Phục Thiên Thị
Chương 35: Diệp Thanh Đế
Lúc Dư Sinh bước ra, ánh sáng vàng óng bao phủ thân thể như phủ thêm một lớp áo giáp hoàng kim.
Ánh mắt đám người Mạc Lam Sơn đều có vẻ rất nặng nề, tay bọn họ cầm trường thương, lần lượt lao về phía Dư Sinh.
Dư Sinh đấm ra một quyền, không khí phát sinh tiếng nổ rền vang, quả đấm của hắn cũng là màu vàng trực tiếp đâm về phía trường thương. Trường thương đâm vào nắm đấm của Dư Sinh phát sinh âm thanh “rắc rắc”, trực tiếp gãy đôi, có thể tưởng tượng được nắm đấm bằng da bằng thịt ấy ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào.
Diệp Phục Thiên tiếp tục đi về phía trước, lúc này không rảnh lãng phí thời gian với những kẻ ở đây.
Nhưng Mạc Lam Sơn tựa hồ không muốn buông tha, hắn né Dư Sinh, trường thương lóe lên tia lạnh nhắm đến hướng Diệp Phục Thiên.
Bước chân của Diệp Phục Thiên vẫn không hề dừng lại, thân thể chậm rãi bước nhanh, hai tay vươn ra. Trong chớp mắt, ánh sáng tia sét đáng sợ lóng lánh vây quanh thân thể.
Cùng với lúc bàn tay hắn vung ra, sấm sét bão táp kinh người bay thẳng đến Mạc Lam Sơn.
“Pháp thuật ly thể, pháp sư Vinh Diệu.” Kỵ sĩ đoàn quan sát trận chiến run rẩy trong lòng, tốc độ tu hành quá mức yêu nghiệt mà!
Pháp sư chiến đấu với kỵ sĩ luôn có ưu thế tự nhiên, tuy Mạc Lam Sơn là kỵ sĩ Vinh Diệu ba sao nhưng cũng không thể khinh địch, nhất là khi người hắn đối mặt là Diệp Phục Thiên.
Trường thương lưu chuyển chiến ý đáng sợ, hóa thành ánh sáng trắng, sau đó trường thương của hắn chuyển động, chiến ý bao phủ toàn thân. Sấm chớp mưa bão pháp thuật oanh sát tới, nhưng thương pháp phòng ngự của Mạc Lam Sơn không lọt một hạt mưa.
Bước chân của Diệp Phục Thiên vẫn không dừng lại, không ngừng tới gần Mạc Lam Sơn. Thân là một pháp sư, lúc chiến đấu vốn dĩ phải giữ một khoảng cách với kỵ sĩ, nhưng hắn vẫn không để ý tới điểm này, có thể thấy được Diệp Phục Thiên tự tin thế nào.
“Cuồng vọng!” Mạc Lam Sơn khó chịu, sau đó hắn chứng kiến tay Diệp Phục Thiên chém xuống, gần như đồng thời, sức mạnh sấm sét đáng sợ hóa thành một tia chớp sáng chém vào lớp phòng ngự của hắn, trực tiếp phá vỡ từ trung tâm.
Pháp thuật, Thiên Lôi Trảm, tuy là pháp thuật của Thức Tỉnh cảnh, nhưng Diệp Phục Thiên thi triển với cảnh giới hiện nay, hội tụ sức mạnh sấm sét cường đại bạo phát, uy lực của nó vẫn là Vinh Diệu cảnh. Huống chi, Diệp Phục Thiên là pháp sư thiên mệnh, năng lực cảm nhận cũng siêu việt hơn người thường, uy lực pháp thuật phóng ra vốn mạnh hơn người cùng cảnh giới.
Tia chớp hủy diệt liên tục chém xuống, trường thương trong tay Mạc Lam Sơn run run, huyễn hóa ra một ảo ảnh, chấn động trong sấm sét pháp thuật phía trước.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Diệp Phục Thiên như hóa thành ngọn lửa, ánh lửa trên người hắn điên cuồng tuôn ra, bao phủ về phía Mạc Lam Sơn, pháp thuật Phần Tịch tiêu hao lượng lớn linh khí hỏa diệm nhưng lực hủy diệt cũng cực kỳ đáng sợ, thuộc về pháp thuật cận thân.
Sắc mặt Mạc Lam Sơn đại biến, điên cuồng kích phát linh khí trời đất bên trong cơ thể hóa thành tầng phòng ngự, như phủ thêm một lớp áo giáp ngăn cản pháp thuật Phần Tịch ăn mòn. Diệp Phục Thiên công kích nhanh đến nỗi hắn không kịp ứng phó, đây chính là sự đáng sợ của pháp sư sở hữu hai thuộc tính, có thể liên tục thi triển pháp thuật khác thuộc tính trong thời gian cực ngắn.
“Oành!” Một chưởng hung hăng đánh vào lớp phòng ngự yếu ớt trên đầu, Mạc Lam Sơn trực tiếp ngã xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa, một cảnh đầy máu me bạo lực.
Diệp Phục Thiên trực tiếp vượt qua Mạc Lam Sơn, tiếp tục tiến lên, căn bản chẳng muốn liếc hắn một cái.
Người xem cuộc chiến đều mặc niệm cho Mạc Lam Sơn, tuy Diệp Phục Thiên không hề nói một lời sỉ nhục nào, nhưng hành động không thèm để ý càng làm cho người ta khó chịu.
Pháp sư, quả nhiên vẫn mạnh hơn người tu hành võ đạo, đương nhiên, bản thân Diệp Phục Thiên cũng không phải pháp sư bình thường.
Ở một diễn biến khác của cuộc chiến, Dư Sinh với sức một mình nháy mắt tiêu diệt mấy người tu hành võ đạo cảnh giới cao, bọn họ cảm giác có chút lộn xộn, Dư Sinh không sử dụng sử dụng sức mạnh pháp thuật, hoàn toàn là võ lực thuần túy.
Hai người này, quái vật!
Diệp Phục Thiên đi tới thao trường, nhìn thấy Tần Y đang cưỡi hắc kỳ lân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Tần Y buộc tóc lên cao cùng với trang phục gọn nhẹ lúc này có tư thế hiên ngang, y phục ôm sát người làm nổi bật dáng vóc mê người, giờ khắc này Diệp Phục Thiên lại không có tâm trạng thưởng thức, lên tiếng gọi: “Tần sư tỷ.”
Tần Y nghe được tiếng gọi, quay lại nhìn Diệp Phục Thiên, lộ ra thần sắc nghi hoặc, lập tức điều khiển hắc kỳ lân chạy về phía Diệp Phục Thiên, từ rất xa Tần Y đã hỏi: “Sao lại tới đây?”
“Thiên Yêu sơn rất có khả năng sắp sửa bạo phát thú triều, sư tỷ hãy nhanh chóng thông báo cho Tần tướng quân!” Diệp Phục Thiên nói.
Đôi mắt đẹp của Tần Y sửng sốt, lập tức biến sắc, hai chân kẹp bụng hắc kỳ lân, lập tức phóng như bay, lúc đi ngang qua Diệp Phục Thiên, Tần Y hét: “Nhảy lên, vừa đi vừa nói!”
Diệp Phục Thiên sáng mắt lên, lập tức không do dự, thân thể tung về phía hắc kỳ lân đang phóng ra, thả người vững vàng rơi xuống sau lưng Tần Y.
“Chuyện gì xảy ra?” Tần Y có chút lo lắng, thú triều tuyệt đối là tai họa.
“Dư Sinh vẫn luôn lịch luyện ở Thiên Yêu sơn, gặp thú triều.” Diệp Phục Thiên trả lời.
Vẻ mặt Tần Y nghiêm túc, nói: “Ôm lấy ta.”
“A…” Diệp Phục Thiên sửng sốt một chút, sau đó cảm giác thân thể mất cân bằng, hắc kỳ lân trực tiếp bay lên trời. Hai tay Diệp Phục Thiên chỉ có thể ôm Tần Y phía trước, không khỏi cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ:
“Yêu tinh, thực sự không phải ta cố ý đâu…”
Nhiều người phía dưới ngẩng đầu nhìn lên thấy cảnh đó đều không thốt nên lời, tên vô sỉ khốn kiếp này lại được nữ nhân yêu thích? Đầu tiên là Hoa Giải Ngữ, Hoa Giải Ngữ đi, bây giờ lại chạy tới làm phiền nữ thần Tần Y của bọn họ?
“Khốn kiếp!” Mạc Lam Sơn mới vừa hoàn hồn đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.
“Bụp!” Chẳng biết lúc nào Dư Sinh lại quay về nện một chưởng lên mặt hắn, Mạc Lam Sơn đáng thương lại một lần nữa ngã sấp trên mặt đất.
Sau khi đánh ngã Mạc Lam Sơn, Dư Sinh nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên theo mỹ nhân rời đi trên không trung, rồi một mình trở về theo đường cũ, trong lòng oán trách, đúng là xấu xa thật!
Trên bầu trời thành Thanh Châu, hắc kỳ lân bay về hướng nào đó, tốc độ cực nhanh, gió thổi phần phật táp vào mặt, động tác của hai người hơi ám muội, có điều lúc này họ không thèm để ý những việc này, chỉ muốn nhanh lên một chút đến nơi cần đến.
Có điều bọn họ còn chưa tới, đã thấy bầu trời xa xăm hoàn toàn đen sì, một đám hắc kỳ lân che khuất bầu trời mà đến. Thấy cảnh đó, mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, chẳng lẽ, Tần Soái tướng quân đã nhận được tin tức?
Rất nhanh, song phương gặp nhau trên không trung, người cầm đầu nhìn thấy Tần Y, hơi nghi hoặc, gọi: “Tiểu thư.”
“Mọi người đây là?” Tần Y cũng nghi hoặc.
“Thành Thanh Châu sắp bạo phát thú triều, chúng ta đang chạy tới Thiên Yêu sơn.” Người nọ nói.
“Ta cũng chính là vì chuyện này mà đến, xem ra phụ thân đã biết rồi, ông ấy ở đâu?” Tần Y hỏi.
“Ở bờ hồ Thanh Châu, xử lý chút chuyện, chúng ta chạy tới trước.”
“Ừ, mọi người mau đi đi, ta đi tìm phụ thân.” Tần Y gật đầu, sau đó song phương mỗi người đi về phía trước, rất nhiều kỵ sĩ quân đoàn Hắc Kỳ Lân đều liếc nhìn Diệp Phục Thiên sau lưng Tần Y.
Bờ hồ Thanh Châu, bên ngoài một tửu lâu, quân đoàn Hắc Kỳ Lân vây quanh, chớp mắt rất nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập, Tần Soái tướng quân đích thân dẫn người bao vây tửu lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc Diệp Phục Thiên và Tần Y đến, đương nhiên thấy được tình huống của bên này. Bọn họ đi đến sau lưng Tần Soái, không có ý quấy rầy, chắc hẳn lúc này Tần Soái có chuyện phải xử lý.
Trong tửu lâu, có một nhóm người chậm rãi đi ra, người cầm đầu là một thanh niên, lúc thấy đám người kia, Diệp Phục Thiên chau mày, hắn đã gặp những người ở đây vào đêm giao thừa hôm đó, người cầm đầu chính là Hạ Phàm của phủ Đông Hải.
“Tần tướng quân muốn vào uống vài chén?” Hạ Phàm mỉm cười nhìn Tần Soái, trong ánh mắt lộ ra ý lười biếng, thái độ ngả ngớn.
“Là người của ngươi làm?” Tần Soái lạnh băng hỏi.
“Ta không rõ Tần tướng quân đang nói gì.” Hạ Phàm đùa bỡn chén rượu trong tay, không nhìn Tần Soái.
“Yêu thú Thiên Yêu sơn bạo động, vì lòng tham của ngươi, ngươi sẵn lòng đẩy cả thành Thanh Châu vào nguy hiểm?” Tần Soái tiếp tục chất vấn.
“Ta đã nói rồi, không rõ ngươi đang nói gì, còn nữa, hãy chú ý thái độ ngươi nói chuyện với ta.” Hạ Phàm híp mắt, thái độ cao ngạo không gì sánh được, dường như căn bản không để vào mắt thần bảo vệ thành Thanh Châu.
Lúc câu nói của Hạ Phàm thốt ra, bên cạnh hắn có mấy thân hình đi về phía trước một bước, lập tức trời đất nổi lên uy lực cực mạnh.
“Phủ Thành chủ và Mộ Dung thương hội lại cùng nhau nhúng tay vào.” Tần Soái nhìn về phía Vệ Phong và Mộ Dung Thu, ánh mắt sắc bén khiến hai người cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tần Soái.
Ánh mắt của Tần Soái lại trở về trên người Hạ Phàm, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn lợi dụng thành Thanh Châu để mở đường cho dã tâm của ngươi? Ta đã phái người đi khắp phủ Đông Hải phát tán tin tức, thành Thanh Châu có dấu tích của người đó.”
Dứt lời, Tần Soái xoay người rời đi, sắc mặt Hạ Phàm chớp mắt trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chòng chọc vào bóng lưng Tần Soái, trong đôi mắt có sát niệm.
Tần Soái cũng dám phá hư chuyện của hắn? Sau khi tìm được bí mật của Thiên Yêu sơn, hắn phái người trở về phủ Đông Hải, phụ thân bí mật phái cao thủ đến đây chính là vì không để người khác chú ý, vậy mà Tần Soái lại phát tán tin tức, tạo nên sự chấn động của các thế lực khắp nơi.
Chỉ là, Tần Soái đã sớm biết bí mật của Thiên Yêu sơn?
Tần Soái dẫn đầu quân đoàn Hắc Kỳ Lân trực tiếp bay lên trời, Tần Y mang theo Diệp Phục Thiên theo sát phía sau, đi tới bên cạnh Tần Soái.
“Cha, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tần Y hỏi: “Những người kia là ai?”
“Nha đầu, thành Thanh Châu gặp nạn, cũng không biết sẽ phát sinh điều gì.” Tần Soái nhìn về phía Tần Y nói:
“Thành Thanh Châu là một phần của phủ Đông Hải, vừa rồi kẻ đó tên là Hạ Phàm, đến từ phủ Đông Hải, chính là công tử Phủ chủ của phủ Đông Hải. Hắn tới thành Thanh Châu, ta vẫn luôn chú ý hắn, biết hắn phái người thâm nhập Thiên Yêu sơn tìm kiếm bí mật, không ngờ, thực sự hắn đã tìm được.”
“Thiên Yêu sơn, bí mật?” Tần Y càng nghi ngờ thêm.
“Rất nhiều năm trước khi con còn chưa sinh ra, sư phụ của ta vẫn muốn diệt trừ đại yêu Thiên Yêu sơn, chấm dứt hậu hoạn, từng dẫn người thâm nhập vào đó, phải trả giá vô cùng thê thảm. Sau đó, phát hiện nhiệm vụ này không thể hoàn thành, tuy nhiên, ông ấy tìm được một vết tích ở Thiên Yêu sơn.” Tần Soái lộ ra ánh mắt hoài niệm, ánh nhìn mờ mịt, đến nay ông vẫn không quên được cảnh tượng chấn động năm đó.
“Nơi đó có gì?” Tần Y hỏi.
“Diệp Thanh Đế.” Tần Soái nhìn Tần Y, thốt ra một cái tên cấm kỵ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!