Phục Thiên Thị - Chương 42: Ta Là, Thiên Mệnh Pháp Sư!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Phục Thiên Thị


Chương 42: Ta Là, Thiên Mệnh Pháp Sư!


“Diệp Phục Thiên!” Ánh mắt Mộ Dung Thu trầm xuống, nhảy vào trong hạp cốc vạn thú vậy mà Diệp Phục Thiên còn sống trở về? Đầu Yêu Vương kia vậy mà buông tha hắn?

Thúc phụ Hạ Phàm cường giả Thiên Vị cảnh cũng bị chết trong tay Vượn Tuyết nổi giận, về sau Đông Hải Phủ không ít cường giả tìm được di tích nhưng đồng dạng chết không ít người, không ai có thể bước vào phiến hạp cốc kia.

Trong tửu lâu các đệ tử khác của Thanh Châu Học Cung cũng quỷ dị nhìn Diệp Phục Thiên, Đại Đường đặc biệt yên tĩnh.

“Ngươi làm thế nào sống đi ra được?” Có người bên cạnh Mộ Dung Thu hỏi.

“Ta cùng Diệp Thanh Đế đều họ Diệp, hắn hoàn hồn trở về nói có duyên cho nên muốn thu ta làm đệ tử, truyền thừa y bát của hắn ta được truyền thừa sau đó trở lại.” Diệp Phục Thiên nhún vai nói, người chung quanh cũng liếc nhìn hắn, hỗn đản này lại vô sỉ như vậy, hoàn hồn trở về? Truyền thừa y bát? Gặp quỷ rồi, nếu thật được truyền thừa thì Diệp Phục Thiên còn dám chạy đến? Không trốn đi yên tĩnh tu luyện chạy tới trước mặt mọi người nói ra? Muốn chết a.

Quả nhiên một điểm vẫn không thay đổi, lúc nào cũng nói chuyện phiếm, bất quá mệnh ghê gớm thật.

“Ngươi còn sống không cút ra Thanh Châu Thành mà lại dám xuất hiện trước mặt ta.” Mộ Dung Thu giật mình lộ ra sát niệm lạnh như băng nói: “Ta đây đành phải cho ngươi chết một lần rồi.”

“Chư vị sư huynh, kẻ phản bội Thanh Châu Học Cung này đi theo địch rất đáng chết, hôm nay còn sống trở về làm phiền chư vị sư huynh ra tay giết chết hắn.” Mộ Dung Thu lạnh như băng nói ra, hắn biết rõ Diệp Phục Thiên so với hắn mạnh hơn cho nên tự nhiên sẽ không đích thân ra tay, đồng hành bên cạnh hắn không ít sư huynh Thổ Hành Cung tu vi cao nhất ngũ tinh Vinh Diệu pháp sư, trừ ra còn có hai vị tứ tinh Vinh Diệu pháp sư, đội hình như vậy Diệp Phục Thiên như thế nào chiến?

Chỉ thấy có vài đạo thân ảnh đi ra đều là người Thổ Hành Cung, thần sắc bọn hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên, lúc trước Thạch Trung bởi vì Diệp Phục Thiên mà nữa đời sau liền mất hết mặt mũi thậm chí bị Hoa Phong Lưu hành hung tại chỗ, bọn hắn đệ tử Thổ Hành Cung cũng cảm giác trên mặt không có gì hãnh diện, người Thổ Hành Cung là đối với Diệp Phục Thiên có cái nhifn vô cùng xấu.

“Đây là Mộ Dung Thu lần thứ hai muốn mạng của ta, các ngươi nếu như động thủ ta sẽ mặc định cho rằng các ngươi cũng muốn mạng của ta.” Diệp Phục Thiên nhìn đám người ngăn trước người Mộ Dung Thu mở miệng nói: “Cho nên, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”

“Cuồng vọng.” Một vị tứ tinh Vinh Diệu pháp sư bước chân đi lên phía trước, chung quanh thân thể của hắn linh khí Thổ thuộc tính điên cuồng hội tụ bao phủ toàn thân, như là phủ thêm một tầng đại địa khải giáp, Diệp Phục Thiên pháp võ kiêm tu cùng hắn chiến đấu công kích trước thì phải phòng ngự, nếu không pháp sư bị chiến sĩ tiếp cận sẽ rất nguy hiểm.

“Phanh!” Đột nhiên Diệp Phục Thiên đạp lên mặt đất, thân thể như tia chớp mãnh liệt bắn ra, đối phương đã quyết đoán như vậy liền không cần nhiều lời nữa.

Thần sắc vị tứ tinh Vinh Diệu pháp sư kia ngưng trọng, trong chốc lát linh khí Thổ thuộc tính quanh người gào thét hóa thành một cây trường thương thổ hệ bén nhọn vô cùng, bàn tay hắn vung lên trường thương thổ hệ lập tức hướng phía Diệp Phục Thiên đánh tới, trong không khí có âm thanh phá không.

Tốc độ Diệp Phục Thiên vậy mà không giảm trái lại còn tăng, lúc trường thương hàng lâm thân thể của hắn khẽ đảo, lại kề sát đất trượt qua đi về phía trước lướt qua trong nháy mắt, sau lưng có tiếng nổ lớn truyền ra, sàn nhà trong tửu lâu nổ nhưng lại không đâm trúng thân thể Diệp Phục Thiên, sau một khắc thân thể Diệp Phục Thiên như là theo gió mà động, phiêu nhiên đứng dậy động tác hành vân lưu thủy cực kỳ tiêu sái.

Sắc mặt người nọ biến đổi, sau đó một cỗ linh khí hung mãnh làm cho người ta sợ hãi phun trào, cùng linh khí thiên địa chung quanh cộng minh, trên thân thể hắn lập tức xuất hiện một đầu hư ảnh Địa Tê đáng sợ, thân hình khổng lồ làm cho người cực kỳ áp bách.

“Đi.” Pháp thuật tách ra, Địa Tê khổng lồ đạp mặt đất, mặt đất không ngừng rạn nứt, hướng phía thân thể Diệp Phục Thiên trùng kích mà đi, giống như muốn đem thân hình Diệp Phục Thiên nghiền nát.

“Ngươi trốn như thế nào.” Pháp sư kia lạnh như băng mở miệng, khoảng cách gần như thế Diệp Phục Thiên tránh đi như thế nào?

Nhưng mà hắn lại phát hiện Diệp Phục Thiên căn bản không có trốn, trong cơ thể của hắn có tiếng long ngâm truyền ra, lôi quang lóng lánh bên ngoài, nắm đấm mãnh liệt nắm chặt.

Địa phương Địa Tê chà đạp đến, cánh tay Diệp Phục Thiên đập ra ngoài, trong tích tắc mọi người sinh ra một cỗ ảo giác, Diệp Phục Thiên thân thể cũng không hùng tráng nhưng giờ phút này trong mắt bọn hắn cảm giác tràn đầy lực lượng vô tận, thời điểm một quyền kia nện xuống thật giống như một đầu Cự Viên cuồng bạo vô cùng vung mạnh quả đấm.

Một tiếng nổ bạo liệt truyền ra, chỉ thấy thân hình khổng lồ của Địa Tê trực tiếp sụp đổ, một quyền này cũng oanh trong lòng mọi người, người tu hành võ đạo dùng chiến kỹ trực tiếp nổ nát pháp thuật của pháp sư cảnh giới cao? Bọn hắn cảm giác đối với người tu hành pháp sư cùng võ đạo nhận thức có chút mất trật tự rồi, nhưng mà một màn trước mắt lại chân thật xảy ra.

Hơn nữa, một quyền kia của Diệp Phục Thiên như trước không có dừng lại, mang theo uy thế làm cho người ta sợ hãi đánh tới thân ảnh của người nọ, người nọ tựa hồ cũng ngây dại, đã không kịp phóng thích pháp thuật khác chỉ có thể dựa vào pháp thuật phòng ngự chuẩn bị tốt ngăn cản một kích này.

“Răng rắc…” Nắm đấm Diệp Phục Thiên rơi xuống, đại địa khải giáp lập tức bị xé nát bấy, cốt cách đứt gãy tiếng vang truyền ra, thân thể người nọ trực tiếp bị đánh bay đám người nhao nhao tránh đi, tất cả bàn phía sau hắn đều nghiền nát.

“Sư đệ ngươi đi trước.” Sắc mặt Thẩm Việt biến đổi nói với Mộ Dung Thu, ngũ trọng Vinh Diệu cảnh tinh thần cảm giác bộc phát, hào quang màu vàng đất điên cuồng tách ra trong thiên địa hóa thành từng mặt tường đem thân thể Diệp Phục Thiên phủ kín trong không gian nhỏ hẹp.

Thân hình Mộ Dung Thu lóe lên hướng phía bên ngoài quán rượu chạy như điên, thằng này có thể dựa vào năng lực võ đạo nghiền áp tứ trọng Vinh Diệu pháp sư, ở chỗ này đích thực có chút phong hiểm.

Mộ Dung Thanh cảnh giới thấp hơn tự nhiên sẽ không lưu lại, đi theo Mộ Dung Thu chạy như điên thoát đi có chút chật vật.

“Phanh…” Một tiếng vang thật lớn tường đất nổ, Diệp Phục Thiên thấy Mộ Dung Thu đào tẩu quay người muốn truy kích.

Nhưng mà tường lại xuất hiện lấp kín trước mặt của hắn, phủ kín cửa ra vào quán rượu.

Thân thể Diệp Phục Thiên chuyển qua, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Thẩm Việt lãnh đạm mà nói: “Ta hiện tại rất tức giận.”

“Cho nên như thế nào?” Trên người Thẩm Việt cũng phủ thêm đại địa khải giáp phòng ngự, dù Diệp Phục Thiên phóng thích khí tức chỉ có nhị tinh Vinh Diệu cảnh nhưng hắn như trước không có nửa điểm khinh thị, đơn giản là gia hỏa trước mắt thật sự rất cường.

“Cho nên, ngươi đã xong.” Thoại âm Diệp Phục Thiên rơi xuống, hai tay của hắn bên trên lại nổi lên ánh sáng kim sắc chói lọi, tinh thần cảm giác cường đại phóng thích, một cỗ kim loại phong bạo xuất hiện vờn quanh hai tay Diệp Phục Thiên, vậy ma ẩnhóa thành cánh chim kim sắc, hai tay của hắn như bị cánh chim kim sắc bao trùm.

“Kim thuộc tính, ngươi lại am hiểu Kim thuộc tính.” Ánh mắt Thẩm Việt cực kỳ rung động, không chỉ có hắn mà đệ tử Thanh Châu Học Cung đứng trong góc quán rượu cũng rung động thật sâu, Diệp Phục Thiên hắn đã triển lộ qua thiên phú võ đạo của mình: thuộc tính thiên phú Lôi Điện, Hỏa Diễm, hôm nay lại phóng thích Kim thuộc tính thiên phú, hắn đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu thực lực?

Hơn nữa, giờ phút này chung quanh thân thể của hắn nổi lên phong bạo kim loại, thật là Nhị Tinh Vinh Diệu cảnh pháp sư có thể làm được sao?

Đồng dạng là Nhị Tinh Vinh Diệu cảnh nhưng Tinh Thần Lực cùng Cảm Giác Lực thiên phú mạnh yếu bất đồng, có thể dẫn động Linh khí trong thiên địa cường độ tự nhiên không giống, huống chi Diệp Phục Thiên là thiên mệnh pháp sư.

Không có lãng phí thời gian, thân thể Diệp Phục Thiên hóa thành tia chớp kim sắc nhanh đến mức tận cùng.

Lại xuất hiện mộttường đất chắn trước mặt Diệp Phục Thiên, đã thấy chung quanh hai tay Diệp Phục Thiên huyễn hóa ra cánh chim kim sắc giống như lưỡi dao sắc bén nhất, liên tục chém giết phía dưới, càng đem tường đất mở ra tiếp tục đi phía trước.

Sắc mặt Thẩm Việt lần nữa thay đổi, Linh khí chung quanh bạo tẩu tách ra đất thương, Địa Tê lao nhanh đồng thời hướng phía Diệp Phục Thiên mà đi, nhưng hắn vẫn chỉ thấy bóng dáng kim sắc “nhanh”, thân pháp nhanh làm cho người ta sợ hãi, công kích của hắn vậy mà trực tiếp thất bại.

Một người tu hành võ đạo lực công kích rất mạnh còn am hiểu thân pháp tốc độ, cái này đối với thuần túy pháp sư mà nói là trí mạng, bởi vì đối phương sẽ nhanh chóng tới gần ngươi cận chiến, cục diện trước mắt đã là như thế.

Thẩm Việt chứng kiến Diệp Phục Thiên đã đến chỉ có thể triệt thoái phía sau, nhưng Diệp Phục Thiên tự nhiên sẽ không cho hắn cơ hội một lần nữa, thân thể giống như chim đại bàng chợt lóe lên, phốc thử một tiếng, phòng ngự trên người Thẩm Việt bị cắt mở, ngực xuất hiện một miệng vết thương đáng sợ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Diệp Phục Thiên căn bản không có nhìn hắn trực tiếp xông ra quán rượu, thấy Mộ Dung Thu hướng phía Thanh Châu Học Cung bỏ chạy, thân hình lóe lên liền đuổi theo.

“Đi, đi xem.” Đệ tử Thanh Châu Học Cung trong tửu lâu nhao nhao xông ra, Diệp Phục Thiên đây là muốn mệnh Mộ Dung Thu?

Mộ Dung Thu thấy Diệp Phục Thiên vậy mà đuổi tới nhanh như vậy, lại không chặn hướng hắn tới gần được sắc mặt lập tức trắng bệch, hướng phía Thanh Châu Học Cung chạy như điên, một chút nữa lập tức tới ngay rồi.

Thanh Châu Học Cung không ngừng có đệ tử ra vào, chỉ thấy Mộ Dung Thu chật vật chạy đến, la lớn: “Cứu ta.”

“Hả?” Mọi người nhao nhao lộ ra thần sắc khác thường, hôm nay Mộ Dung Thu đường làm quan rộng mở như thế nào chật vật như vậy, sau đó bọn hắn thấy được Diệp Phục Thiên sau lưng Mộ Dung Thu nội tâm không khỏi run rẩy, nhảy vào hạp cốc Vạn Thú trong Thiên Yêu Sơn hắn vậy mà còn sống trở về?

“Chuyện gì xảy ra?” Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một người long hành hổ bộ đi ra Thanh Châu Học Cung, chính là Lôi Hành Cung cung chủ.

“Cung chủ cứu ta.” Mộ Dung Thu như thấy được cứu tinh, đi vào sau lưng Lôi Hành Cung cung chủ.

“Diệp Phục Thiên.” Lôi Hành Cung nhìn thân ảnh hướng tiền phương đuổi theo hiện lên một vòng dị sắc.

Diệp Phục Thiên thân thể như gió dừng lại, đôi mắt như trước nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thu, sau đó ngẩng đầu Lôi Hành Cung cung chủ nói: “Tiền bối, đây là ân oán cá nhân.”

“Diệp Phục Thiên, có thể còn sống sót vận khí rất không tồi, nhưng nơi này là Thanh Châu Học Cung không phải là nơi xằng bậy.” Lôi Hành Cung cung chủ nói.

“Ta cùng nhau đi tới, Thanh Châu Thành sinh linh đồ thán, rất nhiều dân chúng Vu gia trong thđau khổ lầm than, Thanh Châu Học Cung nguyên khí đại thương đây hết thảy là do đầu sỏ gây nên, tiền bối không phải không biết là ai.” Diệp Phục Thiên mở miệng nói: “Tần tướng quân, quân đoàn Hắc Kỳ Lân, Thanh Châu Thành thủ hộ thần, vận mệnh của bọn hắn như thế nào? Nếu như Thanh Châu Học Cung còn tự nhận là Thanh Châu Thành Thánh Địa thì cũng đừng ngăn ta.”

Lôi Hành Cung cung chủ có chút xấu hổ, Hạ Phàm chính là Thiếu phủ chủ Đông Hải Phủ, đại cung chủ cũng không dám đắc tội, rất nhiều sự tình bọn hắn giận mà không dám nói gì, nhưng hôm nay Diệp Phục Thiên ở trước mặt chỉ trích hoàn toàn chính xác hổ thẹn.

“Huống chi, hiện tại còn chưa bước vào trong Thanh Châu Học Cung.” Diệp Phục Thiên lại nói, Lôi Hành Cung cung chủ có chút dao động, Mộ Dung Thu nhìn thấy một màn này sắc mặt cực kỳ khó coi, đúng vào lúc này một người tới bên cạnh hắn nói: “Theo ta đi.”

Thoại âm rơi xuống gió phất qua, đệ tử Thanh Châu Học Cung mang theo thân thể Mộ Dung Thu bay lên trời khiến cho rất nhiều người ngẩng đầu.

“Dương Nghiêu, đệ tử Thổ Hành Cung am hiểu thổ, phong song thuộc tính.” Ánh mắt mọi người lóe lên.

“Diệp Phục Thiên.” Thân thể Mộ Dung Thu trôi nổi trên không, lạnh như băng mở miệng nói: “Hiện tại, ngươi như thế nào giết ta?”

“Cung chủ, ngươi vậy mà không bắt lấy hắn?” Mộ Dung Thu lại nhìn về phía Lôi Hành Cung cung chủ nói.

“Ngươi đi đi.” Lôi Hành Cung cung chủ nói với Diệp Phục Thiên, hắn một mực rất thưởng thức Diệp Phục Thiên.

“Ta nhất định phải giết Mộ Dung Thu.” Diệp Phục Thiên quật cường như trước làm cho Lôi Hành Cung cung chủ nhớ tới thân ảnh thiếu niên trong gió tuyết ngạo nghễ mà đứng lúc trước.

“Mặc dù ngươi am hiểu Phong thuộc tính, tốc độ cũng không nhanh bằng hắn.” Lôi Hành Cung cung chủ nói, Dương Nghiêu tứ tinh Vinh Quang cảnh.

“Đây là chuyện của ta.” Diệp Phục Thiên nói.

Con mắt Lôi Hành Cung cung chủ chăm chú ngưng mắt nhìn Diệp Phục Thiên, hắn như cũ tự tin như thế, không ai bì nổi.

Là người cuồng vọng sao? Diệp Phục Thiên đã hai lần chứng minh qua chính mình.

“Như vậy, cho ta nhìn phong thái chính thức của ngươi.” Lôi Hành Cung cung chủ trầm mặc một lát sau đó mở miệng nói, thoại âm rơi xuống mọi người chung quanh đều khiếp sợ nhìn hắn.

“Sẽ không nhục mệnh.” Đôi mắt Diệp Phục Thiên tách ra một vòng sáng lạn nét mặt tươi cười, nương theo thanh âm của hắn một đạo ánh sáng chói lọi sáng lên, ánh mắt mọi người rung động nhìn soi mói, sau lưng Diệp Phục Thiên mọc lên hai cánh, một Kim Sí Đại Bằng Điểu sáng chói vô cùng hiện sau lưng Diệp Phục Thiên.

Giờ khắc này, Thiên Địa yên tĩnh im ắng.

“Ta là… Thiên mệnh pháp sư!” Một giọng nói, theo khóe môi Diệp Phục Thiên phát ra!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN