Phụng Chỉ Làm Nũng - Chương 17: Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Phụng Chỉ Làm Nũng


Chương 17: Chương 17


Mùa xuân sắp đến rồi, băng tuyết dần dần có dấu hiệu tan rã, một nửa không bị gì lại tan chảy mà rơi lách tách trên mái hiên ẩm ướt.
Ngọc Mân không thích mùa xuân lắm, bởi vì Ngọc Mân trở nên bận rộn hơn so với trước đây làm Minh Thận cũng trở nên bận rộn theo.

Lúc nàng đến Kiến Ẩn điện tìm Minh Thận chơi nhưng kết quả lại vồ hụt, được người khác báo cho: “Minh đại nhân lên triều làm quan rồi, về sau chỉ có buổi tối lúc không ứng mão* mới có thể về lại trong cung, Tiểu công chúa, chúng ta sẽ báo cho Minh đại nhân biết.”
(*Quan viên thời thường đến đây điểm danh.)
Ngọc Mân chép miệng: “Các ngươi đều lừa người, chắc chắn buổi tối Kiến Ẩn ca ca quay về sẽ không đến chỗ ta mà phải ở cùng Mân ca ca, phu thê hai người vừa vui vẻ vừa đôn luân, rốt cuộc thì chắc chắn cũng không có chuyện của ta.”
(*Vẹn hết luân thường.)
Sau khi Minh Thận nghe được lời này suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Sau yết bảng, tiến sĩ tân khoa liên tục tới đưa tin.

Minh Thận căn cứ theo nguyên tắc khiêm tốn, đến Quốc tử giám bái sư y không đi nên cũng bởi vì vậy y không có cơ hội tận mắt nhìn thấy tình cảnh người trong triều lôi kéo người mới hoặc là chọn lựa môn sinh.
Tuy rằng y vẫn là người mới không hề có kinh nghiệm, nhưng với hai năm do Hoắc Băng tự mình dạy dỗ y cũng biết một phương pháp để tiến vào triều chính là có một lão sư tốt, có thể làm người ta ít đi đường vòng.

Phe phái triều đình rắc rối phức tạp, lúc Minh Thận đang lo lắng bản thân không có mắt nhìn, lỡ như đạp sai hố lửa sẽ gây phiền phức cho Ngọc Mân thì lại nhận được mệnh lệnh của Ngọc Mân: Cấm đi vào Quốc tử giám, không được tự ý hành động.
Lần này Minh Thận không chỉ không có cơ hội bái sư mà ngay cả đồng môn của mình y cũng không biết một ai.
Y có hơi không nghĩ ra, sau khi viết thư nói rõ tình huống cho Hoắc Băng, lúc đang tha thiết mong chờ hồi âm để trông cậy vào ca ca ruột thịt có thể chỉ cho y một con đường sáng thì lại bị một người không ngờ đến tìm tới cửa.
Bốc Du.
Đi cùng Bốc Du còn có thư do Nội các Thủ phụ tự tay viết, ý chính là hy vọng Minh Thận có thể làm môn sinh của ông vân vân.
Minh Thận trợn mắt há hốc mồm nghe Bốc Du cung kính đọc thư, xác nhận nhiều lần nói: “Thật sự không phải đưa lộn sao? Ta chưa từng gặp vị đại nhân này, cũng không hề quen biết gì.”
Nội các Thủ phụ hiện nay tên là Ô Vân Nhã Chính, mới có buốn mươi bảy tuổi, là một vị đại thần trẻ tuổi nhất trong nội các hiện nay, cũng là tộc nhân Thanh Dương, có quan hệ thân thích với nhà mẹ của Ngọc Mân.

Năm đó lúc lão hoàng đế tại vị, chủ nhân trên danh nghĩa của triều đình đã đổi thành Trương Niệm Cảnh, Thanh Dương thị không có cách nào lay chuyển được thế lực đó nên cuối cùng vì bảo vệ một cái mạng nhỏ của Ngọc Mân mà không thể không đưa cả nhà rời kinh.
Nhưng mà kỳ lạ nhất chính là, tất cả những người lúc trước có quan hệ thân thích với Than Dương thị đều bị Trương đảng một lưới bắt hết, nhưng mà Ô Vân Nhã Chính vẫn luôn không làm lỡ hai bên, chưa từng nhờ vả Trương Niệm Cảnh mà cũng chưa từng phản bội Thanh Dương thị, lại là người có tiếng thành thật.
Triều chính đánh giá người này là luôn luôn nghiêm túc —— nghiêm túc đến mức có hơi cổ hủ, vì vậy Trương Niệm Cảnh cũng yên tâm nhường chiếc ghế đứng thứ hai cho ông.

Ô Vân Nhã Chính cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trước khi Ngọc Mân lên đài Trương Niệm Cảnh hô mưa gọi gió, ông thu mình một góc; sau khi Ngọc Mân lên đài, hai bên đánh đến mức không còn biết trời trăng mây gió, ông liền phụ trách giảng hòa.

Nói tóm lại, người này không có danh tiếng gì, ở trong triều giống như một người vô hình.
Minh Thận không biết chuyện triều chính, vừa nghe là đại nhân chỉ đứng sau Thủ phụ thì lập tức nổi lòng tôn kính.
Bốc Du ôn hòa nói: “Minh đại nhân, cái này không có đưa lộn, thật ra ngài đã từng có quen biết với Ô Vân đại nhân, lúc trước ngài viết thư đến Hàn Lâm viện thỉnh cầu mấy vị đại nhân bàn về chuyện học, Ô Vân đại nhân cũng nằm trong số đó, dù không đề tên nhưng lúc đó đại nhân đã chú ý tới sự tinh diệu trong góc độ đặt câu hỏi cùng với suy nghĩ tỉ mỉ của ngài, vậy nên sau lần yết bảng thi Đình thấy ngài nằm trong số đó thì lập tức gọi thần đến.”
Minh Thận như mở cờ trong bụng: “Thật sao? Nhưng mà tại sao lại phái ngài đến?”
Bốc Du ôn hòa mỉm cười: “Bởi vì thần chính là môn sinh của Ô Vân đại nhân.

Ô Vân đại nhân tuổi trẻ tài cao, cũng chỉ nhận môn sinh là thần mà thôi nên thần thay lão sư đến đây cũng là chuyện đương nhiên.”
Bông hoa nhỏ trong lòng Minh Thận ngay lập tức trở nên héo đi một chút, y ủ rũ: “À, thì ra vẫn là do ta được chạy quan hệ, nhất định là Mân ca ca sắp xếp.

Làm phiền ngươi rồi, thật sự quá xấu hổ.”
Bốc Du nở nụ cười, lần này là nụ cười chân thật: “Cho dù làm chuyện gì thì làm vì ngài hay làm vì bệ hạ cũng giống nhau, đều là bề tôi, sao lại phiền hay không phiền được, trong lòng chỉ có thiên hạ dân sinh mà thôi, trợ giúp ngài chính là trợ giúp bệ hạ nên ngài đừng dằn vặt vì thần.”
Minh Thận gãi đầu một cái, suy nghĩ lời mà lần trước Hoắc Băng nói với y một chút, vì vậy cũng không nói gì nữa.
Y theo Bốc Du ra khỏi cung, đến phủ đệ của Ô Vân Nhã Chính thăm hỏi vị đại nhân Thủ phụ kia.
Ô Vân Nhã Chính không hổ là tay lươn lẹo cừ khôi, tài năng xoay trái xoay phải được dày công tôi luyện dỗ Minh Thận đến mức xoay vòng.

Ăn xong một bữa cơm y chỉ nhớ rõ Ô Vân Nhã Chính nắm tay áo của y tình chân ý thiết mà đàm luận rất nhiều chuyện, lúc nhiệt huyết xông lên thì nói câu tương tự như “Đền đáp quốc gia chỉ trong hôm nay”, trong bữa tiệc còn uống một hai ngụm rượu.
Cuối cùng y chóng mặt ra về.
Bốc Du đỡ y ra cửa, Minh Thận đi một lát đã cảm thấy choáng váng đầu óc vậy nên dừng lại xua tay với hắn: “Ta, chờ một chút, chờ ta một chút, ta không thể uống rượu, Bốc đại nhân cứ đi trước đi.”
Bốc Du nhìn phố xá đèn đuốc lộng lẫy phía xa, dở khóc dở cười: “Ngài muốn vi thần bỏ ngài ở nơi này sao? Đi thêm mấy bước nữa thôi, thần đưa ngài hồi cung.”
Minh Thận rất cố chấp không muốn động đậy, một khi y say thì nói chuyện cũng chậm, ung dung thong thả, làm người nghe như tưởng rằng một giây sau y liền muốn ngủ thiếp đi: “Sau khi ta uống say thì rất phiền lòng, ngươi gọi người đưa tin cho ca ca của ta nói là ra uống say đi, để huynh ấy nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi từ từ về thì tỉnh rượu ngay.

Đợi ta làm ra sự nghiệp thì huynh ấy cũng không cần ngồi xe lăn nữa, ta, tìm cho huynh ấy thầy lang tốt nhất, ta còn muốn thúc đẩy cải cách khoa cử, tại sao người tàn tật lại không thể nhập sĩ chứ? Huynh ấy thông minh hơn ta rất nhiều, hơn nữa cũng nghiêm túc hơn ta nhiều lắm….”
Bốc Du ngây người một lát, lúc này mới nhận ra người ca ca mà Minh Thận nói có lẽ là người ở Giang Nam kia.

Minh Thận nói rất nhiều, Bốc Du thả chậm bước chân đỡ y, bỗng nhiên thở dài khe khẽ.
Minh Thận phát hiện bèn tóm chặt ống tay áo của hắn, giống như bắt được bí mật nhỏ gì của hắn; “Tại sao ngươi thở dài vậy Bốc đại nhân?”
Bốc Du nói: “Suy nghĩ của ngài và ta lúc trước rất giống nhau.

Phụ thân ta bệnh nặng, trong nhà bần hàn cũng chỉ có một đứa con trai độc nhất là ta nên ta muốn thi lên cao để chữa bệnh cho ông.”
Minh Thận hỏi: “Vậy có chữa được không?”
Bốc Du cười cười: “Năm ta thi đậu Trạng nguyên thì đúng lúc phụ thân bệnh chết.

Lúc bệ hạ sắp lên ngôi, Thái thượng hoàng bắt ta tham chính, vào Hàn Lâm viện làm thiếu phó* của Thái tử giúp đỡ Tam hoàng tử đọc sách, sau đó Tam hoàng tử chọc giận Thái thượng hoàng nên bị ban cho đánh gậy đến chết, sau đó ta liền làm thư đồng của bệ hạ.”
(*Chức đứng sau Tam Thái (Thái sư, Thái phó, Thái bảo).)
Minh Thận ngượng ngùng: “Thật, thật xin lỗi.”
Dáng vẻ y chớp mắt giống như một động vật nhỏ nào đó đang ngây ngốc làm Bốc Du bỗng nhiên cũng hiện lên một chút kích động muốn sờ đầu y.

Hắn đè cảm giác kích động này xuống, lại không cẩn thận nói một câu khác: “Minh đại nhân, làm quan là phải có lập trường, hăng hái hướng về phía trước là chuyện tốt nhưng dù sao có thể kết bè kết phái cũng tốt hơn đơn thương độc mã, tìm đúng phe phái cho mình cũng là chuyện rất quan trọng.”
Minh Thận lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc hỏi: “Không được, đây là kết đảng.”
Bốc Du không để ý đến y, tự biên tự diễn nói: “Bệ hạ muốn cho ngài nhập sĩ lại muốn để ngài không bị bất cứ bên nào ảnh hưởng, nhưng nếu ngài ấy đã để ngài ở chỗ này thì cũng không thể ngăn bọn ta quyết định được.

Bây giờ ngài coi như là người của bọn ta, về sau gặp chuyện gì thì tìm bọn ta vẫn tốt hơn là cắm đầu xông lên.”
Minh Thận nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, ánh mắt có hơi rời rạc nhưng vẫn còn nhớ hỏi hắn: “Vậy người của các ngươi là người tốt sao?”
Bốc Du vừa cười vừa thở dài: “Bọn ta đứng về phía bệ hạ.”

Minh Thận lập tức nói: “Ai giúp Mân ca ca thì người đó chính là người tốt.”
Bốc Du liếc mắt nhìn y: “Ngài lại rất phân biệt rõ điểm này.

Được rồi, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi, thần tiếp tục đỡ ngài đi về phía trước, xe ngựa đã đến rồi.”
Minh Thận uống say cả người liền nghiêng ngả, mới vừa đi được mấy bước quay đầu lại quên ngay Bốc Du vừa mới nói cái gì.

Y ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước sáng lên rất nhiều, y có hơi chói mắt theo bản năng nghiêng đầu, sau đó nghe thấy phía trước truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Người tốt người xấu gì? Cửa cung cũng sắp đóng lại, nếu như Hoàng hậu không thể hồi cung đúng lúc, Bốc Du, ngươi phải chịu tội gì đây?”
Bốc Du còn chưa kịp phản ứng, Minh Thận lại phản xạ có điều kiện mà hét lớn một tiếng: “Hắn không có tội!”
Y ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Mân đứng cách đó không xa đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Kiệu rồng vàng rực, nghi trượng đỏ chói xếp thành một con rồng dài tràn đầy uy thế, chiếu sáng toàn bộ thành Trường An.

Thánh giá đi tuần, ngay cả cát bụi cũng phải né tránh, giờ phút này thành Trường An đã không còn một bóng người, sớm đã bị Ngọc Lâm Úy dọn sạch, trống trải yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bốc Du lập tức quỳ lạy nói: “Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế ——” Ngọc Mân vừa định cho hắn bình thân, thấy dáng vẻ say khướt đứng ngây ngốc ở đó của Minh Thận thì lại muốn giả bộ răn dạy y vài tiếng, chọc ghẹo y, không ngờ rằng Minh Thận lại vồ tới ——
Y lao thẳng vào trong ngực hắn, kiễng chân nắm vai hắn, suýt nữa đụng hắn phải lui lại vài bước, cứ như vậy mà ôm hắn không buông tay.
Minh Thận nói thầm: “Ngươi không được hung dữ với ngươi khác nha Mân ca ca, tại sao ngươi luôn luôn hung dữ như thế?”
Ngọc Mân bị y đánh lén như thế, ý nghĩ muốn răn dạy cũng không còn, chỉ vừa ôm Minh Thận vừa đưa một cái tay khác làm cái thủ thế, ra hiệu Ngọc Lâm Úy đuổi tới phía sau mang Minh Thận quay về.
Hắn muốn động, Minh Thận lại bắt đầu nhéo mặt của hắn: “Ngươi nghiêm túc nghe ta nói đi Mân ca ca!”
Khi còn bé hai người bọn họ thỉnh thoảng lại như vậy, nhéo mặt và tay chân đều là cách trừng phạt thông thường, ban đầu là Ngọc Mân trừng phạt y sau đó tính tình Minh Thận trở nên buông thả, dám được đà lấn tới, sau khi bị Ngọc Mân bắt nạt liền vồ tới nhéo mặt hắn, nhưng mà cũng không dám dùng quá nhiều lực mà chỉ mềm mại như không có lực uy hiếp nào.
Nhìn thấy Ngọc Mân ôm Minh Thận, Trình Nhất Đa chép miệng, mọi người xung quanh bao gồm cả Bốc Du đều cùng khom người cúi đầu, phi lễ chớ nhìn.
Minh Thận tiếp tục nói: “Ngươi không chỉ hung dữ mà còn rất dễ tức giận, như vậy thì dọa người khác chạy đi mất.

Mân ca ca, lần trước ngươi đã hù Mân Mân chạy, lỡ như lần sau là vị đại thần nào thì sao? Lỡ như tên đó vốn đang ủng hộ ngươi nhưng mà bị ngươi dọa sợ nên không muốn ủng hộ nữa, ta không phải có ý nói ngươi là bạo quân, ta chỉ muốn nói là ngươi phải sửa lại tính tình của mình đi.”
Ngọc Mân cúi đầu nhìn y, hùa theo con ma men này: “Sửa sửa sửa.”
Minh Thận nhắc tới đề tài này thì vô cùng đau buồn, lại nhớ ra nợ cũ gì đó lúc còn nhỏ liền lên án: “Ngươi tức giận thì lại khó chịu hết mấy ngày, ta làm mất miếng ngọc gà nhỏ ngươi khắc, ta nói xin lỗi rồi nhưng mà ngươi lại không quan tâm ta ba ngày.”
Ánh mắt Ngọc Mân trở nên u ám một chút: “Ngươi còn dám nhắc? Trẫm khắc mất hai tháng mới làm ra món đồ chơi nhỏ như vậy, ngươi ra ngoài chơi một chuyến liền làm mất mà còn không cho trẫm tức giận? A, ngươi còn tức giận với trẫm, rõ ràng là ngươi không nói lý còn khóc nhanh hơn trẫm, trẫm có thể làm gì bây giờ?”
Minh Thận bỗng nhiên nghi ngờ: “Mân ca ca, ngươi thật sự khắc mất hai tháng sao? Nhưng mà dáng vẻ của gà nhỏ kia rất kỳ quái, bề ngoài giống chim cút lại còn rất béo.”
Ngọc Mân không thể nhịn được nữa: “A Thận, đây không phải là gà nhỏ, đó là phượng hoàng.

Trẫm muốn khắc cho ngươi một con phượng hoàng.”
Minh Thận mờ mịt: “Nhưng mà hình như phượng hoàng đâu có giống vậy.”
Ngọc Mân nói: “Lúc trước trẫm không nhớ rõ hình dáng của phượng hoàng bèn sai người tìm thần quan đem bản vẽ phượng hoàng tới, muốn so sánh để khắc cho ngươi một con.

Bản vẽ đưa đến lúc đó chính là dáng vẻ tròn tròn mũm mĩm như thế, thần quan kia còn nói với trẫm đây chính là dáng vẻ của phượng hoàng thượng cổ, là con phượng hoàng đầu tiên trên thế gian học được niết bàn trọng sinh, khiến nó hiển linh trong mơ….!Thôi, không nhắc đến tới cái này nữa, A Thận, quay về cùng trẫm, hôm nay quá muộn liền ở tạm một đêm trong nhà Thủ phụ thôi.”
Hai người không coi ai ra gì nói nửa ngày, Bốc Du đã sắp không nhịn nổi nụ cười trên mặt, cúi đầu nhìn mặt đất, cực khổ nghẹn lại.

Trình Nhất Đa cũng cúi đầu cười đến mức hai vai rung rung, may mà hai vị chính chủ còn chưa phát hiện ra mà chỉ nghiêm túc lật nợ cũ lên.
Minh Thận đè hắn lại không cho hắn động, nghiêng đầu nói: “Vậy ta xin lỗi ngươi, Mân ca ca, nhưng mà có lúc ngươi rất lười, còn thỉnh thoảng không thay y phục, ta giục mà ngươi cũng không thay.”
Lúc này Ngọc Mân mới nhớ tới xung quanh có người, thấp giọng mắng: “Đừng nói nữa, trẫm thường không thay y phục lúc nào? Chỉ là trẫm trùng hợp kêu người làm ra hai bộ long bào giống nhau như đúc thôi, ngươi nhìn không ra còn muốn nói xấu trẫm, không muốn đầu sao A Thận?”
Minh Thận khẳng định nói: “Ngươi có! Ngươi làm hoàng đế thì mỗi ngày lại uy hiếp muốn chém đầu của ta, ta cũng rất khó chịu, Giang Nam tốt hơn nơi này nhiều, ta muốn nhanh chóng về Giang Nam.”
Mắt Minh Thận hơi híp lại: “Ngươi về bằng cách nào?”
Đôi mắt Minh Thận đảo quanh một vòng, phát hiện cái tay ôm eo y của Ngọc Mân vì vậy đẩy ra ngay, nghiêm túc nói: “Ta đi bộ về.”
Y quay người liền va vào tường.

Ngọc Mân nắm lấy cơ hội dứt khoát túm người lại khiêng lên vai, Minh Thận đạp một cước vào không khí, cả người lơ lửng, đầu óc lập tức nặng nề bắt đầu thấy đau nên ngoan ngoãn im lặng.
Mắt Ngọc Mân nhìn thẳng: “Trẫm mang Hoàng hậu đi nghỉ ngơi trước, các ái khanh có thể tự mình lui ra.”
Ven đường đi, người được an bài cố gắng đuổi theo dẫn đường cho hắn, không ngừng có người đưa tay muốn đỡ Minh Thận nhưng Ngọc Mân không cho.
Đến trước cửa phòng, Ngọc Mân một cước đạp mở cửa, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa.
Lúc này Minh Thận đã tỉnh táo, lẩm bẩm muốn nói điều gì, Ngọc Mân chê y phiền liền đưa tay đánh hai cái không nặng không nhẹ lên mông y.
Âm thanh kia rất vang, xuyên vào trong đầu cực kỳ rõ ràng, Minh Thận lập tức bị đánh đến ngây người, mặc dù đã say khướt nhưng y cũng mơ hồ cảm thấy chuyện lớn không tốt, gương mặt mất kiểm soát mà đỏ lên, đây là một loại trực giác nhạy cảm nguy hiểm —— đối với kẻ săn mồi.
Sau đó là trời đất quay cuồng, y ngã trên giường, mở mắt thì thấy đôi mắt đen tối âm trầm kia của Ngọc Mân.
“Có lúc ta muốn bắt nạt ngươi, A Thận.” Hắn thấp giọng nói, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề, “Bắt nạt ngươi đến khóc, để ngươi biết chút lợi hại….!Ngươi mà không ăn chút đau khổ thì không được.”
Minh Thận nhìn theo hắn, dường như không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe Ngọc Mân nói muốn làm gì đó.
Không biết muốn làm gì nhưng mà cứ ủng hộ Mân ca ca là được rồi.
Nhìn thấy Ngọc Mân nghiêm túc như vậy, y bỗng nhiên mở mắt cười cười, mở hai tay về phía hắn: “Ngươi đến đi, Mân ca ca.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN