Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 117: Cậu có tin không
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Cánh: “Phần mềm gì cơ?”
Thích Tự tả qua, còn nhắc đến cả về vấn đề bảo mật mà Davis bảo mình, Tô Cánh nghe xong nói: “Sao cậu lại cần muốn bẻ khóa phần mềm này? Cậu muốn giám sát ai? Hay là bị ai giám sát?”
Tô Cánh hỏi xong cũng nhận ra mấy vấn đề này đều không tiện trả lời, bèn cười nói: “Thôi được rồi, không dò hỏi nữa, lát cứ gửi anh xem thử cho.”
Thích Tự thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh trước.”
Bọn họ cũng không nán lại vấn đề này quá lâu, sau đó Tô Cánh hỏi thăm đến tình hình bộ phận Công nghệ ở Tư Nguyên: “Dạo trước nghe nói các cậu còn định thu mua Liên Tú nữa phải không, sao rồi, lấy được chưa?”
Thích Tự ra vẻ bình tĩnh nói: “Vẫn đang tiến hành.”
Sau buổi gặp mặt hôm trước, Hứa Kính đã thuận lợi tung giúp ra một ít tin tức về Liên Tú. Thích Tự không rõ Lâm Hoán có mắc câu hay không, nhưng dường như Tư Trạch tin là Lâm Hoán đang nhắm tới Liên Tú thật, đã bảo Diệp Khâm Như báo giá 160 triệu chứ không phải 140 nữa, có điều Du Liên vẫn không chịu nhận.
Hôm trước bọn họ vừa họp ở Tư Nguyên, Tư Trạch nghe đến đoạn Diệp Khâm Như nói phía Du Liên vẫn khăng khăng đòi 180 triệu thì tức đến độ bật dậy bỏ về.
Ngược lại, nghe nói bên Hoàng Tuấn Văn đã nắm được 25% cổ phần của Phương Chu với giá 70 triệu, thậm chí còn tiến đến kí kết hợp đồng rồi, nhưng Tư Trạch còn được đà ép tới, bảo bao giờ lấy được 53% trong tay phía Du Liên thì mới trả tiền.
Chẳng qua những điều này đều là bí mật nội bộ tập đoàn, cho nên Thích Tự không tiện kể lại cho Tô Cánh.
Tô Cánh cũng hiểu, chỉ hỏi thăm vài câu rồi chuyển sang chủ đề khác luôn.
Ăn xong Tô Cánh chủ động trả tiền, Thích Tự cũng không giành nữa. Mãi đến khi chuẩn bị đứng dậy đi về, đối phương mới gọi hắn lại, thấp giọng nói: “Trả món nợ ân tình 10 triệu của Sơn Vũ cho cậu đây…”
Thích Tự: “Gì cơ?”
Tô Cánh bấy giờ sầm mặt lại, cất lên âm giọng lạnh lùng: “Anh biết là hiện tại mình đã chẳng còn mấy uy tín, chuyện anh nói cậu tin hay không thì tùy.”
Nói xong cũng dậy định đi luôn, Thích Tự vội vàng đứng lên gọi hắn lại: “Cho em xin lỗi.”
Tô Cánh liếc hắn, ánh mắt lộ ra vẻ hung hăng: “Có gì mà xin lỗi?”
Thích Tự nhìn thẳng vào mắt đối phương, chậm rãi nói: “Cảm ơn anh.”
Tô Cánh đối mắt với hắn vài giây, rốt cục cũng chịu cong cong khóe miệng một lần nữa. Hắn hướng gần Thích Tự thêm một chút, nham hiểm cười nói: “Nếu anh nói mình đang cố tình khiến Lâm Hoán không được như ý muốn thì cậu có tin không?”
Thích Tự: “…”
Trên đường về, Thích Tự vừa mân mê món đồ nho nhỏ mà Tô Cánh mới cho mình, vừa nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi với đối phương.
Từ chuyện thà bán Công nghệ Quang Thần cho đối thủ của Trung Đạt chứ không chịu để Lôi Hoành thu mua với giá cao hồi trước, hắn với Phó Diên Thăng đã sớm nhận ra Tô Cánh này là một người cao ngạo, có thế nào cũng không chịu luồn cúi.
Sau này gặp mặt trực tiếp, biểu hiện của đối phương cũng tương đối hợp với tính cách mà bọn họ đã đoán ra trước đó.
Hắn tự cho là mình đã hiểu được Tô Cánh, bởi vậy lời kia của đối phương mới khiên hắn không nói nổi nên lời như thế.
Có điều nghĩ đến đây, hắn lại thấy việc Tô Cánh nói mình bán Hồng Trang cho Lâm Hoán vì “nhận thức được hiện thực” chưa chắc đã là thật.
Căn cứ vào câu chuyện Bồ Câu Hỉ Thước dạo trước, Thích Tự thầm nghĩ chắc hẳn Lâm Hoán cũng đã dùng đến thủ đoạn gì đó để đoạt được Hồng Trang.
Có lẽ bên ngoài Tô Cánh vẫn chấp thuận, nhưng trong lòng không phục chút nào, cho nên mới tiết lộ chuyện Lâm Hoán để mắt tới Liên Tú cho Thích Tự. Ngẫm đến đây, câu nói “khiến Lâm Hoán không được như ý muốn” của đối phương lúc cuối cũng dần trở nên hợp lí.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt rung lên, là Diệp Khâm Như nhắn hỏi: “Sao rồi?”
Thích Tự đáp: “Đã xong, tôi sắp về đến khách sạn rồi.”
Tới khách sạn, Thích Tự lên thẳng quán bar thương vụ trên tầng 4—sau khi biết Tô Cánh chỉ hẹn gặp mình Thích Tự, Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng đã ở sẵn đây chờ hắn.
Ba người vừa gặp, Diệp Khâm Như đã vội vã hỏi: “Tô Cánh nói gì với cậu?”
Thích Tự: “Nói là anh ta đã bán Hồng Trang cho Lâm Hoán rồi.”
Diệp Khâm Như kinh ngạc: “Bán rồi!?”
Thích Tự gật đầu, kì thực đến nay vẫn chưa có mấy người biết chuyện Lâm Hoán đã nắm được Hồng Trang, không nhờ một câu nhắc nhở của Hứa Kính thì hắn cũng chẳng đoán ra người mua là Lâm Hoán.
Thích Tự kể lại những gì Tô Cánh đã nói cho Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng. Lúc biết Lâm Hoán cũng đang nhắm tới Liên Tú, Diệp Khâm Như cũng bàng hoàng không kém Thích Tự: “Trùng hợp thế?”
Thích Tự: “Ừm…”
Diệp Khâm Như trầm ngâm nói: “Nếu Lâm Hoán có ý định thế thật thì xem ra đã chậm một bước rồi, chắc là không biết chuyện chúng ta đã kí thỏa thuận mua bán với Du tổng đâu nhỉ?”
Thích Tự: “Mai anh thử gọi Du tổng đi, hỏi xem người của Lâm Hoán có liên hệ gì với họ không.”
Diệp Khâm Như vui buồn lẫn lộn: “Nhưng dù sao bị Lâm Hoán nẫng mất Hồng Trang vẫn là một đả kích lớn đối với Tư Nguyên, Tư tổng mà biết thì kiểu gì cũng làm ầm nên cho coi.”
“Tôi biết…” Thích Tự cau mày nói: “Cứ để tôi giải thích chuyện này với Tư Tổng.”
Diệp Khâm Như vội nói: “Tôi đi cũng được.”
Thích Tự lắc đầu: “Ý bảo Tư Trạch dừng tay lần trước là của tôi, lần này anh ta còn có thành kiến với anh vì không thu thập được Liên Tú với giá 140 triệu nữa, tôi không bắt anh đổ vỏ cả việc này đâu.”
Diệp Khâm Như nghe vậy mà cảm động không thôi, Thích Tự đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng muộn rồi, Diệp tổng về nghỉ ngơi đi, mai chúng ta bàn tiếp.”
Tiễn Diệp Khâm Như đi rồi, Thích Tự với Phó Diên Thăng mới lên tầng về phòng.
Phó Diên Thăng nhìn ra hắn không vui, an ủi bảo: “Lúc trước đưa ra quyết định như thế, cậu cũng nghĩ đến kết quả này rồi mà phải không?”
Thích Tự: “Tôi chỉ không ngờ là Lâm Hoán ra tay nhanh thế.”
Phó Diên Thăng: “Cho nên, hối hận rồi à?”
Thích Tự: “Không hối hận…”
Đối mặt với chuyện này, bảo không cảm thấy thất bại thì chắc chắn là giả, đặc biệt lúc Tô Cánh nói rằng “công việc của bộ phận Công nghệ không chỉ do mình cậu định đoạt”, Thích Tự còn thấm thía cảm giác bất lực hơn bao giờ hết.
Phó Diên Thăng đi tới, vuốt vuốt bả vai hắn dỗ dành: “Chúng ta chả từng phân tích, Tô Cánh và năng lực kĩ thuật của anh ta mới là giá trị cốt lõi của Hồng Trang đấy à? Lần này Lâm Hoán mua được Hồng Trang thật đấy, nhưng sau mà Tô Cánh làm thêm cái Lục Trang với Hoàng Trang nữa thì cũng coi như công toi thôi mà…”
Thích Tự cười khẽ, có phải đèn giao thông đâu mà hồng lục hoàng?
(*hồng lục hoàng: đỏ xanh vàng)
Phó Diên Thăng: “Được mất trước mắt không là gì hết, phải nhìn xa trông rộng một chút.”
Thích Tự túm lấy tay Phó Diên Thăng trên bả vai mình, thấp giọng nói: “Thầy Phó đúng là giỏi nói chuyện.”
Phó Diên Thăng nhướng mày: “Tôi đang an ủi cậu với tư cách bạn trai.”
“Bạn trai?” Thích Tự chuyển mình, nhấc chân cọ qua chỗ kia của Phó Diên Thăng, “Bạn trai thì phải làm chuyện này mới hợp chứ.”
Phó Diên Thăng nheo mắt, dán môi hôn từ sườn mặt xuống đến cằm Thích Tự, còn lầm bầm nói: “Một tuần không làm mà đã đói khát thế rồi à?”
Thích Tự choàng tay ôm cổ Phó Diên Thăng, kéo người kia về giường: “Bớt ba hoa đi, còn nói nữa tôi sẽ tưởng anh “không được” thật đấy.”
Phó Diên Thăng: “…”
…
Những giây phút làm tình sảng khoái khiến Thích Tự tạm gạt đi phiền muộn trong lòng, chìm vào giấc ngủ rất ngon.
Hôm sau trời vừa sáng, Thích Tự đã bị tiếng rung điện thoại gọi dậy, nhìn màn hình mới biết là mẹ đang gọi đến.
“…Vâng?” Âm giọng Thích Tự vẫn mang vẻ ngái ngủ biếng nhác.
“Con vẫn đang ngủ à? Mẹ có làm phiền không?” Tiếng của Khương Oánh vang lên trong điện thoại.
“Không ạ…”
“Nghe nói con về nước rồi nên mới gọi giờ này.” Khương Oánh nói.
“Cũng chuẩn bị dậy rồi ạ…” Một cánh tay đột nhiên vòng qua eo hắn. Thích Tự đè lại bàn tay hư hỏng của Phó Diên Thăng, nói vào điện thoại, “Có chuyện gì thế mẹ?”
“Bao giờ con mới rảnh qua nhà? Mẹ có chuyện quan trọng muốn nói với con và Tiểu Phong.” Khương Oánh nói.
Thích Tự khẽ giật mình, chuyện quan trọng, lẽ nào là…
“Tối nay được không ạ?” Cảm nhận hơi thở nóng bỏng phả lên gáy, Thích Tự vô thức siết chặt lực tay, cảnh cáo người sau lừng đừng có làm bậy, “Tiểu Phong cũng về chứ?”
“Con bận hơn nên mẹ phải hỏi trước rồi mới gọi cho nó.” Khương Oánh ngừng lại một chút, “Thích Tự? Bên cạnh con có ai à?”
“Đâu ạ…” Thích Tự giật mình thảng thốt, tí nữa thì đạp Phó Diên Thăng khỏi giường.
“Sao mẹ thấy tiếng con cứ kì kì…”
“Kì gì đâu mẹ?” Thích Tự vội vàng ngồi bật dậy, một tay dùng sức đè lên mặt Phó Diên Thăng.
“Thôi được rồi, con chắc là tối nay về được chứ gì?” Khương Oánh hỏi lại.
“Vâng, có việc đột xuất con sẽ báo mẹ luôn.”
Dập máy xong, Thích Tự mới phát hiện mặt Phó Diên Thăng đã bị mình bóp méo cả đi. Hắn vội thu tay, lại trừng mắt nhìn đối phương: “Anh vừa làm cái gì đấy?”
Phó Diên Thăng cau mày: “Làm gì là làm gì?”
Thích Tự: “Anh không nghe thấy tôi đang nói chuyện với mẹ à? Mà còn sờ loạn?”
Phó Diên Thăng trầm giọng nói: “Tôi đã tỉnh hắn đâu, nghe cậu bảo chuẩn bị dậy nên ôm lại một chút cũng không được à?”
Thích Tự tức mình xốc chăn ra nhà tắm.
Phó Diên Thăng nhìn theo bóng lưng hắn, bất đắc dĩ vuốt vuốt sống mũi.
Đến khi ra khỏi nhà tắm, cơn giận cũng tiêu tan, Thích Tự vừa mặc quần áo vừa nói với Phó Diên Thăng: “Tối nay tôi về nhà ăn cơm.”
Hồi lâu sau, Phó Diên Thăng mới đáp lại một tiếng.
Thích Tự quay ra mới thấy người kia đang thất thần, khó hiểu hỏi: “Mải nghĩ gì vậy?”
Phó Diên Thăng nặng nề nhìn hắn: “Đang nghĩ có phải tối qua tôi chưa thỏa mãn cậu không? Sao mà ngày càng hay quạu thế?”
Thích Tự: “…”
Phó Diên Thăng lầm bầm: “Mặc dù trông cậu cũng hưởng thụ lắm, nhưng nếu thấy chưa đủ thì cứ nói với tôi một tiếng, nghiên cứu bảo là sinh hoạt tình dục không hài hòa sẽ dẫn đến tâm trạng khó ở…”
Thích Tự ném đại một cái gối qua, thẳng tay ngăn lại màn diễn thuyết của Phó Diên Thăng.
Ban ngày, Thích Tự nhận được điện thoại của Diệp Khâm Như, nói hắn đã liên hệ Du Liên, xác nhận quả thật gần đây người đại diện của Lâm Hoán có liên lạc và bày tỏ hứng thú với cổ phần của bọn họ ở Liên Tú. Du Liên còn tưởng Thích Tự đứng sau việc này, liên miệng khen hắn làm việc hiệu quả lại có đầu óc, song bọn họ vẫn chưa quyết có đi gặp Lâm Hoán hay không.
Thích Tự nói với Diệp Khâm Như: “Anh bảo bọn họ đi gặp đi, xem Lâm Hoán tình nguyện ra điều kiện gì, nhưng tuyệt đối đừng để lộ ra việc chúng ta đã kí kết thỏa thuận mua bán.”
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: “Sao vợ lại không vui nữa rồi?”
Thích Tự: “Cmn anh còn giả ngu à?”
Phó Diên Thăng: “Ài, chồng em cũng khổ tâm lắm chứ bộ, tạm thời chỉ có thể đền bù bằng tấm thân này thôi, tới làm thêm mấy hiệp đi.”
Thích Tự: “…”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Bữa lại có người trong groupfan phát hiện ra Thầy còn bị cue từ hồi Tiểu Long Nữ Bất Nữ (viết năm 2012) =)))))) ↓ ↓ (trích c37)↓ ↓
[Vương Mân: “Trước có lần đại diện trường đi thi Olympiad (Toán), làm được nửa đề đã thấy khá lắm rồi, toàn hỏi cái quỷ gì đâu.”
Tiêu Lang: “Thế có ai làm được hết bài không anh?”
Vương Mân: “Có đó, dạng như đứa lớp thiên tài mà 13 tuổi đã được tuyển thẳng vào đại học ấy.”
Tiêu Lang cảm thán: “Đỉnh vậy luôn!”
Vương Mân liếc mắt: “Em thấy thế à? Có gì hay ho chứ… Sau này mấy đứa đó đều thành công cụ cho quốc gia thôi, chẳng tự do gì đâu.”
Tiêu Lang vẫn mơ mộng: “Nhưng đây chính là thần đồng trong truyền thuyết đấy! Anh thử nghĩ mà xem, 13 tuổi đã vào đại học, nghe mới ngầu làm sao!”
Vương Mân cạn lời: “Có mà quái thai thì có…”
Thấy Tiêu Lang vẫn đờ người ảo tưởng, Vương Mân công kích bảo: “Khỏi nghĩ đi, 15 16 tuổi rồi mà làm hàm số lượng giác cơ bản vẫn sai bét nhè như em thì không thế được đâu!]
Thật ra Mân ge đây cũng là học bá đàng hoàng, có điều đứng trước dạng học thần như Thầy vẫn là không nhịn được mà phải diss một chút chứ không có ý xấu gì đâu he =)))))))
quickreview về TLNBN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!