Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 21-2
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
“Phu quân, phu quân, hôm qua ta nằm mơ ta biến thành người nè!”. Sáng sớm, cục nắm trắng tròn bông xù tỉnh lại, ở bên tai Tinh Dịch chiếp chiếp kêu réo, dùng móng vuốt nhỏ lăn qua lăn lại trên mặt Tinh Dịch, muốn hắn rời giường ăn sáng.
Trong mấy tháng này thì đây là lần đầu tiên Tiểu Phượng Hoàng phát hiện mình còn dậy sớm hơn cả Tinh Dịch. Cùng lúc đó, dưới mắt Tinh Dịch là một mảng thâm đen, hiển nhiên là đêm qua ngủ không được ngon giấc.
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ sờ sờ hắn, quan tâm hỏi: “Vi Kiêm, ngươi sao vậy, có phải tối qua ta nói mớ hay không? Ta mơ ta biến thân, còn ôm ngươi ngủ chung nữa! Ngay tại phòng này luôn ớ!”
Tinh Dịch nói: “À.”
Chim nhỏ này không có nói mớ, nhưng lại trực tiếp biến thành một thân trơn bóng nằm trong lồng ngực hắn – phản ứng đầu tiên của Tinh Dịch lúc đó là, tại sao hóa hình người mà không mặc quần áo?!
Đêm qua, hắn một thân không kịp đề phòng Tiểu Phượng Hoàng sẽ biến thành người, còn chăm chú quan sát y, hắn ôm Tiểu Phượng Hoàng dạo một vòng trong phòng, phát hiện ổ chim so với hình người lớn thế này không có vừa, hắn cũng không thể bỏ người trong ngực vào tổ chim để ngủ được.
Cũng chỉ có thể đặt trên giường.
Hắn đối với Tiểu Phượng Hoàng không nói tiếng nào đột nhiên biến thân lại còn không mặc quần áo thì có chút tức giận. Thượng cổ chiến thần, hết thảy đều ở trong tay mình khống chế, ấy vậy mà hết lần này đến lần khác hắn bị sự cố của con tiểu chim ú này lăn qua lăn lại.
Hắn mặt không đổi sắc tìm cho mình món ngoại bào nào dày một chút mặc vào, sau suy nghĩ thì lại vòng về giường cởi áo chèn vào, để y khỏi bị lăn xuống giường.
Sau đó hắn nhìn giường mình mấy lần mới đẩy cửa ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền kinh động đến tiên đồng đứng hầu ngoài: “Đế quân, ngài có gì phân phó ạ?”
Tinh Dịch suy nghĩ một chút: “Phù Lê cung của chúng ta có nơi nào gọi là khách phòng gì gì đó không?”
Tiên đồng cười ngây ngô: “Bẩm Đế quân không có ạ. Lúc chúng ta được phân công xuống cũng không đề cập đến việc này. Bởi vì ngài không có bằng hữu, cũng không lưu lại bất kỳ kẻ nào ngủ lại trong cung, từ lúc vạn năm trước ngài đã đem tất cả các phòng đổi thành phòng binh khí hoặc tàng thư các, ngoại trừ phòng của ngài ra thì chính là chỗ ở của bọn hạ nhân chúng ta, với lại hiện giờ số lượng cũng đã đủ, không trống phòng nào cả.”
Tinh Dịch xoa xoa huyệt Thái dương.
Tiên đồng dò hỏi: “Sao vậy Đế quân, có khách muốn tới chơi sao? Hay là ngài cảm thấy phòng này ngủ khó chịu muốn tìm một phòng khác? Ta đi đổi nệm giường ngay cho ngài đây, ngài chờ một lát.” Nói xong liền muốn xông vào phòng.
Tinh Dịch lui về phía sau một bước chặn cửa lại: “Không cần.”
Tiên đồng nghi ngờ: “Không cần? Vậy ngày mai có cần chúng ta dọn dẹp một phòng trống hay không ạ?”
Tinh Dịch nói: “Không cần, ngươi cứ lui đi.”
Tiên đồng dạ vâng. Nhưng tích tắc sau Tinh Dịch lại muốn đổi ý – hắn nhu nhu huyệt Thái dương gọi tiểu tiên đồng đang muốn rời đi, thấp giọn nói một câu: “Không, ngươi cứ dọn sẵn một phòng đi để tránh phiền phức. Ngươi cứ làm đi, sớm muộn rồi cũng có người ở.”
Tiên đồng cung kính nói: “Vâng.” Sau đó lui về.
Tinh Dịch thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn xung quanh một chút, xác nhận không cón ai lui tới nữa liền quay về phòng đóng cửa lại.
Tiên đồng đang đi xa kia nghe thấy thanh âm đóng cửa thì quay lại nhìn, Đế quân nhà bọn họ ấy vậy mà ĐÓNG CỬA PHÒNG – trước đó giờ hắn luôn để cửa mở cho thông gió, bên trong có một tấm bình phong che lại, tuy có che nhưng không có đóng cửa!
Tiểu tiên đồng lầu bầu: “Sao mà giống giấu người trong phòng thế nhở, haizz, Đế quân gần đây càng ngày càng kỳ quái.”
Tinh Dịch ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, lại sợ tiếng bước chân làm tiểu chim ú tỉnh – dựa theo tính cách thích làm ổ trên đầu hắn thì nếu con chim ú này mà tỉnh lại, phát hiện mình rốt cuộc đã biến lại thành người, sẽ làm một trận long trời lở đất cho xem.
Tinh Dịch chưa từng cảm thấy đau đầu như lúc này. Hắn dừng bước, cũng không biết phải đặt chân ở nơi nào ngay tại phòng mình, cũng chỉ có thể đi đến bên giường, ngồi xuống và nhìn.
Tiểu Phượng Hoàng trở mình mặt hướng về phía hắn, hô hấp đều đều, ngủ thật ngọt ngào.
Không gian yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua song cửa chiếu vào, giúp Tinh Dịch dễ dàng quan sát hình thái con người của tiểu chim ú.
Cũng không béo nhở, nhìn hoài cũng không thấy dáng người tròn vo, ngược lại rất dễ nhìn. Tinh Dịch không xác định được hay không phượng hoàng lớn lên dáng người lại đẹp như vậy, ít ra dung nhan của Tiểu Phượng Hoàng không có gì soi mói được, có thể do nuôi chim nên Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy vô cùng thuận mắt. Lông mi rất dài, khuôn mặt tinh xảo, tóc lại vừa dài vừa đen, một màu đen sẫm như có thể hút người khác vào vậy, càng tôn lên làn da trắng nõn như ngọc của y. Mặt mũi sắc sảo, lúc ngủ lại có chút ương bướng, đôi mắt to, đuôi mắt không giống tính cách bướng bỉnh giương lên mà lại hướng xuống lộ ra vẻ ngây ngô, thoạt nhìn rất phù hợp với tuổi tác của y, mang theo chút trẻ con của tuổi thiếu niên. Nếu đôi mắt này mở ra, chắc chắn sẽ trong suốt lóng lánh cho xem.
“Trừ béo và chưa lớn, ngươi thật sự là một con phượng hoàng tiêu chuẩn đấy.” Tinh Dịch cúi đầu nói khẽ.
Phượng Hoàng tộc nổi danh vì nhan sắc tuyệt mỹ, mỗi người đều là mỹ nhân, tính tình lại có chút kiêu ngạo vì dáng vẻ của mình. Nếu so sánh, thiếu một phần minh diễm của sơn tước, thiếu một phần thông tuệ và độ lượng của khổng tước, thì phượng hoàng có thể nói là chiếm hết ưu thế, trời sinh đã là bách điểu vương giả (vua của trăm loài chim).
Tiểu Phượng Hoàng ngủ say chư chết, con chim ú này trước giờ đã luôn như vậy.
Tinh Dịch ngồi nhìn một lát, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hắn nhìn người đang nằm trên giường, nhỏ giọng thương lượng: “Ngươi nhanh chóng biền về đi mà, được không?”
Tiểu Phượng Hoàng trong mộng không biết là đang thấy gì, giật giật người, lại cọ cọ người vào gối, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tinh Dịch tiếp tục nói: “Nếu ngươi không biến trở về, ta liền…” hắn suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không mạnh mẽ muốn y trở về hình dáng chim ú; nếu tu vi của chim nhỏ không thấp thì sao có thể nhanh chóng hóa hình như vậy, suy ra trước đây nó chỉ thiếu một cái Tinh vị mà thôi. Có Tinh vị rồi, Tinh vị của chúng tiên vận chuyển liên kết lẫn nhau, lực lượng dần tăng, cho nên mới khiến con tiểu chim ú này biến thành người được. Cho nên nếu hắn cứ bắt Tiểu Phượng Hoàng phải trở về hình dạng cũ chỉ sợ sẽ tổn hại đến nguyên thần của Tiểu Phượng Hoàng.
Vậy khi còn trong trứng đã phát sinh chuyện gì khiến Tinh vị của chính mình biến mất?
Tinh Dịch khẽ thở dài, nói tiếp: “Muốn đem ngươi nướng lên ghê, con chim hư.”
Trong lúc ngủ Tiểu Phượng Hoàng không biết chuyện gì xảy ra cả. Mãi một lúc sau, Tinh Dịch thấy mình cần phải thật sự nghỉ ngơi – hắn đẩy Tiểu Phượng Hoàng nhích vào trong, còn mình thì nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống bên cạnh.
Tiểu Phượng Hoàng trở mình nằm nghiêng, hướng ra bên ngoài. Tinh Dịch nhìn khuôn mặt của y ghé sát vào mình, lẳng lặng suy tư một hồi không tìm được đáp án, sau đó buông tha nhắm nghiền hai mắt.
Vừa mới nhắm mắt, hắn bỗng cảm thấy giường bên người bỗng nhiên trầm xuống, hô hấp ấm áp đột nhiên áp sát lại, cổ và thắt lưng của mình cũng đồng dạng – Tiểu Phượng Hoàng lăn vào trong lòng hắn ngủ, bất an giật giật thân mình, sau đó thân thủ ôm lấy hắn, đem mặt chôn ở lồng ngực hắn.
Áo ngủ của Tinh Dịch rộng thùng thình, cho nên cảm xúc mềm mại ấm nóng cơ hồ truyền tới rất rõ ràng, trong nháy mắt Tinh Dịch phải nín thở.
Nếu hắn hô hấp quá mạnh, con chim hư này sẽ tỉnh lại đó!
Tiểu Phượng Hoàng tìm được tư thế thoải mái rồi liền bất động, lần thứ hai ngủ say. Tinh Dịch cứng người hồi lâu, hai tay không biết phải để chỗ nào, thật lâu sau mới nhẹ nhàng buông xuống, ôm lấy vai Tiểu Phượng Hoàng.
Hắn cứ như vậy không nhúc nhích ngây người cả đêm, chỉ chợp mắt một lát. Nhiệt độ trên người thiếu niên rất ấm áp, hòa quyện cùng với mùi thơm của lá trúc tươi mát yên bình.
Tinh Dịch như lâm vào đại địch, cả người cứ không thoải mái. Thẳng đến khi tờ mờ sáng, hắn thấy người trong lòng mình bỗng dần dần nhỏ lại, biến trở về hình dạng cục nắm tròn vo bông xù.
Hắn thở ra một hơi dài.
Tinh Dịch tiện tay nhẹ nhàng ném viên cầu qua bên cạnh, sau đó nằm xuống, triệt để thả lỏng nhắm mắt, ngủ.
Sau đó không bao lâu, đã bị móng vuốt Tiểu Phượng Hoàng tát tỉnh.
Vậy mà con chim ú này cứ ghé vào lỗ tai hắn chiếp chiếp chiếp kêu nửa ngày, lại còn bắt hắn rời giường, còn muốn chia sẻ giấc mơ “biến hình”. Tinh Dịch đơ mặt nghe nó nói, sau đó dùng chăn đem chính mình bao lại: “Để ta ngủ, hôm nay miễn triều.”
Tiểu Phượng Hoàng dùng mỏ ngậm góc chăn, sống chết kéo chăn hắn: “Không được mà Vi Kiêm, tháng này ngươi đã miễn triều bảy lần rồi đó! Ta là chim ngươi nuôi, ta có nghĩa vụ phải giám sát ngươi làm việc cho tốt.”
Tinh Dịch không thèm để ý tới nó, gắt gao nắm chặt chăn không buông.
Tiểu Phượng Hoàng một bước cũng không nhường, lại bắt đầu chiếp chiếp: “Đứng lên đi mà, theo ta ra ngoài đi mà! Ngươi không muốn chơi với ta sao?”
Bịch một tiếng, móng vuốt Tiểu Phượng Hoàng không bám chặt vào góc chăn, cả người liền bị rớt xuống. Tinh Dịch thò tay ra khỏi chăn chuẩn xác bắt được cục nắm, sau đó mặt than ngồi dậy.
Tiểu Phượng Hoàng dùng đôi mắt đậu đen lấy lòng hắn: “Chiêm chiếp chiêm chiếp, buổi sáng tốt lành.”
Thanh âm Tinh Dịch có chút khàn khàn: “Tốt.”
Hắn nỗ lực thanh tỉnh một chút, sau đó phóng mắt vào cục nắm trong tay – không nói hai lời, trực tiếp động thủ chà xát, chà xong rồi bóp, bóp cho đến khi Tiểu Phượng Hoàng kêu gào khóc lên, tiếng chiếp chiếp ồn ào một mảnh, Tiểu Phượng Hoàng vậy mà còn gắng sức hú hét chiếp chiếp kêu vang.
Tiểu Phượng Hoàng tội nghiệp nói: “Ngươi không được bóp ta, ngươi phi lễ ta. Nếu không cưới ta, tại sao lại phi lễ ta? Ngươi như vậy thật là hư, ngươi là một đại móng heo!”
Tinh Dịch búng cái ót của nó một cái: “Đáng.”
Tiểu Phượng Hoàng dùng cánh nhỏ che cái ót của mình, kháng nghị: “Vì sao?”
Tinh Dịch đứng dậy xuống giường, bắt đầu thay triều phục: “Tự ngươi suy nghĩ.”
Tiểu Phượng Hoàng không muốn nghĩ, nó vui vẻ bay lên đầu vai Tinh Dịch, muốn cùng hắn lên triều. Tinh Dịch cật lực từ chối, thế nhưng tinh thần Tiểu Phượng Hoàng đang sũng mãn, lại muốn giả khóc lên án nói: “Khẳng định là ngươi chê ta muốn quăng ta, hứ, hôm qua ta thành hắc phượng hoàng ngươi nói ngươi không để ý mà nhưng lại để trong lòng, chứ không vì sao không cho ta đi với ngươi?”
Tinh Dịch còn chưa kịp trả lời thì tiểu chim ú lại nói tiếp: “Hơn nữa ta đã theo ngươi lên triều nhiều lần rồi, đột nhiên một ngày không xuất hiện sẽ bị người ta nghị luận ầm ĩ, sẽ nói ngươi ngược đãi ta, ta đây là vì thanh danh của ngươi suy nghĩ đấy, Vi Kiêm.”
Tiểu Phượng Hoàng nói vậy nhưng Tinh Dịch vẫn không muốn cho nó đi theo, Tiểu Phượng Hoàng chỉ có thể ngồi xổm trong tuyết, lạch bạch chạy theo hắn vài bước, sau đó đứng ở ngoài đại điện.
Khi Tinh Dịch bước vào, từ xa nhìn chim ú nhà mình ngồi xổm trong tuyết, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn ngồi nghe một Tinh quân báo cáo, nhịn một chút vẫn là không có nhịn được, giơ tay vẫy vẫy ra phía ngoài.
Tinh quân kia đang nói, kinh ngạc ngừng lại.
Tiểu Phượng Hoàng thấy được ý tứ của Tinh Dịch, hào hứng bay vào, dừng ở đầu ngón tay Tinh Dịch.
Tinh Dịch đặt Tiểu Phượng Hoàng ra phía sau, sau đó nhãn thần ý bảo Tinh quân kia tiếp tục.
Báo cáo vừa chán vừa dài, chúng tiên ở dưới cũng chịu không nổi đều muốn tan triều. Không bao lâu sau có người bắt đầu bí mật truyền âm: “Nghe tiên đồng trong Phù Lê cung nói, nửa đêm đêm qua Đế quân xưa nay không đóng cửa vậy mà lại đóng, còn cho những người khác lui xuống, ta nghĩ việc này thật kỳ lạ, các ngươi thấy sao?”
Những người khác bắt đầu kịch liệt bà tám: “Thiệt không, có vụ này thiệt không? Nghe như vậy sao thấy giống giấu người trong phòng dữ ta?”
Tham Lang nghe được, không hề nghĩ ngợi nói thẳng: “Không có khả năng, Đế quân không phải là người như vậy, hơn vạn năm, năm sắc nữ sắc hết thảy đều không đến gần, tuyệt không thể có chuyện hoang đường này được, không có khả năng.”
Các tám tiên trêu ghẹo nói: “Vì bởi vậy nên mới có thể là sự thật đó nha! Ngươi nghĩ xem, vạn năm tịch mịch, nay xuất hiện một tiểu mỹ nhân trong veo…”
Cả đám nhanh chóng não bổ ra một tiểu mỹ nhân nũng nịu trong veo như nước bước ra, mơ màng vô hạn, chính bọn họ mà cũng thấy tự say, càng ngày càng kích động.
Tham Lang nghiêm túc nói với Thất Sát bên cạnh: “Ngươi cũng biết mà, không có khả năng đúng không?”
Thất Sát dùng tay áo che miệng lại, ho khan một tiếng: “Ngươi nói đúng.”
Kim sí điểu từ trong tay áo Tham Lang chui ra, lộ cái đầu, bi ai gào rú: “Ta không đồng ý hôn sự này, nếu là thật thì lão đại ta phải làm sao bây giờ?”
Gián: con hàng này ở đâu ra vậy…
Tham Lang sờ đầu nó, khích lệ nói: “Không sao, lão đại nhà ngươi còn cơ hội!”
Red: tao bảo mà, hai đứa này có gian tình với nhau…
– —————————————————————-
Tinh Dịch không quản nghị luận bên dưới. Hơn nửa lực chú ý của hắn đều đặt trên người Tiểu Phượng Hoàng, để phòng bỗng nhiên nó biến thành người, còn là không mặc quần áo nữa chứ.
Cũng may là đã tan triều, mọi thứ đều tốt đẹp. Tinh Dịch vừa định mang tiểu chim ú trở về, hảo hảo phê bình giáo dục lại một phen thì thấy Tham Lang bỗng nhiên quay lại, nói là có chuyện quan trọng cần bẩm báo, lúc nãy ở trong triều chưa kịp nói.
Tinh Dịch nói: “Sao ngươi không viết tấu chương báo cáo cho ta, với lại không phải là ta cho ngươi tạm nghỉ rồi sao?”
Tham Lang nói: “Nghỉ cũng không có gì để làm, không bằng kiếm việc gì đó. Đế quân, việc này có hơi dài dòng, ta sợ viết ra sẽ không được rõ ràng, cho nên muốn gặp trực tiếp ngài nói luôn.
Tinh Dịch cúi đầu nhìn xuống dưới, Tiểu Phượng Hoàng vẫn vùi ở trong lòng bàn tay hắn, không nhúc nhích.
Tham Lang hắng giọng: “Là như vầy, việc Thỏ Ngọc bị thương gân động cốt vào ba năm trước, bản thân Thỏ Ngọc suýt nữa đã bị hôi phi yên diệt, cũng may cuối cùng vẫn thu hồi đủ hồn phách. Bất qua ngũ giác cùng giác quan thứ sáu bị mất triệt để, ký ức cũng không còn, thế nhưng người nuôi Thỏ Ngọc lại hứng thú muốn biết về quá khứ của nó nên hỏi ta có biện pháp nào có thể khôi phục trí nhớ của Thỏ Ngọc không?”
Tinh Dịch nhăn mi: “Người nuôi thỏ?”
Tham Lang gật đầu: “Đúng vậy, Đế quân. Sát Phá Lang* tam tinh mệnh, ta và Thất Sát ở đây với ngài, mà Phá Quân tinh ngoại trừ quản lý Tinh vị của mình còn đảm nhiệm thần chức ở Âm Ty, nên không đến Phù Lê cung đưa tin. Mấy phàm nhân lúc ấy có mệnh Sát Phá Lang của chúng ta, cuối cùng một người thành Long thần, một người thành Sát thần, chỉ có một mình hắn tu thành chính quả, trở về vị trí cũ Phá Quân tinh. Vị Phá Quân tinh này… e hèm… với Thỏ Ngọc tương đối thân mật.”
Còn có một ý hắn không muốn nói ra, chính là vị Phá Quân kia đối với việc Tinh Dịch điều khiển Tinh bàn làm Thỏ Ngọc suýt chết có định kiến rất lớn, cho nên hắn cũng không dám báo cáo tiếp cho Tinh Dịch nghe.
Tinh Dịch nói: “Ta hiểu, ít ngày nữa ta sẽ giải quyết chuyện này, ký ức của Thỏ Ngọc có thể tìm trong Tinh bàn, đến lúc đó ngươi và Thất Sát đến xem.”
Tham Lang nói: “Vâng. Ngoại trừ chuyện này còn có…”
Tinh Dịch đang nghe hắn nói, bỗng nhiên cảm thấy chim nhỏ đang gối đầu giật giật.
Tiểu Phượng Hoàng giương đôi mắt đậu đen lên nhìn hắn, nhãn thần có chút mê man, tựa hồ nghĩ bản thân không thoái mái…
Một khắc này, dự cảm bất thường bỗng xông vào lòng Tinh Dịch. Hắn vội vàng đem Tiểu Phượng Hoàng buông ra thả xuống dưới gầm bàn, sau đó trơ mắt nhìn cục nắm nhỏ của hắn “Thịch” một cái, biến thành một người trơn nhẵn.
Tiểu Phượng Hoàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đầu vẫn ngưỡng cao liền đụng trúng cạnh bàn một cái.
Cùng lúc đó, Tham Lang đang đứng ở phía dưới bậc thiên điện đang nói chuyện, dừng một lát chần chừ hỏi: “Đế quân… Vừa rồi là tiếng gì thế?”
Tinh Dịch trấn định đem Tiểu Phượng Hoàng che chắn, đè xuống hai tay đang hưng phấn của Tiểu Phượng Hoàng – con chim ú này rốt cuộc cũng biết được chuyện gì đang diễn ra.
Y có thể biến hóa!
Nếu không phải miệng bị Tinh Dịch bịt lại, lúc này y có thể hát to một bài rồi!
“Không có, không có tiếng gì hết, ngươi nghe lầm. Nói tiếp đi.” Tinh Dịch diện vô biểu tình.
Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực đẩy tay hắn ra, bởi vì không gian dưới gầm bàn chật hẹp, y phải ngồi chồm hỗm rất khó chịu, thầm nghĩ muốn đưa đầu ra một chút. Tinh Dịch hiểu nhầm là y muốn chạy ra, chỉ có thể đưa đến một ánh mắt uy hiếp. Tiểu Phượng Hoàng không phục, trầm mặc cùng hắn đối kháng, hình như muốn quánh nhau với Tinh Dịch luôn rồi…
Tham Lang bỗng dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Đế quân, ngài không thoải mái sao? Lúc nãy ta nghe được…”
Trong nháy mắt, một tiếng vang thật lớn nổ ra, bàn ngọc trước mặt Tinh Dịch bị lật ngược lên, lăn thẳng xuống dưới.
Tiếng động rầm rầm như núi chuyển, Tham Lang càng hoảng sợ, Kim sí điểu trong tay áo hắn cũng hoảng sợ chui ra nhưng lại bị Tham Lang bắt được.
Gián: con hàng này lại ở đâu chui ra thế…
Chỗ ngồi của Đế quân lúc này không còn gì che chắn, Tinh Dịch nhanh như chớp cởi ngoại bào quây quanh Tiểu Phượng Hoàng lại, sau đó ôm cả người ép sát vào đầu gối, chặt chẽ bảo bọc y.
Nhưng mà ngoại bào hắn rất mỏng, lộ ra hình dáng một thiếu niên xinh đẹp, xương bướm hiện lên xuyên thấu cả lớp áo bào, đôi chân dài trắng nõn bị lộ ra ngoài không gì ngăn trở. Tóc dài như mực suông dài thả tán loạn, bóng lưng nhìn qua thật nhỏ bé. Kẻ ngu nhìn qua cảnh tượng hiện tại cũng biết được dưới ngoại bào này là một người không mặc quần áo!
Nhưng mà… Đẹp đến nổi không gì sánh được!
Kim sí điểu “Oa” một tiếng khóc rống lên: “Lão đại! Lão đại ơi ngươi đang ở đâu! Lão đại ngươi không còn cơ hội nữa oa hu hu! Ta không đồng ý hôn sự này!!!”
Dứt lời, Kim sí điểu khóc bay ra ngoài.
Tham Lang vội bắt nó trở lại, rồi quay sang boăn khoăn nhìn Tinh Dịch và thiếu niên một chút, sắc mặt ngưng trọng nói một tiếng: “Quấy rầy.”
Sau đó vội vã lui ra.
Tinh Dịch đem khuôn mặt vùi vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
Hắn mở mắt, phát hiện đầu sỏ gây ra trận này còn chớp mắt nhìn hắn, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hắn.
Còn đặc biệt vô tội gọi một tiếng: “Phu quân.”
Hết chương 21.2
*Sát Phá Lang làmệnh cách trong tử vi, chỉ vận mệnh của ba ngôi sao Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang.
Thất Sát bản tính kiên cường, cảm xúc biến hóa, thường làm việc một mình, ẩn chứa phản nghịch, khiến người khác cảm thấy khó ở cùng một chỗ. Vậy nên, người có sao này trong lá số tử vi thì tuổi trẻ bôn ba, sư nghiệp bất định, thường phải trải qua trắc trở mới có thể thành công.
Phá Quân là sao tiêu phá, tiêu phí, gây tổn hại, ở cung nào là hao tổn cung ấy. Là một trong những sao khai sáng, Phá Quân có cá tính bốc đồng, phản ứng linh hoạt, nhưng sự nghiệp có nhiều biến hóa lớn nên thường tới bước khó khăn cận kề suy bại, phải kiên nhẫn, bền bỉ thì mới thành công.
Tham Lang trong tử vi đẩu số là sao đào hoa bậc nhất, bản chất linh động, ý nghĩ tinh thông, phản ứng nhanh nhẹn, hài hước, giao thiệp rộng rãi, hứng thú với những sự việc mới mẻ. Nhưng vì thiếu kiên nhẫn nên không thích hợp với những công việc ổn định, thích tự gây dựng sự nghiệp hoặc công việc có tính chất thay đổi lớn.
Các bạn có xem truyện Sát Phá Lang của Pi đại hơmmm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!