Phúc Hắc Quyết Đấu - Chương 81: Có hơi nhớ cậu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Phúc Hắc Quyết Đấu


Chương 81: Có hơi nhớ cậu


Sau khi tạm biệt Diệp Khâm Như về khách sạn, hai người lại lên phòng Thích Tự bàn qua về nội dung trò chuyện trong bữa cơm.

Thích Tự không nghe được đoạn Phó Diên Thăng nói riêng với Diệp Khâm Như, bấy giờ mới tò mò hỏi: “Tôi thấy hồi nãy anh Diệp khá hứng thú với bộ phát triển công nghệ của Tư Nguyên chúng ta rồi mà, sao anh không thừa cơ đặt vấn đề luôn?”

Phó Diên Thăng nhìn hắn: “Trước khi chính thức đưa ra lời mời, tôi muốn xác nhận xem cậu thấy anh ta thế nào đã?”

Thích Tự: “Tôi thấy thế nào?”

Phó Diên Thăng: “Ừm, lúc ấy tôi không nói thẳng ra là để cả hai đều có đường lùi cho mình, lí lịch của anh ta thì tốt thật, nhưng nhỡ đâu cậu lại thấy con người anh ta chẳng ra sao thì sao?”

Thích Tự giật mình, thì ra Phó Diên Thăng vòng vo như thế cũng là để hắn có cơ hội khảo sát người kia, điều này khiến hắn cảm thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.

Phó Diên Thăng lại nói: “Có thể thấy Diệp Khâm Như tương đối kiêu ngạo, làm ở một công ti hàng đầu như NanRi Tech mà còn chưa hài lòng, chứng tỏ cũng là người rất cầu tiến. Trong lúc chúng ta khảo sát anh ta, anh ta cũng đang khảo sát ngược lại. Trước khi chính thức gặp mặt mà đã tỏ ra quá vồ vập, thì chỉ tổ hạ thấp giá trị bên mình, thậm chí còn khiến anh ta bớt phần hứng thú.”

Thích Tự vuốt cằm nói: “Tôi thấy người này không tệ, nói chuyện cũng khá dễ chịu.”

Tuy ở trên bàn ăn không nói gì mấy, nhưng hắn rất đồng ý với phân tích của Phó Diên Thăng. Thật ra sau bữa cơm này, điều thu hút Thích Tự không phải mấy câu đùa lém lỉnh trên Weibo của Diệp Khâm Như, mà là thái độ hăng hái của đối phương khi nói về tương lai ngành công nghiệp này.

Sau khi Thích Tự nói ra suy nghĩ của mình, Phó Diên Thăng bình luận: “Những điều mà anh ta nói đều là dựa trên sự thật đấy.”

Thích Tự trầm ngâm nói: “Nhưng mà lúc ở đó, tôi cứ nghĩ là Diệp Khâm Như sẽ hỏi về tình huống ở MeiWei chúng ta cơ.”

Phó Diên Thăng nghĩ nghĩ: “Không hỏi cũng bình thường thôi, anh ta hiểu rõ cách vận hành vốn liếng, nhìn từ góc độ tư bản thì vụ này không phải nguy cơ gì quá lớn, dù sao chuyện cũng vỡ ra rồi, người tinh ý đều nhìn ra được đây là động thái của tổ PR, có khi anh ta còn tưởng chính cậu là người đứng sau giật dây ấy chứ.”

Thích Tự sửng sốt: “Tại sao?”

Phó Diên Thăng: “Biết người biết ta mà, trước khi tới gặp mặt, chắc chắn anh ta cũng đã tìm hiểu qua về cậu rồi—trước đây cậu chưa từng lộ mặt trong nước, năm nay vừa về nước làm giám đốc lâm thời thì MeiWei bị bóc ra vụ này, cậu nghĩ anh ta có tin đấy chỉ là trùng hợp không?”

Thích Tự lắc đầu: “Thế thì e là anh ta hiểu nhầm rồi, đây đều là kế hoạch của ba tôi mà.”

Phó Diên Thăng nhìn hắn nói: “Không đâu, Thích Tự, trước khi cậu dừng tay, cả cậu và ba mình đều hành động riêng lẻ vì cùng một mục đích. Đừng quên, chính cậu là người đã hạ quyết tâm phải điều tra chuyện này đến cùng để xử lí vi phạm của cha con họ Khâu một cách chính quy, ba cậu có không ra tay thì cậu vẫn sẽ tiếp tục, chỉ là cậu chưa nghĩ đến khủng hoảng về cơ cấu quyền cổ đông thôi.”

Thích Tự: “…” Hiểu như thế cũng không sai.

Phó Diên Thăng kể lại về thái độ của Diệp Khâm Như: “Lúc cậu đi toilet, anh ta đã tỏ ý muốn bàn tiếp chuyện với tôi rồi, nếu không có biến gì thì lần tới gặp mặt, bọn tôi sẽ nói thêm về hướng đi cụ thể của bộ phận phát triển công nghệ ở Tư Nguyên và vấn đề chức vị của anh ta.”

Thích Tự rất mừng: “Vậy coi như chúng ta kéo được anh ta về rồi đúng không?”

“Nếu không phải cạnh tranh với bên nào khác, tiếp tục bàn thêm thì rất có triển vọng.” Phó Diên Thăng thận trọng khen ngợi hắn, “Biểu hiện của cậu trong bữa hôm nay cũng rất tốt.”

“Tốt gì chứ? Có nói được mấy đâu.” Thích Tự không khỏi thất vọng về bản thân, chỉ ước gì mình có thể học được tất cả tài hoa của Phó Diên Thăng trong một đêm.

“Trông thế chính ra lại thần bí.” Phó Diên Thăng chậm rãi tiến lại gần, “Chỉ có điều…”

“Sao vậy?” Thích Tự thuận miệng hỏi.

Phó Diên Thăng áp tay lên mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của đối phương, thấp giọng nói: “Về sau ở bên ngoài, kiểm soát ánh mắt cậu nhìn tôi một chút có được không?”

Thích Tự hoảng hốt hít một hơi, nhớ lại lời mẹ nói hôm qua mà không khỏi hoài nghi bản thân: “Ánh mắt tôi thế nào?”

Nhìn biểu cảm ngu ngơ đáng yêu này của hắn, Phó Diên Thăng cũng phải bật cười ra tiếng.

“Cậu tự thấy ánh mắt mình thế nào?” Người kia dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve vành tai hắn, ánh nhìn lóe lên vẻ trêu đùa, nhưng phần lớn vẫn là âu yếm thâm tình, “Tất nhiên tôi rất thích được cậu nhìn như vậy, nhưng chẳng phải cậu không muốn công khai quan hệ thật giữa hai ta à? Cứ thế này thì e là cả thế giới sẽ sớm biết cậu yêu tôi mất thôi.”

Bị ghẹo cho tê cả da đầu, Thích Tự cắn răng phản bác: “Thế mà anh còn bảo Diệp Khâm Như tự luyến, tôi thấy anh mới là tự luyến số một đấy.”

Phó Diên Thăng hôn một cái lên chóp mũi hắn: “Đúng là khẩu thị tâm phi, cậu nói thế nào cũng đúng được chưa…”

Nhận ra sự phản kháng của người kia, Phó Diên Thăng vội nói: “Thôi, tôi đùa mà.” Hắn choàng tay qua eo Thích Tự, thấp giọng dụ dỗ, “Tối nay bay rồi, cho tôi hôn thêm mấy cái đi.”

Nghe điệu bộ xin xỏ của Phó Diên Thăng, Thích Tự mới nhận ra mình vẫn đang chiếm ưu thế trong mối quan hệ này. Hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi vươn tay ôm lại đối phương.

Hai người cứ thế dính lấy nhau trong phòng khách sạn, Thích Tự không biết dỗ ngon dỗ ngọt gì đó, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên cho Phó Diên Thăng lướt môi ra sau tai, rồi lại lưu luyến hôn lấy hôn để cần cổ mình như một con cún bự.

Đến khi thấy đã không còn sớm, Phó Diên Thăng mới tiễn hắn ra sân bay—Phó Diên Thăng vẫn chưa bàn giao xong công tác, hơn nữa còn phải ở lại tìm nhân sự trong nước giúp Thích Tự nên không thể sang luôn cùng hắn.

Thích Tự cũng hiểu, bọn họ đều là đàn ông, có không nỡ rời xa đến mấy thì cũng chẳng thể bó hẹp bản thân trong một chữ tình.

Tối đó về Cali, Thích Nguyên Thành có gọi để xác nhận hắn đã đến nơi an toàn.

Ở trên điện thoại, hai cha con lại trò chuyện một chút về tình hình của MeiWei, Thích Tự nói ra lo lắng của mình đối với thị trường chứng khoán.

Thích Nguyên Thành nói: “Đây là bước không thể tránh khỏi, con đừng lo, nhưng mà Thích Tự này, ba muốn nhờ con tư vấn một chuyện.”

Thích Tự nghe ba mình dùng từ khoa trương như vậy thì không khỏi buồn cười: “Chuyện gì vậy ba?”

Thích Nguyên Thành nói: “Con thấy MeiWei phải làm thế nào thì mới có thể cứu vãn hình tượng thương hiệu một cách tốt nhất? Đây chính là chuyện ba muốn hỏi ý kiến của con.”

Thích Tự nhớ lại một vài điều mình đã từng thảo luận với Phó Diên Thăng, chân thành nói: “Suốt ba năm nay Khâu Như Tùng mở hàng đồ nhái của MeiWei, dùng vải loại B thế chỗ vải loại A trong sản xuất, nhất định đã có không ít khách hàng trả giá thật mà lại nhận về sản phẩm “rởm”, sau khi thấy tin tức, đảm bảo họ là những người tức giận nhất.”

“Ý con là chúng ta nên đền bù cho những người tiêu dùng mua phải hàng chất lượng B?” Thích Nguyên Thành thở dài, “Nhưng lòng người đâu có đơn giản như vậy, thấy thông cáo này, có khi người mua được hàng chuẩn lại thành ra nghi ngờ chất lượng sản phẩm mà mình sở hữu… Làm thế sẽ chỉ tổ gây ra tổn thất không thể vãn hồi cho giá trị thương hiệu.”

Thích Tự khảng khái nói: “Một phương án đền bù có thể đánh tan lo nghĩ của phần lớn người tiêu dùng thì sao, thí dụ như không chỉ áp dụng cho những khách hàng kia, mà là tất cả khách hàng của MeiWei thì sao?”

Thích Nguyên Thành không nói gì.

Thích Tự do dự nói: “Con cũng không biết chi phí để làm vậy có quá cao hay không… Hay ba cứ thử bảo cấp dưới ước tính, xem xem có đáng không.”

Thích Nguyên Thành: “Ba hiểu rồi.”

Thích Tự lại nhớ ra: “À, vậy chủ mưu vụ bắt cóc con ở Phong Mậu đã bị tra ra chưa ba? Có phải Khâu Như Tùng không?”

Thích Nguyên Thành: “Vẫn đang tra, nhưng do mất liên lạc với bên trung gian nên tạm thời chưa có kết quả.”

Hôm sau là ngày ghi danh kì mới ở Stafford, Thích Tự nói chuyện với ba xong thì tranh thủ chợp mắt một giấc rồi đến trường đăng kí.

Hai vệ sĩ tuân mệnh Thích Nguyên Thành đi theo hắn sang Cali hiện đang ở tạm trong nhà nghỉ gần đó.

Xử lí xong các thủ tục ở trường, Thích Tự lập tức ủy thác cho trung tâm môi giới đi tìm nhà mới.

Thành phố của đại học Stafford có mật độ dân số kém xa Hải Thành, Thích Tự sợ Phó Diên Thăng sẽ thấy nhàm chán nên còn cố ý chọn một tòa chung cư cao cấp nằm ngay giữa trung tâm thành phố—rộng chừng 100m2, ba phòng riêng một phòng khách, trong đó có hai phòng ngủ với phòng tắm riêng, còn lại là thư phòng.

Ngay tầng dưới của chung cư là trung tâm thương mại cỡ lớn, xung quanh đầy đủ rạp chiếu phim, sảnh hòa nhạc, và vô vàn nhà hàng. So với chỗ ở cũ thì nơi này náo nhiệt hơn hẳn, chỉ là hơi xa trường, có lẽ ngày nào cũng phải nhờ vệ sĩ lái xe đưa đi học… hoặc là để Phó Diên Thăng đưa đi đón về cũng tốt.

Trong lúc chuyển nhà, Thích Tự cũng không quên cập nhật từng tin tức mới nhất về sự tình của MeiWei. Chỉ mười ngày kể từ khi hắn đi, tin tức MeiWei chính thức đưa AiWei ra tòa và hợp tác với cơ quan công an để điều tra một nhóm quản lí cao cấp trong công ti đã rộ khắp cả nước.

Đồng thời, MeiWei cũng nhanh chóng đưa ra thông báo cải tổ thương hiệu trong thời gian ngắn, từ thắt chặt khâu quản lí chất lượng cho đến tăng cường dịch vụ after-sales và các hoạt động phản hồi khách hàng.

Theo như thông báo chính thức, bất kì người tiêu dùng nào cảm thấy sản phẩm MeiWei mình sở hữu có vấn đề về chất lượng đều có thể gửi lại bộ phận after-sales để tiến hành kiểm tra, nếu kiểm tra ra vấn đề thì sẽ được hoàn trả 130% giá gốc, hoặc đổi lấy một trang phục khác đồng giá.

Chưa kể, MeiWei còn cam đoan kể từ ngày 15/9, thời gian để hoàn trả tất cả sản phẩm không khuyến mại sẽ tăng từ 7 ngày lên 15 ngày, trong 15 ngày ấy, chính sách hoàn tiền 100% sẽ được áp dụng nếu sản phẩm có vấn đề không bị gây ra bởi người dùng.

Chiến dịch PR về dịch vụ after-sales lần này quả nhiên đã lôi kéo được không ít thiện cảm từ công chúng, xoa dịu công kích từ dư luận và khiến ngay cả người trong giới cũng phải kinh ngạc vì độ chịu chi của MeiWei.

Thích Tự vô cùng phấn khởi, tối đó gọi điện cho Phó Diên Thăng còn khoe chuyện ba đã làm theo đề nghị của mình. Có điều nói xong, hắn không được khen ngợi như mong đợi mà chỉ thấy Phó Diên Thăng nghiêm túc hỏi một câu: “Cậu có để ý giá cổ phiếu của MeiWei không?”

Thích Tự hơi sửng sốt: “Sao vậy?”

Phó Diên Thăng trầm mặc vài giây: “Gần đây giá cổ phiếu của MeiWei có vẻ là lạ.”

Nghe điệu bộ đối phương bình tĩnh khác thường, Thích Tự bèn hỏi: “Lạ ở điểm nào?”

“… Không có gì.” Phó Diên Thăng chủ động nói sang chuyện khác, “À đúng rồi, cuối tuần này Diệp Khâm Như hẹn gặp tôi ở Hải Thành.”

Thích Tự vô thức “ừ” một tiếng, vẫn đang lăn tăn về lời vừa rồi của Phó Diên Thăng—rõ ràng là sau nửa tháng liên tục trượt dài, mãi đến hôm qua giá cổ phiếu của MeiWei mới khởi sắc một chút…

“Mấy ngày nay vẫn khỏe chứ?” Giọng điệu của Phó Diên Thăng đã trở lại bình thường, ôn nhu ngắt dòng suy nghĩ của Thích Tự, “Tôi có hơi nhớ cậu đấy.”

****

<Epilogue>

Thích Tự ngây ngốc nhìn Thầy.

Phó Diên Thăng: “Khụ, kiểm soát ánh mắt chút đi, cứ như vậy rồi tôi không kiềm nổi đâu!”

Thích Tự *hung hăng*: “…!” [trừng mắt]

Phó Diên Thăng: “Hự, chết tôi!”

vtrans by xiandzg

T/N: tmi—Stafford là viết trại đi của Stanford

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN