Phúc Vận Kiều Nương
Chương 10: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: kaylee
Hiện tại thân mình Kỳ Vân hư, hư hỏa trên người vẫn luôn không có tán sạch sẽ, cũng không tùy tiện ra khỏi phòng, cũng vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này xử lý sổ sách sạch sẽ.
Bình thường có lang trung ba ngày đến bắt mạch một lần, Diệp Kiều cũng mỗi ngày nắm tay hắn, lại không dám ôm hắn ngủ.
Cái này làm cho Kỳ Vân đã lâu chưa từng đi gặp Liễu thị, Diệp Kiều nhưng thật ra buổi sáng mỗi ngày sau khi ăn cơm sáng đều sẽ đi sân Liễu thị chuyển một hồi.
Tuy rằng tiểu nhân sâm không quá hiểu rõ mỗi ngày gặp mặt tâm sự có chỗ lợi gì, nhưng nếu Phương thị mỗi ngày đều đi, nàng cũng cảm thấy đây là chuyện thuộc bổn phận làm dâu, nên cũng đi.
Nhưng Diệp Kiều không biết chính là, Phương thị vốn cũng không phải mỗi ngày tới.
Bình thường, Phương thị muốn quản lý mọi chuyện trong viện mình, hiện tại Đại Lang Kỳ Chiêu quản chuyện thôn trang, ngày thường cũng đi sớm về trễ, Phương thị chiếu cố nhi tử còn muốn chiếu cố Kỳ Chiêu, cũng là vội thật sự.
Chỉ là gần đây bắt đầu mùa đông, Phương thị nghĩ tới Liễu thị nơi này, nhìn xem có thể từ trên tay bà bà muốn chút chỗ tốt hay không, hơn nữa Liễu thị làm xiêm y cho nhi tử Thạch Đầu nàng đã mặc lên, Phương thị vì đoạt niềm vui của Liễu thị lúc này mới đi cần mẫn chút.
Cố tình ở mỗi ngày nàng muốn không lại đây, phát hiện tức phụ Nhị Lang luôn là đi sân Liễu thị.
Cái này làm cho Phương thị có chút cảm giác nguy cơ.
Hiện giờ tuy rằng mấy nhi tử Kỳ gia đều lớn, chỉ là nhị lão khoẻ mạnh, nên vẫn là người một nhà, ai nói phân gia chính là phải bị người mắng chết, nhà này nói chuyện có trọng lượng nhất, trừ bỏ các nam nhân chính là Liễu thị.
Bình thường Liễu thị không quản chuyện, chỉ là đề cập đến ăn mặc chi phí trong nhà, lời Liễu thị nói ai đều phải nghe.
Theo lý thuyết Phương thị là đại tức phụ Kỳ gia, lại sinh Thạch Đầu, Liễu thị và nàng cũng thân cận, căn bản không cần lo lắng địa vị của mình ở nhà, chính là Phương thị đọc sách nhiều, lại tâm nhãn nhỏ, không thông minh lắm lại luôn thích nghĩ chút chuyện quanh co lòng vòng.
Mắt nhìn thân mình Kỳ Vân tốt hơn trước kia, Kiều Nương xung hỉ gả vào hiển nhiên là được bà bà Liễu thị thích, mà nhị đệ muội này lại có dáng vẻ tốt, ngay cả âm thanh nói chuyện đều dễ nghe hơn mình.
Trước kia mình có thể ở trước mặt Liễu thị cọ chút chỗ tốt, nhưng về sau có Diệp Kiều đối lập, Liễu thị có thể bắt bẻ mình hay không?
Nếu ý nghĩ này bị Đại Lang Kỳ Chiêu biết, tất nhiên muốn nói tức phụ nhà mình ngốc.
Nhà hắn không có nhiều quy củ như vậy, Liễu thị làm người khoan dung, nhà người thường cũng không phải cung đình quan lại, không có quy củ sớm tối thưa hầu, bình thường ba nhi tử tự qua cuộc sống của mình, hơn nữa mỗi đêm đều phải cùng nhau ăn cơm, ngày thường ra vào luôn có thể gặp mặt, Liễu thị chưa từng bắt bẻ cái gì.
Nàng là đại tẩu, lại có nhi tử, ở trong nhà này đi ngang cũng chưa người quản, nghĩ lung tung rối loạn cái gì?
Nếu Liễu thị thật sự ghét bỏ nàng không phóng khoáng, trước kia đã phát tác, có thể nhẫn nàng đến bây giờ?
Chỉ là Phương thị chính là người tự buộc mình vào, vậy mà cũng theo Diệp Kiều cùng nhau, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm đi chỗ Liễu thị nói chuyện, trong lúc nhất thời làm Liễu thị đều cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng mà Liễu thị cũng không cự tuyệt, có thể mỗi ngày nhìn thấy tôn tử bà đương nhiên là vui vẻ.
Vì thế hai nhi tức vậy mà đốc xúc nhau kiên trì gần mười ngày, Liễu thị nói mình tìm được hai nhi tức hiếu thuận.
Mà phương thức bà tỏ vẻ thân cận, chính là chuẩn bị điểm tâm ở khi hai người lại đây, làm cho Diệp Kiều càng thêm thích đi, Tiểu Thạch Đầu cũng mỗi ngày kêu muốn đi đến chỗ nãi nãi ăn bánh ngọt, Phương thị muốn tối nay không đi đều không được.
Hôm nay lúc Phương thị ôm Thạch Đầu tới, thì nhìn thấy Diệp Kiều đã đợi ở trong phòng.
Bởi vì vào đông, chân Liễu thị ở khi trẻ tuổi va chạm qua, rơi xuống chút tật xấu, trời lạnh sẽ đau, cho nên trong phòng Liễu thị đốt than luôn là sớm nhất.
Vén rèm cửa tiến vào chỉ cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt, ấm áp dễ chịu.
Trong tay Diệp Kiều bưng chén, đang muốn cầm cái muỗng ăn, thấy Phương thị tiến vào lập tức đứng dậy cười nói: “Đại tẩu, bên ngoài lạnh, như thế nào đại tẩu ngươi không mặc nhiều một chút?”
Phương thị cảm thấy những lời này rất quen tai, đột nhiên nghĩ ra đây không phải lời lúc trước mình từng nói qua với nàng sao?
Lúc ấy nàng chỉ là khách khí, chỉ là Diệp Kiều lại ghi tạc trong lòng, sống học sống dùng.
Phương thị cũng hiền lành nói: “Đệ muội có tâm, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.” Nói xong thì ôm Thạch Đầu chào hỏi Liễu thị: “Thạch Đầu tới, chào nãi nãi và nhị thẩm thẩm.”
“Nãi nãi, nhị thẩm thẩm.” Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, mới vừa có thể nói, âm thanh có chút ô nông, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là lúc chơi vui.
Diệp Kiều cũng nhìn thích, cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn.
Thạch Đầu chớp mắt to nhìn Diệp Kiều, thấy Phương thị gật đầu với hắn, lúc này mới cười lộ ra răng cửa nhỏ, tay nhỏ cầm bánh ngọt, miệng mềm mại nói: “Cảm ơn nhị thẩm thẩm!”
Những lời này Thạch Đầu nói vô cùng lưu loát, gần đây hắn đi theo Phương thị tới sân Liễu thị, cho nàng bánh ngọt ăn đều là thẩm thẩm xinh đẹp này.
Trên người nhị thẩm thẩm luôn là có hương hoa quế, giống hoa quế đường, Thạch Đầu thực thích.
Liễu thị thấy hắn ngoan ngoãn cũng cười theo, nói với Phương thị: “Ngồi đi, mới vừa hầm hạnh sữa đặc, nếm thử xem.”
Phương thị theo lời ngồi xuống, đặt Thạch Đầu tới một bên, bưng chén lên ngửi ngửi.
Hạnh sữa đặc chính là chè hạnh nhân, là món ăn vặt từ cung đình truyền tới dân gian.
Đầu tiên đảo hạnh nhân thành tương, lọc bỏ cặn, bỏ sữa vào đi quấy, sau đó thêm đường chậm rãi nấu thành, so với chè đặc bình thường thì đặc sệt hơn một chút, thoạt nhìn là sữa màu trắng xinh đẹp, ngửi cũng rất thơm ngọt.
Nhưng mà hạnh sữa đặc này muốn nấu ngon lại không dễ dàng, nương gia Phương thị cũng coi như không tệ, chỉ là hạnh sữa đặc mua bên ngoài nhìn lên kém xa chén này, nếm một ngụm, Phương thị càng là kinh ngạc.
Không tính quá ngọt, lại rất thơm thuần, ăn thật sự ngon.
Phương thị gả vào Kỳ gia hơn 5 năm, lại chưa bao giờ ăn qua cái này, chỉ là hiện tại nhìn là Liễu thị thường ăn, không khỏi hỏi: “Nương, đây là mua nơi nào?”
Biểu tình Liễu thị nhàn nhạt, xoay chuyển Phật châu trên tay: “Là Lưu mụ làm, trù nghệ Lưu mụ vẫn luôn không tồi.”
Lúc này Lưu bà tử đang đứng ở bên người Liễu thị, nghe xong lời này, cười cười, cũng không nhiều lời.
Phương thị không khỏi nhìn về phía Lưu bà tử vẫn luôn đi theo bên người Liễu thị kia, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày tới nơi Liễu thị đúng giờ cũng khá tốt, chỉ chén hạnh sữa đặc này đã không thiệt.
Diệp Kiều thì không nghĩ nhiều như vậy, vui vui vẻ vẻ phủng chén, ăn đến thơm ngọt.
Chờ ăn xong một chén rồi, nàng nói với Liễu
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm: |
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!