Phùng Tràng Nhập Diễn - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Phùng Tràng Nhập Diễn


Chương 1


Trần Cách từ phòng tắm ở chỗ tập thể thao bước ra, đến quầy gửi đồ lấy lại di động, phát hiện người đại diện của nàng phát wechat qua.

Vài cái voicechat dài mười mấy hai mấy giây gửi qua làm nàng giật mình.

Có công tác mới sao? Có cái gì để quay chụp sao?

Nàng lập tức để điện thoại lên balo click mở, một bên cài nút áo sơ mi.

Người đại diện gọi là Tư tỷ trước giờ không làm chuyện vô nghĩa, một lời thừa cũng không có, trực tiếp vào đề:

“Có cái show thực tế kia ta tranh thủ đoạt được cho ngươi, hai tuần sau liền tiến tổ, quay ở một thôn nhỏ phong cảnh không tệ lắm ở phương nam trong khoảng một tháng, thù lao cũng ổn”

Thì ra là show thực tế…

Là nàng suy nghĩ quá nhiều, không phải phim điện ảnh cũng không phải phim truyền hình.

Trần Cách vẫn nghe tiếp, nhưng động tác cài áo đã chậm lại.

“Ta biết ngươi thất vọng, nhưng người cũng cần hiểu là tư bản hiện tại đều thận trọng. Đừng nói là ngươi là diễn viên nho nhỏ chưa được biết đến, ngay cả ảnh đế ảnh hậu muốn tìm một bộ điện ảnh tâm đầu hợp ý cũng là rất khó. Chúng ta đừng nên kén chọn đi, công tác liền nhận thôi, có cơ hội xuất hiện trước công chúng đã là tốt, lỡ đâu liền bạo thì sao?

Đem áo sơ mi cài đến cái nút cuối cùng, đem cơ bụng như ẩn như hiện che đi. Trần Cách lấy mái tóc còn ướt từ áo sơ mi rút ra, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.

Liền bạo thì sao? Cái show thực tế này là đại chế tác?

Tư tỷ giống như có thể cảm ứng từ xa được nàng suy nghĩ:

“Nhưng mà ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, rốt cuộc chỉ là một cái chương trình do tiểu đoàn đội chế tác, tất cả người tham gia tiết mục đều là người mới.”

Trần Cách:…

Tiểu đoàn đội chế tác lại không có gương mặt nào nổi tiếng, này là nhiều phần không thể bạo nổi được đi….

“Nhưng mà bất quá kiếm được tiền thì có gì mà không tốt? Không chỉ có thể kiếm tiền, ngươi hoàn toàn có thể không xem nó như một chuyến công tác buồn tẻ, coi như ngươi đi đến thôn quê phong cảnh hữu tình du lịch giải sầu”

Tư tỷ tiếp tục từ wechat hướng dẫn từng bước:

“Hơn nữa tiểu Tống cùng công ty cũng sẽ đi với ngươi? Ngươi biết tiểu Tổng không? Tống Như Ngữ, vừa mới tham gia một cuộc thi tuyển tú về, đã có hậu viện cùng siêu thoại. Hai ngươi liền kết thành đôi tỉ muội, vừa vặn có thể chiếu cố lẫn nhau. Ngươi suốt ngày giam mình trong phòng thể thao tập luyện đại khái là hơi tịch mịch đi. À, hậu viện của ngươi suốt ngày mắng công ty không cho ngươi tài nguyên tốt sao? Ngươi vừa lúc này liền xuất hiện, chứng minh cho các nàng thấy công ty không vắng vẻ ngươi”

Trần Cách buồn bực hồi lại tin nhắn: “Ta khi nào có hậu viện chứ?”

Tư tỷ trả lời rất nhanh: “Như thế nào lại không có? Ngươi nhanh như vậy đã quên sao? Năm trước sinh nhật còn không phải đem bánh kem đến cho ngươi”

“Nga, thật ra là đem đến trễ sinh nhật ta một tháng. Ta còn tưởng các nàng đã giải tán.”

“Đừng nháo, tuy rằng chỉ có mười mấy người nhưng chẳng phải đều đối với ngươi rất tốt đó sao, sinh nhật nhớ sai ngày nhưng quan trọng là đã đưa bánh kem đến làm lễ vật. Cũng tại ngươi một phần, livestream cũng không chịu làm một cái, làm sao khiến mọi người nhớ được. Hiện nay làm gì có ai như ngươi suốt ngày kín như bưng. Mười mấy fan trung thành đó đều thoát phấn”

Trần Cách đeo lên balo, vừa đi ra vừa trả lời tin nhắn của Tư tỷ:

“Ta là diễn viên, không phải thần tượng.”

Tư tỷ: “Phân biệt làm gì thần tượng với chẳng diễn viên, làm gì để nuôi sống chính mình là được rồi”

Có công tác mới vốn dĩ phải rất vui vẻ, nhưng nói chuyện với Tư tỷ xong, Trần Cách không ngăn được buồn bã.

Đây là công tác duy nhất nàng nhận được trong năm nay, lấy hiểu biết của nàng về công ty mà nói, hẳn là bộ phận sản xuất show tìm đến cửa tìm nghệ sĩ khác nhưng không thành, Tư tỷ nhặt được món hời này đem về cho nàng.

Trần Cách là diễn viên tuyến mười tám, từng tham gia diễn xuất một bộ điện ảnh, còn là vai chính.

Chính bộ phim này khiến nàng thu về không ít fan điện ảnh, nhận được một số khen ngợi, cũng là cho nàng mơ tưởng mạnh mẽ rằng mình có thể ăn được chén cơm nghiệp diễn, tốt nghiệp xong liền lưu lại Bắc Kinh ký hợp đồng, thuê phòng ở, dốc sức vì sự nghiệp.

Nhưng sau đó hiện thực liền vả nàng sưng mặt.

Năm đầu tới Bắc Kinh, nàng lại lần nữa may mắn đóng nữ chính một bộ điện ảnh tiểu chế tác, nhưng bởi vì không xin được xét duyệt, kéo tới bây giờ vẫn chưa lên sóng. Từ đó về sau, sự nghiệp của nàng như bị ai đó nguyền rủa, trì trệ không có tiến triển, không có chút công tác tốt đẹp nào tìm đến.

Không muốn duỗi tay về nhà xin tiền, nhà nàng cũng không phải giàu có gì, để sống tạm qua ngày, nàng liên tiếp xuất hiện ở mấy cái vai phụ ngồi một góc các vở kịch, quảng cáo cùng tống nghệ. Lăn lê đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn như cũ không có gì khởi sắc. Mà sau đó, những loại vật liệu thừa công tác như thế cũng không có bóng dáng, nàng chỉ có thể dựa vào tiền tiết kiệm ít ỏi sống qua ngày.

Nhưng Tư tỷ vẫn rất luôn xem trọng nàng, có tài nguyên gì cũng nghĩ giành lấy cho nàng. Tư tỷ cảm thấy nàng rất có tiềm lực, ngay cả chủ quản công ty cũng thừa nhận như thế. Trần Cách nàng là trường đại học biểu diễn quốc nội số một xuất thân ra, kỹ thuật diễn trong nháy mắt có thể hạ đo ván một diễn viên mới nổi, trong quá trình tham gia cũng nhận được sự công nhận, đây là nhân tố mấu chốt để trở thành diễn viên tốt. Quan trọng nhất là nàng kính nghiệp, nguyện ý rèn luyện trình độ đóng phim ngày một tốt lên.

Tư tỷ liên tục mà động viên nàng: “Đừng chán nản, có cơ hội đều dành lấy cho ngươi, ngươi chỉ cần chuẩn bị thật tốt, khẳng định có thể trở nên nổi tiếng.”

Tư tỷ trong tay ngoài nàng ra còn có một nữ đoàn idol tuyến mười tám.

Nữ đoàn này vừa tham gia xong một show đại tuyển tú, tuy rằng chỉ vào được hai vòng, nhưng tốt xấu gì cũng được nhớ mặt, coi như từ tuyến mười tám lên tuyến mười bảy.

Phỏng chừng Tư tỷ gần đây bị cái loại hình thần tượng nghiệp vụ tẩy não, đem Trần Cách xem như idol. Nhưng thật ra căn bản cái Trần Cách muốn không phải là phất hồng nổi tiếng, nàng chỉ muốn một nhân vật tốt, một kịch bản tốt mà thôi. Vì để bảo trì trạng thái tốt nhất, mặc dù không có bao nhiêu tiền nhưng nàng vẫn duy trì thói quen đến phòng thể thao tập luyện.

Trần Cách năm nay 26 tuổi, năm sau 27 tuổi. Nàng có chút mê man, không biết nên bỏ đi lý tưởng đổi nghề khác, hay là vẫn tiếp tục. Nàng thậm chí không biết mình thích hợp làm diễn viên hay không, rốt cuộc hiện tại nuôi sống chính bản thân nàng còn khó khăn.

Từ phòng tập ra tới, muốn bắt taxi về nhà nhưng nghĩ tới giá cả, Trần Cách lại đau đầu, đưa mắt nhìn trạm xe buýt gần đó. Vẫn là ngồi phương tiện công cộng đi, cái này hẳn là chuyến xe cuối, người không nhiều lắm ngồi ắt sẽ thoải mái, lại còn tiết kiệm tiền. Dọc đường về nhà xóc nảy, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, ánh đèn nê ông lướt qua từng đợt, đem đôi mắt nàng chiếu sáng lên, tươi đẹp rực rỡ.

Giống như những cơ hội nàng từng có trong tay. Lần lượt mà tới, gieo cho nàng mộng tưởng, lại lần lượt không lưu tình mà rời đi.

Trần Cách nắm lấy hai quai đeo balo, thở hắt một hơi, quyết định tham gia show thực tế.

Kỳ thực nàng không có lý do nào để cự tuyệt, bây giờ ngay cả tiền nhà cũng giao không nổi. Trước có thể nuôi sống chính mình hãy tính tiếp, no bụng mới có tinh lực thực hiện lý tưởng. Trần Cách phát Wechat cấp cho Tư tỷ, đáp ứng nhận việc.

Tư tỷ lúc này đang ở trên xe công vụ của công ty, thấy được tin nhắn của Trần Cách, cười nói: “Nàng đáp ứng rồi.”

Tống Như Ngữ đang chơi điện thoại kế bên Tư tỷ reo lên: “Thật ư? Thật tốt quá! Ta vừa lúc không có trợ lý!”

Tư tỷ đánh một cái lên đùi nàng: “Cái gì trợ lý? Nàng là đồng sự của ngươi! Ở bên ngoài nói chuyện phải cẩn thận. Đặc biệt là vào tiết mục, nói lung tung ngươi liền lập tức bị hắc, nói ngươi có nghe hay không?”

Tống Như Ngữ là idol do Tư tỷ quản lý, cũng chính là người vừa lên tuyến mười bảy được công chúng biết đến một ít. Trải qua lần tham gia show tuyển tú, công ty cảm thấy Tống Như Ngữ gom góp được một ít fan, coi như cũng gần đến mức lưu lượng, mau mau tìm một kịch bản cho nàng quy chụp. Vốn muốn cho nàng vai nữ hai của một phim remake khá tốt, Tư tỷ đều đi nói chuyện cũng như thử vai, nhưng kỹ thuật diễn của Tống Như Ngữ quá ghê đi, đoàn làm phim có chút do dự, kết quả bị một idol khác giành lấy, chuyện này cũng đành thất bại gác qua một bên.

Vừa lúc đoàn đội show thực tế phát trong vòng Wechat tuyển thành viên, để người đại diện có thể đến đàm phán, Tư tỷ liền lập tức đi. Nhìn ra được show này thật nhiệt tình, Tư tỷ đến đàm phán lần đầu đối phương đã nhanh chóng hồi đáp. Tư tỷ kí kết cho Tống Như Ngữ xong, đối phương còn ngại không đủ, hỏi nàng ở công ty còn nghệ sĩ nào khác không, có thể đem theo.

Tư tỷ nghe xong trong lòng buồn bực, chương trình này làm ăn kiểu gì mà tuyển không đủ được người thế này?

Bất quá cũng tốt, Trần Cách đã lâu không có công tác, thịt vụn vẫn là thịt, có ăn là tốt, trước mắt cứ ăn một ngụm.

Tống Như Ngữ hít hà: “Ngươi đánh cũng thật mạnh nha. Nơi này đều là người nhà, ta lại không ngốc, lên màn ảnh làm sao có thể nói vậy. Ai, Trần Cách cũng đáp ứng thật nhanh nha, ta còn tưởng nàng là diễn viên phái thực lực, chướng mắt loại hình gameshow này chứ.”

Tư tỷ nói: “Là người ai cũng phải ăn cơm, đừng nói những lời vô nghĩa. Đến lúc ngươi và Trần Cách ở chung phải ngoan ngoãn biết điều, đừng đem phiền phức về cho ta.”

“Đã biết đã biết”. Tống Như Ngữ xoa xoa chân. “Ta đem lại rắc rối khi nào? Ta khẳng định sẽ đối xử thật tốt với Trần Cách, ta không phải còn muốn xào cp với nàng sao?”

Tư tỷ nghiêm túc nói: “Xào cp ngươi nên nói trước một tiếng, mở mang cho Trần Cách. Trần Cách trước giờ chưa làm qua việc này, phỏng chừng có thể bài xích. Chỉ cần một bên bài xích liền trông rất giả, người xem tiêu không nổi. Ngày mai hai ngươi tới công ty, thảo luận lộ trình, thiết lập quan hệ gì đó.”

Tống Như Ngữ đang lướt xem siêu thoại của nàng, ừ hử cho có lệ.

Wechat Trần Cách lại đến nữa.

“Tư tỷ cho ta xem kịch bản show thực tế, ta nhìn xem một chút trước khi nhập tổ để chuẩn bị.”

Tư tỷ hồi nàng: “Một cái show thực tế về quê làm nông, làm gì có kịch bản mà cần chuẩn bị? Đừng nghĩ quá nhiều, tới lúc đó đạo diễn bảo ngươi làm gì thì làm theo là được, kỹ thuật diễn của ngươi thừa sức cho loại này show thực tế.”

Trần Cách : “Làm việc nhà nông sao? Xem ra ta cả ngày tập luyện ở phòng tập cũng coi như là có chuẩn bị cho chương trình kiểu này, khá tốt.”

“Đúng rồi, ngày mai ngươi buổi sáng nhớ rõ đến công ty sớm một chút, cùng tiểu Tống gặp mặt, chúng ta họp một chút.”

“Họp đọc kịch bản?”

“… Có gì để đọc a, tới gặp nhau tạo lập quan hệ một chút với xem xét lên show hai ngươi nên buôn bán lộ tuyến như thế nào.”

Trần Cách hồi phục về một cái biểu tình dấu chấm hỏi đầy mặt, Tống Như Ngữ thăm dò liếc nhìn màn hình điện thoại Tư tỷ một cái, phì cười:

“Ta công nàng thụ, ta là mãnh 1 anh dũng, nàng là ngốc tử 0”

.

Rốt cuộc cũng có công tác, Trần Cách trở lại phòng thuê của nàng tâm trạng rất vui vẻ, khuôn mặt thanh lãnh quanh năm cũng mang theo vẻ cười hiếm thấy. Mặc dù bạn cùng phòng lại đang cãi nhau với người nhà qua điện thoại, chuyện ở hay về quê vẫn tranh luận không thôi. Trần Cách im lặng mà trở về phòng của nàng, muốn ngủ nhưng âm thanh bên ngoài vẫn vọng vào thật rõ ràng. Nàng đeo lên tai nghe, tìm mở lên bộ phim điện ảnh nàng đã xem qua xem lại rất nhiều lần “Năm cuối”

Đây là kịch bản của Lạc Tĩnh Dực viết ra 5 năm trước, là kịch bản mà nàng thích nhất, cũng là kịch bản là Lạc Tĩnh Dực nhận về vô số giải thưởng.

“Năm cuối” là câu chuyện về năm cuối cùng tại thế của một bà cụ tám mươi tuổi.

Trong một năm đó, cụ tiễn đưa chồng và nữ nhi, chú chó ở với cụ đã mười mấy năm và tang lễ của vị bằng hữu thân thiết nhất. Cụ một mình ở chốn nhân gian, tình cờ gặp được một thiếu nữ mười lăm tuổi đang có ý định tự sát.

Trần Cách lên offical website tải về kịch bản gốc, mở trên điện thọai, kéo từng chút lời thoại ứng với tràng diễn. Bộ điện ảnh này Trần Cách đã xem qua vô số lần, kịch bản gần như đã thuộc làu, nhưng mỗi lần xem lại hầu như đều phát hiện ra chút tinh túy mới lạ. Lần này cũng không ngoại lệ, Trần Cách bừng bừng khí thế tiến vào diễn đàn bình luận điện ảnh, đăng nhập tài khoản “Mộc các 0411”, ở topic “Năm cuối” viết bình luận mới nhất.

“Khó trách tiểu Linh sẽ vì một con mèo mà duy trì ý chí sống, nàng hẳn là nghĩ đến con mèo bệnh mà ngày xưa ba nàng vứt bỏ. Là lão bà bà giúp nàng bổ khuyết chỗ trống thật lớn trong lòng. Lạc lão sư xử lý chi tiết này cũng quá tài tình đi. Đạo diễn thủ pháp xử lý thật sâu xa, không trực tiếp quay quá trình con mèo bị vứt bỏ, nhưng xác mèo và phế liệu di dời ở cùng một chỗ, còn làm cho người xem xúc động hơn nữa. Rất khó tưởng tượng được Lạc lão sư tuổi tác thực sự cùng kinh nghiệm sống của nàng, nàng nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện mới có thể viết ra một cái kịch bản tinh tế như vậy. Mỗi chi tiết đều lắng đọng vô cùng”

Bình luận mới nhất của Trần Cách vừa phát, thật mau đã có người hồi phục.

[ Bạn học Mộc các, ngươi lại tới thổi phồng Lạc lão sư?]

[Hôm nay bạn học Mộc các vẫn yêu mến Lạc lão sư như cũ.]

[Rất khó đoán được tuổi thật của Lạc lão sư? Đây là ý tứ gì a?Ngươi đang chê bai Lạc lão sư thật già đi? *doge*]

Trần Cách hồi phục: [Sao có thể? Ta tôn kính nàng còn không kịp? Lạc lão sư hẳn là tầm bốn mươi tuổi đi? Đúng là độ tuổi vàng cho một biên kịch. Nhưng xem nàng viết kịch bản sâu sắc chừng ấy, cảm giác lại trên bốn mươi.]

[nghe nói nàng là một lão thái thái khó ở]

Trần Cách khóe miệng giương lên: [Như thế nào còn ở đây nói xấu nàng. Nàng nếu là lão thái thái, khẳng định cũng là một lão thái thái có mị lực vô cùng.]

Lời tác giả: Lạc Tĩnh Dực: chờ ta lên sân khấu, phát ra mị lực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN