Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 108: Phần mềm giám sát
Thích Tự không hiểu quá rõ về viên chức chính phủ trong nước, chỉ là tác phong chính trực nhất quán của Phó Diên Thăng và một vài sự việc gần đây khiến hắn lờ mờ sinh nghi như vậy.
Có điều phỏng đoán này vừa xuất hiện, thì mọi chi tiết khiến Thích Tự băn khoăn trước đó cũng như được xâu chuỗi vào nhau!
Giả sử như Tống Phổ Tâm, Từ Nhất Chu và Phó Diên Thăng đều là người của chính phủ phái xuống, thì mục đích của bọn họ là gì? Điều tra tập đoàn Tư Nguyên?
Không… Căn cứ vào thời gian thì người thâm nhập sớm nhất phải là Tống Phổ Tâm mới đúng!
Nhớ lại lúc nói về tình huống liên quan đến nhà họ Tư với ba hôm qua mà Thích Tự lạnh sống lưng—chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là Tư Thị?
Nhưng bất kể mục tiêu có phải Tư Thị hay không, Phó Diên Thăng đã đến cạnh hắn thì khác nào nói rằng tập đoàn Tư Nguyên cũng nằm trong phạm vi điều tra của bọn họ?
Tức là nếu như có bất kì hành vi sai phạm hay coi thường pháp luật nào trong lúc điều hành thương nghiệp, cả hắn và ba đều sẽ bị Phó Diên Thăng đưa ra trước vành móng ngựa?
…
Thích Tự quả quyết lắc đầu, tự nhủ rằng “Không thể nào”.
Từ khi quen nhau đến nay, dường như lúc nào Phó Diên Thăng cũng dẫn dắt hắn làm những chuyện “đúng đắn”—bắt đầu với việc bảo hắn khuyên ba đi điều tra về vấn đề tài chính của MeiWei, nhắc hắn đừng tham gia vào vụ đầu tư cổ phiếu của Tư Hàng, sau lại chỉ cho hắn cách đưa sự kiện hàng giả ở MeiWei ra ánh sáng…
Nếu chỉ là một gián điệp vô tình, Phó Diên Thăng hoàn toàn không cần dạy dỗ hay nhắc nhở Thích Tự làm gì.
Bởi thay vì điều tra, rõ ràng đối phương đang giúp hai cha con hắn mới đúng…
Thích Tự siết lấy con chuột trong tay, thử lên mạng tìm về “điều tra kinh tế” và “điều tra tài chính”, nhưng cũng chẳng ra được mấy thông tin công khai với đại chúng.
Tra xét một hồi, Thích Tự không khỏi bàng hoàng tự vấn liệu đây có khi nào chỉ do hắn tự tưởng tượng ra, do hắn quá để tâm đến Phó Diên Thăng nên mới gán cho đối phương một hình ảnh như thế…
Thích Tự úp tay lên mặt, hít vào một hơi thật dài, tâm trạng hỗn loạn không thôi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã hạ tay xuống, vẻ tỉnh táo trong mắt cũng đồng thời quay trở lại.
—Hắn không thể tiếp tục xử trí theo cảm tính, cái hắn cần nhất bây giờ chính là bằng chứng.
Hai tiếng sau, Thích Tự có mặt tại quán cafe gần trường, một bóng người quen thuộc đã ngồi sẵn ở vị trí trong góc, dường như đang lúi húi xem gì đó.
Thích Tự đi thẳng tới chỗ đối phương: “Năm mới vui vẻ.”
Chương Thừa Tuyên nghe vậy mới ngẩng đầu dứt mắt khỏi tài liệu: “Năm mới vui vẻ. Uống gì không?”
“Americano.” Thích Tự thoáng nhìn qua thứ Chương Thừa Tuyên đang đọc, nhận ra ấy chính là tài liệu về một môn chuyên ngành kì này mà Phó Diên Thăng đã giảng cho hắn trước khi về nước ăn Tết.
Chương Thừa Tuyên cất tài liệu đi, hỏi: “Gần đây vẫn ổn chứ?
“Cũng bình thường, cậu thì sao?” Thích Tự hỏi, “Người nhà có đối tốt với cậu hơn chút nào không?”
Chương Thừa Tuyên cười khổ: “Vẫn thế thôi, ít liên lạc lắm. Anh ba còn hỏi về tình hình của cậu, tôi bảo dạo này cậu bận chuyện công ti trong nhà nên không đến trường, anh ấy cũng hết chuyện để hỏi.”
Thích Tự nhíu mày: “Sao anh ba cậu quan tâm đến động tĩnh của tôi thế?”
Chương Thừa Tuyên: “Vụ MeiWei đã kết án đâu, anh ta lo là phải.”
Đúng là lúc trước Thích Tự không nhận lấy chiếc USB từ Chương Thừa Tuyên, nhưng hắn vẫn nói lại cho ba về khả năng tồn tại chứng cứ ở đâu đó. Phiên tòa xét xử Khâu Như Tùng chưa diễn ra cũng vì còn đang điều tra về sự nhúng tay của nhà họ Chương trong vụ này. Có điều xét đến tính cơ mật và sự an toàn của Thích Tự, Thích Nguyên Thành cũng không tiết lộ quá nhiều nội tình cho hắn.
Thích Tự bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Hôm nay hẹn cậu ra đây là vì muốn nhờ cậu giúp một việc.”
Chương Thừa Tuyên: “Việc gì vậy? Cậu cứ nói đi.”
Thích Tự: “Nghe nói cậu nhờ được mấy sinh viên bên khoa Máy Tính lo giúp mảng lập trình cho dự án khởi nghiệp của chúng ta rồi à, tình hình thế nào?”
Chương Thừa Tuyên: “Ừ, xong phần khung cho front-end rồi, ổn áp ra phết!”
Thích Tự: “Kĩ thuật máy tính của mấy người nọ được không?”
Chương Thừa Tuyên: “Chắc chắn là được hơn chúng ta, sao vậy, cậu có ý định gì khác à?”
Thích Tự cười cười: “À không, máy tính của tôi bị hỏng nên muốn nhờ người nào am hiểu một chút đến xem giúp, ai rảnh cũng được, tôi có thể gửi tiền.”
Chương Thừa Tuyên khó hiểu: “Máy tính của cậu hãng gì? Gửi đi bảo hành chính hãng không được à?”
Thích Tự: “Tốc độ dịch vụ after-sales cho quốc tế thì cậu biết rồi đấy, trong máy còn lưu luận văn đang viết dở nên tôi mới phải tìm người sửa gấp.”
Chương Thừa Tuyên hiểu ra vấn đề, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho người phụ trách khâu kĩ thuật của dự án khởi nghiệp. Hai người nói chuyện thêm một lát thì có người tới.
Đối phương là một học sinh quốc tế tóc nâu, tên Davis, dáng người nhỏ con, đang học năm ba ngành Phần Mềm cùng trường bọn họ, biết được nhu cầu của Thích Tự xong thì nhiệt tình đồng ý qua xem giúp luôn.
Chờ lên xe rồi, Thích Tự mới nói cho người kia mục đích thật sự của mình.
Davis hỏi: “Tức là cậu muốn tôi làm giúp một phần mềm giám sát?”
Thích Tự: “Phải, để giám sát lịch sử hoạt động và dùng web của máy tính, cậu làm được không?”
Davis khó hiểu: “Chỉ để ghi lại lịch sử hoạt động và dùng web thôi á? Mấy plug-in đơn giản này thì câu lạc bộ IT có hết mà, để tôi lấy cho cậu dùng luôn.”
Thích Tự: “Câu lạc bộ IT là gì vậy?”
Davis: “Một diễn đàn mà học sinh ngành tôi hay vào xem, siêu nhiều cao thủ kĩ thuật, ai cũng tự thiết kế một vài plug-in nho nhỏ rồi đăng lên. Thứ cậu cần thì tương đối đơn giản.:
Thích Tự: “Vậy sao…”
Xem ra là tìm đúng người rồi.
Đến chung cư của Thích Tự, Davis vừa lên đã huýt sáo một hơi, kinh hãi hỏi: “Một mình cậu ở căn nhà lớn thế này à? Đỉnh vậy!”
“Không phải, tôi ở chung với bạn.” Thích Tự thuận miệng đáp, dẫn Davis đến thư phòng rồi chỉ vào máy tính trên bàn, “Là cái này.”
Davis vừa ngồi xuống lập tức sáng mắt: “Wow, iMac với cấu hình cao cấp nhất luôn… Hehh, cậu chờ chút, để tôi tải luôn cho, 10″ là xong thôi!”
Thích Tự ừ một tiếng, hai tay đút túi đứng bên cạnh. Có điều 10″ trôi qua, Davis không những chưa giải quyết xong mà còn tỏ ra khó xử.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?” Thích Tự khoanh tay trước ngực.
“Kì quá, sao không chạy được nhỉ?” Davis vò đầu bứt tai, “Để tôi xem chi tiết thế nào… Hơ, plug-in này không những giám sát được hoạt động của máy tính mà còn ghi lại cả dữ liệu nhập vào luôn… Ô, sao vẫn không được, máy tính này của cậu dính virus đấy à?”
Thích Tự: “…”
Davis nhíu mày nói: “Máy này cậu dùng hả? Sao phải cài phần mềm giám sát làm gì?”
Thích Tự: “Không phải tôi dùng.”
Davis sửng sốt, lập tức rụt lại bàn tay đặt trên bàn phím: “Không phải máy cậu?” Nói xong lại liếc liếc ra bên ngoài thư phòng, ngờ vực hỏi, “Cậu bảo tôi giám sát cái máy này… có vấn đề gì không đấy?”
Thích Tự hắng giọng giải thích: “Máy tính này tôi mua, nhưng chủ yếu là bạn tôi dùng.”
Davis vẫn nhìn hắn đầy kì quái, có vẻ vẫn đang chờ một lời giải thích hợp lí hơn.
“Thôi được rồi.” Thích Tự ho nhẹ một tiếng, đành nói láo, “Thật ra tôi nghi người ở chung với mình đang ngoại tình, bởi vì nay bật máy lên thì thấy lịch sử dùng web đã bị xóa trắng trơn.”
Davis: “…”
Biểu cảm của Davis biến hóa đầy sinh động, khóe miệng giật giật hỏi: “Vậy cậu có muốn tôi kiểm tra qua tình trạng của máy không?”
Thích Tự: “Kiểm tra được không?”
Davis: “Được, nhưng mà sẽ mất thời gian một chút…”
Thích Tự: “Không sao.”
Davis dè dặt hỏi: “Người ở chung với cậu… có sắp về không thế?”
Thích Tự: “Không, người đó về Trung rồi.”
Davis thở phào một, bấy giờ mới dám đặt tay lên bàn phím lần nữa, mặt mũi nghiêm túc vào việc.
Thích Tự đứng phía sau, chỉ thấy đối phương tải về máy một đống plug-in, vừa cho chạy vừa nhập lệnh, trong lúc làm còn gọi điện cho người khác, hình như là bạn học cùng ngành, để hỏi mấy vấn đề.
Hơn nửa tiếng sau, màn hình vi tính đột nhiên nhảy ra một khung đỏ, lúc này hắn mới quay lại nói với Thích Tự: “Máy tính này đã được cài phần mềm chống giám sát.”
Thích Tự: “…”
Davis tìm ra phần mềm chống giám sát trong máy: “Nó đây, nguyên nhân vì sao những plug-in vừa rồi không chạy được… Cậu muốn gỡ nó đi không? Tôi có thể dùng vài biện pháp “bạo lực” giúp cậu.”
Thích Tự hỏi: “Nếu gỡ đi thì người ở chung có phát hiện ra tôi đã động tay vào không?”
Davis: “Errr, khả năng là có…”
Thích Tự nheo mắt hỏi: “Cậu có cách nào giúp tôi giám sát được máy tính của đối phương mà vẫn giữ lại phần mềm kia không?”
Bị ánh mắt lạnh như băng của Thích Tự dọa cho túa mồ hôi, Davis đưa tay gạt trán một cái rồi nói: “Mình tôi thì e là không giải quyết được, đầu tiên phải phá giải phần mềm này, hiểu rõ công năng rồi mới thiết kế một chương trình ngụy trang là nó vẫn đang vận hành…”
Davis lầm bầm một loạt suy nghĩ, Thích Tự nghe xong chỉ hỏi: “Tức là làm được hay không?”
Davis ngập ngừng nói: “Có thể thử, nhưng không thể xong luôn trong hôm nay được, ít nhất phải mất một tuần.”
“Được.” Thích Tự rút điện thoại ra, “Tôi sẽ chuyển trước cho cậu khoản đặt cọc. Để an toàn thì chúng ta phải kí một thỏa thuận giữ bí mật và miễn trách nhiệm đi.”
Davis: “…”
Tiễn Davis về rồi, Thích Tự lại gọi điện thoại cho Thích Nguyên Thành: “Ba, ba có đang bận không?”
“Hmm? Con đi học chưa? Có chuyện gì à?” Thích Nguyên Thành nói.
“Con muốn hỏi lại ba một chút, về chuyện Tư Trạch âm thầm điều khiển thị trường chứng khoán… Hai nhà hợp tác nhiều như thế, lỡ anh ta mà xảy ra chuyện thì nhà mình sẽ không liên lụy thật chứ?”
“Nếu không động tay với cổ phiếu của Tư Nguyên hay công ti dưới trướng tập đoàn thì con không cần quan tâm…” Thích Nguyên Thành ngừng lại một chút, cũng bắt đầu để ý, nói, “Hôm trước về con cũng hỏi về chuyện này, rốt cục là làm sao? Đợt vừa rồi con phát hiện ra tình huống gì à?”
“Lần về chung với Thầy Phó đợt Giáng Sinh, bọn con đã có kế hoạch đàm phán thu mua một công ti công nghệ tên Liên Tú cùng Diệp tổng. Lúc ấy Diệp Khâm Như có nói với con, anh ta nghi la Tư Trạch đang lén thao túng giá cổ phiếu của công ti kia từ phía sau… Mà mấy hôm nay, con để ý thấy giá cổ phiếu của Liên Tú đang trên đà giảm thật…”
Thích Nguyên Thành: “Con lo rằng bên phía Tư Trạch đang cố tình hạ giá thu mua một cách ác ý?”
Thích Tự: “Đúng vậy… Không phủ nhận là giá càng thấp sẽ càng có lợi cho Tư Nguyên, nhưng dù xét về mặt đạo đức hay pháp luật đi chăng nữa, con cũng không thể nào đồng tình nếu như anh ta làm như thế thật.”
Thích Nguyên Thành trầm mặc hồi lâu, nói: “Ba hiểu ý con rồi, chuyện thu mua công ti kia mấy đứa cứ từ từ đi, ba cho người tìm hiểu tình huống cái đã.”
****
<Epilogue>
Thích Tự: “Tôi nghi người ở chung với mình ngoại tình.”
Phó Diên Thăng: “???”
Thích Tự: “Bổn thiếu gia còn tự cắm sừng lên đầu mình rồi, món nợ này chúng ta cứ chậm rãi mà tính.” (nhếch miệng cười)
Phó Diên Thăng: “Tôi đã hi sinh quá nhiều vì tổ chức!”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Quê quá đi mất vừa lên cái update ở chương trước xong thì Hi tung chương, muốn thương idol mà idol siêng quá biết làm sao =))) Xương cốt không sao nên bả vẫn update bình thường, lát hình như còn một chương nữa cơ mà mai mình trả sau nhé giờ đi ngủ cái đã ; A ;;;
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!