Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 77: Hoàng đế tuyển phi
Hôm ấy Tống Phổ Tâm mặc một chiếc sơmi màu xanh xám khói, khuy áo cài đến tận yết hầu. Thật ra đối phương còn thấp hơn Thích Tự nửa cái đầu, nhưng vì gầy nên dáng người cứ dong dỏng.
Người kia đứng trước cửa phòng, nói: “Nghe nói cậu bị thương nhẹ, Tư Trạch bảo tôi qua thăm cậu thay cậu ta.”
Thích Tự ngạc nhiên: “Sao Tư Trạch lại biết tôi xảy ra chuyện?”
Hắn còn tưởng là chuyện mình bị bắt cóc được giữ kín lắm chứ.
Tống Phổ Tâm: “Chắc là nghe được từ Chủ tịch Tư.”
Thích Tự: “À…”
Nếu ba có kể cho bác Tư, thì khả năng là Tư Trạch sẽ biết được thật.
Tuy hơi bất ngờ nhưng người đã đến thì cũng nên trò chuyện vài câu mới phải. Thích Tự bắt tay rồi mời đối phương vào phòng.
Tống Phổ Tâm mang đến cho Thích Tự một bó tulip xanh được trang trí rất tinh xảo, đứng cạnh ba rổ quả trước đó thì đúng là bật lên hẳn.
Thích Tự nhận hoa, chỉ chỉ ra bàn nhỏ ngoài ban công: “Để tôi nhờ y tá đi cắm hoa, anh ra ngồi trước đi.”
Hắn ra ngoài nói với y tá vài câu, quay lại vẫn thấy Tống Phổ Tâm đứng đó, bèn đi tới nói: “Tôi nhờ bọn họ pha Earl Grey, anh uống được chứ?”
Tống Phổ Tâm: “Thế nào cũng được.”
Chờ Thích Tự đến gần, người kia mới ngồi xuống, nhưng cũng không chủ động mở chủ đề.
Tuy có tò mò về Tống Phổ Tâm, Thích Tự lại không hoạt ngôn được như Thích Phong, bởi vậy hai người đối mặt xong cũng chẳng ai nói gì.
Thích Tự nhớ lại trong buổi họp hôm đó, Tống Phổ Tâm chỉ vùi đầu vào ghi chép, hầu như không phát biểu gì.
Sau đó Tư Trạch mời mọi người đi ăn, Tống Phổ Tâm cũng có mặt nhưng chỉ lặng lẽ ăn cơm uống rượu bên cạnh Tư Trạch, cả buổi chả nói được mấy câu, nếu không nhờ ngoại hình nổi bật thì cứ như tàng hình, cảm giác tồn tại thật sự rất thấp.
Sau mấy giây, chắc Tống Phổ Tâm cũng tự thấy im lặng mãi cũng kì, bèn mở lời: “Bây giờ người cậu không sao chứ?”
Thích Tự: “Người thì không sao, chỉ là hơi hãi một phen thôi.”
Tống Phổ Tâm thản nhiên nói: “Ở tuổi của cậu mà đã gặp phải chuyện như vậy, đúng là cũng không dễ dàng gì.”
Hai y tá lần lượt tiến vào, một người bưng hoa đã cắm hỏi: “Cậu Thích muốn để hoa ở đâu?”
Thích Tự chỉ chỉ bàn trà: “Để đây đi.”
Đợi các cô đặt trà và hoa xuống xong rời đi, Thích Tự mới nói tiếp: “Cũng may mà Phó Diên Thăng xuống kịp, nếu không chưa chắc tôi đã chỉ hãi thôi ấy chứ.”
Tống Phổ Tâm giật mình: “Thư kí của cậu ấy hả?”
Thích Tự rót trà cho đối phương, cười nói: “Không chỉ là thư kí, mà còn là thầy của tôi.”
Tống Phổ Tâm nhìn hắn đầy tò mò, hỏi: “Cậu coi cậu ta là thầy thật hả?”
Thích Tự: “Ừm, trước khi anh ấy đồng ý đến Tư Nguyên thì bọn tôi đã quen nhau qua mạng được một năm, tôi nhận anh ấy làm thầy từ lúc đó.”
Thật ra trong bữa tối hôm ấy, Phó Diên Thăng đã nhắc đến chuyện Thích Tự lấy lòng hắn cả năm trời, nhưng có lẽ Tống Phổ Tâm không tin nên giờ mới phản ứng như vậy.
Khi chỉ có hai người thì hay làm bộ làm tịch là thế, nhưng Thích Tự không muốn bất kì ai coi thường Phó Diên Thăng, bởi vậy chưa bao giờ tiếc lời ca ngợi đối phương với người khác.
Thích Tự lại nói: “Thầy Phó giàu kinh nghiệm làm việc hơn tôi, có nhiều điểm để tôi học hỏi lắm.”
Tống Phổ Tâm nghiêm túc nhìn hắn vài giây rồi đột nhiên mỉm cười, chỉ là một nụ cười rất ngắn nhưng trong nháy mắt ấy, cả người đối phương cũng như băng tuyết mới tan, ấm áp khó tưởng.
Thích Tự sững sờ, không nhịn được bèn hỏi: “Anh Tống thì thường phụ trách công việc gì cho Tư Trạch?”
Tống Phổ Tâm hơi rũ mắt xuống: “Đại loại như ghi chép, kiểm tra tài liệu…”
Trong lúc nói, đối phương vô thức sờ lên áo mình, ngón tay thon dài nhẹ vuốt qua rìa cổ áo, nét mặt và ngữ điệu vẫn vậy mà sự ấm áp chớp nhoáng vừa rồi cứ như chưa từng xuất hiện, toàn thân chỉ toát ra khí thế “muốn sống thì tránh xa”.
Thích Tự không biết có phải mình tưởng tượng hay không, nhưng dường như Tống Phổ Tâm không muốn trả lời câu hỏi này cho lắm. Hắn nghĩ là vì liên quan đến tính tuyệt mật của công việc, nên cũng không hỏi thêm nữa.
“Từ giờ anh sẽ phụ trách liên lạc với bên tôi về việc phát triển bộ phận công nghệ của tập đoàn Tư Nguyên à?” Hắn hỏi.
Tống Phổ Tâm lắc đầu: “Chắc việc đó là của thư kí Hoàng Văn Tuấn. Tôi phụ trách về mặt sinh hoạt của Tư Trạch nhiều hơn… Giống như thay mặt cậu ta đến thăm cậu chẳng hạn.”
Thích Tự cười cười, cảm thấy ví dụ của Tống Phổ Tâm rất thú vị.
Đúng lúc này, di động Thích Tự đổ chuông, hắn liếc qua, thấy là mẹ thì vội nói: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
Tống Phổ Tâm gật gật đầu.
Thích Tự cầm điện thoại lên, vừa nhấn nghe vừa đứng dậy ra ngoài: “Mẹ à?”
Đầu bên kia vang lên tiếng giọng nói lo lắng gấp gáp của của Khương Oánh. Thích Tự còn tưởng chuyện này được giấu kĩ lắm, giờ thì cảm giác như cả thế giới đều biết hết rồi.”
“Vâng con không sao… Mẹ đừng lo… Thôi, mẹ không phải tới đâu, mai con xuất viện rồi… Vâng, mai con sẽ qua nhà, có gì kể sau ạ…”
Vất vả một hồi mới trấn an được mẹ, Thích Tự thở phào nhẹ nhõm dập máy, quay lại phòng bệnh thì thấy Tống Phổ Tâm vẫn ngồi cạnh bàn, lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chùm hoa tulip màu lam nhạt trên bàn như càng tôn lên sườn mặt tuấn tú và làn da hơi nhợt nhạt của đối phương, quanh người vẫn toát ra một vẻ u buồn không tên…
Thích Tự hơi khựng chân lại, đang định đến nói chuyện tiếp thì Tống Phổ Tâm đã nhận ra hắn quay lại, bèn đứng dậy trước: “Thích Tự, tôi phải quay lại chỗ Tư Trạch bây giờ, không quấy rầy cậu nữa. Nghỉ ngơi tốt nhé.”
“… Ừm, được rồi, nhờ anh gửi lời cảm ơn đến Tư Trạch giúp tôi.” Thích Tự khách sao nói, “Mấy ngày nữa tôi quay lại Mĩ rồi, bao giờ có việc của tập đoàn thì gặp lại anh sau.”
*
Chiều tối, Phó Diên Thăng vẫn đến bệnh viện sớm như hôm qua, trên tay còn cầm theo một túi đồ.
Hắn đến cạnh bàn, thấy hoa bèn hỏi: “Hôm nay lại có ai đến thăm cậu à?”
Thích Tự ừ một tiếng rồi nói: “Anh nhớ trợ lí của Tư Trạch không? Anh họ Tống ấy.”
“Tống Phổ Tâm?” Phó Diên Thăng vừa lúi húi mở túi đồ vừa hỏi, “Hai người nói chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì, hỏi vài câu linh tinh thôi.” Thích Tự ngửi thấy mùi thơm bèn hỏi, “Anh mua gì thế?”
“Bánh bao chiên thịt cua, mới ra lò thôi.” Phó Diên Thăng mở nắp lên, nhướng mày nói, “Anh shipper lương năm nửa triệu của cậu đích thân xếp hàng, chọn đồ xong mang đến tận cửa rồi đây, thưởng thức đi.”
Thích Tự cũng phải bật cười với câu đùa của Phó Diên Thăng, hắn nhận đũa từ Phó Diên Thăng rồi gảy gảy bánh bao, nói: “Mà nói chứ, đó giờ tôi cứ thấy anh Tống với anh giông giống nhau ấy…”
Phó Diên Thăng hơi giật mình: “Giống chỗ nào?”
“Khí chất? Cảm giác?” Thích Tự đánh Phó Diên Thăng, rồi lại lắc đầu, “Chả biết nữa… Mới tiếp xúc có hai lần nên không chắc lắm.”
Phó Diên Thăng ăn bánh bao chiên, giương mắt nhìn Thích Tự, nói: “Thật ra tôi có gặp anh ta từ trước rồi.”
Thích Tự khó hiểu: “Gặp rồi? Trong công việc ấy hả?”
Phó Diên Thăng: “Không phải công việc, mà là trong một cuộc thi toán học tổ chức ở đại học T từ rất nhiều năm về trước, lúc ấy tôi học khoa toán đại học T, còn anh ta hình như đang học cấp ba, đến tập huấn cho cuộc thi vào kì nghỉ hè.”
Thích Tự biết Phó Diên Thăng học đại học sớm, tính sơ qua thì Tống Phổ Tâm vẫn lớn hơn đối phương một hai tuổi.
“Lúc đến tập huấn, bọn họ ở cùng toà kí túc với tôi, xong vài người cũng nói tôi với anh ta giống nhau, nên tôi có để ý hơn một chút.” Phó Diên Thăng có vẻ cũng khó hiểu, “Nhưng tôi có thấy giống gì đâu nhỉ.”
Thích Tự hỏi: “Các anh cùng dự thi à?”
Phó Diên Thăng: “Không, tôi không thi, tôi khảo sát đề giúp giáo sư thôi.”
Thích Tự: “…”
Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng với vẻ mặt kì quái: “Người tham dự cuộc thi toán học đó của các anh đều phải là thiên tài đặc biệt lắm phải không?”
Phó Diên Thăng: “Cũng còn tuỳ, nhưng riêng trình độ toán học thì đều phải thuộc top đầu cấp tỉnh thành phố, nhiều trường đại học cũng tuyển thẳng người thắng cuộc từ các cuộc thi toán học lắm.”
Thích Tự lại thấy khoé miệng giật giật, rốt cục mơ hồ nhận ra ngoài dáng vẻ thư sinh thì cả Phó Diên Thăng lẫn Tống Phổ Tâm còn đều sở hữu một khí chất rất riêng chỉ thuộc về… thiên tài?
Bọn họ đối nhân xử thế vẫn luôn lịch sự chu đáo, nhưng kiểu gì cũng sẽ vô thức toát ra một cảm giác cao ngạo lạc lõng hẳn so với người ngoài.
Thích Tự nhớ tới hình ảnh Tống Phổ Tâm ngồi bên bàn trà nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ lãnh đạm tựa hồ chỉ đang lướt qua trần thế, cũng lại như bị giam hãm trong sự cô độc vô hạn…
Phó Diên Thăng: “Nhưng chắc là anh ta cũng chẳng nhớ tôi đâu…”
Bị đối phương kéo lại từ dòng suy tư, Thích Tự mới nhớ ra nói: “Phải rồi, anh Tống nói từ giờ người phụ trách liên lạc với chúng ta về việc của bộ phát triển công nghệ sẽ là Hoàng Văn Tuấn.”
“Hoàng Văn Tuấn?” Phó Diên Thăng nhớ lại một chút, “À, cái người giỏi nịnh hót đấy hả.”
Thích Tự cũng buồn cười, quả thật trong bữa cơm hôm ấy thì thư kí Hoàng tâng bốc Phó Diên Thăng và Hứa Kính nhiều nhất, kẻ tung người hứng với một quản lí họ Khương không khác gì biểu diễn hợp xướng.
Phó Diên Thăng khua khua đũa, nói: “Tuy chưa tiếp xúc với bọn họ bao nhiêu, nhưng nếu có ấn tượng tốt với Tống Phổ Tâm thì cậu cứ đề nghị Tư Trạch cho Tống Phổ Tâm kết nối với bên mình cũng được.”
Thích Tự nhíu mày: “Làm vậy được không?”
Phó Diên Thăng: “Sao không? Cậu là phó quản lí của bộ phận này mà, chẳng lẽ Tư Trạch còn không chịu đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này? Chưa kể mấy người bên Tư Trạch đều rất đa năng, ai cũng có chức vị riêng nhưng đảm nhiệm được tất, trước tôi nghe nói Tống Phổ Tâm kia học song bằng thạc sĩ về luật với tài chính đấy.”
Thích Tự kinh ngạc: “Ghê gớm vậy!”
Phó Diên Thăng đứng dậy lấy một chồng lí lịch từ ca táp của mình ra, đưa cho Thích Tự: “Ban ngày tôi đã tìm được một vài ứng cử viên cho cậu rồi đây, mấy người này đều khá phù hợp với nhu cầu của chúng ta trong tương lai, cậu xem thử đi.”
Thích Tự mở ra xem, có người dày dạn kinh nghiệm với các công ti khoa học Internet, người thì thiên về quản lí rủi ro và tuân thủ, người lại là chuyên viên thu thập và phân tích dữ liệu cao cấp…
“Anh lại chia sẻ tin nhắn tuyển dụng à? Mới thế mà đã tìm được người rồi?” Thích Tự bất ngờ nói.
Phó Diên Thăng bật cười: “Gửi tin tuyển dụng mà tìm được toàn nhân tài thế chắc? Cậu nghĩ lần này cũng giống như tuyển trợ lí cho cậu à?
Thích Tự: “Chứ không thì anh tìm đâu ra?”
“Tất nhiên là nhà tuyển dụng chuyên nghiệp rồi.” Phó Diên Thăng chỉ chỉ vào tập hồ sơ, bá đạo nói, “Xem đi, thích ai thì chúng ta trả giá thật cao để bê về.”
Thích Tự: “…”
Sao tự dưng hắn lại có cảm giác như hoàng đế tuyển phi thế này?
****
<Epilogue>
Số Phức: “A Tâm, tôi chỉ giúp anh được đến thế thôi.”
Số Chẵn: “E là cậu cũng chẳng giúp được tôi đâu…”
–
vtrans by xiandzg
T/N: Chào mọi người, chắc đây sẽ là update cuối cùng từ mình trong tháng 7, tại tí nữa đi mổ mắt rồi, bác sĩ khuyên nên tránh màn hình điện tử ít nhất một tuần🤦♀️
Trong thời gian mình lặn, hi vọng mọi người có thể trả lời giúp mình 2 câu hỏi dưới đây—(xin đừng để mình quê) pretty please please please
1. Với những chương có bản chính quy trong sáng trên Tấn Giang và bản không chính quy chong tối non-TG, thì bạn muốn đọc bản non-TG ở đâu?
A. WordPress (có pass nhưng dễ giải)
B. Facebook (nhóm kín nhưng chỉ cần cung cấp tên wattpad của mọi người để được duyệt)
C. Google Drive (.txt/.docx/.pdf/???)
D. Đăng link ảnh
E. Phần bình luận của Wattpad
F. Khác
2. Xưng hô trong truyện có làm bạn cấn/rối không?
A. Không
B. Có (mình nên sửa thế nào?)
Ngoài ra có gì muốn góp ý nữa thì mọi người cứ thả hết vào đây, mình biết bản thân còn rất nhiều thiếu sót, mong rằng mọi người có thể giúp mình hoàn thiện hơn.
Hi vọng đến lúc quay lại thì Thầy đã xơ múi được Cá ˊ_>ˋ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!