Phúc Hắc Quyết Đấu - Chương 90: Hệ thống thăng cấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Phúc Hắc Quyết Đấu


Chương 90: Hệ thống thăng cấp


Phó Diên Thăng tỏ rõ nét mặt tán dương: “Cậu nghĩ được như vậy là rất tốt.”

Thích Tự lại nói: “Chưa kể tôi còn vừa phát hiện, ngay cả trong lúc tán gẫu với bọn họ, anh cũng rất ít khi phát biểu gì về cái nhìn chủ quan, hầu hết đều là trần thuật về những sự thật khách quan.”

Phó Diên Thăng khoanh tay nói: “Không sai, đại đa số đều khó mà tỉnh táo khách quan được như cậu vừa nói, cho nên khi ở trên bàn đàm phán, gợi ra vài chủ đề trò chuyện cũng là tạo cơ hội cho chúng ta quan sát phản ứng và phát biểu mang tính chủ quan của người khác đối với một sự kiện nhất định, phán đoán phần nào về tính cách đối phương—cảm tính hay vật chất, cầu tiến hay bảo thủ, kiên định hay ba phải, vân vân và vân vân, rồi căn cứ vào những phán đoán này để thay đổi chiến thuật đàm phán.”

Thích Tự nhíu mày nói: “Cho nên vừa rồi anh hỏi tôi nghĩ gì, cũng để thử tôi đúng không?”

Sự nhanh nhạy của đối phương khiến Phó Diên Thăng không khỏi sửng sốt, hắn cười cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế sau buổi hôm nay, cậu cảm thấy những người kia sẽ nghĩ gì về cậu?”

Thích Tự tự giễu nói: “Chắc là một nhóc sinh viên không có hiểu biết lập trường gì hết.”

Phó Diên Thăng liếc hắn, nói đầy ẩn ý: “Trước đây tôi đi đàm phán, dạng khó đối phó nhất chính là những người hiếm khi phát biểu quan điểm của mình giống như cậu, chỉ đơn giản ngồi đó, biểu cảm nét mặt cũng không thay đổi gì.”

Thích Tự bật cười: “Nói như anh, thì người khó đối phó nhất hôm nay hẳn là trợ lí Tống rồi.”

Đúng vậy, bất kể là buổi họp ban ngày hay liên hoan ban tối, Tống Phổ Tâm đều không nói năng gì, Thích Tự mà không để ý quan sát thì có khi đã chẳng nhận ra được sự tồn tại của người này.

Phó Diên Thăng: “Quả thật, không dễ gì đoán mà đoán được người trầm mặc nghĩ gì, nhưng sự im lặng của người có quyền được nói và của người không có quyền lên tiếng lại cần đến hai phương pháp phân tích khác nhau—dạng sau cứ thế im lìm rồi vô hình, sẽ không ai chú ý xem hắn nghĩ thế nào; nhưng còn dạng đầu tiên, phần lớn bọn họ đều có nguyên tắc của cá nhân, khó mà bị tẩy não bởi những thủ thuật thông thường, một khi mở miệng thì đều là những phán quyết cuối cùng.”

Thích Tự nghe vậy mà rơi vào trầm tư, lại nghĩ đến ba mình, bởi vì ông chính là dạng người giống như Phó Diên Thăng vừa nói đến.

Từ năm 11 tuổi, Thích Tự đã bắt đầu theo Thích Nguyên Thành đi đây đi đó. Đôi khi vào họp, Thích Nguyên Thành cũng bảo thư kí xếp một cái ghế đằng sau mình, cho Thích Tự ngồi đó, chỉ cần không ồn thì làm gì cũng được.

Thích Tự sùng bái cha mình, cho nên cũng bắt chước ngồi ngay ngắn nghe chuyện, có điều hồi bé thì chẳng hứng thú gì về những điều người lớn thảo luận, cũng không hiểu sao ba có thể giữ im lặng lâu thế trong buổi họp, chỉ biết cứ lúc nào ba lên tiếng, thì cũng gần như họp xong.

Giờ bắt đầu làm việc với ba, Thích Tự mới phát hiện ra tác phong làm việc của mình bất giác đã chịu rất nhiều ảnh hưởng từ ông.

Mãi đến khi hai người trở về khách sạn, Phó Diên Thăng đi rửa mặt xong vẫn thấy Thích Tự thất thần ngồi đó, đành dùng chiêu quen thuộc để “gọi” người về.

Cảm nhận được độ ấm bên tóc mai, rốt cục Thích Tự mới nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

“Hồn về rồi đấy à.” Phó Diên Thăng kéo người thẳng dậy, mổ xuống môi hắn rồi nói đùa, “Làm gì mà cứ ngẩn ra thế, thấy tôi bảo người trầm mặc lợi hại nên cũng giả bộ thâm trầm à?”

“Không phải…” Thích Tự nhìn Phó Diên Thăng, “Còn nhớ tôi từng hỏi sao anh hiểu biết nhiều thế, xong anh nói cho tôi về cái hệ thống tri thức kia không?”

Phó Diên Thăng: “Hmm?”

Thích Tự: “Hình như tôi cảm nhận được những gì anh nói rồi…”

Không biết có phải nhờ Phó Diên Thăng dạy bảo quá tốt hay không, mà gần đây cứ thỉnh thoảng Thích Tự lại nhớ tới những trải nghiệm hồi trước trong lúc học tập và làm việc, phát hiện ra chúng đã không còn là những hồi ức vụn vặt, mà dần trở thành những tình huống giúp hắn lí giải chuyện nào đó, đồng thời như được khai sáng—À, thì ra là như vậy!

“Tôi cũng không biết hình dung thế nào nữa.” Ánh mắt Thích Tự hấp háy, “Như kiểu… thăng cấp hệ thống ấy.”

Phó Diên Thăng đẩy hắn xuống giường, va chạm một cú đầy ẩn ý: “Thế bao giờ hệ thống ở phương diện này mới được thăng cấp đấy?”

“…”

Sau va chạm với Phó Diên Thăng, Thích Tự cũng lập tức đứt mạch, không suy nghĩ được chuyện gì khác.

Hắn vòng tay ôm cổ Phó Diên Thăng, nhắm mắt chủ động hôn đối phương, cả hai lại nhanh chóng lăn lộn trên giường với nhau.

Đúng lúc Phó Diên Thăng vừa lần tay đến nơi nhạy cảm nào đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“…Ai vậy?” Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, Thích Tự cũng giật mình, suýt nữa dùng lực đẩy Phó Diên Thăng rớt giường.

Hắn lập tức đứng dậy: “Có khi là ba tôi…”

Phó Diên Thăng: “???”

Phó Diên Thăng: “Sao ba cậu lại tới đây? Không phải ông ấy ở Hilton à?”

Thích Nguyên Thành về nước trước bọn họ hai ngày, do có việc cần xử lí nên trước đó vẫn ở khách sạn Hilton.

Hôm qua thư kí Hà gọi điện, báo Thích Tự sáng sớm mai đi làm thủ tục chuyển đổi quyền cổ đông, cũng nói có thể tối nay Thích Nguyên Thành sẽ đến khách sạn hắn ở cho tiện.

Kết quả Thích Tự bận rộn cả ngày, vừa thất thần đã bị Phó Diên Thăng đẩy xuống giường nên cũng quẳng luôn việc này ra sau đầu.

Chuông cửa vang lên lần nữa, Thích Tự cũng không kịp giải thích cho Phó Diên Thăng, cả hai vội vội vàng vàng mặc lại quần áo như chuẩn bị đi đánh trận.

Nửa phút sau, Phó Diên Thăng ra mở cửa trước, rốt cục gặp được… thư kí Hà.

Phó Diên Thăng: “…”

Đối phương cầm điện thoại trên tay, đang định gọi Thích Tự.

“Cậu Phó cũng đang ở đây à?” Thư kí Hà cất điện thoại đi, “Tôi vừa nhắn tin cho Thích Tự, sang cả phòng bên cạnh nhấn chuông cũng không thấy ai, còn tưởng các cậu chưa về chứ?”

Phó Diên Thăng bình tĩnh nói: “Bọn tôi đang ôn lại kiến thức, vừa rồi bật nhạc trong phòng nên không nghe thấy.”

“Không sao.” Thư kí Hà không nghi ngờ gì, “Tôi đến báo là chủ tịch Thích đến đây rồi, ở phòng 1820, muốn gặp Thích Tự một lát.”

Thích Tự sửa soạn xong cũng xuất hiện từ phía sau Phó Diên Thăng, vuốt cằm nói: “Được, để tôi đi luôn.”

Thích Tự đánh mắt ra hiệu với Phó Diên Thăng một cái, sau đó đi theo thư kí Hà xuống dưới nhà.

Từ lần trước tách ra ở bệnh viện, bây giờ hai cha con mới gặp lại nhau.

Đến 1820, Thích Nguyên Thành trông thấy Thích Tự, lại thoáng nhìn ra phía sau Thích Tự: “Tiểu Phó không xuống cùng con à?”

Thích Tự: “Errr, ba muốn gặp Thầy Phó ạ? Để con gọi thầy ấy xuống.”

Thích Nguyên Thành khoát khoát tay: “Thôi, cũng không có việc gì quan trọng, tính hỏi xem gần đây con thế nào, công việc bên tập đoàn có gặp vấn đề gì hay không thôi, con nói với ba cũng được.”

Ông gọi Thích Tự ngồi xuống, nhờ thư kí Hà đi pha một bình trà rồi cho đối phương về nghỉ trước.

“Muộn vậy rồi mà ba còn uống trà?” Thích Tự hỏi.

“Đây là trà tối làm từ bá tử nhân, uống trước khi ngủ giúp an thần ngon giấc.” Thích Nguyên Thành cười nói.

“Ba bắt đầu dưỡng sinh từ bao giờ vậy?” Nhìn ba tươi tỉnh như gặp chuyện gì đó rất hài lòng, tâm trạng Thích Tự cũng như được thả lỏng.

Hắn kể qua về tình hình hai hôm nay với Thích Nguyên Thành, cũng không quên sự vụ Tô Cánh và Lôi Hoành mà bọn họ vừa bàn tán hồi tối.

Thích Nguyên Thành nhấp một hớp trà, nói: “Năm đó ba cũng có nghe về việc này.”

Thích Tự hỏi lại: “Ba thấy chuyện ấy thế nào?”

Thích Nguyên Thành nhướng mắt: “Con hỏi ý kiến của ba về sự kiện trong quá khứ giữa hai người kia, hay về ý định thu mua Công nghệ Hồng Trang?”

Thích Tự: “Nói qua về cả hai đi ạ.”

Thích Nguyên Thành ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Chuyện quá khứ kia, có rất nhiều dị bản về ân ân oán oán giữa hai người họ, con cứ nghe cho biết thế thôi, dù Tô Cánh rời Trung Đạt vì bất đồng quan điểm hay tranh chấp lợi ích với Lôi Hoành, thì vấn đề nào cũng cần phải phân tích cụ thể ra… Còn về Công nghệ Hồng Trang, nếu có ý thu mua thì các con phải xác định cho rõ mục tiêu nòng cốt là gì, là lượng khách hàng có sẵn hay tổ đội kĩ thuật mà bọn họ sở hữu, định hướng sai là dễ phí công lắm đấy.”

Thích Tự gật gù tán thành, hai cha con trò chuyện tầm nửa tiếng, Thích Nguyên Thành dặn dò những thứ cần chuẩn bị cho sáng mai xong, thấy đã muộn nên cũng không giữ hắn lại nói chuyện nữa.

Lúc đứng dậy, Thích Tự nói: “Ba, trà này của ba được phết, còn nữa không ạ?”

Thích Nguyên Thành hớn hở đứng dậy, ra vali tìm một hồi, lẩm bẩm một mình: “Tiểu Hà để trà của ba ở đâu rồi…”

Cuối cùng tìm thấy trên kệ tủ, Thích Nguyên Thành mới móc hai gói từ trong bình ra đưa hắn: “Con cũng thấy ngon à?”

“Cũng không tệ.” Thích Tự nhìn chằm chằm hai gói trà bé xíu trong tay, “Chỉ hai gói thôi ạ?”

Thích Nguyên Thành bưng bình trà cổ nho nhỏ, nói: “Ba cũng chỉ có ngần này thôi.”

Thích Tự: “Vâng thế thôi ạ.”

Chúc ba ngủ ngon xong, Thích Tự quay lại phòng, thấy Phó Diên Thăng không còn ở đây nữa, rút di động ra mới thấy tin nhắn đối phương gửi từ nửa tiếng trước.

F1S: “Tôi về phòng mình trước, có chuyện gì thì gọi.”

Thích Tự cầm theo hai gói trà sang phòng bên cạnh nhấn chuông, Phó Diên Thăng mở cửa rồi hỏi: “Ba cậu tìm có việc gì vậy?”

“Nói chuyện chút thôi.” Thích Tự giải thích vài câu, xong lại đứng ngay trước cửa dấm dúi cho đối phương hai gói trà, “Cho anh đấy, tôi vừa xin được của ba, uống được lắm… Ngủ ngon.”

Phó Diên Thăng nhận trà, lại nhìn hắn nói: “Cậu gọi cửa phòng tôi để nói chuyện này thôi hả?”

“Ừm, còn nữa…” Thích Tự liếc mắt nhìn quanh, thấy không có ai mới tiến lên, kéo cổ Phó Diên Thăng hôn một lát, hôn xong đang định đi thì bị đối phương túm về.

Người kia đóng sập cửa lại, bảo một tiếng “to gan” rồi trực tiếp đè hắn lên cửa hung hăng hôn, đến khi Thích Tự chìm trong tình mê ý loạn, đang nghĩ hay ngủ lại đây luôn vì dù sao ba hắn cũng không biết, Phó Diên Thăng lại mở cửa đẩy hắn ra ngoài: “Được rồi, đi ngủ đi.”

Thích Tự: “??? Có còn là người nữa không!?”

Hôm sau, Thích Tự theo ba và thư kí Hà đến cục Công Thương một chuyến. Phó Diên Thăng cũng đi cùng, còn trò chuyện rất nhiều với Thích Nguyên Thành.

Sau khi chuyển đổi, Thích Tự nắm trong tay 15.3%, trở thành cổ đông sở hữu số cổ phần trực tiếp cao nhất ở MeiWei sau tập đoàn Tư Nguyên.

Bởi vì thân phận thay đổi, từ giờ Thích Tự cũng phải chú tâm giám sát tình hình hoạt động của MeiWei hơn. Xế chiều hôm đó, Thích Tự trở lại chi nhánh ở Hải Thành, phát hiện ra nhân sự trong công ti đã thay đổi rất nhiều—ngoại trừ nhân viên tiền sảnh Quách Xảo, thì phần lớn đều là gương mặt mới.

Giám đốc Tần đã không còn ở đây, CEO mới nhậm chức họ Phí, một người Thích Tự từng gặp ở New York, trước là Quản lí Hành chính tại MeiWei New York, năm nay 38 tuổi.

Phí tổng tiếp đãi hắn rất nhiệt tình, Thích Tự mới hỏi: “Giám đốc Tần chuyển đi đâu rồi?”

Phí tổng sững sờ, giải thích: “Chủ tích Thích không báo cho cậu sao? Khâu Như Tùng khai là giám đốc Tần cũng nhận hối lộ của hắn, cho nên Tần Hán Nghiêu bị bắt rồi, hiện vẫn đang bị thẩm vấn.”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng và Thích Tự đang vui vui vẻ vẻ, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Thích Tự: “Ba tôi tới.”

Phó Diên Thăng: “??? WTF!?”

Vừa xách quần vừa hoài nghi về cuộc đời, ông đây yêu đương đàng hoàng mà sao cứ như mèo mả gà đồng thế này!?

vtrans by xiandzg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN