Trần Cách cùng Tống Như Ngữ xuống máy bay, trời nắng gay gắt, gió phả vào mặt chỉ toàn là hơi nóng, mỗi người xách theo túi chui vào trong xe buýt của sân bay. Đi vào trong xe có máy lạnh, Tống Như Ngữ đem khẩu trang tháo ra, ngồi một lát nhưng cả thân người vẫn còn mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy Trần Cách mặc bộ đồ thể thao màu đen từ đầu đến chân, đem cả người bọc kín mít vẫn chưa thấy dấu hiệu đổ mồ hôi nào.
Tống Như Ngữ tò mò: “Cách tỷ, ngươi không nóng sao?”
“Nóng a, nhưng mà ta quen rồi.”
“Nga, dù sao ngươi cũng là người phương Nam. Phương Nam này đúng là nghịch thiên, đều nói là giống Bắc Kinh 33 độ, nhưng mà không khí ẩm ướt làm chỗ này giống y cái lồng hấp. Xem sau lưng ta đều sớm ướt nhẹp!…”
Tống Như Ngữ còn đang bận oán giận, bỗng phát hiện đằng xa có một tiểu cô nương đang tròn xoe mắt len lén nhìn mình. Tống Như Ngữ nhìn liền hiểu, không nghĩ tới show tuyển tú từng tham gia rốt cuộc cũng cho mình nhiệt độ hồng hồng phấn phấn nha, tùy tiện ra bên ngoài đều gặp được fan. Tống Như Ngữ lập tức điều chỉnh tư thế, mỉm cười nói: “Bị ngươi nhận ra rồi”
Tiểu cô nương không nghĩ tới Tống Như Ngữ sẽ cùng mình nói chuyện. Nàng vốn dĩ không quen biết Tống Như Ngữ, nhưng tiết mục tuyển tú trước đó có người quen của nàng tham gia, lại cùng một tổ với Tống Như Ngữ, cho nên tiểu cô nương nhớ kỹ. Vừa rồi nàng còn đăm chiêu suy nghĩ, Tống Như Ngữ không ngồi xe đặc biệt cho khách ở khoang hạng nhất, chạy đến xe buýt con này làm gì. Công ty của Tống Như Ngữ keo kiệt đến nỗi vậy sao?
Tiểu cô nương được Tống Như Ngữ chủ động bắt chuyện, thực khách khí mà nhìn nàng mà hô khẩu hiệu chương trình: “Mau chóng xuất đạo!” . Tiểu cô nương cảm thấy thật thích Tống Như Ngữ, cảm thấy nàng lớn lên thật mỹ, năng lực biểu diễn trên sâu khấu cũng lợi hại, có tiềm năng làm ACE. Chỉ là không nghĩ Tống Như Ngữ lại sớm bị đào thải, thật đáng tiếc.
Hiện tại bắt gặp được fan hâm mộ theo đuổi, làm cho Tống Như Ngữ mặt mày hớn hở không dứt. Tống Như Ngữ một bên miệng mồm cười nói, một bên chỉ vào điện thoại trong tay tiểu cô nương. “Ngươi muốn chụp ảnh chung sao?”
Tiểu cô nương nói: “Có a, nhưng công ty các ngươi không có quy định cấm các ngươi chụp ảnh chung với fan sao?”
Câu hỏi này làm Tống Như Ngữ có chút bối rối. Những nghệ sĩ mà công ty ra quy định như vậy đều là nghệ sĩ nổi tiếng. Còn như Tống Như Ngữ địa vị tuyến mười bảy gần chạm đáy, người qua đường nhận ra được nàng đều tính là họ có kiến thức sâu rộng đi.
Tư tỷ đối với Tống Như Ngữ chỉ yêu cầu một điều, đừng gây chuyện, còn lại tùy tiện nàng. Tống Như Ngữ vui mừng khẳng định: “Ta chính là như vậy quý fan.”. Nói xong nàng đưa điện thoại cho Trần Cách: “Tỷ, phiền ngươi một chút.”
Trần Cách để ý người ngồi trong xe hiện tại đều nhìn về phía các nàng nhìn chằm chằm như ngắm thú trong sở thú, ngại ngùng hỏi: “Chụp ngay tại đây sao?”
Tống Như Ngữ đã ôm lấy eo tiểu cô nương, liền thúc giục nói: “Nhanh lên”
“Vậy được rồi” Trần Cách dùng điện thoại chụp liên tiếp vài kiểu, sau đó đem di dộng trả về “Các ngươi xem thử đã được chưa?”
Tống Như Ngữ nói với tiểu cô nương: “Ngươi nếu có phát siêu thoại, giúp ta nói tốt một chút nha”
Tiểu cô nương một bên gật đầu, một bên nhìn về phía Trần Cách, cảm thấy nàng có chút quen mắt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra đã từng thấy ở đâu, có vẻ cũng là minh tinh. Với kinh nghiệm truy tinh của mình, tiểu cô nương nhìn khí chất của Trần Cách liền biết nàng không tầm thường. Mặc dù chỉ mặt đồ thể thao đơn giản đeo balo, trang điểm nhẹ, nhưng ngũ quan tinh xảo lại hài hòa, nhìn như tùy lúc nào cũng có thể đưa nàng lên màn ảnh. Cả người toát ra khí chất thanh lãnh, nổi bật hẳn một đám đông chung quanh. Đều nói Tống Như Ngữ là idol, nhưng còn thấp hơn Trần Cách nửa cái đầu, dáng vóc và khí chất đều hít khói Trần Cách.
Nàng rốt cuộc là ai a?
Tiểu cô nương vạn phần buồn rầu, đinh ninh đã từng gặp qua người này, nhưng lúc này lại tự dưng nghĩ không ra. Tiểu cô nương chủ động hỏi Trần Cách: “Ta có thể chụp ảnh chung với ngươi không?”
Trần Cách không nghĩ tới tiểu cô nương lại nói thế, Tống Như Ngữ cũng bất ngờ.
Trần Cách nói: “Có thể, nhưng hôm nay ta ăn mặc tùy tiện quá”
Tiểu cô nương lập tức đến gần nàng: “Không đâu không đâu, tỷ tỷ mặc cái gì cũng rất thu hút, tỷ tỷ lớn lên thật đẹp mắt.”
Trần Cách bị lời nói của người nhỏ tuổi hơn trêu cho tới đỏ mặt, cười cười e lệ. Trần Cách không mang khẩu trang lẫn kinh râm, không trang điểm gì cầu kỳ, càng làm cho nàng thêm phần thanh tú, xinh đẹp như hoa sen vươn lên từ mặt hồ. Một đôi mắt dài vừa hiền hòa vừa anh khí phi thường động lòng người. Nụ cười thẹn thẹn kia làm bầu không khí nháy mắt hài hòa không ít.
Tiểu cô nương ngắm nhìn, thấy tỷ tỷ này hảo cao, nhìn qua xinh đẹp lại có chút lạnh lùng, không ngờ cười lên lại trông có nét thẹn thùng, đáng yêu đến mềm mại. Tiểu cô nương mau chóng nhờ Tống Như Ngữ chụp giúp, Tống Như Ngữ không tình nguyện chụp vội một kiểu, nhanh chóng trả điện thoại về, tiểu cô nương rối rít: “Chụp thêm mấy kiểu nữa đi”
Tống Như Ngữ: “…” . Lại tùy tiện chụp thêm mấy kiểu nữa. Tiểu cô nương kiểm tra lại ảnh chụp, nhìn Trần Cách nói: “Tỷ tỷ ngươi thật đẹp. Ngươi có phải là diễn viên không?”
Trần Cách đáp: “Xem như là vậy đi, nhưng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám không có tác phẩm”
“Đoàn làm phim đều mù mắt hết rồi sao. Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?”
“Ta tên Trần Cách. Nhĩ đông trần, cách ngôn cách” (Cái này mình không biết dịch sao nữa T__T)
Tiểu cô nương lắp bắp kinh hãi: “A! Ngươi…ngươi. Ngươi là Chu Cương a?”
Trần Cách không nghĩ tới nàng biết mình, cười nói: “Ngươi có xem qua “Lỏa vịnh” sao?”
“Lỏa vịnh” là bộ điện ảnh duy nhất mà Trần Cách đóng. Chu Cương là tên nhân vật nàng thủ vai. Lại nói bộ phim này giúp nàng tiếp xúc được với bộ phận sản xuất tốt nhất. Đại đạo diễn, kim bài biên kịch, tất cả đều phi thường cường đại. Bộ này là phim văn nghệ kinh phí thấp, nhưng giúp nàng nhận được một số đề cử cho diễn viên mới, tiếc là không thắng cái nào. Từ “Lỏa vịnh” về sau, nàng không còn xuất hiện trước công chúng. Có người nói nàng vừa xuất đạo đã đạt được đỉnh cao, có vẻ cũng không sai. Sau đó bèn không có đỉnh cao nào nữa.
Tiểu cô nương vẫn đứng bên người Trần Cách, hỏi nàng sự nghiệp mấy năm nay phát triển thế nào, sau đó sao lại không tham gia thêm phim điện ảnh nào nữa.
Trần Cách rũ mắt nói: “Kỳ thật ta có đóng phim, nhưng không có tác phẩm tốt, nếu có tốt một chút thì lại không được công chiếu rộng rãi, khẳng định ngươi không biết”
“Ngươi không cùng Lạc lão sư hợp tác qua nữa sao?”
“Lạc lão sư? Lạc biên kịch?” Trần Cách cảm thán “Ta rất muốn, nhưng không có cơ hội”
“Lỏa vịnh” chính là kịch bản do Lạc Tĩnh Dực viết năm nàng 17 tuổi. Lạc Tĩnh Dực tốt nghiệp lúc sau viết được mấy cái kịch bản, nhận được một số giải thưởng, cảm thấy bản thân có chút thành tựu, vẫn đối với kịch bản ngày đó mình viết nhớ mãi không quên, liền muốn tìm nhà đầu tư đem đi quay coi như kỷ niệm. Lúc đó Lạc Tĩnh Dực chưa công thành danh toại như bây giờ, không có trở thành lão Phật gia người gặp người sợ như bây giờ, cũng không đến nỗi kiêu ngạo ương ngạnh. Đạo diễn tuyển diễn viên nàng không tiện nhúng tay, liền chuyên tâm viết kịch bản, kịch bản viết xong cũng không tiến tổ đoàn “Lỏa vịnh” mà đi đoàn khác, hết thảy do đạo diễn làm chủ.
Kết quả thu được làm nàng hết sức không vừa lòng.
Diễn viên đóng cũng được đi, nhưng không khí bộ phim lại gượng gạo, tràn ngập những tình tiết cứng nhắc. Lạc Tĩnh Dực xem qua loa một lần liền từ bỏ, không bao giờ xem lại. Cũng từ ký ức đen tối này, Lạc Tĩnh Dực hạ quyết tâm chỉ cần là kịch bản nàng viết ra, toàn bộ quá trình thực hiện phải do nàng nắm lấy, tránh để nguyên bản và thành phẩm lại khác xa nhau. Bởi luôn không vừa lòng, dù đã thật lâu nhưng Lạc Tĩnh Dực đối với bộ “Lỏa vịnh” này vẫn rất bài xích, càng không cần phải nói sau này lại tìm đến dàn diễn viên để hợp tác.
Trần Cách chính là chân thấp chân cao mà tiến bước, giãy giũa chống đỡ cho đến nay.
Tiểu cô nương đọc được sự mất mát nơi Trần Cách, liền an ủi nàng: “Ta nói thảo nào nhìn khí chất ngươi đặc biệt như vậy, dễ dàng câu lấy ánh mắt của người khác, hóa ra đúng là một diễn viên tốt! Đừng nản chí a, diễn viên nào cũng cần tôi luyện rất lâu mà. Có người mất mười mấy hai mấy năm thậm chí còn hơn mới trở mình được sao. Ta rất xem trọng ngươi, cố gắng chịu khổ để đạt thành tựu nha!”
Lời nói của tiểu cô nương làm Trần Cách cuối cùng cũng nghe lọt tai, bèn suy tư.
Xe buýt trên đường về ga sân bay, tiểu cô nương cùng Trần Cách trò chuyện không dứt, hỏi hết cái này đến cái kia, còn cùng đi chờ lấy hành lý. Trần Cách quay lại tìm Tống Như Ngữ, sợ nàng bị lạc. Đến khi Tống Như Ngữ đi kịp ngay đằng sau, nàng mới tiếp tục đi. Trong lúc chờ hành lý, tiểu cô nương hỏi Trần Cách và Tống Như Ngữ: “Hai ngươi cùng công ty sao? Đến đây để phim à?”
Tống Như Ngữ xoa hông, vũ trang mũ, kính râm, khẩu trang, lãnh đạm trả lời: “Đi công tác, nội dung không tiện nói ra.”
Tiểu cô nương “Nga” một tiếng đáp lời, cũng không truy hỏi tiếp, hỏi Trần Cách: “Có thể trao đổi Wechat một chút không tỷ tỷ? Thêm bạn tốt thì sao?”
Không đợi Trần Cách trả lời, Tống Như Ngữ liền duỗi tay cự tuyệt: “Không được, công ty quy định không được liên lạc riêng tư với fan.”
Tiểu cô nương buồn bực: “Trần Cách tỷ tỷ là diễn viên không phải idol. Tư liên với fan này là quy định chỉ dành cho idol các ngươi mà. Diễn viên khi nào sẽ so đo chuyện này!”
Rốt cuộc cũng là dân truy tinh, tiểu cô nương phát hiện ra vấn đề thật nhanh.
Tống Như Ngữ: “Kia cũng không được.”
Trần Cách nói: “Tiểu Tống, hành lý của ngươi tới rồi.”
Tống Như Ngữ nhìn thấy hành lý dán đầy tên mình đã tới, lập tức đi lấy. Xách được một nửa phát hiện mình không đủ sức làm hết nổi, liền hướng Trần Cách kêu cứu. “Tỷ, ngươi mau đến giúp ta chút”
Trần Cách đối với tiểu cô nương nói: “Cấp Wechat cho ngươi kỳ thực không tốt lắm, nhưng ta có một tài khoản ở diễn đàn đại điện ảnh tên là Mộc Các, chữ “các” là “Cách” phiên âm ra, đằng sau là sinh nhật ta 0411, ngươi có chuyện gì có thể nhắn qua đó”
“Diễn đàn đại điện ảnh? Là APP sao? Ngươi có đi viết bình luận điện ảnh?”
“Có thời gian rảnh rỗi liền viết”
Trần Cách liếc thấy hành lý của mình đã tới, hành lý chưa lấy xuống hết của Tống Như Ngữ cũng sắp bị trôi đi, nàng vẫy vẫy tay tạm biệt tiểu cô nương, hướng về phía băng chuyền mà đi. Tiểu cô nương hành lý gọn nhẹ, đều đã đeo trên người, căn bản không cần chờ lấy hành lý, nàng hoàn toàn là muốn ở cùng Trần Cách một chút nên mới theo đến đây. Theo mãi người ta cũng không tốt, người ta còn phải đi làm việc. Tiểu cô nương ra ga, leo lên xe đã đặt trước, vừa vặn nhận được điện thoại của Lạc Tĩnh Dực.
“Tới rồi chưa?” Lạc Tĩnh Dực hỏi
“Tới rồi tới rồi. Đang chạy đến khách sạn”
Tiểu cô nương kỳ thực tuổi tác lớn hơn tuổi tác thật. Nàng năm nay 25 tuổi nhưng khuôn mặt còn ngây ngô, lại ăn mặc đơn giản, nhìn qua thoạt tưởng là sinh viên. Nàng tên Triệu Liễm, là trợ lý hành trình của Lạc Tĩnh Dực được ba năm nay, cũng coi như là trợ lý làm việc lâu nhất cho Lạc Tĩnh Dực. Lạc Tĩnh Dực có ba trợ lý cả thảy, một trợ lý công tác, một trợ lý sinh hoạt, vừa mới được nửa năm người trợ lý này bèn xin từ chức, tới này vẫn không có ai dám ứng cử vị trí này; cuối cùng là Triệu Liễm.
Triệu Liễm gần đây bận bịu đến rụng tóc. Nàng không chỉ đảm đương trợ lý hành trình, còn gần như kiêm luôn trợ lý sinh hoạt, nhưng là nàng không dám há miệng nói gì. Phải biết tính tình Lạc lão sư phi thường bắt bẻ. Sở dĩ phải có trợ lý hành trình để mỗi lần nàng có đi công tác ở đâu, trợ lý sẽ phải đi tiền trạm trước, xác định hết thảy vị trí khách sạn, bố trí phòng ốc phòng nào lầu nào hướng ra đâu, lạnh ấm thế nào, giường gối êm ái sạch sẽ không, còn phải quản nhân viên khách sạn chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, thậm chí còn bắt bẻ trang trí khách sạn… Càng không cần phải nói những nhà hàng quán bar có thể đáp ứng được yêu cầu Lạc Tĩnh Dực hay không. Chỉ cần nàng có chút không hài lòng liền ảnh hưởng trạng thái viết kịch bản. Nên nếu không hảo hảo hầu hạ được nàng, quả địa cầu cũng đều muốn phát nổ ba lần. Triệu Liễm thoạt nhìn qua tưởng công việc có điểm thoải mái, kỳ thật hầu hạ được Lạc lão sư phi thường khó tính quả thật khổ sở, thường xuyên phải nhắc nhở bản thân 120% công lực mới bảo đảm mọi sự nhất nhất vượt qua.
“Nói rõ còn bao lâu nữa thì đến nơi?” Lạc lão sư thanh âm có chút đáng sợ, cảm giác đang bực bội tùy tiện sẽ phát giận
“Thực mau, đại khái là nửa giờ đi. Chúng ta là khách VIP, hẳn là phòng ốc đã dọn dẹp sạch sẽ để vào ở ngay được”
“Gửi thông tin vị trí khách sạn qua cho ta” Triệu Liễm nghe vậy nhanh chóng gửi qua
“Cách Lệ thôn 20 km…” Lạc Tĩnh Dực lẩm bẩm
“Lệ thôn?” Triệu Liễm nghi hoặc “Lạc lão sư ngươi muốn đi Lệ thôn sao?”
“Ta cũng không nghĩ đi. Nhưng ta có một lão bằng hữu đang quay chụp show tình ái nói khách quý mà nàng mời trên đường đi xảy ra việc ngoài ý muốn phải nhập viện, nằng nặc đòi ta đi cứu viện cho nàng” Lạc Tĩnh Dực cũng đau đầu không kém
“A! Ngài muốn đi tham gia show tình ái chân nhân tú sao??” Triệu Liễm nghe mà sợ ngây người.
“Khả năng đi” Lạc Tĩnh Dực nghĩ đến còn cảm thấy hoang đường
“Vậy… khách sạn bên đây còn cần đặt hay không đặt?”
“Đặt, dĩ nhiên là đặt. Không có khả năng ta ở trong cái thôn như vậy đi, ta điên rồi sao?”
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực : không có khả năng ở nơi quê mùa như vậy, vĩnh viễn không ở
Trần Cách: hình như ta cảm thấy có flag tới chuẩn bị đón gió bay phấp phới