Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 105: Tam quan khác biệt
Nghe nói Diệp Khâm Như hôm nay cũng có hẹn với cổ đông của Công nghệ Vạn Tượng, Phó Diên Thăng bèn đi cùng.
Hứa Kính hẹn gặp ở một quán cơm tây gần Phong Mậu, Thích Tự tới đó một mình. Hai người chưa gặp lại lần nào từ hôm ở bệnh viện hồi cuối tháng 8, hiện tại đã có Phó Diên Thăng bên người nên hắn cũng rất ít khi chủ động gọi cho Hứa Kính hỏi này hỏi kia. Nhớ lại thái độ của Hứa Kính dành cho Phó Diên Thăng mấy lần trước, dọc đường đi Thích Tự cứ thấp thỏm sợ rằng xa cách lâu nay sẽ khiến quan hệ giữa mình và Hứa Kính trở nên lạ lẫm.
Nhưng không ngờ, Hứa Kính vừa thấy Thích Tự đã ôm một cái, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiết như hồi làm bạn với hắn ở New York nhiều năm về trước.
Thích Tự như trút đi được tảng đá trong lòng, nhoẻn miệng cười chào một tiếng “Anh Kính”.
Hứa Kính buông hắn ra, ngồi xuống hàn huyên vài câu mới thuận miệng nói: “Không gặp có non nửa năm mà cậu trưởng thành nhiều phết.”
Thích Tự cười hỏi: “Sao anh nhìn ra được?”
“Lời nói, cử chỉ, khí chất… đều như người lớn rồi.” Hứa Kính đưa menu cho hắn, cười nói, “Uống ít rượu không?”
Không biết có phải vì thấy hắn “trưởng thành” hay không, mà thái độ của Hứa Kính cũng khác hẳn.
Điển hình như, xưa nay Hứa Kính chưa từng chủ động đưa menu rượu cho Thích Tự, kể cả có đi bar, cứ đến lúc order là đối phương sẽ nhắc “Còn nhỏ thì đừng gọi rượu mạnh”, hoặc trực tiếp bảo phục vụ bỏ thêm nước có ga hay ginger ale vào whisky để pha loãng nồng độ cồn của hắn. Nhưng hiện tại thì khác—hiện tại, Thích Tự cảm giác Hứa Kính đã bắt đầu đối đãi với mình như với một người đàn ông ngang hàng.
Hắn không khỏi vui vẻ trong lòng, đảo mắt qua menu thì bắt gặp một tên rượu quen thuộc: “Một chai rượu đỏ dòng Orange “13 nhé?”
“Được.” Hứa Kính cười hỏi, “Cậu uống rồi à?”
“Anh biết Diệp tổng Diệp Khâm Như không?” Thích Tự hỏi.
“Anh ta còn đến Tư Nguyên rồi mà, sao không biết được?” Hứa Kính nói.
“Diệp tổng có gọi thử trong lần gặp đầu tiên, uống cũng không tồi…” Thích Tự lại nhớ đến màn quảng cáo rượu đỏ mà Phó Diên Thăng trắng trợn bàn luận hôm ấy, vội rũ mi che đi tình cảm lóe lên trong mắt.
Hứa Kính nhìn nhìn hắn, hỏi: “Nghe nói người này là do Phó Diên Thăng kéo về giúp cậu phải không?”
Thích Tự đóng menu: “Đúng vậy.”
“Trước đây anh đánh giá thấp mắt nhìn người của cậu rồi.” Hứa Kính cười cười, nói lời này cũng như gián tiếp công nhận việc Thích Tự đánh giá cao và trọng dụng Phó Diên Thăng, lại hỏi, “Công việc của bộ phận Công nghệ vẫn ổn chứ?”
“Hôm nay tìm anh cũng vì chuyện này đây.” Thích Tự đan hai tay vào nhau, biểu cảm và ngữ khí đều trở nên nghiêm túc.
Hắn kể lại toàn tình huống gần đây của bộ phận công nghệ, bao gồm cả những khó khăn gặp phải khi tìm cách thu mua Hồng Trang cho Hứa Kính, nói: “Hôm qua em có gặp Tô Cánh lần đầu, cảm thấy đối phương rất được. Mấy hôm tới mà có thời gian, hi vọng anh có thể liên hệ với Hồng Trang với tư cách đại diện cho Sơn Vũ, giúp em thể hiện thành ý tới bên đó một chút.”
Hứa Kính khó hiểu: “Chẳng phải bộ công nghệ mấy cậu định thu mua Hồng Trang à? Nếu Tô Cánh được Sơn Vũ đầu tư rồi tự thân phát triển, thì sẽ càng khó chấp nhận sự kiểm soát của Tư Nguyên mà?”
Thích Tự: “Đương nhiên em hi vọng Tư Nguyên có thể nắm được Hồng Trang, vấn đề là từ trước đến nay đối phương vẫn luôn từ chối bàn về chuyện thu mua. Tô Cánh đã kiên trì như thế, thì việc Sơn Vũ đầu tư vào Hồng Trang cũng như cho đi một ân tình, để khi nào cảm thấy không thể tiếp tục mà muốn bán công ti, anh ta nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta đầu tiên.”
Hứa Kính rũ mắt suy tính nói: “Mấy cậu mà thật sự muốn thu mua Hồng Trang thì đâu phải hết cách, còn nhớ vụ Lâm Hoán từng mua lại Bồ Câu giúp Hỉ Thước mà anh kể chứ? Tương tự thôi—các cậu chỉ cần sắp đặt cho mấy đoàn đội riêng rẽ cùng liên lạc với Tô Cánh, mỗi phía tranh thủ chiếm lấy một suất cổ đông, chờ đạt được sự tín nhiệm rồi, đến thời điểm mấu chốt thì cùng hợp sức chặn đứng tài nguyên, đồng thời thành lập đội nghiên cứu phát triển nội dung giống hệt của Hồng Trang, bỏ tiền ra marketing tạo thanh thế một chút, người ta thấy Tư Nguyên cũng làm thì còn ai chú ý đến Hồng Trang, khi nào mắt xích tài chính đứt đoạn, không chống đỡ được nữa thì kiểu gì đối phương chẳng phải thỏa hiệp.”
Nghe Hứa Kính nói về âm mưu tranh đoạt tàn khốc với giọng điệu thản nhiên như vậy, Thích Tự không khỏi kinh hãi trong lòng. Dĩ nhiên hắn biết vẫn còn biện pháp khác, cũng tin rất có thể Tư Trạch sẽ làm ra chuyện tương tự, nhưng—
“Em không chỉ muốn Hồng Trang, mà còn muốn cả Tô Cánh.” Thích Tự nói ra mục đích của mình.
Hứa Kính nhíu mày: “Tại sao?”
Thích Tự: “Bộ phận công nghệ đã xác định giá trị chủ chốt của Hồng Trang, phát hiện ra ưu thế lớn nhất mà ứng dụng Hồng Trang sở hữu là hệ thống làm nên nền tảng, giao diện mượt hơn bất kì ứng dụng nào cùng loại hình, cập nhật tin tức thì nhanh, mang đến cho người dùng trải nghiệm rất tốt. Hệ thống này do Tô Cánh làm ra, cho nên em thấy người này chính là giá trị trung tâm của Hồng Trang.”
Hứa Kính bật cười: “Thích Tự, anh công nhận Tô Cánh là một thiên tài về mặt kĩ thuật, nhưng Hồng Trang thì được, chứ anh khuyên cậu nên từ bỏ Tô Cánh đi… Chắc cậu cũng biết người này là ai, trước đó đã dính phải lùm xùm gì mà phải không?”
Thích Tự: “Ý anh là chuyện quá khứ giữa anh ta và Lôi Hoành? Em có nghe qua rồi, thì sao?”
Hứa Kính: “Thế cậu có biết việc Tô Cánh phản bội Lôi Hoành đã đem đến bao nhiêu rắc rối cho Trung Đạt không? Hắn ta bội bạc trộm đi kĩ thuật thuộc về Trung Đạt, làm ra cùng loại hình sản phẩm với Trung Đạt, thậm chí còn phát triển kĩ thuật tân tiến hơn Trung Đạt, năm đó mà Trung Đạt không dốc toàn lực bao vây gây áp lực, khiến bọn hắn mất nguồn tài chính, phải bỏ dở phát minh thì địa vị của Lôi Hoành và Tô Cánh đã hoán đổi rồi—Cậu thật sự muốn đưa một người như vậy về Tư Nguyên sao?”
Thích Tự: “Nhưng nếu kĩ thuật mà Tô Cánh lấy đi vốn do anh ta nghiên cứu ra thì sao?”
Hứa Kính khẳng định chắc nịch: “Không có khả năng này, không có Lôi Hoành bồi dưỡng thì hắn lấy đâu ra tài nguyên và nền tảng để thực hiện ý nghĩ với khát vọng của mình?—Mấy ai may mắn được chủ tịch tập đoàn cỡ lớn chiêu mộ về từ khi còn đang học đại học như thế? Có biết năm xưa Lôi Hoành coi trọng hắn mức nào không? Chưa đầy 25 đã được đưa lên vị trí đứng thứ hai của bộ phận nghiên cứu tại Trung Đạt, thế mà rồi hắn báo đáp Lôi Hoành thế nào? Hắn phản bội tập đoàn để lấy đi thứ gọi là “nghiên cứu của mình”—Cậu thử nghĩ đi, thứ đó có thực sự thuộc về hắn hay không? Hắn không sử dụng tài nguyên và nhân lực của tập đoàn trong lúc nghiên cứu chắc? Con người này chính là điển hình của việc ăn cháo đá bát, coi trọng giá trị và thành tựu cá nhân hơn tất cả, cho nên tài giỏi như thế mà đến giờ cũng làm gì có ai dám tin tưởng, hợp tác cùng.”
Thích Tự cũng quýnh quáng vặn lại: “Tất cả đều chỉ đánh giá hành vi phản bội của Tô Cánh dựa vào lời đồn, chứ người ngoài đâu biết ban đầu anh ta được đưa về Trung Đạt trong tình huống nào? Người ngoài đâu biết Lôi Hoành từng hứa hẹn những gì với anh ta? Nhỡ như hành vi bị gán mác “phản bội” ấy thực chất chỉ là phản kháng lại một sự lừa gạt thì sao?”
Hứa Kính nhìn hắn, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thích Tự, cậu chỉ mới gặp một lần thì sao đã biết hắn là dạng người gì? Hắn ta kiếm cơm bằng kĩ thuật, chẳng lẽ không nói được vài câu che mắt cậu? Sao cứ phải khăng khăng tín nhiệm một người mà cả giới không ai dám đụng vào như hắn kia chứ?”
Thích Tự: “Em chỉ muốn nhìn nhận vấn đề một cách khách quan nhất khi chưa hiểu rõ hoàn cảnh. Đồng ý là em chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng ngược lại cũng không thấy bản chất người này quỷ kế đa đoan hay gì. Bởi vậy cho đến giờ, em vẫn chọn tin vào anh ta.”
Hứa Kính lắc đầu nói: “Cậu vẫn còn mang tâm tính thiếu niên, chưa hiểu được xã hội hiểm ác là thế nào, chứ không phải ai cũng trọng tình nghĩa, cũng đơn thuần thiện lương như cậu tưởng đâu. Ở trên thương trường, nhân từ với người chính là tàn nhẫn với mình, cậu mà cứ vậy thì sớm muộn gì cũng bị người ta ăn sạch thôi!”
Thích Tự bị Hứa Kính phản bác đến nỗi á khẩu, hắn siết lấy li rượu trên tay, căng thẳng đối mắt với Hứa Kính…
Rốt cục, Hứa Kính vẫn là người nhượng bộ trước.
Hắn cười khổ nói: “Thôi được rồi, dù sao Sơn Vũ cũng là của cậu, anh sẽ làm theo cậu nói. Chỉ là vài triệu thì cũng không lo Tô Cánh sẽ gây nên sóng gió nổi—Nhưng anh vẫn giữ nguyên quan điểm, đừng dễ gì mà tin Tô Cánh.”
Nghe lời này, Thích Tự đột nhiên giống như quả bóng xì hơi, đã bị ép lại còn bất lực.
Nhiều năm làm bạn từ nhỏ khiến hắn cứ tưởng Hứa Kính sẽ hiểu mình, không ngờ cũng có ngày tam quan của hai người khác nhau đến vậy…
Rõ ràng đối phương chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, không lừa gạt cũng chẳng giấu giếm, nhưng giờ phút này, Thích Tự lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ đã quá xa.
Thích Tự còn mong Hứa Kính có thể thật lòng ủng hộ quyết định của hắn hơn là thỏa hiệp như thế—giống như khi hắn tỏ ý muốn giúp Chương Thừa Tuyên hay giám đốc Tần, dù Phó Diên Thăng chắc chắn sẽ có cách giải quyết khác, nhưng đối phương vẫn cổ vũ hắn làm theo những gì mình muốn sau khi đã nhận thức rõ hiện thực…
Giờ phút này, Thích Tự mới bàng hoàng nhận ra sự tán thành và ủng hộ mà Phó Diên Thăng dành cho mình đáng quý nhường nào.
Cũng may là bây giờ Thích Tự đã không còn viết hết cảm xúc lên mặt như trước kia, tuy hơi thất vọng nhưng hắn hiểu Hứa Kính có lập trường và kiên định của riêng mình, đạt được mục đích rồi thì không cần nói thêm về chủ đề này làm gì nữa.
Sau đó hai người hàn huyên về tình hình gần đây, Thích Tự mới kể cho Hứa Kính về khả năng nối lại tình xưa của ba mẹ mình.
Hứa Kính kinh ngạc nói: “Thật hả? Nhưng nửa năm qua MeiWei xảy ra nhiều chuyện như thế, trong tay MC Khương lại nắm giữ cổ phần của công ti, có khi nào bọn họ chỉ gặp nhau vì công việc không?”
“Gặp vì công việc mà ba em phải chạy về tận Hải Thành đón Giáng Sinh ấy hả?” Cứ nghĩ đến chuyện ba mẹ giấu hắn hẹn hò mà Thích Tự lại buồn cười, “Số lần ba em gặp mẹ dạo này, có khi còn nhiều hơn suốt mười một năm trước cộng lại cũng nên.”
Hứa Kính: “Nhưng mà nói chứ, chủ tịch Thích cũng nặng tình thật. Mấy năm trước về nước tiếp quản Sơn Vũ, anh có thay mặt ông gặp MC Khương bàn chuyện mấy lần, cứ gặp mẹ em xong là kiểu gì cũng được chủ tịch hỏi dăm câu về người kia…”
Thích Tự: “Khụ, thật ra lần nào em nói chuyện điện thoại với mẹ xong ba cũng phải hỏi.”
Hứa Kính lắc đầu cười: “Đó giờ vẫn thương nhau thì rời đi chi nữa? Li hôn đến cả mười một năm mà người nào cũng còn độc thân, ba mẹ cậu đúng là ngang tài ngang sức thật.”
Thích Tự: “Nói thật là bao nhiêu năm nay, em vẫn cảm thấy chỉ cần mẹ đồng ý cho ba một cơ hội thì ông sẽ bỏ hết mà về ngay.”
Hứa Kính rót thêm chút rượu cho Thích Tự, cười nói: “Hai người mà quay lại với nhau, kiểu gì anh cũng phải tham gia hôn lễ mới được.”
Thích Tự: “Nói bây giờ còn sớm quá… Bọn họ gần 50 cả rồi, lại không quan trọng hình thức lắm, có khi cứ lén lút thế thôi.”
Hứa Kính bật cười: “Có ai nói về ba mẹ mình như cậu không.”
Bữa cơm kéo dài đến hai tiếng, chuyện nên nói hay không nên nói đều đã nói cả.
Ăn xong, Thích Tự giành thanh toán, rút thẻ ngân hàng từ ví ra đưa cho nhân viên cầm máy POS đứng cạnh bàn. Hứa Kính tinh mắt trông thấy vết đỏ lộ ra trên cổ hắn.
Đến khi hai người đứng dậy rời khỏi nhà hàng, Hứa Kính mới thuận miệng hỏi một câu: “Thích Tự, cậu cũng đang yêu đương phải không?”
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: “Có không ra mặt, cũng phải khiến bà xã nhớ đến mình từng giây từng phút.”
Thích Tự: “Anh thành công rồi…”
Phó Diên Thăng: “Có không ra mặt, cũng phải khiến tình địch biết khó mà lui.”
Hứa Kính: “Ông đây với Thích Tự chỉ có tình anh em, cảm ơn! Nhưng cảm giác hiện hữu của cậu đúng là lảng vảng khắp nơi, thật đáng giận!”
–
vtrans by xiandzg
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!