Ngày thứ hai, sau khi Minh Thận tỉnh lại thì nhìn thấy trên giường chỉ có một mình, Ngọc Mân đã vào triều.
Cung nhân bưng một cái lồng vàng đến cho y, bên trong nhốt một con nhím nhỏ.
Nhím nhỏ không sợ người lạ, tai và mắt đều tròn vo, móng vuốt víu vào bên ngoài chiếc lồng vàng, mắt to trừng mắt nhỏ với Minh Thận.
Minh Thận: “….”
Ngoài ra còn có rất nhiều vàng bạc châu báu được đưa tới cùng với con nhím nhỏ, Minh Thận lơ đễnh nhìn lướt qua, thậm chí còn có cả một cặp khuy áo lưu ly tráng men y không mua được lúc đi dạo ở Giang Nam cũng xuất hiện ở trước mắt.
Lão thái giám giới thiệu: “Cái này đều là chút ân điển nhỏ, A Thận, bây giờ hôn sự của ngươi và bệ hạ không thể để lộ, đợi đến khi cục diện ổn định, ngươi và bệ hạ sẽ làm lễ sắc phong, phần luật lệ sau đại điển sẽ nhiều hơn một ít, chỉ cần ngươi vừa ý, bảo bối khắp thiên hạ đều có thể đưa đến trước mặt ngươi.
Bệ hạ thật sự đã tốn hết tâm tư, phái Ngọc Lâm Lang thăm dò sở thích trong hai năm nay của ngươi, nói ngươi không thay đổi gì nhiều, vẫn yêu thích ngọc ngà châu báu.”
Minh Thận cũng biết đến đãi ngộ “Phái người đi thăm dò sở thích của ngươi” vô cùng đặc thù ở chỗ Ngọc Mân, loại ân điển này của đế vương, ở bên ngoài là ân nhưng sau lưng cũng coi như là nhắc nhở, Ngọc Mân học được mười phần mười.
Minh Thận có chút ngượng ngùng: “Ta chỉ là một người thô tục, chỉ thích những món đồ này thôi.
Tạ ơn, tạ ơn long ân của bệ hạ.”
Theo sau cung nhân tuyên lễ còn có một nhóm cấm quân gác cổng, xem chừng sẽ ở lại canh phòng ngoài cung Kiến Ẩn.
Minh Thận không khỏi có chút khó hiểu: “Bệ hạ tính toán để ta ở trong cung lâu dài sao?”
Một thần quan đi theo báo danh sách lễ vật vỗ tay một cái, một mực cung kính nói: “Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, ngài sẽ ở lại chỗ này rất lâu, chúng ta còn phải tổ chức một cuộc thần hôn long trọng cho ngài và bệ hạ, tất cả đều không thiếu thứ gì, ngài có yêu cầu và suy nghĩ gì đều có thể nói ra, chúng ta đều sẽ thỏa mãn ngài….!Để tìm được con nhím giống như trong ký ức của ngài, chúng ta đã cố ý phái người ra bờ ruộng bắt được hơn chín trăm con nhím để bệ hạ xác nhận con giống nhất kia…! Có phải là rất để tâm không? Bệ hạ nói, ngài muốn cái gì cũng đều có!”
Minh Thận biết người này đang hiểu lầm, mà lực chú ý của y rất nhanh đã bị lời này dời đi: “Mân ca ca thật sự đi xác nhận con nhím?”
Thần quan khẳng định nói: “Dựa theo lời bệ hạ nói, con nhím năm đó có đặc điểm là Gai trắng, rất mềm, Vẻ ngoài giống củ khoai lang, Không có nhiều thịt, lớn bằng nửa lòng bàn tay, Ăn không ngon, cuối cùng, trải qua lần bói toán của đàn xã tắc chúng ta, cuối cùng mới xác định được con này nhất định là con nhím năm đó đầu thai, bởi vì hiểu lầm mà chết đi, lại bởi vì Hoàng hậu nương nương ngài nhân từ mà có được cuộc sống mới.”
Minh Thận: “….!Bội phục bội phục, thế gian vậy mà lại có người còn biết nịnh nọt hơn ta.
Vậy các ngươi làm sao nghiệm chứng được nó Ăn không ngon?”
Thần quan nghiêm túc nói: “Cái này thì tạm thời vẫn chưa có nghiệm chứng.
Nhưng mà nếu như ngài cảm thấy không hài lòng, con nhím có dáng vẻ giống khoai sọ chúng ta cũng có, ngài có muốn xem thử không?”
Minh Thận nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, còn nữa….!Đừng gọi ta là Hoàng hậu nương nương, dù sao ta cũng là nam tử.”
“Được, Minh đại nhân.” Thần quan nhanh chóng điều chỉnh xưng hô, “Ngài còn có vấn đề gì không?”
Minh Thận suy nghĩ một chút: “Ý của ta là về sau ta còn phải vào triều nhậm chức, ta muốn đưa ca ca vào kinh….!Cứ ở lại trong cung như vậy ước chừng cũng không quá tốt.”
Thần quan thản nhiên: “Bệ hạ định để ngài nhậm chức Ngự Sử Đài cùng lúc với tân học sĩ vào triều, lúc đó ngài sẽ có một chỗ ở riêng biệt ngoài cung, dưới lòng đất đào thông với một mật đạo dài đến trăm trăm thước, nối Trường Ninh điện và Kiến Ẩn điện, dùng cái này đảm bảo Đế hậu hai vị chân thành hưởng lạc, cùng nhận thần quang….!A di đà phật.”
Minh Thận nhạy bén bắt được trọng điểm: “Chân thành cái gì?”
“Nhân luân* chân thành vững chắc, mặc sức hợp hoan, chúc ngài sớm ngày sinh ra hoàng tử.” Hai tay thần quan chắp trước ngực, thành kính nói: “Vô Lượng Thiên Tôn.”
(*Nhân luân: Quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, theo Nho giáo.)
Minh Thận chịu đựng kích động sờ mông mình lần nữa: “Vừa a di đà phật vừa Vô Lượng Thiên Tôn, đây là chuyện kỳ quái gì vậy….!Đàn xã tắc rốt cuộc là phụng sự cho vị thần linh nào? Cái này cũng là Mân ca ca nói cho các ngươi sao?”
Thần quan khiêm tốn nói: “Mỗi vị đều có, còn có một tôn giáo tôn kính xưng Amen, cuộc sống không dễ dàng nên phải đa tài đa nghệ.”
Minh Thận cảm thấy bản thân đã nhìn thấy một chút hi vọng, y nắm vai thần quan, nghiêm túc hỏi: “Vậy vị thần linh phái ta và Mân ca ca kết hôn là ai? Nói không chừng vị thần linh kia vốn cũng không đáng tin nhỉ?”
Thần quan ngẩn người một chút, sau đó trầm ngâm: “Cái này à, đầu tiên chúng ta hỏi Nguyên Thủy Tiên Tôn, Nguyên Thủy Tiên Tôn báo mộng nói cho chúng ta người nào cũng được, ngài ấy bận nuôi chim, đừng làm phiền, để chúng ta đi hỏi Thái thượng lão quân; chúng ta hỏi Thái thượng lão quân, lão quân nói ngài ấy cũng không biết rõ, kêu chúng ta đi hỏi Nguyệt lão, Nguyệt lão nói Hoàng hậu được trời định cho chúng ta là ngài, chúng ta cầm tên của ngài đi hỏi vị thần Aphrodite* của người phương Tây, bọn họ nói không hiểu phong tục của chúng ta, nhưng mà tôn trọng quyết định của thần tình yêu của phương Đông nên cứ thế mà quyết định.”
(*Chỗ này trong raw để là 阿芙洛狄, mình tra thử thì thấy hiện ra thần Aphrodite.)
Minh Thận nghi ngờ nói: “Tại sao ta có cảm giác ngươi đang gạt ta?”
Thần quan hiền lành nhìn y: “Đương nhiên sẽ không, Minh đại nhân, ngài và bệ hạ chính là thần tiên quyến lữ là hy vọng của mọi người, tương lai chắc chắn sẽ đoàn tụ sum vầy thật dài lâu, điều này sẽ không có ai nghi ngờ.”
Minh Thận vốn cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, ngược lại là cảm xúc vẫn ôn hòa.
Chuyện thành hôn này là cơn sấm chớp lớn, một người nhàn rỗi như y một khi chấp nhận dường như cũng không chịu thiệt thòi gì, nhưng Hoàng đế cưới nam hậu lại là chuyện rút dây động rừng.
Ngoài việc muốn bảo vệ cái mông của mình y càng cảm thấy Mân ca ca làm ra chuyện này có chút không ổn, quá lỗ mãng, đối với bản thân Ngọc Mân mà nói dường như không có ích lợi gì.
Vấn đề hiện tại là hình như Ngọc Mân đã biến thành một tên lừa đảo, y phải làm thế nào mới có thể lay động được hắn đây?
Y thò tay trêu đùa con nhím nhỏ kia, lật nó lại sờ cái bụng, nhìn bốn cái chân ngắn nhúc nhích lung tung.
Lông trên bụng con nhím nhỏ chỉ vừa mới dài ra, gai trên lưng cũng hơi cứng, trước khi đưa tới đã bị nhóm cung nhân dùng nước ấm lau khô, tỏa ra mùi sữa cùng hương bồ kết.
Minh Thận vừa mới hơi mất tập trung, ngón tay liền bị con nhím nhỏ cắn trúng, khiến y “A” lên, đầu ngón tay xuất hiện cảm giác đau đớn nhẹ.
Hàm răng của con nhím nhỏ cũng mềm, không cắn rách ngón tay Minh Thận, ấp úng nửa ngày chỉ có một dấu răng mờ.
Minh Thận cảm thấy hứng thú, giơ tay nâng nó lên, con nhím nhỏ cắn y không thả, móng vuốt nhỏ tìm kiếm giữa không trung, ngây thơ đáng yêu.
“Ngươi đang làm gì?” Giọng nói Ngọc Mân bỗng dưng truyền đến từ phía sau.
Mấy ngày nay Minh Thận bị một đám người hù dọa, đã quen.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói Ngọc Mân, y vội vàng buông con nhím nhỏ ra, muốn kéo nó ra, thế nhưng kéo nửa ngày cũng không động đậy, ngược lại chỗ bị con nhím nhỏ cắn mấy lần đã chảy máu.
Y không lo được nhiều như vậy, rút ngón tay từ trong miệng con nhím nhỏ ra, sau đó khom người hành lễ với Ngọc Mân: “Bệ hạ.”
Ngọc Mân lại không nhìn y, ánh mắt hắn di chuyển từ ngón tay bị cắn của y đến con nhím đang hoảng sợ chạy trốn trên bàn, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, sự tàn bạo chớp mắt lướt qua.
Hắn nhanh chân bước tới, đoản đao trong tay áo đã ra khỏi bao —— Minh Thận nhanh chóng phản ứng lại, nhào tới kéo hắn lại, ngay cả tôn xưng cũng quên mất: “Ôi chao ôi chao, ngươi chờ một chút, Mân ca ca!” Sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhét con nhím vào trong tay áo mình, dù sao cũng xem như cứu được con nhím khoai lang này trước Ngọc Mân.
Vẻ mặt Ngọc Mân lạnh nhạt, thấp giọng nói: “Đồ vật không nhận chủ giữ lại cũng vô dụng, cắn ngươi một lần thì cũng có thể cắn ngươi lần thứ hai.”
Minh Thận cúi đầu liếc mắt nhìn con nhím co lại một nhúm trong tay áo, chủ động nhận sai: “Là ta bỏ tay vào miệng nó, nó không cố ý, tay của ta chắc chắn cũng không ăn ngon.”
Y lén lút giương mắt lên quan sát Ngọc Mân.
Nhiều năm rồi chưa thấy Ngọc Mân phát điên như vậy, cũng sắp quên kinh nghiệm mà y đi sau mông hắn dỗ người từ nhỏ.
Bên trong lãnh cung mười lăm năm, y ở cạnh Ngọc Mân mười lăm năm, năm năm đầu tiên lại là một mình Ngọc Mân chống đỡ.
Hoàn cảnh cô độc, tuyệt vọng đã nuôi dưỡng tính cách Ngọc Mân trở nên có chút cực đoan, vui buồn thất thường, có lúc hạ nhân nói sai một câu, chạm vào vảy ngược của hắn, cũng có thể bị Ngọc Mân kéo ra ngoài đánh cho nửa sống nửa chết.
Bởi vì Minh Thận còn nhỏ tuổi, có phần nghé con mới sinh không sợ cọp, vì vậy xưa nay không ý thức được bên cạnh mình là một bạo quân, trên thực tế cũng kỳ lạ, vừa vặn một tiểu đậu đinh như y mềm mại dỗ dành, Ngọc Mân mới có thể nguôi giận.
Đến khi y mười ba mười bốn tuổi, lúc có thể trải nghiệm và hiểu được lòng người và nhân tình, Ngọc Mân lại giấu y đi, giấu rất kỹ, người trước người sau đều khiêm tốn lễ độ, chỉ có buổi tối lúc ôm y ngủ, sẽ nằm mơ nói ra ngột ngạt, sẽ tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Không biết sau khi giang sơn của hắn vững chắc thì sẽ là khung cảnh gì….!Hoặc là nói, Ngọc Mân sẽ dùng cách gì khiến giang sơn vững chắc đây?
Y nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân oai phong thì sủng vật cũng oai phong, cáo mượn oai hùm chắc cũng chỉ là ý này mà thôi, nếu không phải do Mân ca ca mang đến oai phong như vậy cho nó thì sao nó có thể được đà lấn tới như thế? Đúng không? Con nhím nhỏ này quá hư, không bằng nhốt nó lại để hối lỗi, phạt nó không được ăn trái cây chỉ có thể ăn thịt có được không?”
Y nhìn Ngọc Mân, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.
Ngọc Mân nhìn y, lông mày giật nhẹ, đó là vẻ mặt rất mất tự nhiên, cộng thêm mấy phần cứng ngắc, giống như lúc này hắn không biết nên đối mặt với y như thế nào: “Ừm.”
Con nhím nhỏ cũng bị động tĩnh của bọn họ dọa sợ, co lại thành một nhúm lăn qua lăn lại trong tay áo Minh Thận, đâm trúng rất ngứa, Minh Thận cười không ngừng được, bắt cả nửa ngày mới cẩn thận lấy con vật nhỏ tội nghiệp này ra, nâng trong tay lần nữa.
Ngọc Mân nói: “Trẫm không giết nó.
A Thận.” Hắn giương mắt nhìn Minh Thận, lặp lại lần nữa, “Trẫm thấy nó làm ngươi bị thương.
Trẫm không giết nó.”
Minh Thận bối rối gật đầu, quả quyết nói: “Ta biết, Mân ca ca là vì muốn tốt cho ta.” Y nhìn đôi môi mím chặt của Ngọc Mân, lại nhìn con nhím nhỏ sợ đến mức bò tới bò lui, thế là giơ con nhím nhỏ lên trước mặt Ngọc Mân, chọt cái đuôi nhỏ của nó, dỗ nó mở bụng ra.
Ngọc Mân cao hơn y không ít, rũ mắt là có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của y, lại bước đến trước mặt hắn giống như hôm qua, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Bàn tay hắn bị Minh Thận nắm lấy, sờ lớp lông mềm mại trên bụng con nhím, giống như hai người bọn họ đạt được nhận thức chung bí ẩn nào đó.
Minh Thận ngửa mặt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra Mân ca ca không cần đưa ta nhiều đồ như vậy, cảm ơn ngươi, con người của ta rất phiền phức, lúc còn nhỏ thích con nhím, nói không chừng hiện tại lại thích mèo; ba tháng trước thích ngọc, nói không chừng hiện tại lại thích cục đá.
Cho nên….”
Y muốn nói lại thôi, ngửa mặt nhìn Ngọc Mân, trong mắt có một ngôi sao nhỏ.
Ngọc Mân bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, quay người cầm quyển án lên nhìn, quay lưng về phía Minh Thận ngồi xuống, vẫy tay áo: “Biết rồi.”
Ngọn đèn sáng tối, mặt Ngọc Mân không cảm xúc, lỗ tai lại đỏ.
“….! Cho nên ngươi không cần cho ta nhiều đồ như vậy.” Minh Thận đột nhiên bị cắt ngang, còn có chút nghi hoặc rốt cuộc Ngọc Mân có nghe thấy lời y nói không.
Sự thật chứng minh là không có.
Ngày thứ hai, Ngọc Mai sai người đưa đến mấy chục cái lọ khắc đá hiếm thấy, ngoài ra còn đưa một con mèo.
~~~~
Mình thi xong rồi nên sẽ bắt đầu edit lại nha..