Phục Thiên Thị - Chương 39: Người của ta chờ không phải ngươi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Phục Thiên Thị


Chương 39: Người của ta chờ không phải ngươi!


Hoa Phong Lưu hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Phục Thiên sẽ quả quyết như thế, vậy mà trực tiếp khai báo hậu sự.

Thân hình hắn hướng phương hướng Diệp Phục Thiên chạy như điên, đã dùng một đạo kiếm khí lăng không chém đến, ngăn cản đường đi của hắn.

“Diệp Phục Thiên, quay trở lại cho ta.” Hoa Phong Lưu la lớn.

“Ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi.” Hắc y nhân Thiên Vị cảnh đạp bộ mà đến, thân thể chung quanh phảng phất có Kiếm Ý bao phủ, hai tay của hắn xẹt qua lập tức xuất hiện một thanh lợi kiếm trước người, vang lên coong coong thẳng hướng giết tới Hoa Phong Lưu.

“Cút ngay.” Hoa Phong Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình hàng lâm làm cho người ta sợ hãi, thanh lợi kiếm dừng trước thân thể của hắn điên cuồng run rẩy.

Ngay thời điểm hai người giằng co, Hoa Phong Lưu chứng kiến Thạch Trung cùng Đường Lâm truy kích Diệp Phục Thiên thẳng đến trong thung lũng rồi nhảy xuống, trái tim của hắn hung hăng run rẩy.

Tóc dài đen nhánh không gió mà bay, bụi đất dưới chân tung bay lên, tinh thần như nổi lên một hồi phong bạo.

“Ta nói rồi, ta tính tình không tốt lắm, các ngươi vì sao phải bức ta.” Thanh âm Hoa Phong Lưu có chút run rẩy, trong nội tâm hiện tại vô cùng áy náy, Diệp Phục Thiên cuộc đời của hắn giờ mới bắt đầu sao có thể chết.

Một đạo hào quang sáng chói trên người Hoa Phong Lưu phóng thích, sau đó những hào quang kia hội tụ thành dây đàn dần dần hóa thành một cây đàn cổ xuất hiện phía trước thân thể Hoa Phong Lưu, giờ khắc này khí tức trên người Hoa Phong Lưu dang kịch liệt kéo lên, phá Pháp Tướng cảnh vào Thiên Vị cảnh.

“Mệnh Hồn, điều đó không có khả năng.” Kiếm Tu Thiên Vị cảnh nhìn chằm chằm vào phía trước, sau đó như là minh bạch cái gì đó sắc mặt đại biến nói: “Hoa Phong Lưu, ngươi đang muốn tự sát.”

Hoa Phong Lưu không để ý đến hắn mười ngón tay gảy dây đàn, trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, một cỗ vô hình chấn động phóng thích giống như rồng ngâm, âm vang chói tai làm lợi kiếm từ linh khí biến thành nát bấy.

“Thương Sơn Long Ngâm.” Ánh mắt Kiếm Tu Thiên Vị cảnh ngưng lại nhìn Hoa Phong Lưu, đây chính là Cầm Ma năm đó am hiểu tiếng đàn pháp thuật, Thương Sơn Long Ngâm.

Chỉ thấy Hoa Phong Lưu dùng tốc độ cực nhanh gảy dây đàn, trong nháy mắt tiếng đàn vang vọng khắp thiên địa, sóng âm bao phủ tất cả mọi người bức thẳng Kiếm Tu hắc y, đồng thời hướng Hạ Phàm rồng ngâm rung trời.

“Oanh…” Hạ Phàm như gặp phải trọng kích kêu rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

“Coi chừng đây là tiếng đàn pháp thuật của hắn, lui.” Kiếm Tu Thiên Vị cảnh rống lớn nói, lợi kiếm vạch phá bầu trời vang lên boong boong hướng phía Hoa Phong Lưu bay tới.

Tốc độ ngón tay Hoa Phong Lưu càng lúc càng nhanh, tiếng đàn giống như ma khúc bao phủ không gian mênh mông.

“Giết hắn đi.” Hạ Phàm miệng liên tục phun máu tươi, chỉ cảm thấy tinh thần muốn nổ tung, cường giả bảo hộ bên người hắn điên cuồng thối lui.

Tất cả mọi người lui, kể cả Thạch Trung cùng Đường Lâm đuổi giết Diệp Phục Thiên.

“Giết.” Thanh âm Hoa Phong Lưu trầm thấp, tiếng đàn phá không có sóng âm mạnh hơn nữa thẳng hướng Hạ Phàm, cường giả bên cạnh hắn thôi động linh khí hóa thành màn sáng bao phủ Hạ Phàm, oanh một tiếng màn sáng nổ, Hạ Phàm sắc mặt trắng bệch lần nữa lọt vào công kích nhưng uy lực tiếng đàn cũng đã suy yếu.

Thạch Trung không may mắn như vậy, phía dưới tiếng đàn hắn điên cuồng hét lên một tiếng, thất khiếu chảy máu ngay lập tức bị chấn nát.

“Cầm Ma.” Trong đám người có một ít nghe nói qua danh hiệu Hoa Phong Lưu tâm thần rung động lắc lư, cái này là phong thái Cầm Ma sao.

“Đi.” Thần sắc Kiếm Tu Thiên Vị cảnh cực lạnh, kiếm phong bạo bao phủ quanh thân, đi bên người Hạ Phàm bảo hộ hắn triệt để thoái lui phía sau.

Đường Mặc cùng Cổ Mộc thấy một màn như vậy cũng hạ lệnh rút lui, Tần soái mang theo quân đoàn Hắc Kỳ Lân lui khỏi nơi nơi thị phi này.

Thân thể Hoa Phong Lưu hướng phía trước truy kích nhưng mà bước chân lại trì trệ.

“Phốc…” Phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Phong Lưu muốn truy kích nhưng lại hữu tâm vô lực, một đời Cầm Ma anh hùng tuổi xế chiều.

Nhưng mà, tiếng đàn như trước.

Diệp Phục Thiên nhảy xuống hạp cốc, cảm thụ được gió chung quanh, thời điểm sắp rơi xuống lại theo gió mà động, một tiếng vang thật lớn gió cũng không cách nào ngừng xu thế rơi xuống làm hắn nện trên mặt đất, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra nếu không có cảm giác được gió chỉ sợ sẽ trực tiếp ngã chết.

Mặc dù không có ngã chết nhưng hắn chứng kiến yêu thú rất nhiều chung quanh vây đến, giống như muốn nuốt sống hắn.

“Ngươi muốn chết.” Vượn Tuyết lạnh như băng mở miệng, nhưng ngay tại thời điểm hắn nói chuyện thì Lôi Long Mệnh Hồn của Diệp Phục Thiên tách ra.

“Ta cùng Long tiền bối hữu duyên, năm đó Mệnh Hồn của ta là do hắn ban tặng, đặc biệt tới để nói lời cảm tạ.” Diệp Phục Thiên lớn tiếng nói, mặc dù bên trong tuyệt cảnh nhưng cũng không buông tha bất luận cơ hội sống sót nào.

Tất cả yêu thú trực tiếp đi qua căn bản mặc kệ hắn nói cái gì, Diệp Phục Thiên cảm giác được một cỗ gió tanh, đó là khí tức trong miệng yêu mãng làm Diệp Phục Thiên có chút tuyệt vọng.

“Phanh.” Chỉ thấy yêu mãng cực lớn bị một cái tát đập bay ra ngoài, Vượn Tuyết đi đến trước người Diệp Phục Thiên như một ngọn núi cúi đầu nhìn hắn nói: “Cái Mệnh Hồn này là lão Long ban cho sao?”

Mắt Diệp Phục Thiên sáng lên vài phần mở miệng nói: “Năm trước ta tại thí luyện Thiên Yêu Sơn, Long vận của Long tiền bối xuất hiện, ta quan tưởng ra Mệnh Hồn.

“Quan tưởng ra Mệnh Hồn?” Ánh mắt Vượn Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, sau đó nói: “Cho ta xem một chút bổn mạng Mệnh Hồn của ngươi.”

Diệp Phục Thiên gật đầu, thế giới cổ thụ xuất hiện, cổ thụ trong gió chập chờn phát ra tiếng vang sàn sạt giống như chân thật.

Thân thể Vượn Tuyết run lên, ánh mắt của nó lập tức trở nên đỏ thẫm, thân thể khổng lồ gục xuống, cái đầu cực lớn tiến đến trước mặt Diệp Phục Thiên.

“Tiền bối làm sao vậy?” Diệp Phục Thiên thu hồi Mệnh Hồn, gặp ánh mắt Vượn Tuyết cực kỳ bi thương.

“Hài tử.” Vượn Tuyết duỗi ngón tay ra sờ lên mặt Diệp Phục Thiên, trong đôi mắt cực đại kia thậm chí có một giọt lệ óng ánh rơi xuống, con mắt đỏ bừng kia cùng với nước mắt chảy xuôi làm cho Diệp Phục Thiên có thể cảm nhận được một cỗ bi thương.

“Tại sao ngươi có?” Thân hình Vượn Tuyết run nhè nhẹ, nước mắt không ngừng nhỏ như trước.

“Tiền bối nhận thức ta sao?” Cảm xúc Diệp Phục Thiên tựa hồ đã chịu cảm hóa, thanh âm cũng lộ ra vài phần sa sút.

“Hài tử số khổ.” Vượn Tuyết tựa hồ lâm vào trong bi thương cực độ, chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy ngẩng đầu rống to một tiếng kinh thiên, ngửa mặt lên trời thét dài nắm đấm không ngừng đánh lên ngực, sơn mạch chấn động làm chư yêu phủ phục trên mặt đất, không chỉ run rẩy mà tất cả đều quỳ lạy.

Sau đó thân thể cao lớn Vượn Tuyết quỳ xuống, cái đầu cực lớn dập trước người Diệp Phục Thiên như triều bái đế vương vậy.

“Tiền bối.” Diệp Phục Thiên ngây dại, tất cả yêu thú trong hạp cốc đều triều bái đối với hắn.

“Tiền bối có thể dẫn ta đi lên không?” Diệp Phục Thiên có chút bận tâm lão sư.

“Đương nhiên.” Vượn Tuyết ngẩng đầu dùng tay đem thân thể Diệp Phục Thiên cầm chặt sau đó chân đạp lên mặt đất làm đại địa rạn nứt, cái thân thể cao lớn kia nhanh như tia chớp bắn lên trời, sau một khắc xuất hiện trên ngọn núi, cả tòa Cổ Phong đều run rẩy.

Vượn Tuyết mở tay ra, đem Diệp Phục Thiên buông ra.

“Lão sư.” Diệp Phục Thiên thấy Hoa Phong Lưu đang tấu đàn, dây đàn đều nhuốm máu làm trong lòng hung hăng run rẩy.

“Phục Thiên.” Hoa Phong Lưu hô một tiếng, thấy Diệp Phục Thiên bình yên vô sự xuất hiện trước mắt cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

“Phốc…” Dây đàn đứt rồi sau đó biến mất, Hoa Phong Lưu lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã xuống.

“Lão sư.” Diệp Phục Thiên chạy nhanh đến, nâng thân thể Hoa Phong Lưu dậy.

“Chỗ đó có người.” Vượn Tuyết chỉ về phía trước, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu liền thấy xa xa Kiếm Tu quay lại, chứng kiến Diệp Phục Thiên cùng Vượn Tuyết cùng lúc xuất hiện trong lòng cuồng rung động, tại sao có thể như vậy?

“Giết hắn đi.” Diệp Phục Thiên lạnh như băng mở miệng sau đó Vượn Tuyết bước ra, Kiếm Tu thấy một màn như vậy quay người ngự kiếm chạy như điên, nhưng tốc độ nào có nhanh bằng Vượn Tuyết.

“Rống!” Âm thanh rống to kinh thiên như muốn chấn vỡ thiên địa, một cước đạp xuống làm Kiếm Tu cảm thấy như ngày tận thế đang tới gần hét lớn một tiếng: “Chạy mau.”

Vừa dứt lời, thân thể từ không trung bị đạp xuống trực tiếp nghiền chết.

Vượn Tuyết gào thét ba tiếng, mọi người xa xa kinh hãi lạnh mình hoảng hốt chạy trốn, nghĩ thầm Yêu Vương kia như thế nào đột nhiên nổi điên ra khỏi hạp cốc.

Lúc này khí tức Hoa Phong Lưu yếu ớt nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn xem Diệp Phục Thiên như trước, nói: “Yên tâm đi không chết được, vốn chính là phế nhân lại phế một lần cũng không sao cả.”

“Đã nói ngươi không cần lo cho ta vì sao còn như vậy? Ta chết đi thì lúc đó ngươi chẳng phải chịu chết vô ích hay sao.” Diệp Phục Thiên đột nhiên lớn tiếng nói, đôi mắt đỏ bừng.

“Đồ đệ bị người bức tử, làm lão sư cái gì cũng không làm được như vậy ta sẽ rất mất mặt.” Hoa Phong Lưu cười nói: “Ngươi cũng biết tính tình ta không tốt lắm.”

“Cho nên ngươi bây giờ sướng rồi nhưng ta rất không thoải mái, ngươi như vậy ta làm thế nào hướng bàn giao với yêu tinh đây?” Khóe mắt Diệp Phục Thiên càng đỏ.

“Cưới nàng.” Hoa Phong Lưu cười tà tà nói, Diệp Phục Thiên cúi đầu thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuôi xuống.

“Khóc cái gì, nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy chẳng lẽ ngươi còn không muốn?” Hoa Phong Lưu làm như một chút sự tình gì cũng không có.

“Ta khóc đời này ỷ lại vào ngươi, ngươi như vậy về sau ta cường đại nếu muốn một cước đem ngươi đá văng cũng không được.” Diệp Phục Thiên nói xong cõng Hoa Phong Lưu hướng phía hạp cốc đi tới.

“Nói như vậy chẳng phải ta còn chiếm tiện nghi của ngươi.” Hoa Phong Lưu nằm trên lưng Diệp Phục Thiên nói.

“Đương nhiên, năm nào đó ta trở thành đế vương thì ngươi sẽ là quốc trượng rồi.” Diệp Phục Thiên không đếm xỉa tới nói, Hoa Phong Lưu ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trời chiều trên bầu trời, tươi cười sáng lạn.

Dư Sinh theo biên giới hạp cốc đi tới, Diệp Phục Thiên trừng mắt hắn nói: “Ngươi lại muốn làm gì, chẳng lẽ cũng muốn nhảy đi xuống chôn cùng hay sao.”

“Không phải.” Dư Sinh lắc đầu nói.

Diệp Phục Thiên càng tức giận rồi, nói: “Trượng nghĩa sao.”

“Ngươi chết, ta sẽ báo thù cho ngươi.” Dư Sinh ngẩng đầu, con mắt đỏ bừng ngưng lại nhìn Diệp Phục Thiên.

“Tha thứ cho ngươi rồi.” Diệp Phục Thiên lại nhìn về phía trở lại Vượn Tuyết, nói: “Có thể mang ta đi giết một ít người không?”

“Có thể, nhưng người chứng kiến chúng ta cùng một chỗ đều phải chết.” Vượn Tuyết chân thành nói.

Diệp Phục Thiên bị lời nói Vượn Tuyết hù sợ, nhìn nhìn Dư Sinh nói: “Bọn họ là bạn thân của ta, không có loại suy nghĩ đó, về phần những người kia vẫn là lưu lại cho ta tự mình giải quyết.”

Vượn Tuyết gật đầu mang theo ba người tới trước lối vào pho tượng, đem Diệp Phục Thiên đặt ở ngoài cửa.

Diệp Phục Thiên đẩy cửa vào, một mình đi vào.

Trong pho tượng trống rỗng chỉ có một pho tượng người bình thường nhỏ hơn, đồng dạng chính là Diệp Thanh Đế.

Trong này linh khí nồng đậm tới cực điểm như có pháp trận, lúc Diệp Phục Thiên tiến vào pháp trận tự động sáng lên sau đó không ngừng trở nên sáng chói, linh khí vô tận dũng mãnh tiến vào pho tượng nhỏ kia, pho tượng bị nghiền nát hóa thành một đạo hư ảnh đó chính là thân ảnh Diệp Thanh Đế.

Hai mắt hai người nhìn nhau, Diệp ánh mắt Thanh Đế nhu hòa hỏi: “Hài tử, ngươi tên gì?”

“Tiền bối, ta gọi Diệp Phục Thiên.” Trước mắt xuất hiện thế nhưng là nhân vật truyền kỳ Diệp Thanh Đế, nhưng chẳng biết tại sao giờ phút này Diệp Phục Thiên rất bình tĩnh.

“Ngươi cũng họ Diệp, Mệnh Hồn phóng thích cho ta xem một chút.” Diệp Thanh Đế nói, Diệp Phục Thiên lần nữa phóng thích Mệnh Hồn.

Khi thấy Mệnh Hồn Diệp Phục Thiên, Diệp Thanh Đế ngây dại sau đó hắn lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ cùng bi thương, cùng phản ứng Vượn Tuyết đồng dạng giống như muốn rơi lệ.

Hư ảnh Diệp Thanh Đế tiến lên cái bóng mơ hồ hư ảo ôm Diệp Phục Thiên, Diệp Thanh Đế ôn nhu nói: “Hài tử, tại sao là ngươi, tại sao lại có ngươi!”

Thanh âm của hắn như muốn khóc, Diệp Phục Thiên cũng muốn rơi lệ nói khẽ: “Tiền bối, ngươi không phải đang đợi ta sao? Ta rốt cuộc là ai?”

“Người của ́ta chờ không phải ngươi, ta không nghĩ tới sẽ là ngươi.” Ngữ khí Diệp Thanh Đế bi thương cực độ, thân ảnh phiêu hồi về chỗ cũ, ánh mắt của hắn nhu hòa: “Hài tử, tương lai ngươi sẽ là đế vương Thần Châu, thiên hạ chi chủ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN