Phúc Vận Kiều Nương - Chương 13: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Phúc Vận Kiều Nương


Chương 13: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: kaylee

Tuy nói ngày mùa thu trời mưa không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng trận mưa to như trút nước này lại vẫn là ngoài dự đoán của rất nhiều người.

Bình thường học viện sẽ nghỉ hai ngày ở mồng một và ngày rằm, nhưng học viện Kỳ Minh càng nghiêm khắc hơn chút, chỉ có mùng một sẽ nghỉ mấy ngày, thời điểm khác đều phải khổ đọc ở trong thư viện.

Kỳ Minh vốn về tới phải lưu lại trong học viện, chờ mưa to qua đi lại trở về, mà Kỳ Vân cũng lưu lại thôn trang, cùng Kỳ phụ cùng nhau coi chừng.

Kỳ Vân lại không dừng lại kế hoạch thay đổi tiệm rượu, Tống quản sự mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm mà lại đây, sáng sớm tới, trước cơm trưa đi, cùng một thời gian gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Nhưng mà bọn họ cũng không có lại đi thư phòng, mà là thường thường nói chuyện ở phòng nhỏ.

Tâm tình Tống quản sự một ngày tốt hơn một ngày, cho dù là mưa to đầy trời cũng cọ rửa không hết sự vui sướng của ông, ngược lại, Kỳ Vân có vẻ thực bình tĩnh, rất có quy luật uống thuốc nghỉ ngơi, này cũng làm lang trung đúng giờ tới xem bệnh vô cùng vui mừng.

Kỳ thật trước kia Kỳ Vân thật sự không tính là người bệnh nghe lời, khai dược, không uống, lúc hỏi khám thường xuyên hỏi ông, là mình còn có thể sống bao lâu, này đều làm lang trung cảm thấy vô cùng thất bại.

Hiện tại thì khác, thân mình Kỳ Vân lại thong thả chuyển biến tốt đẹp, bình thường cũng không hề nói chết nói sống, thái độ vô cùng đoan chính, lang trung tự nhiên vui mừng vì hắn.

Đồng thời, lang trung cũng vui mừng vì mình, nếu Kỳ Vân có thể chậm rãi tốt lên, lang trung có thể lấy được tiền khám bệnh cũng sẽ nhiều hơn trước kia không ít.

Chữa bệnh cứu người đương nhiên là bản chức (chức năng vốn có) của y giả, nhưng mà lang trung cũng là người, nếu là người luôn muốn ăn cơm, có thể nhiều chút bạc ông đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Mỗi ngày tiểu nhân sâm đều nhìn chằm chằm Kỳ Vân dưỡng thân mình, còn hắn kêu Tống quản sự muốn làm cái gì ở cửa hàng, Diệp Kiều không hỏi một tiếng.

Chờ sau khi qua cơn mưa trời lại sáng, Diệp Kiều một lần nữa bắt đầu mỗi ngày đi chỗ Liễu thị, chờ khi trở về thường là Tống quản sự đã rời đi.

Một hồi mưa thu một hồi lạnh, thừa dịp mưa to qua đi ánh mắt trời vừa lúc, Liễu thị nói cho Phương thị và Diệp Kiều muốn lấy quần áo mùa đông ra phơi, chuẩn bị mặc lên người.

Hôm nay, Kỳ Vân nhắc tới một chuyện: “Kiều Nương, lúc trước nói muốn dạy nàng học biết chữ.”

Lúc này Diệp Kiều đang cầm quả táo ăn, nghe vậy lập tức gật đầu, hưng phấn hỏi hắn: “Hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu sao?”

Kỳ Vân vốn chỉ là không muốn làm Diệp Kiều cảm thấy nhàm chán, chỉ là hắn vừa không biết thêu thùa cũng không biết cắm hoa, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại lúc trước Diệp Kiều nói muốn học chữ đọc sách.

Quyển sách đầu tiên Kỳ Minh học lúc trước chính là Kỳ Vân dạy, hiện giờ Kỳ Minh cũng có thể đi khảo công danh, Kỳ Vân cảm thấy mình cũng có thể dạy dỗ nương tử nhà mình.

Nhưng mà Kỳ Vân cũng không biết lúc trước Diệp Kiều nói muốn học biết chữ, là vì dỗ hắn vui vẻ hay là thiệt tình thực lòng, lúc này thấy Diệp Kiều đáp ứng thống khoái thì biết tiểu nương tử nhà mình có một trái tim dốc lòng cầu học.

Cái này làm cho Kỳ Vân cười cười, làm Thiết Tử và Tiểu Tố từ thư phòng dọn vài quyển sách trở về, Diệp Kiều hưng phấn một lần nữa bắt đầu học biết chữ.

Khác với hài đồng bình thường vỡ lòng, tốc độ Diệp Kiều biết chữ thực nhanh, thường là sau khi Kỳ Vân đọc cho nàng một lần, Diệp Kiều đã có thể nhận đại khái. Nàng vốn dùng những chữ đó chỉ là thay đổi cách viết, ý tứ đại khái giống nhau, nàng cần phải làm là nhất nhất đối ứng.

Chính là học gần mười ngày, Diệp Kiều lại phát hiện, so với Kỳ Vân viết đến một tay bút pháp thần kỳ, chữ của mình có vẻ vô cùng xấu……

Tiểu nhân sâm ở trong lòng biện giải cho mình, này nhưng không trách nàng, trước kia nàng chỉ có lá cây, hiện tại đổi thành tay, này có thể khó khống chế hơn lá cây nhiều!

Diệp Kiều quen dùng lá cây viết chữ hiện tại cầm bút lông, cũng luôn là không tự giác viết chữ tròn vo vo.

Tướng công viết chữ, hoành bình dựng thẳng.

Mình viết chữ, giống như trăng tròn……

Phẩy phẩy tờ giấy tay vừa mới viết tốt chữ to, Diệp Kiều đoan trang, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Kỳ Vân có chút kỳ quái.

Như là nghẹn cái gì, nỗ lực mà mím khóe miệng, vành tai đều có chút đỏ.

Diệp Kiều kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tướng công, chàng không thoải mái sao?”

Kỳ Vân xua xua tay, tỏ vẻ mình không có việc gì, âm thanh nhu hòa: “Không sao, Kiều Nương, không phải nàng vẫn luôn muốn xem sách thuốc sao? Ta mới vừa làm Tiểu Tố đi cầm, đặt ở tầng thứ hai cái giá bên phải thư phòng, nàng đi lấy tới ta giảng cho nàng nghe.”

Nghe xong lời này, Diệp Kiều lập tức

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN