Phùng Thanh
Chương 5: Triệu Phùng Thanh lớp 12.7
Kỳ nghỉ đông của khối 12 rất ngắn. Chơi chưa được mấy ngày thì đã khai giảng trước hạn.
Tưởng Phù Lị và Viên Táo xin nghỉ phép hai ngày.
Vào ngày đầu tiên khai giảng, Triệu Phùng Thanh không thể chờ đợi mà muốn qua lớp 12.2 để nhìn Giang Tấn.
Nhiêu Tử nhìn không lọt mắt, cậu ta ném bài tập kỳ đông đến trước mặt cô,
nói, “Bà chưa làm bài tập phải không, tôi chép hết rồi. Buổi trưa giáo
viên đến thu, chép nhanh đi.”
“Tiết sau tôi hẳn chép.” Cô bỏ vở bài tập của cậu ta xuống dưới sách ngữ văn, sau đó, đeo mắt kính lên.
Nhiêu Tử càng khó chịu, cậu nhìn không lọt cái bộ dáng hèn mọn này của cô,
“Bà đi đâu đấy? Cái thằng mặt lờ ngồi tít trên cao đó căn bản là coi
khinh bà đấy.”
“Thế thì làm sao?” Tình yêu nào có công bằng.
Nhiêu Tử bực bội mà lại không biết phát tác thế nào, chỉ có thể ra ngoài hút điếu thuốc.
Triệu Phùng Thanh đi qua lớp 12.2, đứng ở vị trí quan sát có điều kiện tốt nhất.
Giang Tấn không ngồi tại chỗ của mình, mà dịch ghế sang ngồi cạnh một nữ sinh khác.
Triệu Phùng Thanh đẩy đẩy gọng kính.
Giang Tấn và cô gái kia cách nhau nửa thước.
Hai người đang cúi đầu.
Cô gái viết gì đó trên quyển vở.
Ngón trỏ của hắn đặt nơi mép sách, nói gì đó với cô gái.
Triệu Phùng Thanh thu nụ cười lại. Đây coi như là trao đổi học thuật đi, có
câu hỏi không hiểu thì nhờ bạn học có thành tích tốt chỉ cho, rất bình
thường,
Lúc này, xung quanh có kha khá học sinh để lộ ra bộ mặt có kịch vui để xem.
Triệu Phùng Thanh tất nhiên sẽ không để ý đến họ, nhìn xong vụ trao đổi học
thuật của Giang Tấn và nữ sinh kia, cô liền quay về chép bài tập.
Cô nghĩ, ngay cả loại học sinh kém như bọn cô cũng có trao đổi bài tập,
Giang Tấn giúp nữ sinh khác giải một đề bài thì có gì mà kỳ lạ.
—-
Hai ngày trôi qua, Tưởng Phù Lị và Viên Táo đi học lại.
Một kỳ nghỉ đông không gặp, Tưởng Phù Lị gầy đi không ít. Gương mặt vốn mượt mà ngọt ngào, giờ đã lộ ra cái cằm nhòn nhọn.
Triệu Phùng Thanh hỏi chuyện sau vụ quán Bach, Tưởng Phù Lị không tỏ thái độ
gì, “Cảnh sát đang điều tra, tạm thời chưa tra đến chỗ Viên Táo. Nhóm
người kia thì tao đã bỏ tiền ra giải quyết rồi.”
Triệu Phùng Thanh bóp mặt của Tưởng Phù Lị, “Đừng có lo lắng vô ích nữa, thuận theo tự nhiên đi.”
Nhóm bọn họ đã hơn nửa tháng rồi không tụ tập, buổi trưa cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Tưởng Phù Lị sợ tai vách mạch rừng, đặt một phòng bao kín đáo.
Đối với tương lai của Viên Táo, Đại Hồ bày ra sự lạc quan ngây ngô hồn
nhiên, “Tụi mày đừng có lo lắng, cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Viên Táo lại không làm người khác bị thương, chính nó còn bị đánh, nói
cách khác, nó còn là người bị hại nữa kia.”
Viên Táo lộ ra vẻ lúng túng. Sau khi xảy ra chuyện, con người cậu ta trầm lặng đi khá nhiều,
lúc thường đều chỉ nghe người khác nói chuyện, bản thân yên tĩnh đến mức như không tồn tại.
Triệu Phùng Thanh thấy dáng vẻ đó của cậu ta,
tâm tình phức tạp. Đời người, thỉnh thoảng sẽ đi lầm đường lạc lối, thời thiếu niên ngông cuồng thì càng khỏi phải nói.
“Viên Táo,” Cô hút một hơi thuốc, “Bớt qua lại với cái đám gọi là Thắng Ca đi.”
“Cậu ta sẽ không tìm bọn kia nữa đâu.” Tưởng Phù Lị nghiêm mặt, “Chuyện qua
rồi thì bỏ đi, nếu như cảnh sát không tìm đến thì cứ xem như là không
biết gì hết.”
“Nè.” Nhiêu Tử gõ gõ bàn, đè thấp tiếng nói, “Chuyện này, mọi người đừng có kể ra. Đánh lộn theo băng mà còn đổ máu, phiền
phức lắm đó.”
Mọi người gật đầu nhận lời.
Triệu Phùng Thanh ngậm điếu thuốc, đôi mắt ma quỷ quét về phía Viên Táo.
Viên Táo ngẩng đầu lên, nhìn lại Nhiêu Tử, “Được, tao thề.”
“Cái đó khỏi cần. Tao chỉ nhắc nhở mày thôi, biết lợi và hại là được.” Nhiêu Tử cười, “Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, bình bình an an.”
Thế nhưng, mấy ngày sau, cảnh sát vẫn tìm đến.
Sau tiết thứ hai, Viên Táo bị đưa đi.
Tưởng Phù Lị muốn đuổi theo cậu ta, Triệu Phùng Thanh một phắt ngăn lại, “Đừng kích động.”
“Cậu ta xong rồi…” Tưởng Phù Lị suýt nữa mất khống chế.
“Chị Lị.” Nhiêu Tử tiến lại gần, “Đừng khiến mình bị cuốn vào đó.”
Tưởng Phù Lị cắn cắn răng, dựa vào bên mình Triệu Phùng Thanh.
Triệu Phùng Thanh nhìn bóng lưng hơi khom của Viên Táo ở xa xa, trong lòng
hiểu rõ, chuyến đi này, cậu ta và cuộc thi cuối cấp không có duyên phận
với nhau rồi.
—-
Tình hình của Viên Táo ở đồn cảnh sát không tốt lắm. Vết thương cũ của cậu ta chưa lành, áp lực tâm lý lại nặng nề. Tình trạng cứ dở dở ương ương. Cậu ta ở đồn cảnh sát ở đến phát sợ, thế là nói thật mong được khoan hồng.
Nhưng khi đã khai Thắng Ca ra
rồi, Viên Táo cũng không tránh được phiền phức. Đám người của Thắng Ca
là côn đồ thật thụ, chắc chắn sẽ báo thù.
Nhưng khi cân nhắc thiệt hơn, vẫn là ra khỏi đồn cảnh sát trước mới là quan trọng nhất.
Tưởng Phù Lị là người có mạng lưới quan hệ phức tạp nhất trong đám này. Cô
nàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi để khơi thông quan hệ, những mối quan hệ nào có thể nhờ vả được, cô đều nhờ hết.
Chuyện của quán Bach, Viên Táo không phải chủ mưu, hơn nữa cậu ta đích thật không làm ai bị thương.
Bị tạm giữ 10 ngày, phạt một ngàn đồng. Cuối cùng cậu ta cũng được ra ngoài.
Áp lực tinh thần trong thời gian dài, khiến cậu ta không cách nào đối mặt
với trường lớp nữa, chỉ có thể xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.
Chuyện của Viên Táo khiến cho trường học rơi vào tình trạng nhạy cảm. Những
học sinh có quan hệ hơi thân với Viên Táo đều bị đưa đến phòng giám hiệu hỏi chuyện.
Nhưng mà, ai cũng nói là không biết.
Thầy tổng
giám thị giận dữ trừng mắt, “Các anh chị có từng nghĩ cho tương lai của
mình chưa? Che giấu học sinh gây sự, còn cảm thấy mình rất trọng nghĩa
khí có phải không! Cái đám nít ranh như mấy anh chị có phân biệt được
cái gì gọi là nghĩa khí không? Nghĩa khí là sức mạnh đoàn kết tiến về
phía trước, không phải cái kiểu biết mà không báo, giấu giếm thầy cô!”
Nam sinh Giáp khẽ run rẩy một chút, sắc mặt trắng bệch, hiện vẻ tranh đấu.
Thẩy tổng giám thị kinh nghiệm phong phú liếc mắt liền biết kẽ hở là ai.
Thế là, thầy hỏi chuyện riêng từng người một.
Lúc đến phiên Triệu Phùng Thanh, thầy tổng giám thị nghiêm mặt, “Lớp, họ tên.”
“Triệu Phùng Thanh lớp 12.7.”
“Ừm, lâu rồi không gặp nhỉ.” Cô nữ sinh này, ông hò hét đến chai lì luôn
rồi. Vừa cố chấp lại nổi loạn. Nhưng điều vui mừng là, hôm nay tóc tai
của con bé rất yên phận, là màu đen.
Triệu Phùng Thanh nhớ lại một chút, rất lâu rồi à? Ừm… Hình như từ ngày cô thích Giang Tấn ở trong
phòng làm việc này, thì không còn bị giáo huấn nữa.
Ừ, hơn năm tháng rồi, đúng là rất lâu.
“Chuyện của em Viên Táo lớp 12.6, em biết được bao nhiêu.”
“Một phần mười, là phần mà toàn bộ học sinh trong trường đều biết.”
Thầy tổng giám thị không ôm hy vọng với cuộc nói chuyện này, chưa nói được bao câu ông đã cho cô ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Triệu Phùng Thanh nhìn thấy nam sinh Giáp đứng ở hành lang, vẻ mặt do dự.
Cô nhoẻn miệng cười, “Đến ông rồi.”
Nam sinh Giáp gật đầu. Lúc đi sượt qua vai, cậu ta nói, “Tôi sẽ không nói ra.”
“Ừm.”
Còn về việc có thể tin hay không, thì cô không biết được.
—-
Sau khi nói chuyện, tạm thời sóng yên bể lặng.
Trung tuần tháng ba, trường trung học A nhận được thông báo của thành phố, tổ chức cho học sinh cùng giáo viên toàn trường đi xem một bộ phim tri ơn
và truyền cảm hứng.
Học sinh khối 12 được xếp vào chiều thứ sáu.
Đại Hồ nghe tên bộ phim đó liền cảm thấy không hứng thú, kéo dài giọng nói, “Chị Lị, chi bằng chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Tưởng Phù Lị lắc đầu, “Chế không đi đâu, đưa Viên Táo đi thay thuốc rồi.”
“Ờ.” Đại Hồ quay đầu, “Vậy còn Thanh Nhi thì sao?”
“Tôi đi xem phim.”
“Hả?”
Không chỉ Đại Hồ nghệch mặt, ngay cả Tưởng Phù Lị cũng kinh ngạc, “Bộ phim này hay không?”
Triệu Phùng Thanh cười, “Ai mà biết.”
Phim hay hay không không phải là điểm quan trọng, quan trọng là đi xem cùng
ai. Tỷ dụ có thể ngồi chung với Giang Tấn, ngửi rác rến thì cũng thấy
thơm.
Vé xem phim lần này là trường học phát ra đồng loạt, vé phát tới tay học sinh, khá nhiều đã bị đổi qua đổi lại.
Triệu Phùng Thanh tìm một bạn học, nhanh gọn dứt khoát hỏi đối phương có thể kiếm được tấm vé kế bên số ghế của Giang Tấn không.
Cậu nam sinh cười khềnh khệch, “Cậu thật sự thích cậu ta à?”
“Ừm.” Câu hỏi này, cô không tránh né.
Cậu nam sinh sững người một hồi, ngạc nhiên với sự thẳng thắn của cô, sau
đó lại hì hì cười thành tiếng, “Chuyện này không thành vấn đề, mấy đứa
lớp 12.2 tôi quen hơn phân nửa, nhất định đổi được cho cậu. Chỉ là…” Ánh mắt của cậu ta lóe lên một chút, lại hì hì nói, “Cho tôi chút ngon ngọt là được.”
Ánh mắt của cậu ta, Triệu Phùng Thanh hết sức quen thuộc. Tà dâm lại bẩn thỉu.
Nam sinh chu miệng lên, chỉ chỉ vào má trái của mình, “Ở đây, hôn một cái là được.”
Cô cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi. Cô đợi trao nụ hôn đầu cho Giang Tấn.
Đường này không thông, vậy thì tìm cách khác. Đám bạn bè ăn chơi của cô nhiều như thế, đổi một tờ vé là việc cỏn con. Cuối cùng, nam sinh ngồi kế
Giang Tấn ra cái giá 50 đồng, đem vé của mình đổi cho cô.
Triệu Phùng Thanh nhìn tờ vé số ghế 6 hàng thứ 7, cười không ngừng được.
Xem phim cùng với Giang Tấn đó nha… Chỉ mới tưởng tượng thôi cũng khiến cô vui đến nở hoa rồi.
Ngồi kề bên nhau, cô và hắn dựa gần vào nhau đến thế.
Khoảng cách chắc chỉ nửa thước thôi.
Nếu như cô giở chút trò vặt, nói không chừng còn có thể chạm được vào hắn.
Tối thứ năm, Triệu Phùng Thanh cẩn thận bỏ vé xem phim vào trong bóp tiền,
sau đó vui vẻ đến lăn tròn trên giường. Ánh sáng lay động trong đôi mắt, là tình cảm thiếu nữ trong sáng hồn nhiên nhất của cô.
Sau đó cô nhớ đến một chuyện lớn, vội vàng xuống giường lục tủ áo.
Sau khi thử quần áo hết mấy lượt, cô chuyển mắt nhìn bản thân mình trong gương.
Ốm quá.
Phần ngực chẳng có bao nhiêu thịt. Ngày mai phải nhét hai miếng lót dày dày vào, độn to lên một chút.
Cô vỗ vỗ phần mông, cũng ốm.
Nhỡ như Giang Tấn thích kiểu đầy đặn thì thế nào đây.
Triệu Phùng Thanh giằng co đủ hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã chọn được bộ quần áo mặc vào ngày mai.
Tổng thể dùng màu tối làm chủ đạo, để khiến cho mình xinh xắn hơn, cô thêm
vào khăn quàng màu hồng và dây chuyền dạng dài, lại trang điểm theo tông hồng nhạt hoa anh đào.
Cuối cùng cô hun “chụt” một cái với tấm gương.
“Ngủ ngon, bạn Giang.”
—-
Ngày hôm sau, ăn xong bữa trưa, Triệu Phùng Thanh liền chạy thẳng đến rạp chiếu phim.
Nhiêu Tử muốn cản nhưng không thành công.
Đại Hồ lẩm bẩm, “Làm quái gì mà con gái khi yêu giống như bị trúng tà vậy.”
Nhiêu Tử cau mày, “Trừ Thanh Nhi ra còn ai nữa?”
“Chị Lị đó.” Đại Hồ vặn môi về phía chỗ ngồi trống không của Tưởng Phù Lị,
“Không thấy cái bộ dáng chán chường sa sút của chị ấy dạo gần đây à.”
“Không hiểu nổi.” Nhiêu Tử khoác lên vai Đại Hồ, “Đi, đi KTV rống đi.”
Mấy người bạn học cứ thế mà tản ra.
Sau khi đến rạp chiếu phim, Triệu Phùng Thanh liên lạc với cậu nam sinh đổi vé, hỏi cậu ta Giang Tấn có thật sự đến không.
Xưa nay cô thích ăn mặc trung tính, hôm nay vì Giang Tấn mới chọn bộ váy ngắn.
Xinh đẹp để cho Giang Tấn ngắm, đó là cam tâm tình nguyện. Nếu như chỉ đề những người khác nhìn no mắt thì cô chẳng muốn.
Cậu nam sinh cho cô một đáp án khẳng định.
Nghe thế, cô mỉm cười vào phòng vệ sinh thay quần áo, rồi lại trang điểm.
Lúc vào phòng chiếu, cách giờ mở màn còn khoảng 10 phút, lục lục tục tục có học sinh tiến vào.
Triệu Phùng Thanh bước lên bậc thang, đi về dãy thứ bảy.
Dọc đường, khá nhiều nam sinh bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
Giang Tấn ngồi tại chỗ, tay trái nghiêng nghiêng đỡ lấy đầu, tay phải ấn trên phím điện thoại.
Vị trí trước sau trái phải của hắn, vẫn chưa có học sinh vào ngồi.
Khi Triệu Phùng Thanh cách hắn 3, 4 mét, hắn tắt màn hình di động.
“Bạn Giang.”
Hắn không nhúc nhích, chỉ là buông mắt khẽ dịch chuyển ánh nhìn.
Đập vào trong mí mắt, là một đôi chân đẹp.
Trắng, dài, và thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!