“Hu hu, lâu đài công chúa em khổ cực xếp thật lâu mới xong vậy mà bị mấy chị phá hết rồi! Bọn họ thật quá đáng, anh rể Trì Ưng, hu hu hu! Như vậy là quá ức hiếp người ta rồi.”
Trì Ưng ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: “Chị Hai của em vẫn luôn ức hiếp người khác mà.”
“Chị… Chị ấy cũng ức hiếp anh rể Trì Ưng sao?”
“Còn không phải vậy à, chị ấy còn đánh anh nữa.”
“Đánh chỗ nào vậy?”
Trì Ưng nghiêng má trái qua: “Nè.”
“Hừ! Chị Hai thật quá đáng! Anh rể, em thổi thổi giúp anh.” Tần Xu nâng mặt Trì Ưng lên, ra sức thổi thổi cho anh, “Chờ chị Hai về, em nhất định sẽ mắng chị ấy một trận thật dữ cho anh rể hả giận.”
Tần Tư Nguyên thấy cô bé như vậy thì đỡ trán, cũng rất cạn lời.
Vừa nãy đã tốt rồi, lúc này thấy Trì Ưng tới, con bé lại làm nũng không ngừng…
“Đã xin lỗi em rồi mà giờ vẫn tố cáo lung tung, thấy anh rễ tới là lại bắt đầu ra vẻ. À không, người ta chia tay với chị Hai của em rồi, đã không còn là anh rể của em nữa.”
Đang lúc nói chuyện, Tô Miểu và Lộ Hưng Bắc cũng về tới bữa tiệc trong vườn biệt thự.
Tần Xu ôm cánh tay của Trì Ưng, rồi hừ một tiếng với Tần Tư Nguyên, “Sao không phải chứ! Anh ấy chính là anh rể của em, em còn tận mắt nhìn thấy hiện trường cầu hôn mà! Anh rể Trì Ưng, anh… anh vẫn là anh rể của em đúng không?”
Hai anh em sinh đôi không hẹn mà cùng nhìn về phía anh.
Thậm chí… Tô Miểu cũng kìm lòng không được nhìn tới.
Sau khi cùng anh tiếp xúc ánh mắt trong một giây, cô lại chột dạ dời đi.
Trì Ưng bế cô bé lên, cưng chìu nói: “Dĩ nhiên rồi, anh vĩnh viễn là anh rể của em.”
“Yeah!”
Trong tiếng hoan hô của Tân Xu, Tần Tư Nguyên nuốt nước miếng một cái, Tần Tư Dương trợn mắt.
Chưa từng thấy anh còn có lúc la liếm như vậy.
Mà lúc này Trì Ưng quay đầu, lạnh lùng nhìn quét qua Tô Miểu một cái.
Tô Miểu không dám đối mặt với anh, bèn lãng tránh tiếp xúc ánh mắt.
Lộ Hưng Bắc vẫy vẫy tay với Tần Xu: “Tiểu Tiểu Tô, tới xem xem anh Tiểu Bắc mang đến thứ gì tốt cho em nè.”
Tần Xu nhảy từ trên người Trì Ưng xuống, chạy đến phía trước cái hộp lớn. Vừa thấy hình vẽ hoạt hình trên cái hộp, cô bé kêu lên: “Wow! Xe xe!”
Lộ Hưng Bắc mở hộp, lấy chiếc ô tô điện đồ chơi màu đỏ đen mới tinh ra đặt trước mặt Tần Xu, sau đó giúp cô bé điều chỉnh tính năng và các thông số: “Em ngồi thử được rồi đấy.”
“Em có thể cưỡi nó chơi trong sân không? Nó có thể chạy được ạ?”
“Dĩ nhiên.”
“Ôi trời ơi!” Tần Xu nháy mắt trở nên hưng phấn, không ngừng loay hoay trèo vào trong xe.
Lộ Hưng Bắc bế cô bé lên xe, dạy cô bé cách lái, “Đây là xe việt dã, có thể khống chế tốc độ, vì bánh xe lớn nên có thể chạy trên sân cỏ.”
“Quá tuyệt vời!” Lòng Tần Xu tràn đầy vui mừng.
Tần Tư Dương đi tới, ngăn cản động tác của Tần Xu, nói: “Nguy hiểm lắm, đứa nhỏ như em mà lái xe cái gì.”
“Em cứ muốn lái! Cứ muốn lái!”
“Không được, mau bước xuống, xảy ra chuyện nguy hiểm gì thì sao đây.”
Lộ Hưng Bắc vội vàng nói: “Có thể tải một cái APP vào điện thoại của phụ huynh, sau đó phụ huynh có thể điều khiển xe từ xa, như vậy là rất an toàn rồi.”
Tần Tư Dương bán tín bán nghi quét mã QR trên xe, tải APP xuống, quả đúng là phụ huynh có thể khống chế tốc độ và phương hướng của chiếc xe này. Anh thử điều khiển một chút, đứa nhỏ trong xe phấn khởi thét chói tai, vui vẻ hết chỗ nói.
Một đám bạn nhỏ đuổi theo xe, cũng muốn ngồi lên ghế phó giá cùng Tần Xu hóng gió.
Lúc này, Tần Tư Nguyên ngăn trước xe, cười hì hì kiếm chuyện: “Bé con, vị trí kế bên ghế lái chỉ có một, em muốn mời anh trai cách vách lên ngồi, hay là mời cậu bạn ở nhà trẻ lên ngồi đây?”
“Ơ…”
Cô bé biết Tần Tư Nguyên không có ý tốt bèn không thèm để ý tới chị Cả: “Em mời chị Tô Miểu ngồi!”
“Chị Tô Miểu của em có Aston Martin để ngồi rồi, còn thèm vào chiếc xe rách này của em à?”
Tô Miểu nhìn Trì Ưng một cái.
Người đàn ông đứng trong đám người, ánh mắt trong suốt, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc vậy, đẹp trai không ai bằng. Hơn nữa, dáng vẻ mắc áo sơ mi trắng của anh tuyệt nhiên không giống với dáng vẻ phóng khoáng ngang ngạnh thuở thiếu thời, mà lại lộ ra mấy phần khí chất thành thục kiêu ngạo.
Không ít phụ nữ có mặt ở đây, bất kể tuổi tác bao nhiêu… đều thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái.
Tô Miểu thu tầm mắt về, đi tới bên cạnh bàn buffet, dùng tăm xiên một khối chocolate bỏ vào miệng.
Trì Ưng cũng ngồi vào cạnh bàn ăn đối diện cô. Anh rót cho mình một ly rượu vang. Bàn tay thon dài xinh đẹp nhấc cái ly cao cổ lên lắc lắc rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tô Miểu thấy vậy cũng rót cho mình một ly rượu.
Trì Ưng nhấc ly lên, xa xa kính cô một ly. Hai người cùng nhau uống cạn ly này.
Ngay sau đó, Tô Miểu lại tự rót cho mình một ly, một ly đầy tràn.
Hai người tựa như đang dỗi nhau, anh một ly em một ly, nuốt rượu xuống bụng.
Trì Ưng dứt khoát không dùng ly nữa mà trực tiếp dùng dụng cụ mở nắp rượu khui một chai rượu vang ra, sau khi gửi lời với cô từ phía xa xa, anh ực một phát hết nửa chai rượu.
Tô Miểu:…
Cô cũng không cam lòng yếu thế bèn uống hết ly rượu tràn đầy kia.
Lúc này, Lộ Hưng Bắc đi tới bên cạnh Tô Miểu, cướp cái ly trong tay cô, khó chịu nói: “Em uống rượu làm gì?.”
“Bớt can thiệp vào chuyện của tôi đi.”
“Ai còn không biết em uống một ly là gục, tự chuốc say chính mình thì có ích lợi gì.”
“Cậu mặc kệ tôi!”
Tô Miểu chỉ muốn uống nhiều một chút để cho ý thức của mình chết lặng, như thế anh sẽ không cứ mãi xuất hiện trong tâm trí cũng như trước mặt cô nữa.
“Em không được uống rượu, quên lần trước rồi hả?”
Rốt cuộc Tô Miểu cũng không nhiều lời nữa.
Lộ Hưng Bắc đoạt lấy cái ly trong tay cô rồi dặn mạnh cái ly lên cạnh bàn, sau đó nhìn Trì Ưng giống như ra uy vậy.
Trì Ưng làm mặt lạnh xoay người rời đi, đi tới bên cạnh Tiểu Xu.
Đáy mắt anh chứa men say, trong tay cầm một món quà nói với Tiểu Xu: “Ngoan nào, nhìn xem anh rể mang đến cho em quà gì này.”
Tần Xu hào hứng theo anh đi tới thác nước cạnh đình hóng mát, sau đó mở quà mà Trì Ưng tặng cho mình.
Vậy mà… cũng là một quyển sách?
Tô Miểu tò mò đi theo. Cô lảo đảo đi tới cái đình nhỏ trong vườn hoa, lúc thấy Tiểu Xu cầm quyển sách kia thì lúng túng gãi đầu…
“A cái này… Cái, cái, cái này… Lại là một quyển Hoàng Tử Bé.”
Tần Tư Nguyên cười phá lên: “Trời ạ, mấy người thật sự… Không hổ là lớp trưởng và lớp phó mà! Với cái độ ăn ý này mà không kết hôn là hết nói nổi luôn. Tôi dời Cục dân chính tới đây cho hai người nhé?”
Trì Ưng không hiểu chuyện gì, theo ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Miểu.
Tô Miểu tựa vào cạnh mái đình, đưa tay xoa xoa khóe mắt.
Tần Xu ôm sách, giải thích với Trì Ưng: “Anh rể, chị Hai cũng tặng em một quyển Hoàng Tử Bé, giống như đúc quyển sách này của anh luôn!”
Trì Ưng khẽ cười một tiếng, lại nói với Tần Xu: “Người ta có câu như hình với bóng, chị và anh rể chính là như vậy.”
Tần Xu lại hỏi: “Ý là phu xướng phụ tùy ạ?”
Anh suy nghĩ một chút rồi sửa lại cho cô bé: “Là phụ xướng phu tùy.”
…
Lộ Hưng Bắc ở lại buổi tiệc một hồi thì tạm biệt ra về. Buổi tụ họp của những người có tiền thế này, anh ta cũng không quen ở lâu.
Tô Miểu chuẩn bị đưa Lộ Hưng Bắc ra ngoài tiểu khu, anh ta thấy cô say đến nỗi đi bộ cũng nghiêng ngã thì cản cô bước ra cửa: “Được rồi, em ở lại đây cho tỉnh rượu, đừng đi ra, đở cho lát nữa tìm không thấy đường về.”
“Cám ơn anh đã cố ý tới tặng quà cho Tiểu Xu.”
“Tiểu Tiểu Tô là em gái của em, vậy cũng chính là em gái của anh rồi.”
Lộ Hưng Bắc vẫy vẫy tay, một mình men theo con đường uốn lượn xuống núi. Tô Miểu đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh ta biến mất ở cuối đường, lúc này mới xoay người.
Nhưng lại không ngờ rằng, cô vừa xoay người đã lập tức đối diện với ánh mắt rét lạnh của Trì Ưng. Ánh mắt ấy tựa như những lưỡi đao lạnh lẽo, khiến cô vô cùng lúng túng.
Cô đến vườn hoa chơi xe điện với Tiểu Xu một lát. Thấy trán cô bé đổ đầu mồ hôi, quần áo cũng bị thấm ướt, cô bèn lên lầu đến phòng Tiểu Xu lấy khăn lau mồ hôi cho cô bé, thuận tiện trở về phòng thay đồ trong phòng mình thay bộ quần áo, vừa nãy say đến nỗi cổ áo cũng bị dính rượu.
Không nghĩ tới cô vừa vào phòng thay đồ, Trì Ưng liền theo sau bước vào, nhấc chân đá cửa đóng lại.
Tô Miểu đã cởi hết quần áo, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông siết cổ tay đè lên tường một cách gắt gao.
Nụ hôn này… đột ngột ập đến cùng với hơi thở nồng nặc mùi rượu khiến cô trở tay không kịp, đầu óc trống không trong mấy giây.
“Trì Ưng!”
Lúc này anh rất quá đáng mà đụng chạm lun tung lên người cô, nắn bóp cô thành các loại hình dáng, thậm chí còn làm đau cô.
Tô Miểu giơ tay muốn đánh anh, Trì Ưng tóm lấy tay cô: “Lại đánh anh à?”
Tô Miểu nhìn má trái của anh, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, chỉ lẫm bẩm một tiếng: “Khốn kiếp.”
“Tô Miểu, khi anh mười tám tuổi, em đã hứa hẹn với anh điều gì còn nhớ không?”
Năm mười tám tuổi ấy, cô từng hứa sẽ tuyệt đối trung thành với anh.
“Nhìn hành động vừa rồi của em xem…” Bàn tay thô ráp của Trì Ưng giam giữ gò má cô, “Hành động đó mới giống một kẻ khốn kiếp.”
“Em và Lộ Hưng Bắc không có gì cả, mọi chuyện đều trùng hợp đến nỗi khiến em không biết làm thế nào mời giải thích rõ được.”
“Anh không muốn nghe giải thích, chỉ muốn hỏi em một câu.”
“Câu gì?”
“Em còn cần anh không.”
Tô Miểu còn chưa kịp trả lời, Trì Ưng siết chặt tay cô: “Đây là lần cuối cùng anh hỏi em câu này, trả lời cho cẩn thận.”
Lồng ngực Tô Miểu phập phồng, nhớ tới khoảnh khắc anh nói anh sẽ không trở lại nữa… lúc ấy bóng tối vô biên gần như đã thôn tính toàn thân cô.
“Cần.” Cô níu chặt vạt áo anh, dùng sức nói, “Em cần anh, Trì Ưng.”
Trì Ưng nâng eo cô lên, đè cô lên tường một cách chặt chẽ. Anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, dụ dỗ trêu chọc cô, xâm chiếm cô, rất mất khống chế…
Tay cô đưa ra ngăn cản anh, nhưng không biết đụng phải thứ gì mà nóng bỏng lại căng chặt như nham thạch… dọa cô phải vội vã rụt tay lại.
Trì Ưng ngậm lấy môi dưới của cô, chậm rãi nhấm nháp, rồi nhếch môi cười: “Đừng lộn xộn.”
Tô Miểu nghiêng đầu sang một bên, mà anh lại ghé sát vào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng…
“Trừ khi em muốn phát sinh chuyện gì đó với anh trong phòng thay đồ này.”
Tô Miểu biết anh say.
Cô cũng say, say đến không muốn để ý đến bất kỳ chuyện gì, bởi bất kỳ chuyện cũng không mang lại đau khổ cho cô bằng việc mất đi anh.
Tay cô lại hạ xuống, kéo thắt lưng của Trì Ưng, dựa sát vào anh…
“Em sẽ không phụ lòng anh nữa, Trì Ưng.”
*
Bốn mươi phút sau, Trì Ưng tỉnh rượu.
Tỉnh một cách hoàn toàn.
Chưa nói tới hối hận, nhưng cái bạt tai đêm đó… Cũng không oan.
Vớ của Tô Miểu đã bị anh xé nát bét, chỉ có thể cởi ra đi chân trần vội vã rời khỏi phòng thay đồ.
Trì Ưng không muốn kết thúc như vậy, muốn kéo cô trở về thêm vài phút.
Trước kia sau mỗi lần kết thúc, thời gian hai người thân mật quấn lấy nhau ít nhất cũng phải nửa giờ trở lên.
Nhưng lần này… Tô Miểu sợ bị người phát hiện nên đẩy anh ra vô cùng quả quyết, lần nữa trở về vườn hoa nhỏ.
Tần Xu đã bắt đầu cắt bánh kem, đó là một cái bánh chocolate hai tầng thật lớn. Tần Tư Dương giúp cô bé cắt xong, lại để cô bé chia từng phần cho những người bạn nhỏ khác cùng thưởng thức.
Vừa thấy Tô Miểu, Tần Xu đã lập tức đưa phần bánh lớn nhất cho cô: “Vừa rồi chị mới đi đâu vậy? Em tìm chị một hồi lâu luôn, ngay cả tiết mục thổi nến của em cũng bỏ qua rồi.”
“Xin lỗi cục cưng nhiều nha, vừa rồi chị có chút việc.”
“Hừ, anh rể Trì Ưng cũng không ở đây, không ăn được bánh kem rồi.”
Tô Miểu bưng dĩa bánh kem tìm trong sân một vòng vẫn không thấy bóng dáng Trì Ưng, không biết tên kia đi đâu nữa.
Tần Tư Nguyên đi đến bên cạnh Tô Miểu, không có ý tốt dùng cùi chỏ chọt chọt vào người cô: “Làm chuyện xấu rồi nhỉ?”
“Nói gì đấy.”
“Hừ, hai ngươi cùng nhau mất tích cả bốn mươi phút!” Tần Tư Nguyên chỉ chỉ vào cái đồng hồ trên cổ tay, “Tớ còn giúp mấy người tính giờ đây này, anh ấy đúng là rất được.”
“…”
“Ở phòng nào vậy? Đừng nói là ở trong phòng tớ nhé! Nếu hai người là dám ở phòng tớ, tớ… tớ…”
Tô Miểu vội vàng níu lấy tay cô, cạn lời, nói: “Không phải! Cậu nói lung tung gì thế.”
“Vậy là phòng của anh tớ hả? Trời ạ! Anh tôi, cái tên ngốc nghếch này!”
“…”
“Không phải! Là trong phòng của tớ.”
Tần Tư Nguyên trợn to hai mắt, hồi lâu sau mới bình luận một tiếng:
“Chậc.”
…
Nửa giờ sau Trì Ưng mới trở lại.
Tô Miểu ngồi trong đình, ngẩn người nhìn thác nước.
Cơn say cơ bản cũng tan đi. Những chuyện vừa phát sinh khiến cô có chút không biết phải làm sao.
Trì Ưng đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài đẩy một ly nước ấm đến trước mặt cô.
Tô Miểu ngơ ngẩn ngước mắt nhìn anh một cái.
Áo sơ mi của người đàn ông không cài mấy nút, cổ áo rộng mở, mơ hồ có thể thấy mấy vết đỏ còn lưu lại trên da sau cuộc tàn phá của cô vừa nãy.
“Anh cài nút áo lại đi!”
Trì Ưng lãnh đạm cười một tiếng: “Em giống hệt một con muỗi vậy, ông đây bị em cắn đến nỗi trên người không còn chỗ nào lành lặn.”
“…”
Đang lúc nói chuyện, anh nhét một viên thuốc bọc giấy bạc vào trong tay cô.
Tô Miểu cúi đầu, thấy đó là viên ngừa thai khẩn cấp bốn mươi tám giờ.
Đây là lần đầu tiên… cô tiếp xúc với loại thuốc này nên có chút thấp thỏm.
“Anh hỏi rồi, loại này sẽ gây tổn thương cho cơ thể, nhưng thỉnh thoảng dùng một lần… cũng được.” Trì Ưng nhìn cô, “Em muốn uống thì uống, không uống cũng được.”
“Em không uống, lỡ như trúng thưởng thì sao.”
Anh khẽ cười: “Anh đã sẵn sàng làm bố từ lâu rồi.”
Tô Miểu không chút do dự mở giấy bạc ra, cầm viên thuốc màu trắng kia nuốt xuống, rồi ngửa đầu uống một ngụm nước ấm.
Trì Ưng cúi đầu xé một miếng giấy bạc khác, từ bên trong lấy ra một viên thuốc giống hệt vậy ném vào miệng, sau đó nhai rồi nuốt giống như ăn kẹo Xylitol vậy.
“!”
Tô Miểu vội vàng cầm hộp của viên thuốc kia lên nhìn, vậy mà cũng là thuốc ngừa thai khẩn cấp bốn mươi tám giờ.
Cô nhíu mày, gấp gáp nhìn anh, ngay cả tiếng địa phương cũng nói ra miệng: “Đây là thuốc dành cho phụ nữ đấy! Anh có bệnh không? Lỡ như tổn thương thân thể thì thế nào đây! Sao lại có thể tùy tiện uống thuốc lung tung vậy chứ! Trong này có hooc-mon! Đàn ông không thể uống được, cái tên chó ngu ngốc nhà anh!”
“Đây là dạy dỗ, cũng là trừng phạt.”
Trì Ưng lấy cái ly cô vừa uống, uống một hơi cạn sạch nước ấm bên trong, hộp thuốc bị anh bóp chặt trong lòng bàn tay…
“Sau này nếu lại để cho em uống thuốc này, em uống một viên, anh uống mười viên.”