Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 134: Thỏa thuận chia phần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thích Tự hơi xấu hổ, nhanh chóng nhắn lại: “Xóa tin nhắn nhưng hứa hẹn vẫn có hiệu lực, anh thấy là được rồi… Cân nhắc chút đi, Tô Cánh, em cần sự trợ giúp của anh.”
Gửi xong tin này, Thích Tự cũng không ép hỏi Tô Cánh về việc hợp tác của Hồng Trang và Phi Á nữa. Hắn buông điện thoại, nghĩ nếu Tô Cánh không đồng ý thì mình với Diệp Khâm Như sẽ phải bàn về phương án đối phó thế nào.
Khoảng một tiếng sau, Vương Mãnh mang máy tính mới đến cho hắn.
Thích Tự cắm chiếc USB Chương Thừa Tuyên đưa vào máy, mở ra mới thấy bên trong có thật nhiều nội dung, ba đoạn ghi âm, hai tấm ảnh và một tệp tài liệu.
Thích Tự mở tài liệu ra xem qua trước, là một bảng thống kê thu nhập trong hai năm, tính từ thời điểm bốn năm trước.
Nhưng Thích Tự không hiểu bảng thống kê này là gì, bởi vì số liệu có vẻ không giống với thu nhập của thương hiệu AiWei mà Khâu Như Tùng lập ra. Chưa kể Cố Sóc từng nói, theo như cả điều tra kinh tế lẫn điều tra hình sự, thì Khâu Như Tùng đã kiếm được tổng cộng khoảng 80 triệu từ AiWei trong vòng ba năm, vậy mà tài liệu này chỉ thống kê được có hơn 10 triệu.
Thích Tự lại mở tiếp hai tấm ảnh, cái đầu tiên chụp Khâu Như Tùng và một người đàn ông lạ mặt uống rượu trong bar, hẳn là đã từ mấy năm trước, bởi Khâu Như Tùng ở đây trông “non” hơn dáng vẻ lõi đời mà Thích Tự thấy năm ngoái rất nhiều.
Còn lại… là Chương Thừa Hoan? Người trong hình cao to chỉ hơn chứ không kém gì Khâu Như Tùng, mặt mũi có nét giống Chương Thừa Tuyên, nhưng khí chất thì không thể nào bằng.
Tấm thứ hai không phải ảnh, mà là một bản thỏa thuận bị chụp lại.
Thích Tự chăm chú đọc, nhận ra đây hẳn là một phần thỏa thuận thành lập AiWei giữa Chương Thừa Hoan và Khâu Như Tùng, ghi rõ khoản đầu tư ban đầu cũng như cổ phần của Chương Thừa Hoan ở AiWei, cùng một vài hình thức thức hợp tác lâu dài.
Thích Tự chợt hiểu ra, bảng thống kê hồi nãy chính là khoản hoa hồng mà Khâu Như Tùng đã chia cho Chương Thừa Hoan.
Nhưng hắn không hiểu, Khâu Như Tùng đã khai việc mình mở AiWei là do bị nhà họ Chương giật dây, mà cớ sao lúc ấy lại không đưa bản thỏa thuận này ra làm chứng cứ?
Cuối cùng Thích Tự mới sờ đến file ghi âm, cả ba được đặt tên theo trình tự thời gian, cái sớm nhất là từ hơn 4 năm trước.
Hắn mở ra, giữa không gian ầm ào vang lên một giọng nói quen thuộc—tuy mới gặp có một lần, Thích Tự vẫn nhận ra đây là Khâu Như Tùng.
“…Trước đây cả nhà máy lẫn dây chuyền sản xuất của MeiWei đều do một tay ba em vận hành, chứ Thích Nguyên Thành làm được cái gì? Chỉ biết đi kết thân với đám người quyền quý, nói vài câu tiếng Anh, còn đâu chuyện bên dưới thì mặc xác! Thế mà hồi đó ông ta lôi kéo được Tư Thị, thành lập nên tập đoàn Tư Nguyên xong chỉ cho ba em có 8% cổ phần ở MeiWei, mẹ, nhân viên cốt cán kì cựu mà được ít hơn cả tổng phần cho hai thằng con chẳng làm ăn gì của ông ta…”
“Cũng bình thường mà, đời trước trồng cây đời sau hóng mát…” Người nói hẳn là Chương Thừa Hoan, “Mà ông ta chỉ có hai con thôi à? Mấy đứa đấy chắc nhàn, không như nhà anh, đã chẳng đủ chia rồi mà ba anh còn có con riêng, mới đây chú ba lại đi nhận đứa con hoang đấy về nữa chứ…”
“Ba em kể Thích Nguyên Thành li hôn rồi, ông ta với vợ chia nhau nuôi con, giờ còn một đứa thừa kế thôi, vẫn đang học cấp ba ở nước ngoài… Hưởng trọn cái tập đoàn lớn như thế thì tiền ăn bao giờ cho hết, đúng là ghen tị chết mất!”
“Tị thì được cái gì, có bản lĩnh thì đoạt lấy đi.”
“Đoạt thế nào chứ? Chán ba em lắm, trước đây Thích Nguyên Thành gây dựng Tư Nguyên thì không xin một chân trong tập đoàn đi, giờ à, người ta thành chủ tịch Tư Nguyên, sở hữu tài sản tiền tỉ, còn ông ấy thì sao? Làm công hơn nửa đời cũng chỉ được cái chức quản lí bộ phận sản xuất quèn… Muốn mua biệt thự mà còn phải bán ít cổ phần đi mới đủ, ddeos gì lắm nữa…”
“Quản lí dây chuyền sản xuất chính là quản lí thu nhập của MeiWei mà? Cơ hội tốt như thế mà nhà cậu không biết đường tận dụng? Cậu thử nghĩ đi, MeiWei kiếm tiền nhờ cái gì, có phải là nhờ bán quần áo không?”
“Ừ thì đúng…”
“Thế quần áo đến từ đâu?”
“Nhà máy sản xuất?”
“Chính xác, nhà cậu nắm giữ cả xưởng kho lẫn tổ hậu cần, cũng là nắm giữ vận mệnh của MeiWei, động tay một chút là tiền chảy vào túi ngay thôi mà?
“Anh nói rõ hơn được không? Động tay là sao?”
“Nói đến thế rồi mà chú vẫn chưa hiểu à? Ầy, anh thấy nhà cậu đúng là chỉ hợp đi làm công cho người ta thôi!”
“Anh Chương! Đừng có nhạo em, em chả đang thỉnh giáo anh đây là gì!”
“Ha ha…” Chương Thừa Hoan như cố đè giọng xuống thật thấp, “Thử mở một thương hiệu A nhái MeiWei xem, sửa lại thiết kế hằng quý một chút, chọn lấy mấy mặt hàng bán chạy rồi rao lên mạng mà bán…”
“Chỉ thế thôi hả? Cách này em thử rồi, được mấy đâu! Chả giấu gì anh, em còn lấy trộm cả hàng mẫu của MeiWei đi bán rồi, cùng lắm lãi được mấy chục ngàn mà bã cả người… Chưa kể đồ của MeiWei bán chạy không chỉ nhờ thiết kế, mà còn nhờ chất lượng nữa. Ví như cái áo gió gì ấy, công nghệ may màu đều là độc quyền hết, mấy nhà máy nhỏ không bắt chước nổi, chỉ có thể làm tại xưởng gốc thôi, mà máy móc ở xưởng gốc thì hết công suất rồi, dễ gì mà động vào. Em nhái thế nào cũng không được như bản gốc.”
“Thế mà còn kêu chán ba, anh cũng chán cậu lắm, thế cái chức quản lí bộ phận sản xuất của ba cậu để làm cảnh à? Nói cho cậu nghe, có quyền là có tiền, một câu của ba cậu chẳng lẽ không quyết được đống máy kia sản xuất cho ai? Cậu cứ lấy nguyên liệu của MeiWei mà làm quần áo để mình bán, rồi tìm một xưởng may khác sản xuất cho MeiWei bằng nguyên liệu thấp cấp thôi, mới đầu đừng tham, khoảng 5-10% thôi là đẹp…”
Giống như những gì Khâu Như Tùng từng khai, cả đoạn sau của tệp ghi âm cho thấy Chương Thừa Tuyên đã chỉ hắn từng li từng tí cách mở thương hiệu A một cách hợp pháp, từ thành lập công ti cho đến làm thế nào để “bôi trơn” các móc nối mấu chốt ở MeiWei, không sót khâu nào.
Thích Tự mở tiếp file thứ hai, là một đoạn ghi âm của ba tháng sau đó.
Sau khi biết để mở một công ti cần đến nhiều vốn ngần nào, Khâu Như Tùng lại lúng túng không thôi.
Căn cứ vào thời điểm khi ấy, hắn mới chỉ là đứa sinh viên đầu hai, tiết kiệm chẳng được bao, cũng không dám lừa tiền của ba đi chơi lớn như vậy, cho nên lại đến nhờ cậy Chương Thừa Hoan.
Chương Thừa Hoan nói mình có thể đầu tư, nhưng phải kí trước thỏa thuận lợi nhuận chia 3:7.
Khâu Như Tùng kinh ngạc: “Nhiều vậy?”
Chương Thừa Hoan nói: “Anh đây không chỉ bỏ tiền, mà còn có thể quân sư cho cậu cách đoạt MeiWei về tay nhà mình nữa, đòi mỗi 30% còn chê nhiều hả?”
Khâu Như Tùng lập tức có hứng thú với nội dung “đoạt MeiWei về tay nhà mình”, chăm chú nghe Chương Thừa Hoan nói tiếp.
Chương Thừa Hoan nói: “Thích Nguyên Thành chỉ có 34% ở Tư Nguyên, tính ra nhà họ Thích còn chưa nắm đến 30% của MeiWei phải không? Cậu yên tâm, Lập Tảo nhà tôi cũng có ít cổ phần ở Tư Nguyên, cậu cứ mở công ti rồi làm ăn cho tốt, một thời gian sau đảm bảo MeiWei sẽ bị phốt chuyện bán hàng kém chất lượng, cả danh tiếng lẫn giá cổ phiếu đều sụt giảm, trong khi thương hiệu của cậu chắc chắn thành công, đến lúc ấy tranh thủ cầm tiền đi thu gom cổ phần ở MeiWei, chỉ cần nắm được nhiều hơn Thích Nguyên Thành thôi là MeiWei thuộc về nhà họ Khâu rồi còn gì?”
Khâu Như Tùng nghe xong đã tấp tểnh mừng rỡ, liên tục ca ngợi kế sách của Chương Thừa Hoan.
Có lẽ bản thỏa thuận mà Thích Tự vừa thấy chính là cái mà bọn họ kí hôm này. Chẳng qua hắn không khỏi khó hiểu, tại sao bọn họ lại chỉ thỏa thuận chia phần có hai năm.
Nghe đến đoạn ghi âm thứ ba, rốt cục Thích Tự cũng tìm được đáp án.
Vẫn là một cuộc đối thoại giữa Khâu Như Tùng và Chương Thừa Hoan, có điều bầu không khí không được tốt đẹp như hai lần trước, thậm chí hai người còn nổ ra tranh cãi—
Khâu Như Tùng: “Anh Chương, ba tôi biết chuyện tôi mở công ti kia rồi, người ngay thẳng đã chẳng làm việc mờ ám, thật ra Phi Á các anh chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi thôi đúng không?”
Chương Thừa Hoan: “Cậu nói thế là ý gì?”
Khâu Như Tùng: “Anh còn hỏi tôi có ý gì? Ba tôi phân tích rồi, phá MeiWei thì chỉ lợi cho Phi Á các anh chứ nhà tôi lợi lộc gì!”
Chương Thừa Hoan: “Ha ha, ba cậu bị Thích Nguyên Thành bóc lột cả đời rồi mà vẫn muốn làm chó cho người ta à?”
Khâu Như Tùng: “Im mẹ anh đi! Ba tôi thế nào không đến lượt anh nói! Ngày đó anh mách nước cho tôi, cũng chỉ vì muốn tôi làm loạn MeiWei thôi chứ gì?”
Đến đây chợt có tiếng xé giấy, sau đó Khâu Như Tùng nói tiếp: “Đây là bản thỏa thuận chúng ta kí hai năm trước, bao lâu nay tôi chia cho anh nhiều như thế cũng là quá có tâm rồi, từ giờ trở đi thì đừng hòng nhận được một cắc nào từ tôi!”
Chương Thừa Hoan lớn tiếng: “Khâu Như Tùng, cậu đừng có mà quá đáng!”
Khâu Như Tùng: “Nhìn lại xem ai mới là người quá đáng? Ha ha, anh Chương này, nhà tôi muốn giành được MeiWei đấy, nhưng có ra sao thì cũng chẳng đến lượt Phi Á các anh ăn được đâu!”
Chương Thừa Hoan: “Xé thỏa thuận thì ích chó gì? Tôi vẫn giữ bản của mình, cậu không sợ bị tôi tố cáo à?”
Khâu Như Tùng: “Ơ, công ti là do tôi đứng ra thành lập cơ mà, liên quan gì đến anh? Mà tôi hỏi luật sư rồi, chưa chắc thỏa thuận này đã hợp pháp đâu! Không tin thì cứ thử tố cáo đi, đừng quên, chính anh cũng nuốt cả đống tiền bẩn này của tôi rồi, anh dám nói ra không? Nói xong chính anh cũng chết thôi!”
Chương Thừa Hoan: “Mày…!”
Ghi âm đến đây là kết thúc, mấy giây sau Thích Tự mới đờ đẫn ngả người ra ghế.
Thì ra Khâu Như Tùng đã tự xé đi bản thỏa thuận của mình, mất đi chứng cứ có thể vạch mặt Chương Thừa Hoan…
Nhưng chẳng phải Khâu Như Tùng từng gửi tiền cho Chương Thừa Hoan rồi à?
Đúng rồi, có chứng nhận chuyền tiền thì sẽ chứng minh được Chương Thừa Hoan là đồng lõa của Khâu Như Tùng thôi mà?
Thích Tự ngồi thẳng dậy, mở bảng thống kê thu nhập kia ra xem lại, rốt cục nhìn thấy tài khoản bên nhận ở dưới cùng—
Lý Hào Kiệt (ngân hàng XX) 6222XXXXXXXXXXX
Thích Tự căng thẳng không thôi, vội vàng nhắn hỏi thư kí Hà xem ba hắn đang ở đâu.
Thư kí Hà trả lời: “Chủ tịch Thích đang ở trong nước.”
Thích Tự nhẩm tính giờ rồi hỏi: “Ông ấy dậy chưa?”
Thư kí Hà: “Chưa, nhưng sắp rồi.”
Thích Tự: “Bao giờ ông ấy dậy, anh nhắn ông ấy gọi lại cho tôi luôn nhé, cứ bảo tôi có chuyện gấp cần nói.”
Thư kí Hà nhắn tin đồng ý xong, Thích Tự đợi thêm một tiếng mới nhận được điện thoại của ba mình.
Thích Nguyên Thành cất lời hỏi ở đầu bên kia: “Có chuyện gì vậy?”
Thích Tự: “Ba, vụ của Khâu Như Tùng thế nào rồi ạ?”
Thích Nguyên Thành: “Chuyện này không tiện nói rõ qua điện thoại, sao tự dưng con lại hỏi?”
“Hôm nay Chương Thừa Tuyên có đưa cho con một thứ…” Thích Tự nhanh chóng tổng kết lại những chứng cứ mình có được cho Thích Nguyên Thành.
Nghe xong, Thích Nguyên Thành trầm giọng đáp: “Con gửi những thứ đó cho Tiểu Hà đi, ba sẽ xem qua rồi tìm cách xử lí.”
“Vâng…” Biết đã có ba lo, Thích Tự cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngập ngừng một chút, rốt cục vẫn không nhịn được mà hỏi, “Thầy Phó vẫn ổn chứ ạ?”
Thích Nguyên Thành: “Bận ngập đầu, mấy hôm nay phải thức đêm lo việc cho ba suốt.”
Thích Tự: “…”
Thích Nguyên Thành: “Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa thì ba dập máy đây, lát phải đi họp nữa. Mà con thi xong chưa? Xong rồi thì về nhà sớm đi, nửa tháng nữa là hôn lễ của ba mẹ rồi. Ba đã bảo mẹ con sang New York trước, cùng cả hai em con nữa, nhớ về sớm còn đón mọi người nhé.”
Thích Tự: “Hai em?”
Thích Nguyên Thành hắng giọng, bảo: “Mẹ muốn mời bạn trai của em con làm phù dâu, cái cậu Lăng Khả ấy.”
Thích Tự: “???” Mới đây mà ba hắn đã chấp nhận có thêm một đứa con trai rồi sao?
****
<Epilogue>
Phó Diên Thăng: “Nhớ biết bao những tháng ngày làm việc cho Cá tổng…”
Thích Nguyên Thành giơ roi: “Ba hoa vừa thôi, làm việc đi!”
Thầy Phó—”Nàng dâu có số phận thảm nhất”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Phu Thê phiên bản cute =)) Fanart của bạn 柒时念安 trong hình nhé~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!