Phụng Chỉ Béo Phì - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Phụng Chỉ Béo Phì


Chương 34



Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Trước kia không có hắn ở bên, từ lúc tới thế giới này Tiểu Phượng Hoàng mới bớt được chút thời gian kể chuyện xưa cho Kim sí điểu nghe. Hai người lúc ấy cứ rầm rì thủ thỉ, ôm ôm ấp ấp, lại còn có thanh âm của gió biển thổi vào, khắp nơi trên thiên hạ đảm bảo sẽ không có nơi nào ấm áp như trên chiếc ổ ấy.

Con chim nhỏ ú quơ quơ cái cánh ngắn ngủn, đắc chí nói: “Hắn kể cho ta nghe cố sự của Quốc vương ấy, sau đó chúng ta lại hàn huyên một hồi mới ôm nhau đi ngủ.”

Kim sí điểu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tiểu Phượng Hoàng nói: “Sau đó là đến kiếp tiếp theo.”, đôi mắt đậu đen trong vắt toát lên ánh nhìn buồn bã, phảng phất như nhớ ra một ký ức u buồn nào đó, nhưng sau đó liền kích động đập cánh tiếp tục kể: “Kiếp thứ hai, hắn trở thành một Kiếm tu trên tiên sơn, còn giữ ký ức, còn nhớ kỹ ta. Vì vậy hắn liều mạng tu luyện để đến tìm ta. Thế nhưng thiên gia thấy hắn ưu tú, lôi hỏa thiên kiếp bá đạo đánh xuống khiến hắn phi thăng. Hắn trở về vị trí thần tiên, đột nhiên không nhớ ta là ai nữa, ta nghĩ nguyên nhân chắc là do Tinh Bàn.”

Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trong tuyết, dùng móng vuốt nhỏ cào tuyết, rũ đầu lẩm bẩm: “Ta không trách hắn, lúc ta tìm được hắn cũng không biết hắn đã trở thành một Đế quân lợi hại thế này.”

Kim sí điểu vươn cánh vỗ đầu nó an ủi.

Tiểu Phượng Hoàng là một đứa nhỏ thẳng thắn, dám yêu dám hận, nếu cảm thấy không vui thì Tinh Dịch sẽ dỗ y, dẫn y đi du lịch, hoặc cho y một cái hôn môi, y sẽ rất nhanh quên đi muộn phiền.

Đối với y mà nói, cố sự lúc trước vĩnh viễn đều là quá khứ, thế nhưng đến tận bây giờ y chỉ nhớ rõ mỗi cố sự ấy mà thôi.

– ——————————–

Khi Tiểu Phượng Hoàng tỉnh lại thì phát hiện mình đang vùi ở trong lòng Tinh Dịch. Hai người mặt đối nhau, Tinh Dịch ngủ rất trầm, hô hấp đều đặn vững vàng vẫn chưa tỉnh, mà Tiểu Phượng Hoàng cả người ấm áp, nhưng môi y tại sao lại dán ở khóe môi hắn vậy.

Tiểu Phượng Hoàng càng nghĩ càng sợ, muốn tách ra, miễn cho Tinh Dịch bắt quả tang lại bóp tới bóp lui, nhưng y suy nghĩ một chút phát hiện mình cũng có chút tiền đồ, lúc ngủ cũng không chảy nước miếng. Vì vậy y lại càng thả lỏng.

Huống chi, y là Đế hậu tương lai mà.

Tiểu Phượng Hoàng nghĩ thông liền không nhúc nhích nữa, lén lén mở to hai mắt nhìn xung quanh rồi thật nhanh hôn một cái “Bẹp” trên môi hắn.

Lông mi Tinh Dịch run run, hắn mở một mắt ra.

Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang chăm chú hôn hắn, còn cảm thấy kỹ thuật hôn của mình ngày càng thuần thục, sẽ không kinh động đến Tinh Dịch đâu. Vì vậy y vịn vai Tinh Dịch, lại hôn thêm một cái. Không những hôn môi mà y còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm hầu kết Tinh Dịch, tiếp tục lặng lẽ đi xuống, dùng răng cắn một cái bên cổ hắn khiến chỗ đó hiện lên một dấu răng đều tắp.

Y rất thích làm điều này, vì nhìn thật giống như ấn ký, nhiều lúc đùa giỡn y cũng hay làm vậy vì y muốn khi Tinh Dịch ra ngoài vẫn luôn nhớ về y, nhớ kỹ dấu răng đánh dấu này. Lúc trước bọn họ có nuôi một con mèo, Tinh Dịch thấy trên người mình có cái dấu nhàn nhạt còn tưởng bị mèo cào, sau này hắn mới bắt được tên đầu têu gây ra dấu trên người hắn là Tiểu Phượng Hoàng đây.

Tiểu Phượng Hoàng nhớ lại chuyện cũ thì có chút vui vẻ. Y đưa ngón tay chọt chọt gò má Tinh Dịch: “Vậy mà cũng không tỉnh. Ngốc.”

Sau đó y niệm khẩu quyết lén lút biến thành một con chim ú tuyết trắng, kim thiền thoát xác, vỗ cánh nhỏ cứ thế bay thẳng ra ngoài.

Trong tẩm điện, Tinh Dịch vẫn nằm nguyên tư thế kia, sau khi nghe được tiếng móng vuốt của Tiểu Phượng Hoàng ở bên ngoài thì hắn từ từ nhắm mắt xoay người, khóe môi mỉm cười.

“Ngốc.”

Tiểu Phượng Hoàng biến thành chim chạy ra ngoài xong thì mới nhớ đến “bạn thân” Cục than nhỏ bị mình bỏ rơi.

Nó nhớ là trước khi mình đi ngủ đã ôm chặt Cục than nhỏ tiểu đệ đệ, nhưng vì sao khi tỉnh lại mình lại nằm trong lòng Tinh Dịch?

Tiểu Phượng Hoàng nghĩ nghĩ, chắc là Cục than nhỏ thấy Tinh Dịch đi vào phòng nên đã lặng lẽ đi rồi. Cục than nhỏ kia chắc cũng còn nhỏ như nó, không chừng cũng chưa trải qua chuyện yêu đương nên thấy xấu hổ.

Mà cũng trách nó không nói cho Cục than nhỏ biết rằng phu quân của hắn không đáng sợ gì đâu. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ lần tới gặp Cục than nhỏ phải xin lỗi đệ ấy mới được.

Sau khi dậy thì Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy đói bụng nên chạy ào đến đĩa đồ ăn vặt của mình. Thức ăn trong Phù Lê cung vô cùng đầy đủ, với lại chúng cũng không dễ bị biến chất nên Đại tiên nga mỗi ngày đều chuẩn bị cho nó, còn tri kỷ đặt ngay chỗ nó hay tập thể dục giảm béo.

Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ chạy đến, tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không thấy!

Chỗ đó chỉ còn lại một cái đĩa trống không!

Nó nghĩ mãi không ra, trái phải nhìn một chút sau đó ngậm đĩa chạy đi tìm Đại tiên nga lấy đồ ăn vặt. Các Tiên nga đang ở trong phòng thêu thùa, nhìn ra ngoài liền thấy Tiểu Phượng Hoàng đang treo mình trên cửa sổ, đôi mắt đậu đen lấp lánh đang nhìn vào.

Do trong miệng ngậm đĩa nhỏ nên Tiểu Phượng Hoàng không mở miệng nói chuyện, nó ngậm đĩa gõ gõ nhẹ vào song cửa, móng vuốt quơ quơ.

Đại tiên nga nhanh chóng mở cửa sổ, ôm Tiểu Phượng Hoàng lên, nhẹ nhàng lấy chiếc đĩa bạc từ miệng Tiểu Phượng Hoàng xuống.

Nàng xoa xoa cái ót nó: “Làm sao vậy tiểu tròn tròn?

Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm ngẩng đầu tội nghiệp nhìn nàng: “Ngày hôm nay ngươi không cho ta đồ ăn vặt.”

Đại tiên nga kinh ngạc nói: “Ta có cho mà tiểu tròn tròn! Sáng sớm hôm nay ta cho ngươi mười lăm hạt lận đó, tại sao lại không có?”

Các tiểu tiên nga xung quanh cũng nói: “Chúng ta nhìn thấy tỷ tỷ đã đi hái, chúng ta còn giúp rửa qua đĩa cho ngươi nữa, Phượng Hoàng tròn tròn có phải ngươi chưa ăn no nên nghĩ ra lý do này để lấy thêm không?”

Đại tiên nga cười: “Phượng Hoàng tròn tròn, Đế quân nói ngươi chỉ được ăn mỗi ngày nhiều nhất mười lăm hạt mà thôi, nếu không buổi tối sẽ căng bụng ngủ không ngon, ngoan, không được đến chỗ Đế quân méc nha!”

Tiểu Phượng Hoàng rất ủy khuất: “Ta không có ăn mà, hôm nay ta chưa ăn được một hạt nào cả, rõ ràng là các ngươi không cho ta đồ ăn, ngoài miệng các ngươi cứ nói không ngại ta béo nhưng sau lưng vẫn muốn ta giảm béo.”

Đại tiên nga cười cười, sờ đầu nó: “Thật không ăn?”

Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, hai cánh nhỏ rũ trên bàn, móng vuốt nhỏ đạp đạp mấy cái: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta muốn ăn, ta đói bụng.”

Thanh âm mềm mềm, nũng nịu vang bên tai, thành công dụ dỗ được đám người.

Cục nắm này rất am hiểu “làm nũng chi đạo”, rất nhanh dụ được các tiên nga ra rừng trúc hái cho nó mười lăm hạt.

Đĩa bạc vừa được đem tới, Tiểu Phượng Hoàng liền nhào vào ăn đến mức không ngẩng đầu lên, thân thể tròn vo từ từ chui vào đĩa. Từ phía sau nhìn tới, Tiểu Phượng Hoàng nhếch lên lông đuôi lộ ra một điểm, còn bờ mông thì vô cùng mượt mà, cong vểnh, thoạt nhìn… cảm xúc thật tốt.

Đại tiên nga nhìn bóng lưng nó đang vùi đầu ăn, có chút rục rịch: “Phượng Hoàng tròn tròn, có thể cho ta… chọt cái mông của ngươi một cái được không?”

Tiểu Phượng Hoàng cảnh giác quay đầu lại, trong miệng còn vươn nửa hạt thức ăn lạch cạch rơi xuống đất: “Hả?”

Đại tiên nga nghiêm mặt nói: “Không có gì, đừng để ý.”

Tiểu Phượng Hoàng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn hạt, thế nhưng lần này nó tương đối cảnh giác, không dám chổng mông chui vào đĩa nữa mà ngồi chồm hổm ăn.

Các tiên nga vừa vây xem Tiểu Phượng Hoàng ăn, vừa giáo dục nó: “Tròn tròn, không phải mấy hôm nay ngươi rất nghiêm túc gọi Đế quân dậy sớm sao? Thế nhưng vì sao số lần Đế quân vào triều ngày càng ít?”

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ hồi lâu có chút cụt hứng: “Ta quên mất, sáng sớm hôm nay cũng quên luôn, ta chạy ra ngoài chơi với bạn xong rồi trở về quên mất tiêu.”

Nó nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Lúc ta về thì thấy hắn đã dậy rồi, hắn còn bảo ta là hắn phải đi phòng luyện binh khí, hắn cùng Tham Lang với Thất Sát hộ pháp Tinh Bàn, rất nguy hiểm; lúc đó ta thấy cũng còn sớm, nghĩ là chắc hắn sẽ lên triều, thế nhưng không biết vì sao lúc ta dậy thì thấy Vi Kiêm hắn đã ngủ lại rồi.”

Tiểu Phượng Hoàng lo lắng: “Hay là hắn thấy ta ngủ nên mới trở về ngủ với ta sao? Nói vậy, ta có phải là yêu cơ hại nước không?”

Đại tiên nga nhạy bén phát hiện dị thường trong lời nói của nó: “Ngươi nói Đế quân mời Thất Sát và Tham Lang đến hộ pháp cho ngài? Không thể nào, sáng sớm nay Tham Lang tinh quân còn nói dối là cùng Kim sí điểu pha trà câu kỷ tươi dưỡng sinh cho Phượng hoàng Minh tôn, mà ngươi nói đi mùa đông thì làm gì có câu kỷ tươi? Tròn tròn, ngươi có nghe lầm không?”

(Cẩu kỷ: vị thuốc đông y có tác dụng bổ huyết, bổ can thận, nhuận phế, chi tiết lên GG nha)

Tiểu Phượng Hoàng ngỡ ngàng: “Không nghe sai mà.”

Đại tiên nga che miệng cười: “Đế quân nhất định đang lén lút làm việc gì đó sau lưng ngươi rồi.”

Tiểu Phượng Hoàng nửa tin nửa ngờ: “A?”

Đại tiên nga nhân cơ hội cốc nó: “Không được buông lỏng nhé Tròn tròn! Tuy nói vườn nào mà chẳng có hoa dại, nhưng Đế quân so với hoa dại cũng là một đóa hoa tốt nhất, ngươi nghìn vạn lần phải quý trọng.”

Tiểu Phượng Hoàng không hiểu tiền căn hậu quả nên không hiểu lắm lời của Đại tiên nga. Cục nắm tròn vo xoay một vòng tại chỗ, nhìn chung quanh, nhỏ giọng hỏi nàng: “Ta hiểu ý ngươi rồi, có phải ngươi nói Vi Kiêm sau lưng ta có hoa dại đúng không? Tỷ tỷ, ngươi tốt nhất, nói cho ta nghe hoa dại ở nơi đâu? Ta phải đi đánh nó một trận.”

Đại tiên nga: “…”

– —————————————–

Tinh Dịch nằm vùng chỗ Tiểu Phượng Hoàng, nửa đêm lại phải biến thành Cục than nhỏ chơi với nó nên tinh thần có chút mỏi mệt. Hắn ngủ một giấc tới tận chiều, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên bụng hắn, đôi mắt đậu đen không chớp nhìn chăm chăm.

Tinh Dịch tiện tay ôm nó tới nhéo nhéo: “Đang làm gì đó tiểu yêu tinh?”

Tiểu Phượng Hoàng nói: “Vi Kiêm, ta thương lượng với ngươi cái này. Ngươi xem, đã liên tục mười ngày ngươi không vào triều rồi, có phải người không nghe hiểu được ý của ta nói?”

Tinh Dịch nhìn nó, biết chắc mình không thể qua cửa này được, vì vậy thở dài: “Được, ta đáp ứng ngươi, ngày mai ta sẽ vào triều.”

Tiểu Phượng Hoàng vươn móng vuốt tuyết trắng như ngọc sang: “Ngoéo tay.”

Tinh Dịch cũng đưa ngón tay ra ngoéo với nó.

Hôm nay dễ dàng câu thông nên Tiểu Phượng Hoàng quên mất luôn “hoa dại” của Tinh Dịch. chỉ méc Tinh Dịch về việc nó bị ăn cắp đồ ăn. Vả lại để chuẩn bị ngày mai Tinh Dịch lâm triều, hắn đi ngủ vô cùng sớm, khổ cái Tiểu Phượng Hoàng không có bạn chơi, nó liền nghĩ tới bạn thân Cục than nhỏ.

Tiểu Phượng Hoàng viết một tờ giấy để lại cho Tinh Dịch, nó ngậm bút viết: “Vi Kiêm, ta ra ngoài chơi, ta tin ngày mai ngươi sẽ làm được nên ta không gọi ngươi dậy.”

Ký tên: Chim nhỏ của Vi Kiêm:))))

Tiểu Phượng Hoàng theo cái lỗ nhỏ trên cửa sổ chui ra ngoài, bay thẳng vào rừng, đứng trên một ngọn cây cao cao.

Các tiểu động vật tóm năm tụm ba tới, đợi nó kiểm tra. Kỳ thực hôm nay không huấn luyện “gọi Tinh Dịch rời giường” nữa, nó chủ yếu là tới tìm Cục than nhỏ để chơi đùa.

Nó nói: “Giải tán hết đi, làm một chỉ huy đủ tư cách, ta cũng phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi của mọi người, hôm nay đại gia ta cho các ngươi nghỉ, chiêm chiếp chiêm chiếp thu.”

Các tiểu động vật nhiệt tình đáp lại: “Chiêm chiếp chiêm chiếp thu!”

Động tĩnh của cả đám đặc biệt lớn, đêm khuya trong rừng cho dù là người chết cũng có thể nghe được, thế nhưng đợi nửa ngày mà Tiểu Phượng Hoàng vẫn không thấy bạn thân của nó đâu.

Nó tự thầm nói với mình: Cục than nhỏ còn nhỏ, chắc là còn đang ngủ, mình nên chờ một chút nữa. Hơn nữa trước đó ta cũng không có hẹn hắn, có thể là ban ngày hắn sẽ tới tìm mình thì sao?

Ngồi xổm một hồi lâu, móng vuốt cũng bị đông cứng, vì vậy Tiểu Phượng Hoàng xin cây Hồng tinh một đống vỏ và cành cây khô, nhóm một ngọn lửa ngay tại chỗ. Ánh lửa phản chiếu khiến cục nắm như tỏa sáng, đem tiểu chim ú trắng bóc biến thành một màu vàng cam.

Nó cúi đầu nhìn một chút liền cảm thấy vui vẻ. Bao nhiêu lạnh lẽo và cô độc cũng vô ảnh vô tung, Tiểu Phượng Hoàng bắt đầu hát, tự biên một bào để hát cho bạn thân nghe.

Tinh Dịch bị một trận chiếp chiếp thanh thúy làm tỉnh lại. Thanh âm kia phảng phất rất xa nhưng lại như thoảng bên tai hắn, theo bản năng nghĩ rằng tiểu chim ú đang quậy, vì vậy trở mình thấp giọng nói: “Đừng làm ồn.”

Vừa nghiêng người liền phát hiện bên người có không thiếu niên kia, trong tay cũng không có tiểu chim ú, vì thế hắn tự nhiên tỉnh táo.

Hắn thấy vẫn còn chưa tới giờ Sửu, mà trên trán hắn lại dán một tờ giấy ghi xin phép không đánh thức Tinh Dịch dậy.

Con chim hư này nói ra ngoài chờ bạn thân là hắn đến chơi.

Ngốc quá, sao không nói trước cho hắn một tiếng, ít nhất cũng phải giao kèo trước chứ. Lỡ hắn ngủ say thì Tiểu Phượng Hoàng phải chờ đến khi nào?

Tinh Dịch xoa xoa huyệt Thái dương, nỗ lực xua tan cơn buồn ngủ. Nghe tiếng chim hót quen thuộc vang vọng từ rừng cây, hắn thở dài, ngón tay khẽ động, thấp giọng niệm khẩu quyết, lần thứ hai biến thành một con tiểu chim ú đen sì.

Sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chui qua cái lỗ trên cửa sổ, đi vào trong rừng.

Bên trong, đống cành khô cũng đã đốt hết, Tiểu Phượng Hoàng đang cò kè mặc cả với lão Hồng tinh, muốn dùng một chiếc lông đuôi đổi lấy một quả hồng chua, bỗng nhiên ngưng bặt.

“Lông đuôi ta lấy, tiền ta bỏ ra, phải cho ta quả hồng vừa lớn vừa ngọt.” Cục nắm đen thui bình tĩnh mở to đôi mắt đậu đen, uy hiếp nhìn sang.

Bởi vì trời còn tối, Tinh Dịch lại là một cục đen thui nên đôi mắt đậu đen kia đố ai nhỉn ra được. Tiểu Phượng Hoàng nỗ lực tìm kiếm một hồi mới tìm được ánh mắt của hắn, sau đó mới dám gọi tên: “Cục than nhỏ.”

Tiểu Phượng Hoàng có chút ngượng ngùng. Nó vẫn luôn là một con phượng hoàng nghèo, nghèo thành thói quen. Nó làm công lấy tiền, cũng quen nhịn ăn nhịn xài, chuẩn bị sẵn sàng để ngày nào đó biến hóa đi tìm phu quân. Nhưng nó không thể để người khác biết, đặc biệt là đệ đệ đen thui của nó thấy cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này, nó chỉ có thể làm bộ không có việc gì, chiếp chiếp vài tiếng, nói: “Ta muốn ăn chua, Cục than nhỏ à ta chưa ăn quả chua bao giờ nên ta muốn ăn thử.”

Cục than nhỏ chậm rãi quay đầu lại quan sát nó, đôi mắt đậu đen tựa tiếu phi tiếu: “Thế nhưng ta muốn ăn quả ngọt, ta chưa ăn quả ngọt bao giờ.”

Tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên cảm thấy đau xót: “Aizz, không có biện pháp với ngươi mà, muốn ngọt thì ngọt vậy. Tội nghiệp, đến cả hồng ngọt cũng chưa được ăn.”

Nó suy nghĩ hồi lâu, nhịn đau tăng giá ra vẻ nhượng bộ, Tiểu Phượng Hoàng nói với lão Hồng tinh: “Ta ra giá ba lông đuôi cho ngươi, ngươi có thể cắm trên tán cây đẹp lắm đó. Phải biết rằng Đế quân cũng chỉ có mỗi một lông đuôi của ta thôi đó.”

Tinh Dịch: “…”

Tinh Dịch hết sức kiên trì: “Ta trả tiền, ngươi muốn trả lông đuôi thì chỉ có thể cho một mình ta mà thôi.”

Tiểu Phượng Hoàng có chút nghi hoặc nhìn hắn: “… Cục than nhỏ?”

Tinh Dịch một bên mặc cả, một bên xuất thuật tuyền âm bí mật nói chuyện với lão Hồng: “Cho hai ta một quả hồng ngọt rồi qua Phù Lê cung lĩnh thưởng. Ngươi chỉ cần câm miệng là được.”

Cây Hồng tinh sợ đến lạnh run, đưa ra một quả hồng vừa giòn vừa ngọt: “Ngài ngài ngài…”

Tinh Dịch mỉm cười giấu tên không nói.

Cục than nhỏ trên đất uy nghi vươn cánh, đưa cho Tiểu Phượng Hoàng: “Ăn đi, của chúng ta đó.”

Tiểu Phượng Hoàng kích động, nó vừa ăn vừa củng củng cục nắm tròn vo bông xù đen thu kia: “Này.”

Tiểu Phượng Hoàng rụt rè nhìn hắn: “Ngươi nên gọi ta một tiếng đại ca.”

Tinh Dịch căn bản không để ý tới nó, hắn cũng củng lại Tiểu Phượng Hoàng, dùng mao nhung nhung cọ cọ cái bụng nó: “Ngươi còn chưa trả lời, ta muốn ba cái lông đuôi của ngươi, hơn nữa ngươi phải đảm bảo chỉ cho một người là ta thôi.”

Hết chương 34

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN