Diễm Châu》chứa đựng bảo tàng, tập hợp tất cả sách vở về các lĩnh vực và truyền thừa nghịch thiên. Bởi vì là nửa chủ nhân của nó, nên nàng có thể đọc tất cả sách một cách miễn phí. Chỉ có năng lực truyền thừa, là dựa theo tu vi hiện có phải phù hợp điều kiện và dùng ngoại vật đổi trở về. Năng lực truyền thừa của 《Diễm Châu》có tổng cộng chín tầng, mỗi một tầng được đổi sẽ tùy theo thiên phú của chủ nhân mà lượng thân chuẩn bị. Nhưng muốn đổi được năng lực, phải trả giá rất quý. Mạc Túc đến nơi này bảy năm, cực khổ gom góp bảo vật, nhưng mới chỉ đổi được hai tầng. Nhưng cho dù chỉ là hai tầng, cũng đủ mang đến cho nàng lợi ích không nhỏ.

Mạc Túc đời trước là dị thể song tu, càng là Thần cấp cường giả, tinh thần lực đã đạt tới siêu S cấp bậc. Nhưng trải qua sự nghiền nát của vũ trụ, nàng bắt buộc phải trở về Tân Thủ Thôn làm lại từ đầu. May mà có 《Diễm Châu》 cung cấp tri thức cường đại, tuy rằng nàng lúc này chưa thể cường thịnh như lúc ở Tinh Tế, nhưng về lịch duyệt và tri thức thì đã sớm viễn siêu kiếp trước.

Không hổ là bảo vật thập cấp văn minh mà Đế Quốc Liên Bang không tiếc tiêu hao đại giới để tìm trở về.

Nàng có tự tin, nếu hiện tại cho nàng đối mặt không gian gió lốc kia một lần nữa, nàng cũng sẽ có ba phần cơ hội giữ mệnh thoát ra.

Lại nói nàng trọng sinh ở khối đại lục gọi là Huyền Nguyệt này.

Huyền Nguyệt đại lục là một thế giới dùng võ vi tôn thế giới, chủ yếu tu luyện huyền khí để kéo dài tuổi thọ và cãi lại số trời, năng lượng không khác biệt so với Dị Năng của Tinh Tế. Đều là thông qua một loại phương thức nào đó đem thiên địa linh khí hấp thu vì mình dùng. Huyền khí chia làm nhiều cảnh giới, thấp nhất là Bạch Huyền, tiếp theo là Hồng huyền, Lục huyền, Thanh huyền, Lam huyền, Tử huyền. Tử huyền là một đạo hồng câu, trên nó còn có Mặc huyền, Kim huyền, Thần huyền.

Trên đại lục đa số đều là Tử huyền trở xuống, Mặc huyền cũng có số ít, Kim Huyền đã là hiếm thấy, càng đừng nói Thần huyền, cơ hồ đã trở thành truyền thuyết.

Huyền Nguyệt đại lục phân chia năm đại quốc gia: lần lượt là Thiên Nguyệt, Đông Lăng, Nam Yên, Tây Cung, Bắc Dạ.

Trong đó, Thiên Nguyệt quốc là mạnh nhất, càng là hoàng tộc cổ xưa, lực lượng quân đội vượt qua bốn nước còn lại, hưởng thụ sự cung phụng từ bọn họ.

“Mẫu thân!”

Một thanh âm mềm mại vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ xuất thần của Mạc Túc. Nàng đem hai quyển sách cất đi, nghĩ khi nào rảnh rỗi lại xem xét cũng không muộn.

Theo thanh âm nhìn lại, một tiểu nữ hài mặc chiếc váy màu hồng phấn lạch bạch chạy đến bên giường của nàng, phía sau còn đi theo một tiểu nam hài mặt mày ủ rũ, dáng vẻ bất cần đời.

Mạc Túc không tự giác phủi sạch khí thế lạnh lẽo của mình, thay thế bằng hơi ấm, trong mắt tản ra một vầng nhu quang. Đây là thân nhân ruột thịt duy nhất của nàng trong đời này.

Bảy năm trước chỉ là một quyết định tùy ý, bởi vì thưởng thức sinh mệnh lực ngoan cường của cái thai nên Mạc Túc giữ lại. Không nghĩ tới sau khi sinh ra, ông trời lại ban cho nàng một đôi trai gái đáng yêu như thế. Mạc Túc được thể nghiệm sự cực nhọc mười tháng hoài thai, cửu tử nhất sinh khi sanh đứa nhỏ. Cho nên nàng rất nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của hai đứa nhỏ này. Bọn họ đã trở thành một phần quý giá trong sinh mệnh của nàng.

Làm cho trái tim vốn quạnh quẽ của nàng được ngâm mình trong nước ấm, nó đang dần dần nóng lên.

Nàng hơi hơi dựa vào tường, đem tiểu nữ hài ôm vào trong ngực.

Tiểu nữ hài đặt một nụ hôn lên má nàng, nũng nịu nói:

“Mới có mấy tiếng không gặp mà ngỡ như cách ba thu, Tiểu Hồng nhớ mẫu thân quá à!”

Mạc Túc vuốt đầu nữ hài, mỉm cười nói:

“Thật là vua nịnh nọt! Hôm nay Vân dì dạy ngươi cái gì, nói cho mẫu thân nghe nào?”

Mạc Du Hồng dịu ngoan ngồi trong lòng mẫu thân, híp mắt cười nói:

“Dạ! Vân dì dạy tiểu Hồng chương thứ mười ba trong Tứ Thư Ngũ Kinh ạ! Tiểu Hồng đều học thuộc hết rồi!”

“Giỏi quá!” Mạc Túc xoa đầu khen ngợi, âm thầm quyết định tăng lương cho Mạc Vân.

Cũng may bên trong Thiết Ưng Đội có Mạc Vân là một người nữ nhân duy nhất am hiểu thi lý và chăm sóc người khác. Nếu không Mạc Túc không dám tưởng tượng, bảo bối của nàng sẽ bị một đàn nam nhân dạy thành cái quần què gì nữa.

Thoáng nghĩ ngợi vu vơ, Mạc Túc buông lỏng tiểu nữ hài trong ngực, khóe mắt nhìn đến tiểu nam hài bơ vơ trơ trọi đứng trước giường, trong lòng buồn cười, nàng ngoắc tay:

“Tiểu Long Long, lại đây!”

Nam hài có chút ghét bỏ hất khuôn mặt, bước chân lại rất thành thật chạy nhanh tới, không tình nguyện hô một câu:

“Mẫu thân! Tiểu muội lại bắt nạt ta!””

Mạc Túc nhướng mày một cái, hỏi một câu có lệ:

“Vậy à?”

Sau đó.

Liền không có sau đó.

Mạc Vân Long tức giận, hắn liền biết nàng sẽ là loại phản ứng này mà.

Hắn liền nói sao, hắn tuyệt đối là ở đâu bị nhặt trở về, tuyệt đối không phải thân sinh mới có thể bị phân biệt đối đãi.

Không được, hắn muốn bỏ nhà ra đi!

Mạc Du Hồng con mắt lóe qua một mạt giảo hoạt, cười khanh khách nói:

“Mẫu thân, để Hồng Hồng bóp vai cho người nha!”

Chưa đợi Mạc Túc đáp ứng, Mạc Du Hồng đã chạy đến phía sau, tay nhỏ đáp lên vai của Mạc Túc, thuần thục mà đấm bóp. Lực độ còn rất nhịp nhàng.

Mạc Túc híp híp mắt hưởng thụ.

Mạc Du Hồng lè lưỡi, ánh mắt khiêu khích nhìn Mạc Vân Long.

“Hừ! Nịnh bợ!” Mạc Vân Long tức giận trừng mắt, thấp chú một tiếng, trong lòng ghen ghét không thôi.

Chán ghét! Muội muội lại nịnh bợ mẫu thân. Tức chết hắn rồi.

Mạc Du Hồng lắc lắc cái đầu, im lặng cười khanh khách, ý nói:

“Ngươi có giỏi thì cũng nịnh bợ cho ta xem!”

Mạc Vân Long tức muốn nổ phổi.

Mạc Túc nhìn xem hành động của hai đứa nhỏ, trong lòng không khỏi buồn cười. Có một đôi nhi nữ đáng yêu như vậy nàng còn cầu gì hơn thế nữa.

Đại nhi tử, đại danh Mạc Vân Long, nhũ danh tiểu Long Long, năm nay năm tuổi, sở thích thu thập ngân lượng, coi bạc như tiểu tình nhân. Kế thừa thiên phú của Mạc Túc, tuổi còn nhỏ đã đạt tới Thanh huyền cấp bậc, dị năng hệ lôi, và nhạy cảm với một môn Luyện khí thuật.

Tiểu nữ nhi, đại danh Mạc Du Hồng, nhũ danh tiểu Hồng Hồng, đồng dạng năm tuổi. Sở thích khi dễ ca ca của mình, cái miệng nịnh nọt chọc cho người khác vui vẻ, có chấp niệm cực sâu với các anh đẹp trai. Thiên phú không hề thua kém anh trai mình, còn nhỏ đã là Lục Huyền cấp bậc, dị năng hiếm có hệ độc, xứng với thiên phú luyện đan bẩm sinh.

Hai đứa nhỏ này, mặc dù tới có chút ngoài ý muốn, nhưng lại làm cho sinh hoạt của Mạc Túc nhiều thêm màu sắc. Bọn họ là bảo bối, là nghịch lân duy nhất của nàng.

Những năm này nàng cực khổ kinh doanh mọi thứ, mục đích chỉ để cho hai đứa nhỏ có một cái nhà và hậu thuẫn chân chính. Không ai có thể khinh nhục và bắt nạt bọn họ.

Bởi vì, nàng cũng biết được, đứa nhỏ không cha, sẽ bị người ta nói rất nhiều.

Mạc Túc đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Mạc Vân Long, sâu kín mở miệng:

“Tiểu Long Long! Làm nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, không thể một chút độ lượng cũng không có. Dù sao tiểu Hồng cũng là muội muội của ngươi, nhường nhịn một chút cũng không mất miếng thịt nào. Có đúng hay không?”

Mạc Vân Long cúi đầu nghe dạy bảo, không nói một lời. Trong lòng oán thầm, mẫu thân rõ ràng là thiên vị muội muội được không.

Hừ! Nể tình nàng là muội muội của hắn, hắn mới không cùng nàng so đo.

Mạc Túc nhìn hắn cúi đầu không nói, trong bụng cười thầm, tiểu tử này tuyệt đối không có mặt ngoài ngoan ngoãn như vậy. Nói không chừng trong lòng oán nàng đâu.

Không thể không nói, không ai hiểu con bằng mẹ. Mạc Túc phán đoán là hoàn toàn chính xác.

Mạc Túc là một người rất công bằng, trong lúc dạy con cũng mơ hồ thêm vào điều luật như khi quản lý quân đội, không thể chỉ răn dạy một mình nhi tử, nàng kéo qua Mạc Du Hồng, nghiêm túc nói:

“Còn tiểu Hồng Hồng nữa, sau này không được bắt nạt ca ca có biết hay không? Nếu ca ca làm gì không đúng, ngươi trực tiếp nói cho mẫu thân, mẫu thân sẽ xử lí hắn. Có biết không?”

Mạc Du Hồng ánh mắt chợt lóe, cười khanh khách, ngoan ngoãn nói:

“Tiểu Hồng biết rồi mẫu thân!”

“Ngoan!” Mạc Túc hài lòng gật đầu.

Mạc Vân Long trừng mắt nhìn muội muội giả dối ngoan ngoãn kia. Trong lòng hầm hừ một tiếng.

Mạc Du Hồng lè lưỡi, ánh mắt khiêu khích.

Mạc Túc làm sao có thể không nhận thấy động tác nhỏ của hai đứa. Chỉ là nên nói nàng đã nói, còn về phần thế nào liền tùy huynh muội bọn họ đi.

Có nhiều lúc, đối lập với nhau cũng là một cách thể hiện tình cảm.

Chỉ cần không gây hại cho nhau là được.

Ngoại trừ khi tu luyện thì nghiêm khắc ra, lúc bình thường Mạc Túc đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhìn hai khuôn mặt như thiên sứ giống hệt nhau, nàng không thể không cảm thán, gien của người nam nhân kia thật tốt.

Hai đứa nhỏ ngoại trừ đôi mắt và cái mũi cùng nàng giống thì những bộ phận khác đều là bản thu nhỏ của người nào đó.

Nghĩ tới đây, Mạc Túc có chút phiền muộn nhíu nhíu mày. Mấy năm nay nàng có điều tra qua người nam nhân kia, chính là một chút tin tức cũng không có. Giống như là từ nhân gian bốc hơi vậy. Không biết chết ở xó xỉnh nào rồi.

Ở đại lục mênh mông rộng lớn, muốn tìm một người có khuôn mặt hơi giống, quả thật như tìm kim ở biển sâu.

Mạc Túc khẽ thở dài, không tìm được cũng tốt. Không có hắn, nàng cũng có thể bảo vệ hai đứa nhỏ sống tiêu dao tự tại.

Mạc Túc dập tắt suy nghĩ muốn tìm người nào đó rồi chặt chân hắn, phát hiện hai đứa nhỏ còn ở mắt to trừng mắt nhỏ, Mạc Túc buồn cười nói:

“Được rồi! Hai đứa đi ngủ sớm đi! Ngày mai còn phải dậy sớm tu luyện. Làm gì thì làm, tu luyện cũng không thể chậm trễ nha!”

Nhắc đến tu luyện hai chữ, hai cái đầu nhỏ đồng loạt ủ rũ cúi xuống, thanh âm nhược nhược nói:

“Mẫu thân ngủ ngon!”

Hai bóng dáng nhanh chóng song song đi ra ngoài, đi về phòng ngủ.

Mạc Túc nhìn nhìn, vừa tức vừa buồn cười. Nhắc tới tu luyện, thật là huynh muội đồng lòng, chạy so con thỏ còn nhanh.

Đợi hai đứa nhỏ đi rồi, nụ cười của nàng chợt tắt, hơi thở nháy mắt lạnh xuống.

Nghĩ tới ban ngày thủ hạ trở về mật báo tin tức, lại nghe ngóng được những sự tình hoang đường mà nữ nhân kia làm ra trong mấy năm nay.

Trong mắt nàng lóe qua một đạo sát khí.

Nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi, nàng cũng nên là thời điểm trở về, trả lại công đạo cho nguyên chủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN