Phụng Chỉ Làm Nũng - Chương 26: Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Phụng Chỉ Làm Nũng


Chương 26: Chương 26


Minh Thận hoảng sợ đến mức rớt cằm ——
Vừa rồi y còn nghĩ trong mơ muốn Ngọc Mân chủ động nhận sai quả thực còn khó hơn lên trời, kết quả Ngọc Mân lại chủ động tới dỗ y, còn nói xin lỗi?
Y dụi mắt, tay bị Ngọc Mân giữ chặt nắm trong lòng bàn tay hắn, thấp giọng hỏi y: “Câu trả lời của ngươi đâu?”
Minh Thận vội vàng nói: “Thần không tức giận với ngài.”
Y suy nghĩ một lát rồi nói, “Ngân lượng thưởng kia bệ hạ vẫn nên thu hồi lại đi, thần làm sai thì chính là làm sai rồi, nên phạt, vốn dĩ thần và ca của thần cũng coi như dư dả chỉ là thoáng cái bị phạt hết tám mươi lượng bạc nên trong tay có hơi khẩn cấp.

Thần làm tiếp mấy đơn làm ăn là có tiền ngay, ngài không cần dùng tư khố hoàng thất, như vậy thì bản thân ngài sẽ không có tiền tiêu vặt….!Thần nghe nói mấy lão già Hộ bộ đều rất keo kiệt, cho dù là cho ngài tiền tiêu vặt nhưng cũng không muốn đưa nhiều.”
“Ngươi cầm đi A Thận, đây không phải ngân lượng ban thưởng mà là phần của ngươi, hiểu không?” Ngọc Mân nói, “Hôm nay trẫm chỉ kêu Trình Nhất Đa đưa phần của mười năm tới, còn lại phần của chín mươi năm trẫm sẽ đưa cho ngươi trước cuối năm, gần đây đám người Hộ hộ kia ngứa da, muốn xúi giục Trương Niệm Cảnh khóa kim khố hoàng thất lại, ta còn đang tốn chút thời gian trừng trị bọn họ….!Ngoài ra, trẫm dự định lùi thuế thân lại từ bảy tuổi đến hai mươi tuổi, miễn cho nhiều nơi nghèo khổ, nghe nói có nơi có mấy người cắt xén nghiêm trọng làm bách tính không đóng nổi thuế thân, vì vậy phải giết trẻ sơ sinh….”
Hắn vẫn đang chống trên người Minh Thận, tư thế nửa đè nửa không, nghiêm túc thảo luận cùng hắn những vấn đề này.

Minh Thận phát hiện mỗi khi Ngọc Mân nhắc tới những thứ này thì dường như đều biến thành người khác, toàn bộ một mặt hung ác cùng chán đời của hắn đều thu liễm, lại vừa cẩn thận vừa nghiêm túc làm chức hoàng đế của hắn.
Y nghĩ, Mân ca ca của y không còn giống lúc trước nữa.
Có lẽ giống như y, đều đã lớn rồi.
Nghĩ tới đây y bỗng nhiên đưa tay ra ôm Ngọc Mân —— tiến gần lên phía trên ôm lấy lưng hắn, tư thế úp mặt vào trong ngực hắn.

Y cũng không nói ra được nguyên nhân mà chẳng qua là cảm thấy hơn nửa đêm Mân ca ca còn chạy tới xin lỗi một một quan lục phẩm tép riu như y nên có hơi đau lòng.

Cũng vì sự trưởng thành nhanh chóng trong hai năm y không ở bên cạnh Ngọc Mân mà cảm thấy vui vẻ.

Ngọc Mân: “?”
Hắn bị hành động bất ngờ của Minh Thận làm ngừng câu chuyện, cứ như vậy mà cúi đầu nhìn Minh Thận, môi thoáng cử động là có thể chạm lên cái trán Minh Thận.
Hắn thật sự làm như vậy, cúi đầu hôn một cái lên mi mắt y.
Lúc này Minh Thận mới phản ứng lại, y đột ngột co người làm Ngọc Mân trực tiếp thả lỏng theo đè lên người y.
Minh Thận suýt nữa bị ép phun một ngụm máu, nhanh chóng đưa tay đẩy hắn ra: “Ngài….!Ngài thật nặng.”
Ngọc Mân được voi đòi tiên, đặt cằm lên vai y, cả người chôn trên người y cười nhẹ một tiếng: “Sớm thích ứng một chút được không? Cục cưng?”
Minh Thận theo bản năng hỏi một câu: “Thích ứng….!Thích ứng cái gì?” Sau đó y mới kịp phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên, nói cái gì cũng muốn đẩy Ngọc Mân xuống.
Ngọc Mân cũng mặc y, lúc lăn qua bên cạnh còn thuận tiện kéo Minh Thận vào trong ngực, tiếp tục đề tài vừa nãy: “Trẫm trả trước mười năm, còn lại chín mươi năm thì sang năm cho ngươi có được không?”
Minh Thận bị hắn ép vào trong ngực, dùng chăn quấn chặt lại, ngay cả nói chuyện giọng cũng ồm ồm: “Mân ca ca, chúng ta không sống tới một trăm tuổi….!Không đúng, như vậy ngươi phải sống đến 122 tuổi còn ta phải sống đến 117 tuổi, vậy thì quá dài rồi.”
“Dài một chút không được sao?” Ngọc Mân nói, “Trăm năm hòa hợp, vậy ngươi nhất định phải làm Hoàng hậu của trẫm đủ một trăm năm mới được.

Ngươi đã nhận bổng lộc của Hoàng hậu, không thể đổi ý.”
Minh Thận không biết nói cái gì, nhưng y vẫn dành chút thời gian tính toán một chút: “Nhưng mà đừng nói một trăm năm trước mà vào mười năm trước giá gạo cũng quá thấp so với hiện tại, lại qua một trăm năm nữa nói không chừng giá gạo sẽ tăng cao, hiện tại bệ hạ bổng lộc một trăm năm cho ta, ta có phải là có hơi thiệt thòi không?”
Nói xong y liền hối hận, lắp bắp nói: “Ta, ta chỉ tùy tiện nói một chút….”
Ý cười trong mắt Ngọc Mân càng sâu hơn: “Hoàng hậu muốn tiền lãi?”
Minh Thận vội vàng nói: “Không có không có, thần tuyệt đối không có ý này.

Thần chỉ cần có thể no bụng là tốt rồi….”

“Ngươi tới chỗ của trẫm trẫm cũng sẽ không để ngươi bị đói, nhưng sau này không được tùy tiện giúp cô nương người ta sửa trâm hoa biết chưa?” Ngọc Mân ra lệnh.
Minh Thận đầu tiên là “Ừ” một tiếng, sau đó bất đắc dĩ kéo ống tay áo Ngọc Mân nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Mân ca ca, giống như lúc ngươi rảnh rỗi thích khắc ngọc ta cũng thỉnh thoảng muốn làm một ít trâm hoa chơi đùa thôi, như vậy có được không? Bây giờ ta không thiếu tiền, vậy ta….!Không lấy tiền sửa của bọn họ nữa có được không?”
Ngọc Mân nghe thấy thì biết người này không chết tâm, không chỉ muốn tiếp tục sửa trâm hoa cho cô nương người ta mà thậm chí còn biến thành không lấy tiền, vì vậy lập tức nói: “Không được.”
Minh Thận nói: “Tại sao?”
“Không tại sao, A Thận, gần đây có phải người càng ngày càng biết cãi lại rồi không?” Ngọc Mân nói.
Minh Thận vùi cằm vào trong chăn, nói thầm: “Hình như là vậy, xin lỗi Mân ca ca.”
Ngọc Mân chỉ dùng một tay bới y từ trong chăn ra, nắm cái cằm nhọn của y hướng mặt y về phía mình, ánh mắt thâm trầm không gợn sóng, có hơi hung dữ.
Minh Thận cảm thấy bản thân rất oan ức —— rõ ràng không hề làm gì sai cả mà còn phải xin lỗi, kết quả Ngọc Mân lại bắt đầu hung dữ với y.
Mân ca ca của y trước đây không phải như vậy, tuy rằng cũng rất hung dữ thế nhưng đối với y luôn là vẻ mặt ôn hòa, vui giận đau buồn cũng đều viết lên mặt.

Minh Thận ỷ vào mình vừa làm hòa cùng Ngọc Mân nên trừng mắt nhìn lại, hy vọng Ngọc Mân sẽ quý trọng sự nguôi giận không dễ của y, kết quả còn chưa trừng được một phút thì chính y đã thua trận trước.
Y tưởng rằng Ngọc Mân muốn mắng mình nhưng mà không có.

Đế vương trẻ tuổi cúi đầu nhìn y, nhẹ nhàng hôn lên.
Hơn mười ngày trôi qua, hai người lần thứ hai cách nhau gần như vậy, môi lưỡi mất đi cảm giác mềm mại cùng ẩm ước từ lâu một lần nữa trở nên sống động, tươi mới, Minh Thận không kịp phản ứng, đôi môi mím chặt nhưng lại bị Ngọc Mân véo nhẹ một cái.
Y khó hiểu nhìn qua, Ngọc Mân nói: “A Thận, mở miệng.”
Lúc này y mới đỏ mặt hơi mở miệng ra, sau đó bị Ngọc Mân mút môi, trằn trọc đan xen.

Rõ ràng là động tác rất sâu nhưng mà tiếng hít thở lại vô cùng nhẹ giống như sợ đụng hỏng thứ gì, giống như y là một vật báu yếu ớt nào đó.

Tay Ngọc Mân chậm rãi vuốt ve đuôi mắt Minh Thận, đợi đến khi người dưới thân bị hôn đến mức không thở nổi mới trầm giọng hỏi: “Sao lại ngoan như vậy?”
Đây là phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm, rất dễ nhận ra, nhưng mặt Minh Thận lại càng đỏ hơn giống như y trở thành một người không đứng đắn nào đó nên hắn đang trách cứ y không biết tùy tiện từ chối.
Y cố kìm nén giọng nói không dám trả lời, Ngọc Mân lại hôn lên má y: “Sao lại ngoan như vậy? Ai nuôi ngươi thành như thế?” Lúc này dường như lại có hơi ảo não.
Hắn xoa đầu y.
Cuối cùng Minh Thận mở miệng, thấp giọng nói: “Còn không phải là….!Ngài….”
Ý cười trong mắt Ngọc Mân càng lúc càng đậm, hắn đưa tay ôm lấy y, cái gì cũng không làm mà cứ ôm y thật chặt không buông tay như vậy, giọng nói có hơi khàn khàn: “Sớm quay về đi A Thận.”
Minh Thận nói: “….!Ừm.”
“Ngoéo tay.” Ngọc Mân nói rồi móc lấy ngón tay của y, thấp giọng, “Đồng ý với trẫm quay về nhanh lên có được không? Mười ba tháng tư có trận săn xuân, ngươi đi cùng trẫm có được không?”
Minh Thận nói: “Mười ba tháng tư sao? Nhưng mà ngày đó ta phải theo ca ca đi xem chân của huynh ấy, lần trước nghe người ta nói có một lão lang y châm cứu trị liệu cho người bị liệt rất hiệu quả, ta nghĩ châm cứu chắc sẽ rất đau nên muốn đi cùng huynh ấy.”
Ngọc Mân nói: “Hắn cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, nếu ngươi thật sự không yên tâm thì trẫm kêu người đi cùng hắn là được rồi, để Bốc Du đi, cứ quyết định như thế đi.”
Minh Thận vẫn cảm giác không được thích hợp nên còn muốn nói với hắn, kết quả Ngọc Mân lại lật người qua nghiêm túc nói với y: “A Thận, lần săn xuân này Thái thượng hoàng sẽ đi theo mà đám người Trương thị cũng sẽ đi, từ lúc trẫm đăng cơ tới nay đều một thân một mình chỉ có lúc ngươi đến ta mới tìm được một người tâm phúc, ngươi không đến thì ngay cả người để tâm sự buổi tối trẫm cũng không có.”
Minh Thận lập tức đau lòng, vội vàng nói: “Được được được, vậy thì đi, ca của ta chỉ đành làm phiền Bốc Du đại nhân.”
Ngọc Mân ngoéo tay với y, lại dùng hoàng mệnh uy hiếp một phen bảo đảm Minh Thận sẽ không nuốt lời với hắn, lúc này mới yên tâm xuống giường, rồi quay đầu lại dém góc chăn cho Minh Thận.
Minh Thận tưởng rằng hắn sẽ ở lại ngủ nên không khỏi thắc mắc: “Mân ca ca, ngươi không ở lại ngủ sao? Ta đi chuẩn bị đồ dùng tắm rửa cho người rồi, xiêm y của ngươi ta chỉ cần giặt rồi phơi một lát thôi, rất nhanh là ngươi có thể kịp lên triều vào sáng sớm.

Bây giờ đi về thì sẽ trễ thời gian, mà ngủ như vậy cũng không ngon được.”
“Không được A Thận, hôm nay trước khi tảo triều trẫm còn hẹn người khác nói chuyện.” Ngọc Mân sờ đầu y, đè y nằm trên giường không cho phép dậy tiễn, “Trẫm chỉ tới đây gặp ngươi một lát.”
Lại như không nỡ mà trong ánh mắt y để lại một nụ hôn, liên tục dặn dò: “Mười ba tháng tư nhất định phải quay về, A Thận, làm bề tôi ngươi phải biết cách mềm dẻo, không cần trẫm nói đến ngày mười ba thì ngươi thật sự sẽ kéo dài đến lúc đó.

Hầu hạ quân vương cũng là trách nhiệm của ngươi biết không?”
Minh Thận ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, lên tiếng trả lời: “Được.”
Ngọc Mân sửa sang lại vạt áo rồi leo qua cửa sổ.

Sau khi ra ngoài còn nhớ đóng lại cho y.
*
Minh Thận từ từ dưỡng bệnh, rất nhanh đã đến mười ba tháng tư, các loại thông báo trong cung đều đến nhắc nhở y nhất định không được quên sớm ngày hồi cung.
Nếu không phải là đưa chút châu báu thì ngày hôm sau chính là đưa tới mấy bộ dụng cụ uống trà, nói chung là vụn vặt lẻ tẻ.
Tối hôm mười hai tháng tư lại trực tiếp đưa người tới —— Ngọc Mân ngồi trong xe ngựa hưng phấn nhảy xuống, nhào vào lồng ngực Minh Thận.
Tiểu cô nương hoan hô nói: “Kiến Ẩn ca ca! Hoàng huynh cho bảo ta tới đưa huynh về, nhưng mà trước khi chúng ta quay về huynh có thể mang ta đi dạo kỹ viện không?”
Minh Thận: “???”
Tiểu cô nương chạy khắp nhà bọn họ từ trên xuống dưới, còn đẩy xe lăn của Hoắc Băng chạy khắp nơi làm hắn lắc lư đến mức kêu gào, còn nói “Cho ngươi trải nghiệm cảm giác bay một chút”, rồi đòi bọn họ mang nàng đi vào kỹ viện chơi đùa.
Kết thúc một ngày, Hoắc Băng mệt đến mức tê liệt nói với Minh Thận: “Đệ mang muội ấy về cho ta, từ nay về sau một mình ca ca đi khám bệnh cũng không sao, chỉ cần đệ mang muội ấy về.”
Minh Thận dở khóc dở cười, chỉ đành lột mấy quả quýt dỗ dành ca mình.
Đợi đến khi về phòng y lại nhìn thấy tiểu cô nương đến đây, cố sức kéo một cái túi vải, liền hỏi, “Tiểu điện hạ, đây là cái gì?”
“Là trâm ngọc phỉ thúy của mẫu phi ta nhưng hỏng rồi, Mân Mân cũng muốn mời tẩu tử sửa giúp ta một chút.” Một khi không ở trước mặt người khác Ngọc Mân liền bắt đầu gọi y là tẩu tử, có khuyên thế nào cũng không nghe, nàng kiêu ngạo tuyên bố, “Hoàng huynh sợ huynh chạy nên cố ý kêu ta góp nhặt trâm ngọc phỉ thúy bị hỏng cho huynh sửa chơi, huynh thấy thế nào?”
Minh Thận lấy một cái trâm hoa ra nhìn một lát thì hiểu ngay.

Dân nữ bình thường y có thể sửa nhưng trong cung thì không thể, bởi vì vật liệu đều là hàng thượng hạng nhất, chỉ rơi mất mấy hạt châu cũng phải đến phủ Nội vụ tìm vật liệu, để cho y sửa giúp, nói là cho y chơi nhưng thật ra thì vẫn là đang thúc giục y hồi cung.
Minh Thận thở dài, nở nụ cười: “Được được được, ta không chạy nữa, Mân Mân, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN