Phúc Hắc Quyết Đấu - Chương 114: Cứ để cậu ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Phúc Hắc Quyết Đấu


Chương 114: Cứ để cậu ấy


Du Liên nhỏ giọng khuyên nhủ Nghiêm Tú thêm một lát, sau đó quay trở lại phòng họp một mình.

“Xin lỗi, tính Nghiêm Tú vốn vậy, kệ cô ấy đi, chúng ta bàn tiếp…” Du Liên lúng túng xin lỗi, nhanh chóng điều chỉnh điệu bộ của mình rồi nhìn về phía Tư Trạch, không kiêu không nhường nói, “Tư tổng, đã mất công kết nối bao lâu nay thì dĩ nhiên tôi cũng rất muốn hợp tác với Tư Nguyên các anh, nhưng phải nói thẳng là chúng tôi không thể nào chấp nhận được mức giá 140 triệu.”

Có lẽ cũng lo bị nẫng mất miếng mồi béo bở này, Tư Trạch dường như đã bớt phần phách lối, nhìn Du Liên cười nhạt: “Chắc Diệp Khâm Như đã cho cô biết về kết quả định giá Liên Tú của bọn tôi rồi nhỉ? 268 triệu, 53% là 142 triệu, mấy tháng nay giá cổ phiếu của Liên Tú còn đang tuột dốc, cho nên mức giá 140 triệu mà chúng tôi đưa ra cũng đâu có ngoa.”

Du Liên: “Tư tổng, 268 triệu chỉ là định giá từ phía quý công ti, chứ tôi chưa bao giờ nói mình chấp nhận nó hoàn toàn. Bọn tôi cũng biết, chỉ cần bỏ ít tiền ra marketing, tuyên truyền những nhà đầu tư nào đang tranh giành Liên Tú thì sẽ tác động được giá cổ phiếu ngay… Nhưng cả tôi và Nghiêm Tú đều là người đứng đắn, cho nên không làm như vậy.”

Nghe Du Liên nói thế, đám người Hoàng Tuấn Văn lại biến sắc.

… Tranh giành? Chẳng lẽ không chỉ mình công ti của Lâm Hoán đang nhòm ngó Liên Tú?

Du Liên nói tiếp: “Bọn tôi ưu tiên Tư Nguyên trước hết do tôi rất thích nhãn hiệu MeiWei trực thuộc tập đoàn, hợp tác thành công thì coi như thỏa mãn một ý muốn cá nhân, còn thứ hai là vì bấy lâu nay kết nối với Diệp tổng cũng rất vui. Thế nhưng không có nghĩa là chúng tôi bắt buộc phải bán đi cổ phần trong tay mình…”

*

Lúc này, Thích Tự cũng đã rời quán bar Hải Mã để lên hội ngộ với Phó Diên Thăng.

“Trò chuyện thế nào?” Hai người gặp nhau trong căn phòng mà Du Liên đặt cho Thích Tự.

“Tôi cộng thêm 40 triệu so với mức giá mà Tư Trạch đã báo, Du Liên đã đồng ý.” Thích Tự nói.

“Cứ thế cộng thêm?” Phó Diên Thăng hơi ngạc nhiên.

Theo như bàn bạc riêng trước đó, bọn họ cũng cho rằng du di trong khoảng 50 triệu so với mức giá 140 là hợp lí, có điều trò chuyện chưa đến một tiếng mà Thích Tự đã đồng ý trả cho người ta hẳn 180 triệu, Phó Diên Thăng không khỏi lo rằng hắn đã hơi hấp tấp.

“Tôi nghĩ bọn họ xứng đáng với mức giá này.” Thích Tự nói.

“Vì sao?” Phó Diên Thăng hỏi.

Thích Tự kể qua lại những chia sẻ vừa rồi của Du Liên, Phó Diên Thăng nghe xong bình luận: “Cho nên cái mà bọn họ vốn muốn hướng tới là văn hóa thương hiệu, là phương diện cảm xúc ấy hả… Nếu thế đáng ra bọn họ đừng kêu gọi tư bản hay đưa công ti lên sàn, phần lớn đầu tư đều yêu cầu hoàn vốn nhanh, trong khi nội dung văn hóa lại cần đến chu kì rất dài, bản chất của hai hướng đi này đã mâu thuẫn rồi.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Thích Tự lại nói tiếp về ưu điểm mà mình nhận thấy ở Du Liên cho Phó Diên Thăng.

Hồi tháng 1 về thành phố P, Phó Diên Thăng đã ở nhà phân tích cho hắn về tính đặc biệt của Liên Tú, nói trong thời kì đầu làm đại lí hàng hiệu, bọn họ thường viết riêng cho mỗi mẫu sản phẩm một phần giới thiệu thương hiệu và phân tích tỉ suất chi phí – hiệu quả, bởi vậy nhiều món đồ vốn không nổi cho lắm cũng nhanh chóng trở thành xu hướng nhờ sự quảng bá của Liên Tú.

Thích Tự nhớ rõ điểm này, cho nên hôm nay mới hỏi Du Liên xem những slogan hiện khắp “Ăn Diện Mỗi Ngày” có phải do đối phương nghĩ ra hay không.

Phó Diên Thăng: “Nói cách khác, đối với những khách hàng của Liên Tú thì Du Liên chính là KOL.”

(*KOL: key opinion leaderinfluencer/người có tầm ảnh hưởng, thuật ngữ marketing)

Thích Tự gật đầu: “Chính xác, cô ấy có thể không phải một quản lí tốt, nhưng lại là một người định hướng sản phẩm rất lợi hại. Tôi nghĩ không phải ai cũng tùy tiện bắt chước được “tác động cảm xúc” mà Liên Tú mang đến cho giới nhân viên văn phòng nữ ngoài kia, bởi vì nó còn gắn liền với mối đồng cảm lâu dài giữa KOL và khách hàng. Nếu Du Liên rời khỏi Liên Tú, chúng ta có tìm được người thay thế thì cũng không thể cho thấy luận điệu giống như của cô ấy. Khả năng là nhóm khách hàng trước đó của Liên Tú sẽ dần rơi rụng, cho nên tôi mới ra giá 180 triệu để giữ người ở tại, trước mắt làm cầu nối giữa khách hàng và nền tảng của chúng ta.”

Phó Diên Thăng cười cười: “Có khi đây là một đề nghị khá hời cho Du tổng đấy, nghe bảo cô ấy rất thích MeiWei.”

“Thế chẳng phải càng tốt hơn hơn sao” Thích Tự, “Tôi vốn dĩ cũng muốn đôi bên cùng có lợi.”

Phó Diên Thăng: “Thế cậu định giải quyết bên Tư Trạch thế nào?”

Thích Tự sờ sờ mũi: “Tôi bảo Du Liên phối hợp diễn với mình, còn hiệu quả ra sao thì…”

Nghe xong kế hoạch của Thích Tự, Phó Diên Thăng cũng không khỏi kinh ngạc: “Cậu muốn Du Liên nhắc đến Lâm Hoán để kích thích anh ta?”

Thích Tự gật đầu: “Ừ, Tư Trạch đã nói về Lâm Hoán ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, cảm giác anh ta rất để ý người kia, thậm chí còn coi đó là đối thủ cạnh tranh của mình. Tư Trạch rất cứng rắn trong vụ giá cả, ngay cả tôi cũng không đả động nổi, nhưng chúng ta đều biết kết quả của việc Diệp tổng báo mức giá 140 triệu với Du Liên là thế nào rồi—không những không xong, mà có khi còn thành trở mặt với nhau. Tôi không mong Tư Trạch lại có hành động gì quá đáng ở phía sau, cho nên mới nghĩ ra cái kế tạm hoãn binh. Nếu biết không chỉ Tư Nguyên mà nhà đầu tư khác, trùng hợp chính là Lâm Hoán, cũng đang nhăm nhe mua Liên Tú, có khi anh ta sẽ biết đường lo lắng mà hòa hoãn đi một chút.”

Phó Diên Thăng: “Tư Trạch cũng có mạng lưới tin tức của mình, nhỡ anh ta tra ra Du Liên chỉ đang lừa mình thì sao?”

Thích Tự nói: “Hứa Kính cũng gọi là quen biết Lâm Hoán sau vụ Bồ Câu đợt trước, hiện tại việc này là giả, nhưng tôi có khả năng thúc đẩy nó thành thật.”

Phó Diên Thăng hỏi tiếp: “Nghe nói Lâm Hoán là một người khôn ngoan và cơ hội. Cậu tung ra tin này mà không sợ Lâm Hoán thừa cơ nhảy vào nẫng trước cổ phần của Du Liên với Nghiêm Tú, sau đó bán lại cho chúng ta với giá cao à?”

Thích Tự: “Tôi sẽ phải kí thỏa thuận ngầm với Du Liên trước khi tiến hành chuyện này. Kế hoạch là như thế, nhưng bất kể giá trị của Liên Tú có được đẩy cao đến bao nhiêu, cuối cùng 53% cổ phần trong tay Du Liên và Nghiêm Tú sẽ chỉ có thể bán lại cho chúng ta với giá 180 triệu.”

Hoài nghi trong mắt Phó Diên Thăng dần tan đi, thay vào đó là càng nhiều tán thưởng và đồng tình.

Thấy đối phương không còn vấn đề gì khác, Thích Tự đưa mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Không biết bọn họ nói chuyện thế nào rồi, chúng ta xuống xem một lát đi.”

Hắn ra tới cửa vẫn chưa thấy Phó Diên Thăng đi theo, quay đầu mới biết người kia còn ở nguyên vị trí cũ, đang nhìn mình với ánh mắt sáng như đuốc.

Thích Tự: “…Sao vậy?”

Phó Diên Thăng kiểm soát lại xúc cảm trong mắt, nói: “Dám chắc Du Liên cũng chưa được bên mua nào nhiệt tình đôn giá cho như vậy đâu.”

Thích Tự cười nhẹ: “Tôi chỉ muốn trả cho bọn họ một cái giá công bằng thôi.”

Ra đến ngoài, hai người lại tình cờ trông thấy bóng lưng Tống Phổ Tâm đang đứng chờ thang máy, Thích Tự gọi một tiếng: “Trợ lí Tống.”

Đối phương nghe được bèn quay lại, gật đầu chào bọn họ.

Đến khi tháng máy tới, bọn họ vào trong rồi, Tống Phổ Tâm mới rũ mắt hỏi: “Mấy cậu cũng xuống tầng 6 à?”

Thích Tự “ừ” một tiếng, lại tinh mắt trông thấy mu bàn tay ửng đỏ cùng phần ngón trầy xước của Tống Phổ Tâm lúc đối phương bấm thang máy.

“Tay anh bị thương à?” Thích Tự hỏi.

Tống Phổ Tâm vội vàng lấy tay kia che đi mu bàn tay mình, thấp giọng nói: “Trầy xước chút thôi, không việc gì.”

Thích Tự không hỏi gì thêm, lại phát hiện rõ ràng Phó Diên Thăng và Tống Phổ Tâm có biết nhau, vậy mà ở trước mặt hắn thì tỏ ra như thể chẳng thân quen gì, thậm chí còn không nói với nhau lời nào.

Cả ba đều đang hướng tới phòng họp tầng 6, đến nơi cũng là lúc Tư Trạch và những người còn lại bước ra.

Trông thấy bên mắt sưng tấy của Tư Trạch, Thích Tự mới sững sờ liên hệ với vết trầy trên tay Tống Phổ Tâm, tuy đã có suy đoán nhưng vẫn hỏi lại ngay trước mặt Tống Phổ Tâm: “Tư Trạch, mắt anh bị sao thế kia?”

Hoàng Tuấn Văn có vẻ sợ Tư Trạch mất mặt, vội giành giải thích: “Tư tổng sơ ý va phải góc ghế.”

Tư Trạch liếc nhìn Tống Phổ Tâm bên cạnh bọn hắn, lạnh lùng hỏi: “Sao mấy người lại đi cùng nhau”

“Vừa gặp trước thang máy.” Thích Tự cũng không vạch trần bọn họ, nhìn tiếp tới những người ở phía sau Tư Trạch.

Du Liên và Diệp tổng rốt cục cũng bước ra khỏi phòng họp, hai người bắt tay nhau, nói một câu: “Vậy có gì bọn tôi sẽ liên lạc lại sau.” Du Liên đánh mắt nhìn Thích Tự, gật đầu chào hỏi rồi rời đi trước.

“Đàm phán thế nào rồi?” Thích Tự hỏi.

Diệp Khâm Như: “Du tổng ra giá 180 triệu, chúng ta phải cân nhắc thêm đã.”

Hoàng Tuấn Văn thấp giọng nói: “Nghe bảo Lâm Hoán cũng muốn mua, giờ bọn họ đang được thể thét giá với chúng ta.”

Thích Tự nhướng mày: “Vậy sao?”

Tư Trạch tối sầm mặt nói: “Tự dưng ở đâu nhảy ra, đúng phiền. Hôm nay tạm thời thế đã, anh sẽ cho thuộc hạ đi thăm dò tình huống xem thế nào, hai hôm nữa chúng ta họp lại ở Tư Nguyên rồi bàn tiếp.”

Thích Tự: “Được.”

Tư Trạch đang định đi, bỗng nhiên dừng chân quay lại hỏi: “À này Thích Tự, Hứa tổng của Đầu tư Sơn Vũ có quen biết Lâm Hoán phải không?”

Bọn họ đã từng tán gẫu về vụ việc của Bồ Câu và Hỉ Thước trong một bữa cơm hồi năm ngoái, chỉ là Thích Tự không ngờ Tư Trạch nhớ tốt thế, ngay cả tên của Hứa Kính cũng chưa quên.

Hắn cũng không giấu diếm mà thẳng thắn thừa nhận: “Hình như vậy.”

Ánh mắt Tư Trạch hơi lóe lên: “Cậu gọi nhờ Hứa tổng thăm dò giúp xem…” Nói đoạn, hắn lại đổi ý, “Mà thôi, để lát về anh sẽ đi gặp trực tiếp.”

Thích Tự chỉ chỉ mắt hắn: “Anh định để thế đi à? Hay là đợi nó đỡ chút đã?”

Tư Trạch chạm lên khóe mắt mình, sốt ruột nói: “Đợi mai nó tím xanh thì còn dở hơn, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để kéo dài đâu.”

Thấy Tư Trạch gấp thật, Thích Tự biết là kế khích tướng của mình đã có tác dụng, vội nói: “Được rồi, để em gọi luôn xem anh ấy có đang ở Hải Thành không, sắp xếp xong sẽ báo lại cho anh.”

Đến khi hai nhóm tách ra, Thích Tự lập tức gọi Diệp Khâm Như về phòng trên tầng.

Diệp Khâm Như vẫn chưa biết gì về kế hoạch riêng của Thích Tự và Du Liên, nhỏ giọng hỏi hồi nãy hai bọn họ đã nói những gì mà lúc sau khí thế của cô nàng lại khác hẳn đi như thế.

Thích Tự trầm mặt nói: “Thầy Phó sẽ kể lại cho anh, giờ tôi đi gọi điện cho Hứa Kính cái đã…”

Nói xong bèn vào phòng ngủ bấm điện thoại cho Hứa Kính, để Phó Diên Thăng và Diệp Khâm Như lại phòng khách.

“Anh Hứa Kính, đang ở đâu thế ạ?”

“Anh ở công ti, sao thế?”

“Em có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ…”

Trong phòng khách, Diệp Khâm Như nghe Phó Diên Thăng giải thích xong thì kinh hãi thán phục: “Tức là cậu ấy quyết giá 180 triệu rồi sao? Tôi vốn định ép xuống 160 165 nữa đấy!… Lại còn muốn kết hợp với phía Du Liên diễn kịch lừa Tư tổng? Trời đất sao cậu ấy to gan vậy?”

Phó Diên Thăng móc bao thuốc ra, cười hỏi: “Làm một điếu không?”

Diệp Khâm Như vội la lớn: “Cậu lại còn cười, chẳng lẽ cậu cũng ủng hộ Thích tổng làm thế? Như vậy là li gián nội bộ đó trời! Tuy rằng tôi cũng không hoàn toàn đồng tình với cách hành sự của Tư tổng, nhưng nhỡ như hắn phát hiện ra thì sao?”

Phó Diên Thăng đặt bao thuốc lên bàn trà, còn châm thuốc rít một hơi, bắt chéo chân rồi nói: “Không sao đâu, cứ để cậu ấy làm đi, chẳng lẽ anh không thấy kích thích à?”

Diệp Khâm Như: “Cậu…”

Hắn đang định phản bác thì Thích Tự đã ra khỏi phòng.

“Diệp tổng.” Thích Tự cầm di động nhìn về phía Diệp Khâm Như, “Thầy Phó nói hết cho anh rồi chứ?”

Diệp Khâm Như nghiêm mặt: “Ừ…”

Trong lòng vẫn còn cả vạn điều băn khoăn, nhưng Thích Tự lại không cho hắn thời gian hỏi mà nói luôn: “Tôi vừa nói chuyện với Hứa tổng của Đầu tư Sơn Vũ, anh ấy đã đồng ý liên hệ nhờ phía Lâm Hoán phối hợp thả ra một ít tin tức. Nhưng vừa rồi ở trên điện thoại, tôi có nói đây là kế hoạch do anh nghĩ ra.”

Diệp Khâm Như: “???”

Thích Tự đút lại di động vào túi quần, giải thích: “Việc này tôi không tiện ra mặt, mà người biết càng ít càng tốt, nhỡ truyền ra lại tạo thành ảnh hưởng xấu. Nhưng anh yên tâm, nếu có chuyện, tôi gánh thay anh.”

Diệp Khâm Như còn biết nói gì nữa đây? Một câu “tôi gánh thay anh” của Thích Tự khác nào đã trói hắn quẳng lên thuyền hải tặc luôn rồi…

Thích Tự ngồi xuống xong nói tiếp: “Đầu tư Phương Chu giữ bao nhiêu cổ phần ở Liên Tú?”

Diệp Khâm Như: “Theo thông tin công khai thì chỉ là 25%.”

Thích Tự: “Đàm phán với bên đó sao rồi?”

Diệp Khâm Như: “Công tác kết nối với Phương Chu đều do phía Tư tổng chịu trách nhiệm. Nghe bảo lần đầu bọn họ báo 100 triệu, chắc định chờ Tư Nguyên mua hết của Du Liên với Nghiêm Tú rồi tăng giá, thế nhưng giá cổ phiếu của Liên Tú cứ tụt mãi, bên đó sợ hố nên hôm nay đã nhắn hỏi thư kí Hoàng với mức 75 triệu, có điều hình như Tư Trạch vẫn muốn hạ thêm.”

Thích Tự trầm ngâm nói: “75 triệu cho 25%, chừng đó cũng được rồi. Anh thử hỏi thư kí Hoàng xem có sớm mua được 25% của Phương Chu trước không, tôi sợ đêm dài lại lắm mộng.”

Diệp Khâm Như: “Được.”

Di động Thích Tự rung lên, hắn nhìn thoáng qua, chưa vội trả lời mà nói tiếp với Phó Diên Thăng: “Thầy Phó, lát nữa tôi phải đi trước, nhờ anh và Diệp tổng ở lại kí giúp thỏa thuận thu mua 180 triệu với Du tổng, sau đó bảo Du Liên khi nào về thì thả ra ít phong thanh với Phương Chu, nói Tư Nguyên không định mua lại cổ phần của bọn họ nữa nên hai người sẽ tiếp tục việc kinh doanh của mình, sắp tới cứ đối nghịch với quản lí của Phương Chu thật nhiều vào, càng ra vẻ sẵn sàng đồng quy vu tận với công ti thì càng tốt.”

Phó Diên Thăng ngẫm một chút, hiểu được ý Thích Tự rồi lại hỏi: “Cậu muốn về một mình?”

Thích Tự bình tĩnh nói: “Ừ, tôi với Hứa Kính thống nhất rồi, lát nữa tôi cũng đến buổi gặp mặt của anh ấy với Tư Trạch.”

Phó Diên Thăng: “Nhớ chú ý cẩn thận, lát liên lạc sau.”

Đợi Thích Tự rời đi rồi, Diệp Khâm Như mới nhỏ giọng hỏi Phó Diên Thăng: “Chẳng phải Thích tổng mới 21 thôi à?”

Phó Diên Thăng nhả một ngụm khói, nói: “22 rồi, mới sinh nhật hai hôm trước.”

“Thì cũng thế.” Diệp Khâm Như băn khoăn, “Cậu nói xem, vì cái gì mới ngần ấy tuổi mà cậu ấy đã mưu mô thế rồi? Li gián nội bộ thì thôi đi, lại còn muốn đổ vỏ sang cho tôi…”

Phó Diên Thăng liếc hắn: “Thế là may rồi, ít ra vẫn hơn là im ỉm làm rồi cứ thể đổ cho anh mà?”

Diệp Khâm Như nghẹn họng: “Nhưng cậu ấy mới có 22, mà cậu nghe mấy cái chủ ý vừa rồi của cậu ấy chưa! Hồi 22 tôi vẫn chỉ là một thằng ngốc mơ mộng về tình yêu thôi! Sao đầu óc của cậu ấy có thể lắt léo trăm đường như thế chứ? Uổng công tôi từng nghĩ cậu ấy chỉ là một cậu nhóc đơn thuần! Chậc, đúng là cao nhân kín đáo người thường dễ lộ… Hồi cậu mới quen Thích Tự, cậu ấy đã khôn ngoan như thế chưa? Chẳng lẽ “thái tử” nào cũng trưởng thành sớm như thế?”

“Hình như chưa đâu.” Phó Diên Thăng tỏ vẻ hoài niệm, “Hồi mới quen, cậu ấy vẫn ngây thơ lắm.”

Diệp Khâm Như: “Thế rốt cục là chuyện gì đã xảy ra…”

Phó Diên Thăng nghĩ nghĩ, nói như tự nhủ: “Hình như là học từ tôi?”

Diệp Khâm Như: “???

Phó Diên Thăng dí tắt đầu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy nói: “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ông chủ nhỏ vừa giao nhiệm vụ cho chúng ta đấy, mau đi làm đi.”

Diệp Khâm Như: “…”

*

Về đến trung tâm thành phố, Thích Tự không đi gặp Hứa Kính mà bảo Vương Mãnh đưa mình tới một quán trà kiểu Anh gần Phong Mậu.

“Thích Tự!” Vừa thấy người tới, Đường Vĩ Diệp đã bật dậy chào đón nồng nhiệt.

“Chờ lâu chưa?” Thích Tự đi tới ngồi.

“Đến từ lúc gửi tin nhắn cho cậu đấy.” Đường Vĩ Diệp xoa xoa tay nói, “Tôi gọi một ấm trà đen Darjeeling rồi, được không?”

“Ừ.” Thích Tự cười nhạt đánh giá đối phương—sơ mi quần tây là lượt phẳng phiu, cổ còn đeo nơ, tóc cũng mới uốn, nhìn không khác gì đang đi đám cưới.

Sau khi xác định quan hệ với Phó Diên Thăng và trải nghiệm tình yêu nam nam, Thích Tự đã có cái nhìn thoáng hơn với thái độ lấy lòng từ người đồng giới, tuy vẫn chẳng ưa gì Đường Vĩ Diệp nhưng cũng không cảm thấy buồn nôn hay bài xích như trước kia.

Huống hồ hắn hẹn Đường Vĩ Diệp ra đây cũng không phải để phát triển tình cảm hay gì.

Đường Vĩ Diệp hỏi: “Cậu muốn tôi nghe ngóng chuyện gì từ Tư Hàng? Chẳng phải quan hệ giữa hai người tốt lắm à, sao không đi hỏi thẳng nó ấy?”

Thích Tự: “Tư Hàng sĩ diện như thế, tôi sợ hỏi trực tiếp cậu ấy lại ngại.”

Đương Vĩ Diệp: “Nói vậy…”

Thích Tự: “Nghe nói công ti game của cậu ấy sẽ niêm yết trong năm nay mà nhỉ, có thông tin chính xác không?”

Đường Vĩ Diệp: “Có, tháng bảy tới sẽ tổ chức IPO.”

(*IPO: buổi chiêu mộ vốn công khai đầu tiên)

Thích Tự: “Hiện tại ai đang xử lí công tác chuẩn bị cho việc niêm yết công ti? Thư kí Từ sao?”

Đường Vĩ Diệp: “Cùng cả người của anh trai nó nữa, nói chung là Tư Hàng không phải làm gì hết, chỉ chờ đếm tiền thôi.”

Thích Tự: “Anh thấy có khả năng kiếm được không?”

Đường Vĩ Diệp khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên, lần trước đã nói rồi mà, anh của Tư Hàng quen biết người “phía trên”, có thể đảm bảo lợi nhuận cho bọn tôi.”

Thích Tự nhíu mày nói: “Rốt cục người bên trên ấy là ai? Đáng tin chứ?”

“Sao lại không? Mạng lưới quan hệ của nhà họ khủng lắm…” Đường Vĩ Diệp tiến đến trước mặt Thích Tự, thần thần bí bí nói ra vài cái tên cơ sở và chức vị, lại bảo, “Bố Tư Hàng quen cả chủ tịch Chứng khoán Minh Thái, nghe đâu Minh Thái còn đầu tư cho công ti game của Tư Hàng 50 triệu, giờ nó nhiều tiền đến độ đốt không hết rồi!”

Thích Tự kinh hãi trong lòng: “Chứng khoán Minh Thái?”

Đường Vĩ Diệp: “Ừ, Minh Thái được quốc gia rót vốn mà, nhiều tiền lắm.”

Thích Tự làm bộ hào hứng gật gù, hỏi: “Anh định đầu tư bao nhiêu?”

Đường Vĩ Diệp: “Cùng lắm là 2 triệu.”

Thích Tự nhướng mày: “Thế thôi?”

Đường Vĩ Diệp đỏ mặt: “Bố mẹ không cho tôi tham gia quản lí công việc, chi được 2 triệu tiền tiêu vặt ra đầu tư cho nó là tốt lắm rồi, bọn Chu Lân còn chỉ nhìn không chứ chưa ra nổi 1 triệu kia kìa!”

Thích Tự: “Đùa anh thôi, làm gì căng thế.”

Đường Vĩ Diệp: “…”

Thích Tự lại nói: “Tôi nhớ là Đường Khải Nhất Khí nhà anh cũng có hợp tác với Tư Thị phải không?”

Đường Vĩ Diệp: “Đường Khải Nhất Khí có một ít phần trăm ở Tư Thị, tính ra cũng là một cổ đông nhỏ.”

Thích Tự rót trà cho hắn, hỏi: “Anh lớn thế rồi mà sao suốt ngày vẫn lêu lổng thế, bố mẹ không cho anh tham gia quản lí à?”

“Bố tôi, rồi thì chú bác, chị cả anh hai quản hết rồi.” Đường Vĩ Diệp nhún nhún vai nói, “Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học mà, biết gì đâu mà quản?”

Thích Tự lại thăm dò: “Anh chị anh có chơi thân với anh của Tư Hàng không?”

“Chị tôi có gia đình rồi, chơi bời gì nữa đâu. Nhưng anh hai tôi thì khá thân với anh của Tư Hàng, bọn họ mở chung một câu lạc bộ xe thể thao, còn cùng đầu tư vào mấy công ti nữa, hay tụ tập với nhau lắm.” Đường Vĩ Diệp thổi thổi một lát lại nhớ ra nói, “À, cái đường đua go-kart mà tôi từng kể là của anh tôi đầu tư xây đấy, năm ngoái gọi cậu đến chơi mà cậu không đến.”

Thích Tự lờ đi chủ đề này, chỉ hỏi: “Anh anh lợi hại như thế, sao anh không xin một công ti để mình tự quản lí? Như kiểu công ti game của Tư Hàng ấy, tranh thủ rèn luyện trong thời gian làm tổng tài luôn.”

Đường Vĩ Diệp xì một tiếng: “Rèn luyện quái gì chứ, cậu không thấy tên ngốc Tư Hàng đó hả? Có Từ Nhất Chu rồi, ngay cả bài tập về nhà nó còn nhờ anh ta làm hộ nữa là! Nó xin anh trai cái công ti kia là vì thích chơi game đấy chứ, tối ngày còn lên mặt với bọn tôi. Anh tôi không chiều thế đâu.”

Hai người trò chuyện một hồi, di động Thích Tự vang lên, hắn đứng dậy nhận điện thoại, lại nói với Đường Vĩ Diệp: “Tôi còn có chút việc, đi luôn đây.”

Đường Vĩ Diệp cũng đứng lên: “Hả? Nhanh vậy, mình còn chưa ngồi được một tiếng mà.”

Thích Tự cầm lấy áo khoác của mình trên thành ghế mặc vào: “Dạo này bận thật, tôi chỉ tranh thủ ra gặp anh được một lát thế thôi.”

Bộ dạng Đường Vĩ Diệp nhìn đến là mất mát.

Thích Tự không quên dặn dò: “Mà này, đừng nói cho Tư Hàng chuyện hôm nay tôi tìm anh đấy. Tính cậu ấy sĩ, biết tôi còn lén dò la tin tức về mình qua cậu thì còn bạn bè thế nào được.”

Đường Vĩ Diệp ngây ngốc nhìn hắn: “Yên tâm, tuyệt đối không nói.”

Thích Tự đi về, Đường Vĩ Diệp còn đích thân ra tiễn, đến khi hắn chuẩn bị lên xe rồi mới trông ngóng nói một câu: “Về sau cậu trả lời tin nhắn Wechat của tôi nhiều hơn chút được không?”

Thích Tự khựng lại, nhìn về phía hắn rồi đột nhiên tỏ ý chân thành nói: “Đường Vĩ Diệp, nếu anh không làm việc nghiêm túc thì chúng ta không có chủ đề gì để trao đổi với nhau hết.”

Đường Vĩ Diệp nghẹn họng, vô thức hỏi lại: “Việc nghiêm túc?”

Ánh mắt Thích Tự hơi lóe lên: “Anh cũng đâu thể sống bằng tiền tiêu vặt suốt đời.”

Hắn cũng không để ý đến biểu cảm sau đó của Đường Vĩ Diệp, lên xe rồi nói luôn cho Vương Mãnh một địa chỉ khác, hướng thẳng tới chỗ Hứa Kính.

Vừa rồi là điện thoại của Phó Diên Thăng, nói bên đó đã đàm phán xong với Du Liên, đang chuẩn bị về trung tâm thành phố.

Dọc đường đi, Thích Tự lại nghĩ về tin tức mà Đường Vĩ Diệp vừa tiết lộ cho mình, về cả Chứng khoán Minh Thái, cảm thấy ngày càng nhiều chi tiết được móc nối lại với nhau.

Tư Trạch hẹn gặp Hứa Kính tại một clubhouse thương vụ gần Phong Mậu, hắn không mất bao lâu để tới nơi.

Thích Tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vào đến nơi thì nói: “Xin lỗi, đường hơi tắc nên em tới muộn.”

Hứa Kính điềm nhiên nhìn hắn: “Không sao, ngồi đi, anh với Tư tổng cũng nói sắp xong rồi.”

Thích Tự thấy mắt Tư Trạch hình như còn sưng hơn hồi chiều, thậm chí đã bắt đầu xanh tím, trong khi cả người vẫn nghiêm trang ngồi đó mà có chút buồn cười.

Hắn lại quan tâm hỏi một câu: “Tư Trạch, mắt anh đỡ hơn chút nào chưa?”

“Cậu thấy nó đỡ không?” Bị hắn đai lại chuyện này, một bên mắt phượng không bị thương của Tư Trạch trợn lên đầy giận dữ, “Con mắt này của anh còn không mở ra được đây!”

Hứa Kính cười nói: “Anh cũng vừa mới bảo Tư tổng sao lại bất cẩn thế xong. May mà chúng ta ngồi phòng riêng đây, chứ ai trông thấy có khi lại tưởng tôi đánh cậu.”

****

<Epilogue>

Một—

Diệp Khâm Như: “Thích tổng, kế hoạch này của cậu cũng to gan quá rồi!”

Thích Tự: “Không phải của tôi, là của anh.”

Diệp Khâm Như: “…”

Phó Diên Thăng (mỉm cười hút thuốc xem kịch vui): “Kích thích không?”

Diệp Khâm Như: “Tại sao mình lại bị cặp đôi xấu xa này lừa đến mức này!?”

Hai—

Thích Tự: “Tống trợ lí, tay anh bị sao vậy?”

Tống Phổ Tâm: “Trầy da.”

Thích Tự: “Tư Trạch, mắt anh sao thế kia?”

Hoàng Tuấn Văn: “Bị va phải thôi.”

Tống Phổ Tâm: “…” (Tổng tài Cá nhỏ này biết thừa rồi mà còn hỏi)

Gặp mặt ở clubhouse.

Thích Tự: “Tư Trạch, mắt anh đỡ hơn chưa?”

Tư Trạch: “Đừng có đai mãi chuyện tôi bị đánh nữa!”

Hứa Kính: “Phải nhịn, không được cười!” (Hahaha khó nhịn quá đi!)

vtrans by xiandzg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN