Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 1
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Chuyện Tiểu Phượng Hoàng đã 300 tuổi mà không biết biến hình, đại tiên tiểu tiên ở Phạm Thiên đều biết cả.
Thật ra thì chuyện này chẳng ảnh hưởng đến cái vẹo gì cả, mỗi cây mỗi hoa ở Phạm Thiên đều được Phật môn che chở, linh khí tự sinh, đều có thể hóa thành hình người, thỉnh thoảng có con mèo đi ngang qua liếm một miếng nước trong ao sen, hay thò một móng vào ao, móng chưa kịp rút lên thì tu vi đã tăng vèo vèo.
Nhưng mà tất cả mọi người cùng Minh Vương Môn đều giống nhau theo Phật giáo, lười biến hình, là hoa thì cứ là hoa, là cỏ thì cứ giữ nguyên là cỏ, đám động vật nhỏ nằm ườn ra mặc người sờ mò, vô cùng sung sướng.
Nhưng Tiểu Phượng Hoàng không giống với những con chim khác, dễ khiến cho nhiều người từ từ chú ý đến. Ở trong tộc Phượng Hoàng, nó là một dị loại, một con điểu tinh bình thường hai mươi, ba mươi năm có thể tu thành hình người, Phượng lại là loài thông minh lanh lợi nhất trong Điểu tộc, từ nhỏ đã thanh tao mỹ lệ, không tới 10 năm là có thể biến hóa, mỗi người so với mỗi người chỉ có thể là đẹp hơn, đôi cánh mở rộng màu vàng kim, rực rỡ hơn cả ráng mây ngũ sắc trên trời, lông đuôi thật dài thật lấp lánh xinh đệp.
Tiểu Phượng Hoàng không có màu vàng kim ấy, một thân lông chim đều có màu trắng như tuyết, nó cũng không có chiếc cổ thanh nhã cùng sống lưng thon dài, 300 năm qua, nó vẫn là một viên cầu, xù xù bông bông, đôi mắt đậu đen lúng liếng, chỉ cần ngồi xổm xuống, cặp móng vuốt bạch ngọc nhỏ hầu như không thấy luôn, chỉ thấy một bầu trời lông bông xù trên một bé lùn chân ngắn.
Lông trắng bị tộc Phượng Hoàng xem là bất thường, e rằng vì cái lý do này mà khi Tiểu Phượng Hoàng phá trứng chui ra, nó không thấy người thân của mình, rồi tự mình biết là “à mình là một quả trứng bị vứt bỏ”. Sau đó nó tự lực cánh sinh, phía đông ăn một quả, phía tây uống một ngụm sương mà từ từ trưởng thành, rồi dần trở thành một con tiểu chim ú lưu lạc thiên nhai, làm thuê khắp nơi chỉ để no bụng.
Lúc đầu, nó chỉ làm một công việc, phụ trách giúp Phạm Thiên – Vô Tâm Minh vương truyền tin, sau này lại giúp Tây Vương Mẫu chuyển phát nhanh quả bàn đào, mỗi lần nó giao được một quả thì được ăn một quả. Đi đi lại lại hơn 300 năm, mọi người ngạc nhiên phát hiện, con tiểu chim ú này vẫn là hình dạng viên cầu bông xù, không lớn chút nào, cũng không có dấu hiệu tu thành hình người.
Phạm Thiên vĩnh viễn là ban ngày, khắp bầu trời đều là những áng mây ngũ sắc, một con tiểu chim ú tuyết trắng vung vung 2 cái cánh mập mạp, loạng choạng rơi xuống đất. Trên lưng nó cõng một cái bọc được cột trên đống lông bông xù, run run mấy cái rồi té lăn ra đất. Vải vóc rơi ra, để lộ bên trong là một quả mật đào mọng nước, to muốn bằng Tiểu Phượng Hoàng luôn rồi.
“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi mập như vậy rồi mà còn muốn ăn đào mật? Không phải là ngươi muốn giảm béo sao?” Bên cạnh ao sen, một con cá chép hiện lên nhìn nó, ngập tràn tò mò hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng dùng cái mỏ ngắn ngắn chọt chọt một góc quả đào, ngậm một miếng thịt quả ngọt nhỏ nhỏ, ăn đến vui vẻ: “Ăn no mới có khí lực giảm béo. Hơn nữa Tây Vương Mẫu nói, ăn đào để tăng tu vi, ta có thể sớm biến hóa được đó.”
Cá chép cười khúc khích: “Ngươi đó, 300 năm rồi, tu vi đã sớm đại thừa rồi, nếu có thể thay đổi thì ngươi đã sớm đổi. Tiểu Phượng Hoàng, đừng nghĩ nữa, mọi người chúng ta đều cảm thấy rằng, lúc ngươi còn ở trong trứng chắc là trưởng thành không tốt, cho nên mới không biến thành người được. Với lại làm người có gì tốt nhở? Bọn họ không có đuôi, cũng không có cánh, đi bằng hai chân mệt chết mất.”
Tiểu Phượng Hoàng nghiêng nghiêng đầu, một lúc lâu không nói chuyện. Một lát sau, nó ăn no, biến thành một con chim tròn hơn ban đầu…sau đó ngã xuống nằm, để lộ cái mông vểnh lên, hai móng vuốt quơ quơ lên trời, cứ như vậy nằm tại chỗ mà phơi nắng.
“Người rất tốt.” Tiểu Phượng Hoàng nói.
Người ở Phạm Thiên đều biết trước đây Tiểu Phượng Hoàng đã từng trải qua kiếp nạn, phải ở nhân gian, đã từng phi thăng chuyển thế, trải qua một đời. Nhưng không ai có thể cạy ra được chút chuyện gì từ miệng nó.
Cá chép tinh bỗng nhiên hăng hái nhớ ra một chuyện, hỏi: “Tiểu Phượng hoàng, nhất định là ở trần gian ngươi đã coi trọng ai đó phải không, cho nên ngươi gấp gáp muốn biến thành người là để muốn đi tìm hắn?”
Không ngờ, Tiểu Phượng Hoàng lại không phủ nhận.
Nó mổ quả đào sạch sẽ, sau đó giơ móng vuốt lên chơi với hạt đào… động tác này khiến cơ thể tròn xoe của nó có chút lắc lư, nhưng nó nỗ lực ổn định cơ thế.
Cá chép vừa nhìn là biết có tiến triển, liền liên tiếp hỏi tới: “Thật sự? Tiểu Phượng Hoàng, ngươi không nói lời nào thì ta coi như ngươi ngầm chấp nhận nhé. Vậy hắn hiện tại còn nhớ rõ ngươi không? Giờ hắn đang ở đâu? Vì sao ngươi không đi tìm hắn?”
Tiểu Phượng Hoàng không nói, có chút xấu hổ, có chút kiêu ngạo. Nó tập trung hết sức lộn mấy vòng, sau đó nhảy lấy đà tại chỗ, vươn hai cánh sang ngang. Ăn xong thì phải đi giảm béo!
Cá chép đợi hồi lâu cũng bỏ cuộc, nó hiểu được Tiểu Phượng Hoàng không muốn nói với mình nên quay đầu lại chuẩn bị trở về dưới nước. Trước khi bơi xuống thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Tiểu Phượng Hoàng! Tiểu Phượng Hoàng! Ta biết một chỗ, cửa Bắc Thiên sẽ có Tán Tiên thường ở đó bán bùa chú, chắc chắn sẽ có thứ giúp ngươi biến thành người. Ngươi làm thuê lâu vậy rồi chắc là có tiền lắm phải không? Nếu muốn nhanh chóng tìm người đó thì hãy đến thử xem!”
Cá chép ở trong nước nên không nhìn thấy. Nó đợi hồi lâu mà không nghe Tiểu Phượng Hoàng trả lời, vì vậy từ trong nước nhảy lên nhìn nhưng không thấy Tiể Phượng Hoàng ở đó nữa, phía chân trời chỉ có một cái viên cầu màu trắng lưng mang bọc nhỏ bay xa.
– ——————————————
Bắc Thiên không thể nói là quạnh quẽ, chẳng qua là tuyết rơi suốt năm. Tiểu Phượng Hoàng từ chức, lưng đeo cái bao bay tới, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng người đông như trẩy hội ngoài cửa. Nó đứng trên một thân cây, đôi mắt đậu đen lúng liếng nhìn xa xa về phía bên kia đỉnh núi. Nơi đó là một tòa Thần cung nguy nga lặng lẽ, nhìn từ xa là một mảng đen kịt, uy nghiêm mà trang trọng, bị tuyết bao trùm hết phân nửa nhìn như muốn hòa thành một thể với ngọn núi.
“Nơi đó là cung điện của Phù Lê Nguyên thủy thiên tôn – Tinh Dịch Đế quân, tiểu chim ú nhà ngươi nhìn làm gì, bị lạc đường sao?” Trên một nhánh cây hàng xóm, một con Kim sí điểu nghi hoặc hỏi.
(Gián: tên anh công là Tinh Dịch. Tinh trong từ tính tú, sao trời. Dịch nghĩa là cờ. Đứa nào mà bảo tên anh công là tên gọi một thứ sinh cmn lí thì coi chừng tau nhé J))))))) thưnnnnnnn)
Tiểu Phượng Hoàng thu hồi ánh mắt. Trăm năm qua có người gọi nó là sơn tước, cũng có người kêu nó là vẹt, chim cút, bạch trảm kê (gà luộc), nói chung là không gọi là phượng hoàng. Nó nhìn Kim sí điểu, nói: “Ta muốn mua phù chú có thế biên thành người.”
Kim sí điểu nghe xong liền “bạch bạch” vỗ cánh bay xuống đất, hóa thành một thiếu niên mặt mày thanh tú, nở nụ cười: “Ngươi còn chưa biến hình? Vừa khéo, chỗ ta có này, không thì ngươi mua chỗ ta đi. Gần đây ta đang học vẽ phù, cảm thấy không tệ, hơn nữa ngươi là người đầu tiên mua hàng nên ta sẽ ra giá tốt nhất cho ngươi luôn, 300 linh thạch thế nào? Ngươi cứ đi hỏi người khác, bọn họ đều bán 1000 linh thạch không đó!”
Tiểu Phượng Hoàng do dự một chút, thăm dò: “Một cái có thể sử dụng được trong bao lâu?”
Kim sí điểu vỗ ngực một cái, phượng hỏi một đằng – sí trả lời một nẻo: “Kim kim xuất phẩm, đồng tẩu vô khi*. Nếu ngươi không có tiền, ta sẽ xuống giá…. Ngươi có tiền không?”
Gián: câu này éo hiểu, có thể tạm hiểu là hàng cực phẩm, con nít không hiểu đâu đừng hỏi. Bạn nào biết thì góp ý cho bọn mình nhá
Tiểu Phượng Hoàng nhúc nhích một chút, đậu trên đầu một nhành liễu mềm mại, vô vùng cẩn thận: “Không nhiều.”
Kim sí điểu rất nhiệt tình: “Vậy giảm giá cho ngươi xuống còn 100, ngươi muốn nhiều hay ít?”
Tiểu Phượng Hoàng nhẩm tính thần tốc hai mặt lợi hại, vừa tính cái gọi là “Đoàn tụ sum vầy với người thương” dài đến thế nào, nhưng rốt cuộc “một cái phù chú thì có tác dụng trong bao lâu” đó mới là điều kiện tất yếu thì nó lại không biết, tính riết tự mình làm mình đến hôn mê.
Tiểu Phượng Hoàng tròn tròn ngồi chồm hổm, suy tư chăm chú hồi lâu, trả lời: “Một vạn cái đi.”
Kim sí điểu: “…..”
Nói cho Tiểu Phượng Hoàng biết rằng một vạn phù phải vẽ nửa tháng mới xong, đến lúc đó giao hàng thì tiền trao cháo múc. Tiểu Phượng Hoàng nói: “Được, ta không vội, ngươi cứ vẽ đi, đến lúc đó ta sẽ tìm được ngươi.”
Nói xong, nó bạch bạch bay đi, theo con đường tuyết ở phía trước.
300 năm nó còn chờ được, nửa tháng này chẳng là gì. Tiểu Phượng Hoàng làm tổ trên một thân cây dưới chân núi Phù Lê, còn lấy giả tráo thật, thành công lẫn vào một đám sơn tước. Giả làm một con sơn tước trắng linh động dễ thương, nói gì cũng líu ríu chiếp chiếp, Tiểu Phượng Hoàng mỗi ngày ngồi xổm trong tổ nghe chúng chim nói chuyện, mỏ ngậm bút chăm chú bút ký, thái độ vô cùng đoan chính.
(RedHorn: vỡi chúng chim -_-)
Nó hỏi: “Các ngươi nói Đế quân kia, mỗi lần trước khi hắn thượng triều đều sẽ kiểm tra các ngươi thật sao?”
Một tiểu sơn tước tinh nói: “Cũng không phải là mỗi lần, chỉ là thỉnh thoảng thôi, vận khí tốt thì sẽ được diện kiến Đế quân. Hắn là thượng cổ chiến thần, nhất niệm của hắn có thể phá được ngàn vạn kiếp nghiệp, đến nhân gian độ kiếp cho con người, so với Ngọc Hoàng còn bận rộn hơn. Muốn gặp một lần chính là tu được một thân phúc khí, đâu cần phải là mỗi ngày.”
Tiểu Phượng Hoàng à một tiếng, tiếp tục ngậm bút viết bút ký.
Sau đó, mỗi ngày nó đều theo chúng chim chạy tới cổng Phù Lê sơn vận động, ăn trái cây, ngồi xổm dưới cây chờ. Từ ngày đầu tiên ngồi đếm tới cũng đã đến ngày 15, tuyết trên đường cũng chưa từng in được bóng người nào.
Có đôi khi gió nổi lên, mang theo nhiều bồng tuyết nặng nề rơi xuống, các tiểu chim tước được tía má tha về tổ nấp, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn kiên nhẫn chờ. Gió tuyết quá lớn đem nó chôn vùi, nó sẽ lâu lâu lắc một cái, nhẹ nhàng linh hoạt chui ra từ đống tuyết, nhúm lông tơ trên đỉnh đầu theo gió mà lay lay. Rồi tiếp tục lại chôn vùi, rồi lại tiếp tục chui ra, từ xa xa sẽ nhìn thấy một cục nắm tròn vo bông xù, ngoại trừ đôi mắt đậu đen không đụng hàng, thì cục nắm với cục tuyết chẳng khác nhau là bao.
Hôm nay Tiểu Phượng Hoàng ăn nhiều hơn 1 quả hạch, ở trong ổ làm công tác giảm béo, khi nó đang vừa làm vừa suy nghĩ làm sao có thể lấy 1 vạn phù thì bỗng đám sơn tước ở dưới cây kêu nó líu ríu: “Mau đến xem! Đế quân hắn tới rồi!”
Ngày hôm nay không có gió, tuyết rơi nhỏ. Trên sơn đạo xuất hiện một thân ảnh ám sắc, xiêm y đỏ thẫm phối với đen tuyền uy nghiêm, đường viền chỉ bạc như thêu nên một dải ngân hà. Người nọ dạo bước thanh thản đi tới, cầm một chiếc ô có hình mây mù che núi. Tiếng động vừa thổi tới, bước chân liền dừng lại.
Hắn dừng dưới một tàng cây.
Mỗi một con sơn tước bay tới, ngoan ngoãn ngồi xổm thành hàng. Tiểu Phượng Hoàng cũng nhanh chóng bay xuống, chen vô. Lông mao tuyết trắng bông xù xù, tròn vo giữa một nùi chim, người nọ vươn tay đem thức ăn vươn đến trước mặt chúng chim, sau đó một tay xoa xoa đỉnh đầu bọn chúng.
(Gián: Vâng, anh công bị chim khống các mẹ ạ! L)
Không bao lâu sau, một tiểu tiên ăn mặc như tùy tùng chạy lên sơn đạo, vô cùng khẩn trương: “Đế quân, Đế quân, thời gian đến rồi, chúng tiên đã đợi người một canh giờ rồi, phải mau mau trở về thôi.”
Người nọ vẫn không chút nhúc nhích, cứ như là giả điếc không nghe, ánh mắt vẫn cứ lẳng lặng nhìn chúng chim. Nhóm tiểu sơn tước mặc dù có linh trí, nhưng có điều tu vi không cao, miệng không thể phun “nhân ngôn” được, chỉ kêu chiếp chiếp líu ríu chút chít thôi, mỗi đứa từng bước từng bước xếp hàng đi tới cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, cọ một phát rồi rời đi, tuyệt đối không đứa nào dây dưa, một nùi lông bông bông xù, vô cùng ấm áp. Không ai chú ý tới Tiểu Phượng Hoàng sau khi cọ cọ xong liền đi vòng ra sau cái cây, lén lút chạy ra sau đội ngũ, giả bộ như chưa được xoa, tràn ngập mong đợi cho lần tiếp theo.
Tưởng rằng mình sẽ không bị lộ, nhưng cơ thế Tiểu Phượng Hoàng nhìn chung vẫn to hơn nhóm sơn tước một chút, tuy là giống nhau ở chỗ tròn vo nhưng cũng rất khó mà tránh khỏi ánh mắt của Đế quân.
Hắn nhoáng một cái tóm được cái con chim biết đầu cơ trục lợi kia – Tiểu Phượng Hoàng chỉ thấy ngón tay thon dài trước mắt mình dừng lại, sau đó bị túm gáy lên.
Tiểu Phượng Hoàng trợn tròn mắt lên nhìn hắn, vẻ mặt vô tội đạp chân một cái, sau đó ngoan ngoãn để hắn nắm, tay hắn vừa lật lại, ngón trỏ đưa ra, Tiểu Phượng Hoàng liền nhảy lên, an tĩnh ngồi xổm trên ngón tay hắn.
Động tác quá mức nhàn hạ thanh thản, tiểu tiên kia vừa thấy liền đổ mồ hôi hột, liền thúc giục: “Ôi, vội chết ta rồi, đây chỉ là một đám sơn tước núi bình thường thôi mà, ta cầu xin ngài mau mau trở về thôi.”
Đế quân cười khẽ một tiếng.
“Ở đây có một con Tiểu Phượng Hoàng.”
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, hắn nhìn lại Tiểu Phượng Hoàng. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhưng lại như mang ý cười, cũng vì vậy mà người thường không thể hiểu được thần thái của hắn, như vạn vì sao không thể chạm tới, như ngàn đóa hoa sen trong ao dập dờn dao động trong gió.
Tiểu Phượng Hoàng bỗng cảm thấy mình không đững vững nổi nữa, nó như cảm thấy mình đang chìm trong ký ức nhân gian kia, 300 năm qua nó đã nghe rất rất nhiều về người đó, ngay lúc này đây mới dám xác nhận…
Phù Lê Nguyên thủy Đế quân.
Cái danh hiệu này những năm gần đây mới có được, Phù Lê, tia nắng ban mai lơ lửng mà cuồn cuộn, đây cũng là danh hiệu của một vị thượng cổ thần tiên thời Bàn Cổ Nữ Oa.
Từ trước tới nay, mọi người đều nghĩ rằng người kia đã chết, đã bỏ thân trên thượng cổ chiến trường đây khói lửa. kết quả, trong những năm gần đây, có người lại phát hiện ra dị tinh tượng – tinh vị Nguyệt cung Thỏ ngọc cùng với tam tinh Sát phá lang dây dưa không rõ, vậy mà đường đường là Thỏ Ngọc ở Nguyệt cung thiếu chút nữa là đánh mất tính mạng, mất cả ký ức, khiến cho chúng tiên trên thiên đình tiếc nuối vì yểu mệnh. Mệnh cách của thần tiên được thể hiện rõ tại Tinh vị trên trời, mà tất cả đều có một người đứng sau thao túng – Lăng Tiêu Chi Thượng cũng giống như Nam Thiên Môn – chính là Phù Lê đế quân. Mãi cho đến khi mọi người có ý định tìm kiếm, thì người thần bí ở Bắc Thiên này mới chịu hé ra một góc khăn che mặt.
Đây là lúc chúng tiên mời người bước ra. Quan âm ty trông coi mệnh cách con người, còn thần tiên mệnh cách lại khắc ở Tinh vị do người này điều khiển.
Thế gian này, người có tư cách nắm trong tay Tinh cách chỉ có một, tiểu sơn tước đã không nói cho Tiểu Phượng Hoàng biết người ấy là một kẻ vô tâm vô tình, chỉ có tâm không vướng bận mới có thể thao túng cả ngân hà, đem mệnh cách thần tiên đùa giỡn trong tay. Mà bọn chúng chỉ nói cho Tiểu Phượng Hoàng rằng Đế quân là một người thích cầm tinh tú đánh cờ (Tinh Dịch là vậy đó các mẹ =))))) ngưng nghĩ bậy)))), quăng các loại tôn hào, ban tên cho nhân thế, đến ngày nay người ấy được gọi là Tinh Dịch.
(RedHorn: chợt thậy sứ mệnh của Tinh Dịch thật cao cả, như nghĩa đen của nó…)
Tinh Dịch buông Tiểu Phượng Hoàng xuống, dùng ngón tay sờ sờ đầu nó.
“Đi”
Tay áo vươn theo một chút gió, bóng người bỗng biến mất trên sơn đạo tuyết trắng.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn nhìn một lát, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, mở cánh “phịch” một cái, theo hướng cổng lưu ly bay đi.
– ——————————————————————————————————————–
“Phù này ta vẽ vô cũng toàn vẹn, đây, 1 vạn phù, ta tặng luôn cho ngươi cái trữ vật để đựng này, ta đã cho người thử qua, công dụng đạt tiêu chuẩn, một phát liền hóa thành người, tuyệt đối không dài dòng dây dưa.”
“Cái gì? Thời gian bao lâu hả? Chính ngươi tự thử tự khắc biết. 1 vạn phù đủ cho ngươi ấp vài cái trứng lận đó.”
“Tiểu lão bản nhớ trở lại nha! Ôi đầu năm nay thật là, ha ha, một con gà tròn xoe so với tán tiên còn có tiền hơn, ôi chao ha ha ha…”
Đêm khuya, Tiểu Phượng Hoàng ngậm một đạo phù, lưng đeo bọc nhỏ len lén chạy vào Phù Lê cung. Trong cung đêm khuya bóng người thưa thớt, có một tiên đồng trực đêm, cũng không ai thèm để ý bên chân họ đâu ra một viên cầu tuyết, xoẹt một cái lăn ra kia, dừng một chút, xoẹt một cái lắn tiếp tuốt đằng kia. Động tác vô cùng mau lẹ, quỷ thần khó lường.
Tuyết cầu lăn trực tiếp vào tẩm cung của Tinh Dịch Đế quân.
Trong phòng đốt hương an thần, khói mờ lượn quanh, lờ mờ hiện ra hình ảnh một người đang ngủ say trên tháp.
Tiểu Phượng Hoàng “pặc” một cái đặt đạo phù trên mặt đất, “pặc” hai cái đưa hai cái chân ngắn cũn cỡn lên tấm phù. Chỉ chốc lát, nó liền ngạc nhiên khi thấy tầm nhìn của mình đã thay đổi, dáng người thon dài – tiểu chim ú tròn vo không thấy đâu nữa, thay vào đó là một thiếu niên mặt mày thanh tú sáng sủa hiện ra.
Trong lòng Tiểu Phượng Hoàng khen ngợi đạo phù của Kim sí điểu. Y chà xát hai tay, rón rén ngồi xuống cạnh bên tháp, chăm chú nhìn người trước mắt.
Người trước mắt vẫn đang ngủ, vẫn một bộ dáng vô tâm vô tình, nhưng Tiểu Phượng Hoàng thấy thế nào cũng đẹp. Tiểu Phượng Hoàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang nhắm ấy, hai tay chống má, in lặng nín thở.
Y suy nghĩ thật lâu rằng có nên gọi Tinh Dịch dậy? Tại trong mấy tiểu thuyết cũng hay kể hồ tiên, ốc tiên các kiểu mấy câu chuyện đó cũng như bây giờ này, sau khi tỉnh lại liền thấy mỹ nhân trước giường, sau đó là một hồi yêu đương oanh liệt, từ nay về sau trở thành một giai thoại.
Hình như y nhìn Tinh Dịch quá mức cuồng nhiệt, Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp gọi hai tiếng “Phu quân” kia thì Tinh Dịch cảm thấy gì đó liền tỉnh lại, lông mi run run mở mắt.
Tinh Dịch nhìn từ trên xuống dưới, hắn thấy có một người ngồi ngay bên cạnh tháp. Nhưng nháy mắt một cái liền biến mất khiến hắn cứ tưởng mình bị hoa mắt.
Tiểu Phượng Hoàng rất kích động, y muốn mở miệng gọi “Phu quân”. Nhưng chính y cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn – y định vươn tay sờ lên mặt Tinh Dịch, kết quả chỉ thấy cái cánh ngắn cũn tròn vo.
Tinh Dịch nhìn y.
Tiểu Phượng Hoàng rụt cái cổ về, cánh cũng rút về luôn, giả làm một con chim vô tình đi ngang qua cuộc đời chàng. Y nói: “Chiếp, chiếp chiếp!”
Hết chương 1
RedHorn: cứ một câu tinh dịch, hai câu tinh dịch =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!