Mặc dù gia đình của anh không thân thiết như những gia đình khác, quan hệ với bố mẹ vô cùng lạnh nhạt, nhưng cho dù như thế nào, bây giờ anh đã là người sắp thừa kế gia tộc, việc quan trọng như kết hôn cũng nhất định phải có quá trình đi gặp mặt người nhà.
Việc này cũng không vội, Trì Ưng biết Tô Miểu căng thẳng, trước tiên anh ở lại căn nhà trên đường vành đai hai với cô, chờ cô chuẩn bị xong thì mang cô đi gặp ông nội.
Trong lòng Tô Miểu vô cùng thấp thỏm, lúc ăn cơm, cô muốn thú nhận với Trì Ưng về lần gặp mặt trước của hai người.
“”Lần…lần trước em và ông ấy gặp mặt không mấy vui vẻ, em nói rất nhiều chuyện khiến ông nội không vui.””
“”Cụ thể?””
“”Anh muốn nghe sao, rất là liều lĩnh.””
“”Nói cho anh nghe một chút.””
Tô Miểu kể lại cho Trì Ưng nghe nội dung cuộc nói chuyện lần đó của hai người, một chút cũng không bỏ qua.
Thấy người đàn ông nhíu chặt mày, trái tim Tô Miểu cũng trở nên căng thẳng, cô đưa tay nắm chặt tay anh: “”Có phải là hỏng hết rồi không?””
Không ngờ một giây sau Trì Ưng nâng môi mỏng lên cười: “”Tuyệt.””
“”Cái gì chứ.””
Anh gắp cho cô một cái chân gà, ý cười trong mắt không chút nào kiềm chế: “”Em biết gì không, ông nội cả đời oai phong một cõi, tự tay mình gây dựng lên một đế quốc khổng lồ như vậy, cho dù là trong gia tộc hay trong tập đoàn ông đều có quyền uy tuyệt đối, mà ông ấy cũng đã quen với chuyện mọi người đều phục tùng mình, tuyệt đối không thể nào tiếp thu chỉ nửa lời tranh luận của hậu bối hay cấp dưới. Em thật đúng là… nghé con mới đẻ không sợ cọp, lại dám nói với ông ấy như vậy.””
Nghe anh nói như vậy, Tô Miểu càng cảm thấy xong đời.
Sao cô biết được chứ, cô chưa từng thấy qua việc gì lớn trong đời, càng không gặp qua nhân vật như vậy nha. Lúc đó khi gặp ông nội anh, Tô Miểu thật sự chỉ xem ông ấy là một người ông nội bình thường.
Đã như vậy thì có mấy lời nên nói vẫn phải nói nha.
Hơn nữa ông nội anh không đúng trước, ngạo mạn bác bỏ tất cả của cô, cho dù cô có xúc phạm thì cũng không cảm thấy quá áy náy.
Nghe Trì Ưng nói vậy, cô mới ý thức được lúc đó mình thật sự liều lĩnh rồi.
“”Trì Ưng, em có thể không gặp ông nội được không, chắc chắn ông ấy cũng không muốn gặp em, nói không chừng sẽ đuổi em đi đó.”” Tô Miểu lúng túng cuộn ngón tay: “”Ngày mai chúng ta về thành phố C nha, bây giờ em đi đặt vé máy bay!””
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ đã lấy điện thoại ra, chuẩn bị muốn chạy trốn.
Anh không ngăn cản cô, chỉ lẩm bẩm: “”Đồ hèn nhát.””
“”Em mới không phải đồ hèn nhát.””
“”Anh còn không sợ thì em sợ cái gì, trước kia em cũng không phải chưa từng bị đuổi đi.””
Tô Miểu biết anh bị đuổi đến thành phố C rất nhiều năm.
“”Lần này hai ta đều sẽ bị đuổi ra ngoài.””
“”Tiểu Ưng, chỉ cần da mặt đủ dày thì cái gì cũng có.””
“”…””
Tô Miểu cười, đưa tay giữ lấy mặt Trì Ưng: “”Đúng là vậy, nhưng em rất sợ xấu hổ, em mới không muốn cùng mất mặt với anh đâu.””
“”Yên tâm, nếu như rất xấu hổ thì ông xã sẽ đi lên trước, em trốn sau lưng anh là được rồi.””
Cơm nước xong xuôi, hai người dính lấy nhau trong phòng bếp rửa bát, trái tim Tô Miểu cũng dần dần bình tĩnh lại.
Thật ra cũng không quan trọng, bọn họ đã đăng ký kết hôn, cho dù có như thế nào thì cô cũng sẽ kiên quyết không rời đi, vẫn sẽ đứng bên cạnh Trì Ưng.
Huống hồ tình huống gia đình cô cũng không bết bát như những gì cô nghĩ.
Dòng máu chảy trong người cô cũng không bẩn thỉu, không phải tội ác, bố mẹ cô cũng vô cùng yêu thương nhau, nếu không phải gặp chuyện ngoài ý muốn thì bố cũng sẽ không bỏ mẹ đi, nhưng tình huống ngoài ý muốn là điều không ai có thể tránh được. Cho nên cô cũng là một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc, không cần phải cảm thấy tự ti.
Cho dù bố mẹ đều không ở đây nhưng trong lòng cô vẫn đầy đủ, cho nên cô không cần phải sợ hãi.
Cô xứng với Trì Ưng, cũng sẽ cùng anh xây dựng một gia đình khỏe mạnh, dùng sự ấm áp và yêu thương, cùng anh sinh một em bé hạnh phúc nhất thế giới, sau đó cùng anh nắm tay đi đến khi đầu bạc.
Đêm đó thời gian của họ vẫn kéo vô cùng dài như cũ.
Trì Ưng rất mất khống chế, gần như kéo rách quần áo của cô, trên làn da trắng nõn cũng đầy những vết đỏ, hai tay không ngừng giở trò xấu khiến đầu óc cô choáng váng, cả người như rơi vào một đám mây trôi nổi, chỉ có thể không ngừng cầu xin…
Ban ngày anh kìm chế bao nhiêu thì buổi tối làm càn bấy nhiều, hơn nữa lại còn đặc biệt vừa thích làm vừa nói chuyện phiếm, có đôi khi còn muốn nói với cô một chút chuyện, hơn bốn năm muốn chạm vào cô khi anh còn ở Mỹ, có đôi khi còn nói về cảm nhận của mình khi ở trong cô, nói rằng lúc tiến vào rất ấm áp, anh còn thích nghe tiếng của cô, bảo cô kêu to hơn, đừng dừng lại…
Thậm chí có đôi khi còn nói những lời bậy bạ, thô tục.
Nhưng mỗi khi biểu hiện của anh như vậy… đều khiến Tô Miểu cảm thấy điên cuồng, tình trạng cũng kiệt sức.
Ở phương diện dục vọng, Trì Ưng gần như không ngừng nghỉ, mạnh mẽ đến đáng sợ, giống như không có cách nào thỏa mãn, không cách nào lấp đầy chỗ trống, như một dã thú vậy.
Nhất là sau khi hai người đăng ký kết hôn, dường như mỗi khi trời tối đều bắt đầu, lúc nào cũng trong tình trạng kiệt sức, hận ngày hôm sau không thể chết.
Ngày hôm sau khi Tô Miểu mệt mỏi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô đi ra ngoài sân nhỏ, thấy Trì Ưng đang cúi đầu chăm sóc vài đóa dành dành xanh biếc mới mua, tháng sáu chính là mua hoa dành dành nở, nụ hoa màu trắng mở ra nhìn vô cùng tươi tốt.
“”Thơm quá nha.””
Trì Ưng quay đầu, thấy cô đang mặc áo sơ mi trắng rộng rãi của mình, quần đùi thể thao cũng bị áo dài che mất, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, làn da trắng nõn dường như đang phát sáng, mái tóc dài đen nhánh lười biếng xõa lộn xộn bên hông, mặc dù mấy hôm trước đã tiện thể cắt một lần nhưng vẫn rất dài, nhìn cô bây giờ cho người khác một cảm giác lười biếng buổi trưa hè.
Cô ngồi xổm bên cạnh anh, cùng anh trồng hoa trong sân.
Khi cô gái khẽ dựa lại gần, trong lòng Trì Ưng lập tức cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, anh ngắt một nụ hoa dành dành xuống, cài lên phần tóc mái ngang trán cô.
“”Nhìn đẹp không?””
“”Đẹp.”” Ánh mắt người đàn ông chuyển xuống dưới, nhìn cảnh đẹp nào đó như ẩn như hiện bên trong chiếc áo sơ mi trắng.
Ngay cả bra cũng không mặc.
Trong đầu anh lại xuất hiện suy nghĩ xấu xa, nhịn không được mà vươn tay nắm lấy.
“”Trì Ưng!”” Tô Miểu giận dữ đẩy anh một cái, trực tiếp đẩy anh ngã vào vườn ươm bên cạnh: “”Quá đáng!””
“”Quá đáng gì chứ, ông xã em có chứng chỉ để hành nghề rồi.””
Tô Miểu nhanh chóng quay về phòng mặc nội y vào, lại thay một chiếc áo thun nghiêm chỉnh, lúc đi ra thì thấy người đàn ông đang ngồi trong vườn ươm như một đứa trẻ cáu kỉnh không vui vẻ.
“”Làm gì thế, có phải anh đang ăn vạ không?””
“”Chạm thử cũng không được.”” Dường như anh đang thật sự tức giận, khó chịu nói: “”Anh có giấy chứng nhận rồi.””
“”Có thể đụng, nhưng anh đừng có đánh lén em.””
“”Có phải còn cần xin phép bà xã nữa không?””
“”Đương nhiên, anh phải hỏi em, em nói có thể, anh mới có thể…””
Trì Ưng vươn tay về phía cô: “”Kéo anh.””
Tô Miểu rất tốt bụng kéo anh lên, không ngờ người đàn ông này còn dùng sức kéo cô vào trong lòng, hai người cùng nhau ngã xuống vườn ươm, trên tay Tô Miểu dính đầy bùn đất, ngay cả quần áo vừa thay cũng bị bẩn.
“”Trì Ưng! Đồ vô lại!””
Trì Ưng lại muốn đánh lén cô, Tô Miểu nhanh chóng bảo vệ bản thân: “Em chưa từng thấy người đàn ông thối nào không biết xấu hổ như anh!””
“”Xin hỏi bà xã, bây giờ anh có thể thực hiện quyền lợi của một người chồng không?””
“Anh muốn làm gì?””
Trì Ưng cúi đầu hôn cô, bàn tay dính bùn đất cũng để lại vết bẩn trên vạt áo trắng bị xô lệch của cô, Tô Miểu tức giận cắn môi anh, trừng trị xong nhìn anh: “”Em muốn đi tắm, bẩn chết rồi.””
“”Cùng nhau tắm.””
Trì Ưng ôm cô đứng lên, sau đó kéo cô vào phòng tắm.
“”…””
Lúc tắm rửa, anh lại không biết mệt mà “”làm loạn”” một lúc, khi hai người xong xuôi cũng đã đến trưa.
Tô Miểu buộc tóc khi tắm, thay xong quần áo sạch sẽ rồi đi đến, Trì Ưng mở vòi phun nước trong vườn lên: “”Tiểu Ưng, đến đây, anh gội đầu cho em.””
“”Anh dùng vòi nước tưới hoa gội đầu cho em?””
Trì Ưng giữ vòi nước: “”Có thể điều chỉnh nhiệt độ và độ mạnh.””
“”Vì sao vòi nước tưới hoa của nhà anh lắp còn có thể điều chỉnh nhiệt độ vậy?””
“”Vì lúc lắp anh đã muốn dùng nó để gội đầu cho em.””
“”…””
Mặc dù dùng vòi nước tưới hoa gội đầu có chút kỳ lạ, nhưng ngoài chuyện đó ra thì kỹ thuật massage của Trì Ưng quả thật không tồi.
Tô Miểu cúi người đứng bên dòng sông nhỏ trong vườn hoa, mặc cho Trì Ưng xoa dầu gội cho cô, xoa tóc cô cho đến khi đầu đầy bọt, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cô để máu lưu thông tốt.
“”Thoải mái lắm nha.””
“”Ngón tay của anh vừa dài lại vừa linh hoạt.””
Anh tiến lại gần cô, ẩn ý nói: “”Xem ra trong lòng em hiểu rất rõ.””
“”…””
Tô Miểu nghe được những lời không đứng đắn của người đàn ông này thì cầm vòi nước lên xịt về phía anh.
“”Cẩn thận, trừ khi em còn muốn tắm với anh thêm một lần nữa.””
“”Hừ, miệng đúng là thèm đòn.””
“”Không phải em thích anh nói những lời này sao?””
“”Còn lâu!””
Nhưng khi đầu Tô Miểu vẫn còn đầy bọt, mắt không mở ra được, ngoài cửa lại vang lên tiếng đẩy kẽo kẹt.
Sau đó bàn tay Trì Ưng đang gội đầu cho cô bỗng dưng dừng lại.
“”Trì Ưng?””
“”Tiếp tục đi.””
Mấy giây sau, Trì Ưng nặng nề gọi một tiếng: “”Ông nội, ông đến rồi.””
“”…””
Tô Miểu cái gì cũng không nhìn thấy, một đầu dính đầy bọt, không biết làm thế nào ngoài đứng đó.
Sau đó cô nghe thấy tiếng ho nhẹ của ông lão vang lên từ nơi xa, giọng nói mang theo sự khó chịu.
“”Cô ta không có tay sao mà cháu còn phải gội đầu cho?””
Trì Ưng cười nhạt: “”Chơi đùa thôi.””
“”Thời gian quý giá đều bị lãng phí trên những chuyện này, cháu rảnh lắm sao? Trở về không đến công ty cũng không đến phòng nghiên cứu.””
“”Tất cả công việc ở công ty cháu đều đã sắp xếp xong, Tưởng Hi Ý cũng giúp cháu trông coi, bên phía phòng nghiên cứu lúc nào cháu cũng giữ liên lạc.””
“”Ở chỗ này gội đầu cho phụ nữ, ông còn tưởng rằng cháu có tiền đồ lắm đấy, làm ông quá thất vọng.””
Lời của ông lão nói rất ẩn ý, cách ở chung với Trì Ưng cũng có chút giống với cấp trên cấp dưới, vừa nghiêm túc vừa nghiêm chỉnh, giữa hai ông cháu gần như không có chút tình thân nào.
Cho nên nói ra những lời này nghe cũng rất nghiêm khắc, ngữ khí cũng rất nặng nề.
Trì Ưng cung kính nói: “”Thời gian này cháu nghỉ ngơi, đang là thời kỳ tân hôn trăng mật của cháu.””
“”Ai cho phép?””
“”Đang muốn xin ông.””
“”Không phê duyệt.””
“”…””
Ông lão khó chịu đi về phía phòng: “”Đến phòng sách, báo cáo cho ông nghe về tiến triển thành quả nghiên cứu mới nhất.””
“”Ông nội, ông chờ một chút, cháu đi gội đầu cho cô ấy đã.””
“”Có tiền đồ nhỉ!”” Ông lão nặng nề hừ một tiếng, sau đó phất tay áo đi vào.
Trì Ưng cẩn thận rửa sạch bọt trên đầu cô, sau đó dùng chiếc khăn xanh nhạt quấn quanh đầu cho cô, rồi lau mái tóc dài ướt sũng của cô.
“”Ông nội anh thật hung dữ.”” Trong lòng Tô Miểu vẫn còn sợ hãi: “”Bình thường ông ấy cũng hung dữ với anh như vậy sao?””
“”Không.”” Trì Ưng lắc đầu: “”Xưa nay ông ấy đều không nổi giận, cho dù tức giận thế nào cũng sẽ khống chế tính tình của mình, là người không để lộ hỉ nộ, cho nên rất khó để người khác đoán ra tâm trạng.””
“”Không giống nha.”” Tô Miểu nhận khăn mặt, tự mình lau: “”Em nghe ngữ khí của ông ấy giống như vô cùng tức giận vậy, còn hừ hừ nữa.””
Trì Ưng cũng có chút khó hiểu, liếc cô một cái: “”Có lẽ vì do đặc biệt chán ghét em.””
Tô Miểu: “”…””
Áp lực thật lớn.
Bây giờ cô muốn mua vé máy bay về thành phố C.
Tô Miểu trở về phòng sấy khô mái tóc dài, sau đó lại ngồi trước bàn trang điểm làm một lớp trang điểm nhạt, tiếp đó làm một búi tóc mà người lớn sẽ thấy thuận mắt, chỉ thả mấy sợi tóc mai xuống, cuối cùng lấy phần quà cô đã chuẩn bị xong rồi rón rén đi tới phòng sách.
Trong phòng sách, ông lão đeo kính lẽo, nhìn bản “”Khoái tuyết thời tình thiếp”” (1), không vừa lòng nói: “”Viết kiểu gì mà giống quỷ thế này?””
(1) một trong “”Tam Hy mặc bảo”” của vua Càn Long, bao gồm “Khoái tuyết thời tình thiếp” của Vương Hi Chi, “Trung thu thiếp” của Vương Hiến Chi và “Bá Viễn thiếp” của Vương Tuần.
Trì Ưng đứng ở bên cạnh hầu hạ, không trả lời.
“”Kết hôn không chỉ bỏ bê công việc mà ngay cả thư pháp cũng xao lãng.””
Ông ấy lấy kính xuống, tức giận nói: “”Nhìn xem, cái này là cái gì, chút khí khái cũng không có, ít nhất cũng phải thụt lùi mười năm.””
Tô Miểu cẩn trọng đứng bên cạnh Trì Ưng, thấp giọng nói: “”Ông nội, đó là… do cháu viết.””
Ông lão ngẩn người, lại một lần nữa đeo kính lên đánh giá lại bộ chữ.
Nếu như không dùng yêu cầu nghiêm khắc như đối với Trì Ưng để nhận xét, bộ chữ này… cũng hoàn toàn được xem là xuất sắc, cũng đã đạt đến trình độ hiếm thấy.
“”Hừ, một đống chữ như gà bới.”” Ông ấy lấy mắt kính xuống, ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, tức giận chỉ về phía Trì Ưng: “”Nó không dạy cô sao, cái này mà cũng viết ra được?””
“”Ông nội, đây là bộ gần đây cháu viết được.””
“”Không biết xấu hổ mà còn lấy làm tự hào nữa.””
“”Cháu chỉ ăn ngay nói thật nha, luyện lâu lắm ạ.””
“”Cô còn mạnh miệng với tôi?””
“”…””
Tô Miểu lè lưỡi, nhanh chóng im lặng, ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ.
“”Uổng cho vị trí giáo viên ngữ văn của cô, chữ viết thành thế này còn mạnh miệng với người lớn, không có giáo dục.””
Cô lại nhịn không được mà nhỏ giọng làu bàu: “”Vậy cháu cũng chưa từng gặp người lớn nhà ai mới lần đầu gặp cháu dâu mà dạy dỗ hùng hổ như vậy nha…””
“”Cô còn nói nữa!””
“”Cháu không nói nữa, dù sao nói cái gì cũng sai.””
Lần đầu tiên ông cụ bị người khác cãi lại như vậy, ông ấy tức đến mức đỏ mặt tía tai: “”Trì Ưng, cháu quản vợ mình thế à?””
Đây cũng là lần đầu tiên Trì Ưng thấy ông lão tức giận như vậy.
Có thể suy ra được lần đầu tiên gặp mặt của hai người họ đã tức giận không vui đến mức nào.
Cả một đời ông lão đã vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, trong nhà không có người nào dám chống đối lại quyền uy của ông ấy, ông ấy là tuýp người gia trưởng nói một lần không có lần thứ hai.
Ông ấy đối xử với Tô Miểu không khác cấp trên cấp dưới là bao.
Trước mắt xem ra hung thì có hung như thật ra… cũng không chán ghét cô như vậy.
Trì Ưng đứng bên cạnh lễ phép nói: “”Cháu không quản được cô ấy, cô ấy không mắng cháu là tốt rồi.””
“”Đúng là một con nhóc ngang tàn!””
Trì Ưng nhìn Tô Miểu một cái, nhắc nhở cô: “”Quà đâu?””
Tô Miểu nhanh chóng lấy lạp xưởng khô mình đã hun xong ra: “”Trì Ưng nói ông nội thích ăn cái này, cháu làm từ tết, đã hong khô rất lâu, mùi vị hun rất đặc biệt, ông nội mang về ăn thử ạ.””
Trì Ưng bổ sung thêm một câu: “”Thịt trong lạp xưởng đều do cô ấy tự tay chặt, đảm bảo tuyệt đối sạch sẽ vệ sinh, ông nội có thể yên tâm.””
Ông cụ liếc mắt nhìn gói lạp xưởng được đóng gói đẹp đẽ.
Đời này ông ấy đã nhận được không ít món quà có giá trị liên thành, ngọc phật Quan Âm mã não đồ cổ gì đó cũng có, đồ sưu tập trong nhà cũng có nhiều vô kể.
Nhưng món quà giá rẻ có cả tấm lòng này lại đánh thẳng vào lòng ông ấy.
Thật ra người sống cả đời này vì gì, nuôi dạy con cái là vì gì, không phải là vì lúc tuổi cao sức yếu sẽ có thêm sự quan tâm chân thành sao?
Nhưng thật đáng tiếc, trong gia đình ông ấy, tranh đoạt lợi ích đã áp đảo tình thân.
Cho dù con trai con gái có hỏi han ông ấy ân cần thì phần lớn cũng đều có mục đích của riêng mình, có chuyện cần nhờ vả ông ấy.
Ngay cả mấy lần đột ngột quan tâm trước của Trì Ưng, ông ấy cũng nhìn ra được tên nhóc này có âm mưu, còn không phải vì muốn đồ của ông ấy sao.
Cho nên, chân tình mà ông ấy muốn… trở nên khó khăn như vậy.
Ngày đó ông ấy cố ý đến thành phố C gặp cô bé này, mặc dù gặp nhau không vui vẻ nhưng cô lại có sự chân thành khó gặp, muốn có được cuộc hôn nhân này phải cố gắng tranh thủ vì chính mình, tức giận cũng không giấu diếm mà dựa vào lí lẽ để biện luận.
Cho dù ông ấy có nhiều điều không hài lòng về cô, nhưng cô không dối trá, không giả dối, càng không phải vì qua cuộc hôn nhân này mà muốn có lợi ích gì.
Người sống cả một đời có thể có được sự chân tình là điều không hề dễ dàng.
Ông cụ không muốn lại tranh luận về những chuyện này.
Nếu cô đã thật lòng với ông ấy thì ông cụ cũng lười diễn với cô, ông ấy từ từ nói.
“”Cháu đưa nhiều như vậy, lại nặng như thế, ông lại không mang theo ai, chẳng lẽ phải tự mình xách về sao?””
Tô Miểu vội vàng nói: “”Cháu nói Trì Ưng đưa ông về.””
“”Trì Ưng tiễn ông về nhà còn cần cháu gọi sao? Cháu cho rằng cháu là ai?””
Tô Miểu:…
Tô Miểu: “”Cháu thật sự chưa từng gặp qua người lớn nào không thèm nói đạo lý như ông.””
“”Cháu còn nói ông không thèm nói lý à, cháu đúng là một con nhóc ngang ngược! Kết hôn rồi thì coi trời bằng vung như vậy à? Trước đó cháu xin ông như thế nào hả?””
“”Cháu không có coi trời bằng vung, hôn nhân của cháu và Trì Ưng được luật pháp bảo vệ đó.””
“”…””
Trì Ưng nhíu mày nhìn hai người này cãi nhau, cũng có chút không biết nên làm gì.
Đời này anh chưa từng thấy tổng giám đốc lạnh lùng kiêm ông nội nhà mình đỏ mặt cãi nhau với ai như thế này.
Cho dù là ai ông ấy đều có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Không ngờ ông ấy vậy mà lại cùng vãn bối như Tô Miểu cãi nhau, cũng thật sự… không còn lời nào để nói.
Sợ Tô Miểu không giữ mồm giữ miệng mà chọc giận ông cụ thật, Trì Ưng đưa mắt nhìn cô: “”Tô Miểu, không còn sớm nữa, em đến nhà bếp chuẩn bị một chút, lát nữa mời ông nội ăn cơm tối với chúng ta.””
Không ngờ ông cụ lại gọi cô lại: “”Cháu còn sai nó đi nấu cơm, cháu không có tay à?””
Trì Ưng: “”…””
“”Những việc nhà này cháu để người đàn ông của cháu làm.”” Ông cụ nhìn Tô Miểu một cái, sau đó cầm bút lông lên: “Đến đây, ông dạy cháu viết chữ, thuận tiện xem luôn chữ gà bới của cháu.””