Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Chương 203: Phiên ngoại 6: Lãnh minh nguyệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công


Chương 203: Phiên ngoại 6: Lãnh minh nguyệt


Edit: gau5555

Beta: darkAngel

Ở phía nam thành Phi Nhứ khoảng chừng hai mươi dặm có một ngọn núi hoa đào, trên núi có một am ni cô, bởi vì có cây đào thấp thoáng mà được gọi là Đào Hoa am. Nhưng bởi vì nơi này địa thế có thể so đo với trời, thế nên, tuy có đèn nhang cung phụng nhưng người tới so với miếu Quan Thế Âm trong thành ít hơn rất nhiều.

Tháng ba hương hoa đào thoang thoảng.

Dưới trời chiều, ở sâu bên trong rừng đào phía sau núi, một nữ tử đang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh một dòng suối, một chiếc sáo ngọc xanh biếc để ngang bên môi, hơi cúi lông mi thật dài, đang chuyên tâm thổi từ khúc.

Một khúc hoàn tất, nữ tử đứng lên. Một tiểu nha đầu cầm một chiếc áo choàng đã đi tới: “Công chúa, khí trời lạnh, chúng ta cần phải trở về.”

Nữ tử gật gật đầu, sau đó chậm rãi xoay người lại, chính là Lãnh Minh Nguyệt đã mười lăm tuổi, nàng đã không còn là tiểu cô nương kia, không chỉ có bộ dáng trổ mã nghiêng nước nghiêng thành, mà từ trong ra ngoài đều lộ ra một khí chất xuất thần thoát tục.

Năm đó lúc ở trong cung, thái hậu Đổng Tuyết Mai đã đến Đào Hoa am mang phát thanh tu, không khí thanh tân cộng thêm tâm tính ôn hoà, độc trong cơ thể của nàng không lập tức phát tác, thẳng đến hơn một năm trước, Đổng Tuyết Mai mới yên lặng vĩnh biệt cõi đời trong giấc ngủ.

Lãnh Minh Nguyệt tuy rằng vẫn chưa theo tới thanh tu nhưng cũng rất thích hoàn cảnh ở đây, hàng năm đều sẽ tới ở cùng mẫu thân mấy tháng. Bây giờ tuy rằng mẫu thân đã mất, thế nhưng, nàng vẫn đến đây như trước.

Vừa mới đi tới chân núi, trong rừng đào bỗng nhiên truyền đến một thanh âm đao kiếm va chạm.

“Công chúa cẩn thận.” Tiểu nha đầu Cẩm nhi vốn là người của Ám Nguyệt Các, về sau được Lãnh Hạo Nguyệt đặc phái cho Lãnh Minh Nguyệt, nói là vì hầu hạ, kì thực là bảo vệ.

Lãnh Minh Nguyệt trái lại rất rất bình tĩnh, tựa hồ thanh âm này cùng nàng không quan hệ.

Chỉ là, ngay thời gian Lãnh Minh Nguyệt muốn tiếp tục đi, bỗng nhiên một người áo đen từ chỗ sâu trong cánh rừng bay tới, hướng về phía các nàng bay, Cẩm nhi vội vàng nắm ở thắt lưng Lãnh Minh Nguyệt xoay tròn một vòng, trốn ở bên cạnh, mà người kia thì mất cân bằng quăng xuống đất, hiển nhiên là bị người đạp một cước tới, đầu của hắn hơi nâng nâng, sau đó một ngụm máu tươi phun ra liền đi đời nhà ma.

Lãnh Minh Nguyệt hơi thở dài, vì sao đâu đâu cũng có chết chóc?

Phía trước trên đường đã nằm lung tung không ít thi thể hắc y nhân, cách đó không xa, còn có mấy người hắc y nhân đang vây quanh một nam tử thanh bào, mà nam tử kia hiển nhiên đã bị thương.

Cẩm nhi liếc mắt nhìn Lãnh Minh Nguyệt, không biết tình huống này có phải ra tay giúp đỡ hay không, bởi vì liếc qua là thấy, những người áo đen kia là tập đoàn sát thủ.

Lãnh Minh Nguyệt chỉ là thờ ơ liếc mắt nhìn mọi người tranh đấu, sau đó xoay người rời đi, ân oán giang hồ này cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.

“Hắn còn có đồng bọn!” Lúc này, những người áo đen kia hiển nhiên đã nhìn thấy hai người Lãnh Minh Nguyệt, nhưng lại hiểu lầm, một hắc y nhân đầu lĩnh trong đó hét to một tiếng, “Không thể để cho các nàng đi, giết.”

Namtử thanh bào hiển nhiên không muốn liên lụy người vô tội, vội vàng phi thân ngăn cản hắc y nhân kia muốn tiến lên ám sát Lãnh Minh Nguyệt: “Các ngươi muốn giết chính là ta, không nên liên lụy người vô tội…”

“Hừ, ngươi đều tự thân khó bảo toàn, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Tỉnh lại đi, một người đều chạy không được…”

Namtử thanh bào áy náy hướng Lãnh Minh Nguyệt cười: “Xin lỗi, liên lụy cô nương, một hồi ta tận lực bảo vệ cho các nàng, các ngươi tìm cơ hội đào tẩu đi…” Nói xong, vung bảo kiếm cùng xông lên cùng hắc y nhân đánh tới.

Lãnh Minh Nguyệt khẽ cau mày, người này vẫn là rất có nghĩa khí, biết mình muốn đi chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy, đành phải hướng Cẩm nhi gật gật đầu, nàng đã nhìn thấy rất nhiều máu tanh, tuy rằng chán ghét, thế nhưng cũng biết, có đôi khi cũng chỉ có giết chóc mới có thể giải quyết vấn đề. Cẩm nhi là người của hoàng đế ca ca, năng lực chắc sẽ không quá kém.

Cẩm nhi hiểu ý, rút ra bảo kiếm lập tức gia nhập chiến đấu. Nguyên vốn chỉ tốn chút sức nam tử thanh bào sẽ nhanh chóng ngã xuống, hắn vô cùng kinh ngạc liếc mắt nhìn Cẩm nhi, không nghĩ tới một tiểu nha đầu lại có võ công cao như vậy, liếc mắt nhìn bạch y nữ tử như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, thế nhưng lại có một loại cảm giác phiêu nhiên, trong lòng không khỏi hơi khẽ động.

Vì có Cẩm nhi hỗ trợ, hắc y nhân không chỉ có không đòi được một chút tiện nghi gì, trái lại bị thương không ngừng, cuối cùng ngoại trừ một người bị thương chạy trốn ở ngoài, còn lại toàn bộ bị giết.

“Cẩm nhi, cần phải trở về.” Lãnh Minh Nguyệt giống như không nhìn thấy tử thi trên mặt đất, thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn nam tử thanh bào kia, xoay người rời đi.

“Dạ.” Cẩm nhi vội vàng đi theo.

“Vị tiểu thư này xin dừng bước.” nam tử Thanh bào vội vàng đuổi tới, nhưng bởi vì chân bị thương mà bỗng nhiên “Ai da” một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Minh Nguyệt nghe thấy được thanh âm, rốt cuộc dừng bước chân xoay người lại, nhìn thấy bên trái trên bắp chân chính của nam tử thanh bào ồ ồ chảy máu loãng, không khỏi nhướng mày: “Ngươi bị thương.”

“Da thịt thương, không ngại.”Namtử thanh bào kéo vạt áo xuống, băng bó đơn giản một chút, chân mày nhíu chặt cho thấy hẳn không phải là da thịt thương đơn giản như vậy, “Vừa rồi đa tạ tiểu thư tương trợ, tại hạ Hoàng Tử Tuấn, còn chưa có thỉnh giáo phương danh…”

“Ngươi bị thương.” Lãnh Minh Nguyệt cũng không để ý đến câu hỏi của Hoàng Tử Tuấn, mà là hướng về Cẩm nhi mở tay ra.

Cẩm nhi hiểu ý, lập tức từ trong lòng ngực móc ra kim sang dược đưa tới trong tay Lãnh Minh Nguyệt. Lãnh Minh Nguyệt đi tới ngồi xổm xuống, đem vải nam tử vừa băng bó xé ra, nhìn vết thương một chút, sau đó đem thuốc bột cẩn thận tỉ mỉ bôi thật tốt, lúc này mới đem váy vạt áo của mình xé mở, nghiêm túc đem vết thương một lần nữa băng bó lên, “Đầu khớp xương đã thương tổn, ngươi cần nằm yên, bằng không sẽ lưu lại di chứng …” Ở trong am này, nàng cũng theo sư phụ trong am học qua một chút y thuật.

Hoàng Tử Tuấn nhìn Lãnh Minh Nguyệt thật bình tĩnh làm tất cả, một chút cũng không có giống nữ tử khác làm ra vẻ ngượng ngùng, càng không có giống nữ tử khác bộ dạng háo sắc nhìn mình chằm chằm muốn buồn nôn… Trong lòng thậm chí có luồng khác thường chậm rãi nhộn nhạo ra, môi mỏng nói: “Cám ơn tiểu thư.”

“Ta là Lãnh Minh Nguyệt.” Minh Nguyệt rất bình tĩnh nhìn Hoàng Tử Tuấn liếc mắt một cái, nhưng vừa lúc chống lại ánh mắt cực nóng kia của hắn, tâm liền hơi run rẩy, vội vàng đứng dậy mở rộng tầm mắt “Đêm nay ngươi không xuống núi được, Cẩm nhi, đỡ công tử đến am ni cô tạm nghỉ ngơi đi.” Sau đó dẫn đầu đi về phía trước.

“Dạ.” Cẩm nhi vội vàng gật đầu, qua đây đem Hoàng Tử Tuấn đỡ lên, chậm rãi đi đến núi phía trước.

“Làm phiền tiểu thư thu lưu.” Hoàng Tử Tuấn cao giọng nói một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh yểu điệu phía trước, mắt cũng chưa nháy lần nào, hắn thế nhưng cảm thấy may mắn đã biết thứ đi ra, cũng may mắn bị người đuổi giết.

Nhưng có lẽ Lãnh Minh Nguyệt cũng không cho hắn bất luận đáp lại gì.

Vì thân phận đặc thù, mỗi lần Lãnh Minh Nguyệt tới tại Đào Hoa am đều ở trong tiểu viện riêng phía sau, có cửa lớn ra vào riêng.

Lãnh Minh Nguyệt đem Hoàng Tử Tuấn an bài ở tại đông sương phòng.

Đảo mắt hơn mười ngày trôi qua, vết thương của Hoàng Tử Tuấn đã khôi phục cũng không tệ lắm, hai người cũng quen thuộc với nhau, ngay cả Minh Nguyệt chính mình cũng không có chú ý, lời của nàng so với bình thường cũng nhiều hơn.

“Hoàng công tử nhà ở nơi nào?” Ngày hôm đó, Lãnh Minh Nguyệt qua đây giúp hắn đổi thuốc, “Có cần phái người tới đó truyền tin hay không? Dù sao ngươi…” nhưng, một khi nghĩ đến hắn phải rời đi, Minh Nguyệt lại sinh ra một chút không muốn.

“Cám ơn Minh Nguyệt tiểu thư.” Hoàng Tử Tuấn không đợi nàng nói xong, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, “Không dối gạt tiểu thư, tại hạ lần này là bởi vì gia phụ ép duyên mới rời nhà ra đi, không nghĩ tới lại gặp cừu gia truy sát, vì thế…” Nói rồi ngẩng đầu lên, “Hoàng mỗ biết làm phiền hà tiểu thư, nhiều ngày như vậy cũng may được tiểu thư chiếu cố, nếu như không có thoải mái, Hoàng mỗ này liền rời đi…” Nói xong liền làm bộ muốn xuống giường.

“Ta không phải muốn đuổi ngươi đi.” Lãnh Minh Nguyệt vội vàng đưa tay đè xuống cánh tay của Hoàng Tử Tuấn, “Chỉ là rời nhà ra đi cũng không phải biện pháp, ngươi không có khả năng ở bên ngoài trốn cả đời?”

“Ta biết.” Hoàng Tử Tuấn bỗng nhiên thở dài, “Thế nhưng ta thật không muốn lấy nữ nhân kia, ta tình nguyện chết ở bên ngoài…”

“Đến chết còn không sợ, lại vẫn sợ cưới vợ?” Lãnh Minh Nguyệt nhịn không được trêu chọc một chút.

“Sợ.” Hoàng Tử Tuấn lại có thể làm ra tình trạng kinh khủng, “Cha ta là vì mở rộng thế lực, do đó hi sinh hạnh phúc của ta, có người nói nữ nhân kia lớn lên là mặt như hắc tháp, đôi mắt híp nhỏ, mũi ưng, miệng to như chậu máu… Ngươi nói nếu thật sự phải cưới một người như thế, ta có phải sống không bằng chết hay không a?”

Ngoài cửa Cẩm nhi nhịn không được khóe miệng co quắp, từ lúc Hoàng Tử Tuấn lưu lại nàng đã đem tin tức của hắn truyền đến hoàng cung, vừa nhận được hồi âm của chủ tử, không nghĩ tới Hoàng Tử Tuấn này lại chính là thiếu bang chủ đệ nhất thiên hạ đại bang Cái Bang, khoảng thời gian trước dĩ nhiên là bởi vì đào hôn mà chạy mất. Lão bang chủ Cái Bang kia là muốn đem thế lực của Cái bang mở rộng phạm vi đến tây bộ đại mạc, cho nên mới phải đồng ý yêu cầu thông gia Hoắc gia, mà Hoắc gia đại tiểu thư kia được xưng “Đại mạc một cành hoa”, bộ dạng lúc nào lại xấu như hắn nói như vậy?

Lãnh Minh Nguyệt nhịn không được bật cười lên: “Nơi đó có nữ nhân kinh khủng giống như ngươi nói vậy a?” Nụ cười kia giống như ánh sáng mùa xuân, ấm áp cả một phòng.

Hoàng Tử Tuấn nhất thời nhìn có điểm choáng váng.

“Thực ra cha mẹ chỉ nói vậy thôi.” Lãnh Minh Nguyệt lập tức còn nói, “Ngươi khẳng định chưa thấy qua nàng kia, nói không chừng lúc thấy, sẽ là vui mừng đây.” Nói xong, xoay người liền muốn rời đi, không biết vì sao, trong lòng thậm chí có một chút cảm giác ê ẩm.

“Minh Nguyệt.” Hoàng Tử Tuấn bỗng nhiên kéo tay Lãnh Minh Nguyệt lại, “Vô luận nàng là xấu hay đẹp, ta đều không thích nàng a, miễn cưỡng cưới nàng cũng là hai người đều thống khổ …”

Lãnh Minh Nguyệt trong lòng bỗng nhiên hơi căng thẳng, mặt không khỏi cũng đỏ, lớn như vậy, còn chưa có cùng người nam nhân nào thân cận như vậy đâu: “Nói chuyện đã nói, có gì do dự đâu? Buông tay.”

“Không buông.” Hoàng Tử Tuấn lại bỗng nhiên dùng sức, đem Lãnh Minh Nguyệt thoáng cái liền kéo đến bên người, sau đó đưa tay đặt ở mặt của nàng, “Ta cho nàng biết, ta yêu nàng, từ lúc trong rừng đào lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền đã yêu, mặc dù mới mấy ngày ở chung, thế nhưng, ta nhưng cảm thấy giống như đã biết nàng thật lâu…”

Thân thể Lãnh Minh Nguyệt hơi có điểm run rẩy, hơi thở nam tính của Hoàng Tử Tuấn khiến cho nàng có điểm tâm phiền ý loạn.

“Nàng cũng là có cảm giác với ta có phải hay không? Nàng thực sự nguyện ý để cho ta lấy người khác?”

“Ta…” Lãnh Minh Nguyệt mắt to có chút sương mù, nàng thực sự không biết nên trả lời thế nào, cho tới bây giờ không trải qua chuyện như vậy a.

Hoàng Tử Tuấn lại bỗng nhiên cúi đầu, tại nơi hai cánh môi như cánh hoa phấn nhẹ nhàng chạm một chút.

Lãnh Minh Nguyệt đã cảm thấy một cỗ cảm giác tê tê bỗng nhiên liền truyền khắp toàn thân, không khỏi trừng lớn hai mắt, nhưng không có từ chối Hoàng Tử Tuấn.

Hoàng Tử Tuấn nhìn Lãnh Minh Nguyệt ngây ngô phản ứng, không khỏi nở nụ cười, nha đầu kia tuy rằng tính cách có chút lạnh nhạt, thế nhưng thực tế lại rất đáng yêu, đưa tay bưng kín ánh mắt của nàng: “Lúc này là phải nhắm mắt lại.”

Lãnh Minh Nguyệt tựa như bị thôi miên, nghe lời nhắm hai mắt lại.

Hoàng Tử Tuấn nhẹ nhàng ở trên mặt của nàng, cẩn thận từng li từng tí lại gần, tựa như đang cầm một con búp bê cực kỳ trân quý.

Mà lúc này, Cẩm nhi ở cửa mày đang chau lại, hoàng thượng chủ tử tuy rằng có vẻ thưởng thức họ Hoàng này, cũng có ý tứ để cho hắn làm phò mã, thế nhưng, đã có lệnh không thể để cho công chúa bị bất luận thương tổn gì, nàng không biết hôn môi này rốt cuộc là có bị thương tổn ở đâu không? Nàng có nên đi vào ngăn cản hay không?

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên liền chạy vào một người, một bên chạy còn một bên kêu: “Thiếu gia, người ở đâu? Ta là Truy Phong…”

“Dã tiểu tử từ đâu tới…” Cẩm nhi vội vàng rút kiếm chặn hắn, “Cũng dám dương oai ở phật môn thanh tịnh?”

“Ngươi ai a?” Truy Phong sửng sốt, lập tức đánh giá Cẩm nhi một chút, “Ta tìm thiếu gia nhà ta, các ngươi đã làm gì hắn? Ngươi mau tránh ra.” Nói xong, cũng rút ra bảo kiếm.

“Ta không để cho ngươi làm gì thì sao?” Cẩm nhi hừ lạnh một tiếng.

“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Truy Phong nói, giơ kiếm liền tiến tới.

Cẩm nhi cũng nghiêm túc, nâng kiếm đón chào, kết quả, trong phòng hai người đang gắn bó đại chiến, ngoài phòng hai người là chân ướt chân ráo.

Chỉ là, tiếng đánh nhau ngoài phòng rất nhanh đã đem hai người trong phòng kinh động, Lãnh Minh Nguyệt lúc này mới phát hiện mình lại ở trong lòng Hoàng Tử Tuấn với tư thế cực kỳ ái muội, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhất thời giống như trứng tôm đun sôi, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài: “Cẩm nhi, dừng tay.”

Hoàng Tử Tuấn cũng đã nghe thấy được thanh âm Truy Phong bên ngoài, không khỏi hét to một tiếng: “Truy Phong, đừng đánh.”

Cẩm nhi cùng Truy Phong nghe thấy được chủ tử mình nói lập tức thối lui ra khỏi tranh đấu, sau đó mang bảo kiếm trở vào bao.

“Thiếu gia…” Truy Phong trước tiên lủi vào trong nhà.

Lãnh Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn gian phòng Hoàng Tử Tuấn một chút, trong mắt hơi có điểm thất lạc, hắn cuối cùng phải đi về.

Quả nhiên, thời gian ngày thứ hai, thực sự có một đội nhân mã qua đây đón Hoàng Tử Tuấn. Lãnh Minh Nguyệt núp ở trong phòng cái gì cũng không nói, nàng không có dũng khí đối mặt ly biệt.

Hoàng Tử Tuấn bất đắc dĩ, đành phải hướng về phía đại môn nói một tiếng: “Minh Nguyệt chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại đón nàng…”

Hôm sau, Lãnh Minh Nguyệt thoáng cái liền thấy cô đơn, Cẩm nhi không khỏi lo lắng đứng lên, nàng cũng là một tiểu nha đầu chưa từng trải qua tình cảm, thực sự không biết nên khai đạo như thế nào.

Cũng may lúc này, Nhạc Du Du tới, nàng là do nhận được Cẩm nhi truyền tin mà tới, nàng sợ Minh Nguyệt luẩn quẩn trong lòng a.

“Chị dâu…” Lãnh Minh Nguyệt thấy Nhạc Du Du, tức khắc liền lao tới, sau đó ủy khuất nước mắt chảy ròng.

“Minh Nguyệt ngoan.” Nhạc Du Du đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, “Minh Nguyệt đã trưởng thành, động tâm, đây là chuyện tốt a, đừng khóc a.” Nói xong, kéo nàng, sau đó giúp nàng xoa xoa nước mắt, “Nói cho chị dâu, ngươi thật sự thích hắn sao?”

Lãnh Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó hơi lắc đầu: “Ta không biết có phải là thích hay không…”

“Nha đầu ngốc, thích một người chính là thời gian nhìn không thấy hắn sẽ nhớ hắn, thấy sẽ rất vui vẻ, muốn lúc nào cũng từng giờ đều ở cùng một chỗ với hắn, vô luận hắn nghèo cùng hay là phúc quý…”

Lãnh Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, rốt cuộc dùng sức gật gật đầu.

“Nếu như vậy, ngươi liền phải tin tưởng hắn.” Nhạc Du Du gật đầu, “Tin tưởng hắn nhất định sẽ trở lại đón ngươi.”

Lãnh Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhạc Du Du, bỗng nhiên cũng cười, đúng vậy, nàng phải tin tưởng hắn, tin tưởng hắn nhất định sẽ xử lý tốt tất cả trở về đón nàng…

Ba tháng sau.

Tại cửa sau hậu viện của Đào Hoa am, một nam tử một thân tử bào, khí vũ hiên ngang đứng ở tại cửa, bên cạnh một tùy tùng. Bộ dáng nam tử giơ tay lên vừa muốn gõ cửa, cửa gỗ kia lại tựa hồ như có cảm ứng từ bên trong mở ra.

Hoàng Tử Tuấn lướt qua Cẩm nhi đang có điểm ngây ngốc, sau đó trực tiếp đi vào.

Cẩm nhi hoàn hồn, không để ý Truy Phong phản kháng, một tay lôi hắn đi ra ngoài, sau đó từ phía sau đóng cửa.

“Ngươi làm sao không cho ta đi vào?” Truy Phong bất mãn trừng mắt Cẩm nhi.

“Đầu óc ngươi bị hủy a?” Cẩm nhi đồng dạng trừng lại hắn, “Bọn họ lâu như vậy mới gặp mặt, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói a, ngươi đi vào tính làm cái gì?” Sau đó không hề để ý đến hắn, xoay người liền đi ra ngoài.

“Ta…” Truy Phong nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ cũng đúng a, vội vàng đuổi theo Cẩm nhi chạy tới.

Lãnh Minh Nguyệt đang ở trong sân xới một ít cỏ hoa. Hoàng Tử Tuấn đi tới, rất tự nhiên nhận lấy xẻng nhỏ trong tay nàng, sau đó tiếp tục làm việc đó của nàng.

“Đã trở về.” Lãnh Minh Nguyệt cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngữ khí tự nhiên mà thân thiết, “Cơm chay đã được rồi, trước trở lại đường ăn cơm đi.” Cảm giác kia giống như là thê tử chờ đợi trượng phu đi công việc trở về.

“Tốt.” Hoàng Tử Tuấn gật gật đầu, buông xẻng nhỏ, rất tự nhiên kéo tay Lãnh Minh Nguyệt, sau đó đi vào nhà.

Chỉ cần hai người yêu nhau, còn lại bất cứ chuyện gì đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN