Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 87: Cha Con Gặp Gỡ (1)
Lâu Giang Các.
Giang Nguyệt, Phong hộ pháp và Đế Mặc Thần vốn đang ngồi ở lầu bảy thương lượng sự tình, thì Chu quản sự bỗng chốc gõ cửa, tiếng nói dồn dập vang lên:
“Các chủ, không hay rồi! Nguyệt Lâu bên kia đã xảy ra chuyện!”
Đón ánh mắt nghi hoặc từ Phong hộ pháp và Đế Mặc Thần, sắc mặt của Giang Nguyệt không khỏi trầm như mực nước, đầu lông mày chau lại thành hình chữ Xuyên, nàng sải bước dài ra mở cửa cho Chu quản sự tiến vào, không ngại trong phòng có hai người mà trực tiếp hỏi:
“Sao lại thế này? Một tửu lầu nhỏ nhoi mà Hắc Thù cũng trấn thủ không xong là sao?”
Chu quản sự hơi còng lưng, đầu cúi thấp, không dám nhìn loạn lung tung, giọng nói tràn đầy lo lắng:
“Tình huống như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, là Hắc Thù gửi tin sang đây. Trong thư hắn nói Nguyệt Lâu xảy ra cháy lớn, tra được có người âm thầm bố trí đại lượng lưu huỳnh dưới nền đất, hắn ở bên kia trấn thủ, mong chúng ta cho người qua chi viện. Hiện tại khắp nơi đều là Giám Vệ Quân và Ngự Lâm Quân, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nên mới hỏi ý Các chủ.”
Giang Nguyệt đưa ngón trỏ xoa trán, phiền muộn thở dài:
“Đang yên đang lành, tại sao lại xảy ra cớ sự này chứ? Được rồi! Chu quản sự ngươi sắp xếp người qua chi viện cho hắn đi.”
Chu quản sự gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nhanh chóng lui ra.
Giang Nguyệt trở về ngồi ở ghế sô pha, đưa tay xoa cằm, ánh mắt không khỏi trầm tư.
“Có thể lặng yên không một tiếng động bố trí nhiều lưu huỳnh như vậy còn không bị phát hiện. Nguyệt Lâu mấy năm nay là đắc tội người nào sao?” Đế Mặc Thần tựa lưng vào ghế, tay phải nắm một chén trà nhỏ để lưng chừng nhưng không uống, ánh mắt thâm trầm hỏi Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt cười khổ một tiếng, giải thích:
“Từ khi thuộc hạ tiếp nhận Nguyệt Lâu thay A Hoa quản lý tới nay, người tới gây chuyện thật sự không ít, có sự phá rối từ đối thủ cạnh tranh, cũng có sự gây hấn từ người đến trọ. Tửu lầu mà, người nhiều thì phức tạp. Nhưng chân chính xảy ra đại sự, lần này là lần đầu tiên. Hiện tại suy nghĩ cặn kẽ, thuộc hạ vậy mà cũng nghĩ không ra bút tích này là xuất phát từ tay ai nữa.”
Đế Mặc Thần hơi gập người đặt chung trà xuống bàn, ngón tay hơi co lại, gõ nhịp lên thành ghế, mặt nạ kim sắc phản quang chiết xạ ra một đạo ánh sáng, khóe miệng sau lớp mặt nạ cong lên thành một đường nguy hiểm, hắn trầm thấp nói:
“Kỳ thực, thu gọn lại phạm vi tìm hiểu cũng rất dễ dàng đoán ra thủ phạm là ai. Có thể trữ hàng lượng lớn lưu huỳnh, nếu không phải quân đội thì chính là đại gia tộc. Ngươi ngẫm lại thử xem, những ngày gần đây nhất Nguyệt Lâu có cùng ai phát sinh xung đột hay không?”
Có Đế Mặc Thần dẫn đường, Giang Nguyệt nhanh chóng nghĩ ra vài chuyện, ánh mắt thình lình sáng lên, nhưng sau đó lại hiện ra chút chần chờ:
“Mấy ngày hôm trước, thuộc hạ có nghe Hắc Thù kể qua một chuyện. Nguyên nhân sự việc vẫn là bắt đầu từ người đã đột nhập vào hoàng cung và dọn sạch bảo khố của Thiên Nguyệt Vương Triều. Nữ đế trong cơn thịnh nộ đã hạ lệnh tra xét toàn thành. Bất quá thái độ của Giám Vệ Quân quá kiêu ngạo ương ngạnh nên Hắc Thù đã đánh đuổi bọn họ ra ngoài, còn tuyên bố từ thời khắc đó về sau, từ chối hết thảy quan lại quyền quý đến Nguyệt Lâu, kể cả nữ đế. Chẳng lẽ việc này chạm đến mấu chốt của nữ đế, khiến cho nàng làm ra hành động ném đá giấu tay này?”
Cái làm Giang Nguyệt thập phần khó hiểu là, Nguyệt Lâu trụ ở Thiên Nguyệt Thành cũng có hơn mười năm, căn cơ vững như tường đồng vách sắt, cho dù hoàng thất tông thân muốn ra tay nhổ bỏ cũng phải ước lượng cặn kẽ. Nhiều năm vẫn luôn không có động tác, như vậy Nguyệt Dao thật sự dám ra tay?
Đế Mặc Thần híp mắt, đáy mắt chiết xạ ra tầng tầng âm u lạnh lẽo, lồng ngực hơi rung động, hắn phát ra một tiếng cười trầm thấp:
“Không còn đối tượng hiềm nghi nào khác nữa sao? Ta nhưng không tin một nữ đế tiểu quốc có cái năng lực nghịch thiên cỡ đó.”
Không phải hắn tự phụ cho rằng bản thân mình là nhất, mà là hắn tin tưởng năng lực kinh doanh của Giang Nguyệt, càng tin vào trực giác của chính mình. Rốt cuộc năm đó hắn từng gặp nạn ở cấm địa Thiên Nguyệt, cả một hoàng triều to lớn, lực lượng nơi cấm địa vậy mà bạc nhược như tờ giấy mỏng, chỉ cần dùng chút lực là có thể xé rách.
Kỳ thật, Đế Mặc Thần không biết, sở dĩ canh gác nơi cấm địa bạc nhược nhỏ yếu như vậy, là do nhân vi mà thành. Trong này còn có sự ngấm ngầm đồng ý của nữ đế.
Giang Nguyệt nghe chủ tử nói vậy, khóe miệng hơi nhấp, rầu rĩ cúi đầu suy nghĩ.
Đúng lúc này, Phong hộ pháp dường như nhớ đến cái gì, thình lình ra tiếng nói:
“Chủ tử, A Nguyệt, liệu việc này có phải là do Ma Điện gây ra hay không? Mấy ngày trước A Hoa giết người của bọn họ, sau đó còn ở tại Nguyệt Lâu, bọn họ tới tìm tra, giận cá chém thớt lên Nguyệt Lâu cũng là điều dễ hiểu.”
Đế Mặc Thần suy tư mấy giây, độ ấm quanh người lại hàng xuống vài độ, hắn lạnh lùng gật đầu:
“A Phong nói không phải là không có lý. Ma Điện chính là mối hiềm nghi lớn nhất.”
Giang Nguyệt bỗng chốc ngẩng đầu, sắc mặt thình lình biến đổi, từ tại chỗ bật người đứng lên, lo lắng nói:
“Không tốt! Nếu như bút tích này thật là Ma Điện gây ra, vậy A Hoa ở Nguyệt Lâu chẳng khác nào là dê vào miệng cọp sao? Công phu của nữ nhân kia mấy năm nay đã sa đọa quá mức, sao có thể là đối thủ của Ma Điện được. Thuộc hạ phải trực tiếp đến tìm hiểu, mong chủ tử thành toàn.”
Cuối cùng, Giang Nguyệt chắp tay, hơi rũ đầu nhìn Đế Mặc Thần.
Phong hộ pháp cũng ôm chặt kiếm, khẩn trương nhìn về nam nhân khí định thần nhàn ngồi ở trên ghế.
Đế Mặc Thần đứng lên, liếc mắt nhìn Giang Nguyệt rồi nói:
“Tuy rằng A Hoa từng gây ra đại sai, nhưng tốt xấu gì nàng cũng từng trung thành đi theo ta nhiều năm, ta sao có thể phó mặc nàng sống chết. Cùng đi đi!”
Kỳ thực, khi nghe đến tin Nguyệt Lâu xảy ra chuyện, lòng hắn cũng dâng lên một tia nôn nóng và bất an. Cảm xúc này đến một cách đột nhiên không thể hiểu được, lại là trước nay chưa từng có, nó thôi thúc hắn phải đi tìm hiểu đến tận cùng.
Thấy Đế Mặc Thần dẫn đầu đi trước, Phong hộ pháp và Giang Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một mạt mừng như điên và thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chủ tử vẫn còn niệm tình cũ, nếu không bọn họ đều không biết phải đối mặt với Bạch Phong Hoa như thế nào nữa.
Ba người nhanh chân bước xuống từng nấc thang lầu, ở khoảng cách đại sảnh còn có không tới năm sáu bậc thang thì bỗng chốc nghe được tiếng ồn ào huyên náo.
“Vị công tử này, ngươi hình như đi nhầm chỗ rồi, nơi này là hội đấu giá, hội đấu giá hôm nay không mở cửa, nếu muốn trị bệnh thì nâng người đi y quán đi.” Trước đại sảnh, một người thanh niên mặc trường bào xanh lục ngồi sau quầy hướng dẫn, lúc này đang đưa mắt nhìn hai lớn hai nhỏ bước vào, biểu tình hận sắt không thành thép.
Bởi vì Chu quản sự có việc gấp cần xử lý, nên giao lại nhiệm vụ tiếp khách nhân này cho hắn, ai ngờ nhiệm vụ nóng hổi tới tay chưa được bao lâu thì hắn đã gặp được xà tinh bệnh.
Thiếu niên cõng thiếu nữ mang sắc mặt thâm tím, bên cạnh còn dìu dắt hai đứa nhỏ tầm năm sáu tuổi, xộc xệch bước vào Lâu Giang Các với câu hỏi đầu tiên: “Giang hồ cứu cấp, vị huynh đài này, xin hỗ trợ thỉnh một vị y sư cứu giúp tỷ tỷ của ta được không? Nàng trúng độc rất nặng.”
Thiếu niên mặc trường bào mắt trợn trắng, trong lòng phun tào người trước mặt này có bệnh, đến hội đấu giá để thỉnh y sư, quả thực là bệnh không nhẹ. Bất quá vì giáo dưỡng, hơn nữa có hài tử ở đây, hắn không có khả năng trực tiếp xách chổi lông gà đuổi người mà là kiên nhẫn giải thích.
Mắt thấy hỏi y sư không thành còn bị cự tuyệt đuổi đi, Đế Thanh Hàn cũng có chút gấp gáp, hiện tại Bạch Phong Hoa lại mê mang không tỉnh, tuy rằng hắn nghe theo lời nàng tiến đến Lâu Giang Các, nhưng hắn thật sự không biết nàng có bằng hữu nào ở đây không?
Ngay ở lúc Đế Thanh Hàn khó xử, không biết nên đi hay ở, thì Mạc Du Hồng bỗng chốc buông tay áo hắn ra, chạy lại đến trước quầy, ngửa đầu nài nỉ:
“Thúc thúc tốt bụng, con cầu xin người, hãy cứu dì của con đi. Nếu không dì ấy sẽ chết mất.”
Mạc Vân Long cũng chạy lại phụ họa với muội muội nhà mình, lời lẽ đúng lý hợp tình lại không mất lễ phép:
“Con biết nơi này không phải y quán, nhưng một hội đấu giá lúc nào cũng sẽ có một vị y sư chiêu bài, chuyên chúc kiểm nghiệm đan dược và vũ khí. Con biết yêu cầu này có hơi quá đáng, thậm chí khiến thúc thúc khó xử, nhưng tình huống của dì con rất nguy cấp, cứu một mạng người hơn là xây bảy tòa tháp, thúc thúc giúp chúng con một lần đi có được không ạ?”
Đế Thanh Hàn trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ đứng ở phía trước thay hắn giải quyết chuyện nhọc lòng. Xem xem, tài ăn nói đầy sức thuyết phục này, có thể nào là một đứa nhỏ sáu tuổi có thể nói ra được?
Tuy rằng biết hai đứa nhỏ thông minh, nhưng lần chứng kiến này vẫn để cho Đế Thanh Hàn sửng sốt đến thốt không ra lời.
Mà hắn không biết là, bên hông cầu thang ngay lúc này, Đế Mặc Thần, Giang Nguyệt và Phong hộ pháp đều đứng sựng người lại, tò mò đầy hứng thú nhìn một màn này.
Sau cái quầy hướng dẫn, thiếu niên cầm sổ sách khẽ vỗ trán, biểu tình hận sắt không thành thép nói:
“Hài tử ngoan! Không phải thúc thúc không muốn giúp, mà thật sự là giúp không được. Hội đấu giá có quy tắc đàng hoàng, không phải nơi trị bệnh từ thiện, chiêu bài y sư đâu phải muốn thỉnh là đồng ý ra tay đâu?”
Hắn nhìn về phía Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, thần sắc hơi hơi ẩn nhẫn, bởi vì đối diện là hài tử nên hắn không có phát tác tính tình.
“Nhưng Hoa dì trước khi ngất đi, có bảo chúng ta mang nàng đến đây á?” Mạc Du Hồng chỉ chỉ Bạch Phong Hoa được Đế Thanh Hàn cõng trên lưng, xoa cằm khó hiểu hỏi.
“Vậy nàng có nói đích danh tên người muốn gặp, hay có tín vật gì để làm tin hay không?” Thiếu niên buông sổ sách, híp mắt nghiêm túc quan sát Bạch Phong Hoa, rồi hỏi.
Đế Thanh Hàn lắc đầu trả lời, giọng nói có chút buồn bực:
“Nàng ngất đi quá nhanh, chưa kịp nói tên người muốn phó thác cho ta biết.”
“Vậy ta thật sự không giúp được các ngươi rồi, mời về cho!” Thiếu niên ngồi sau quầy nhún vai, sắc mặt hơi trầm xuống, hai tay ra hiệu tiễn khách.
Đế Thanh Hàn sắc mặt có chút khó coi, ngay cả hai đứa nhỏ đều không khỏi nôn nóng và bất an.
“Tiểu Long, Tiểu Hồng, chúng ta đi!” Liếc mắt nhìn thiếu niên sau quầy một cái, Đế Thanh Hàn cũng không còn mặt mũi mà nán lại, gọi lên hai đứa nhỏ, hắn khẽ xoay người rời đi.
Nhưng mà, hắn chưa đi được hai bước, thình lình phía sau lại vang lên một giọng nữ cao chót vót gọi lại:
“Khoan đã!”
Thiếu niên sau quầy nghe tiếng nhìn lại, thần sắc không khỏi dâng lên kính sợ, thấp thỏm gọi ra tiếng:
“Các chủ!”
Giang Nguyệt chỉ cho hắn một cái gật đầu, sau đó nhìn về phía Đế Thanh Hàn và Bạch Phong Hoa, bỗng chốc bật cười:
“Thật là! Mệt nàng còn nghĩ đến tới nơi này tìm ta? Ta còn tưởng nàng cả đời làm sâu rượu, trốn tránh như chuột nhắt nữa chứ.”
Đế Thanh Hàn giật mình xoay người, đợi thấy được ba người trước mắt là ai, hắn không khỏi trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp:
“A Nguyệt? Phong hộ pháp, đại… đại ca… các ngươi trở về từ khi nào thế!?”
Tuy rằng Đế Mặc Thần mang mặt nạ, nhưng cặp mắt và loại khí tràng đáng sợ kia, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Chỉ là, đại ca hắn khi nào thì trở về? Sao không ai thông tri cho hắn biết vậy?
Đế Thanh Hàn có chút chột dạ lùi về sau, ánh mắt e dè nhìn nam nhân mặc trường bào đen, chững chạc uy nghiêm đi ở chính giữa, hắn âm thầm nuốt vài ngụm nước bọt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!