Lạc Tĩnh Dực phát wechat cho Triệu Liễm bảo nàng không cần đi đón mình, bên kia đã có đoàn làm phim đưa rước. Triệu Liễm bên này nhận được tin nhắn như được đại xá, mệt mỏi cả một ngày, bây giờ không cần phải đón lão Phật gia. Lão Phật gia cơ bản cũng không cần mình hầu hạ, đã có nô tài khác chiếu cố, Triệu Liễm vui vẻ đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Triệu Liễm leo lên giường nằm lăn lộn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chút lo lắng, Lạc lão sư không có trợ lý sinh hoạt bên người chiếu cố, có thể xảy ra chuyện gì không? Càng nghĩ càng lo, đành phải phát wechat qua “Lạc lão sư, ngươi tự lo cho bản thân được không?”
Lạc Tĩnh Dực lúc này đang xem lại một đoạn bộ “Tại nơi sâu thẳm nhất”
“Ông trời sắp đặt cho ta gặp ngươi, vốn dĩ đã là một mối họa. Mà tại thời điểm gặp ngươi lúc ấy, lại hóa thành nguy hiểm trí mạng nhất…”
Lạc Tĩnh Dực xem xong đoạn này, trả lời Triệu Liễm: “Buông xuống không được”
Triệu Liễm hồi về một cái sticker “Sao sao?” hóng hớt: “Có chuyện gì ngài mau nói?”
Lạc Tĩnh Dực : “Ngươi ngủ sớm đi”
.
Trần Cách đến sân bay, phó đạo diễn vẫn còn ngủ, ngáy rung cả xe. Nếu không phải vẫn cần hắn đứng ra quay phim, tài xế cũng không nỡ đánh thức hắn. “Hồ đạo, tỉnh tỉnh, đến sân bay rồi”
Hồ đạo bừng tỉnh dậy, trừng to đôi mắt, đem ký ức đây là đâu tôi là ai quay trở lại. “Ai dà, tới rồi sao?”. Ông bước xuống xe, bắt đầu đem GoPro nhanh chóng đặt lên giá đỡ, quay đầu về sau muốn tìm Tiền Vũ dặn dò nội dung kịch bản một chút, lại thấy ngồi ở hàng sau là một cô gái, hình như là người của Bạch Mã điện ảnh hôm nay vừa mới đến, còn Tiền Vũ không thấy bóng dáng đâu.
Hồ đạo buồn bực: “Sao ngươi lại ở đây?”
Trần Cách vừa mới xem phim xong, đưa điện thoại cất vào túi: “Phùng đạo bảo ta đến đón người”
“Phùng đạo bảo ngươi tới?”
“Ân”
Hồ đạo cảm thấy kỳ quái, không phải lúc đầu thỏa thuận Tiền Vũ đến sao? Như thế nào phút chót lại thay đổi người? Còn thay luôn giới tính? Không phải Tiền Vũ với vị khách mời kia mới là cp sao? Nếu đổi lại thành chẳng phải là nữ nữ cp à…? Này cũng hơi quái dị đi…
Hồ đạo tuy không phải chức cao tước lớn gì, nhưng theo kinh nghiệm mấy năm nay, cũng rút ra được một số hiểu biết. Nữ nữ cp đã là chuyện không còn mới mẻ, hiện giờ khẩu vị của khán giả đa dạng, không quan tâm đồng tính hay dị tính, miễn là có nhan sắc, dính với nhau thành một khối ngọt ngọt yêu yêu, khán giả cắn cp đến hăng say. Hơn nữa trong vòng, những đôi đồng tính nữ quả không ít, hắn cũng biết qua vài cặp. Này kịch bản thay đổi đối với hắn không quan hệ, mang danh phó đạo diễn nhưng kỳ thực chỉ là chạy chân sai vặt. Đạo diễn bảo gì làm nấy không cần ý kiến, đây là nguyên tắc cơ bản nhất.
“Phùng đạo còn căn dặn gì không?” Hắn hỏi
Trần Cách có nhớ qua Tiền Vũ nói rằng, người sắp đến là người yêu của Phùng đạo. Nhìn hắn to nhỏ vào tai mình, xem ra chuyện này không cần phải nói lung tung, Trần Cách trước giờ cũng là người nói ít làm nhiều, nàng căn bản thấy chuyện này không cần phải nói với Hồ đạo, nên chỉ đơn giản lắc đầu.
Hồ đạo lấy di động ra gọi Phùng Duẫn Hâm, kết quả vừa lấy ra đã thấy di động hết pin, sập nguồn.
Thật là, mà thôi, cũng chỉ là lấy tư liệu, lúc sau có hậu kỳ biên tập lại, không có gì phải lo lắng rộn ràng cả. Hồ đạo đã làm cho nhiều đoàn khác nhau, nhìn quy mô đoàn này không có gì vượt trội, lúc chiếu lên được mấy người xem chứ? Cũng không phải phim điện ảnh mà cẩn thận quá mức làm gì? Kiểm tra thời gian, người kia chắc sắp đến, Hồ đạo cùng Trần Cách hướng vào trong sân bay.
.
Ngày đó Lạc Tĩnh Dực bàn bạc với Phùng Duẫn Hâm không dùng tên thật trong chương trình, liền lấy một cái tên giả là La Hân. “La” cùng “Lạc” tự viết giống nhau, “Hân” phát âm giống “Hâm” của Phùng Duẫn Hâm. Lạc Tĩnh Dực viết kịch bản thủ pháp đặt tên nhân vật đã đến mức điêu luyện, tùy tiện nhấc tay cũng nghĩ ra được một cái tên. Phùng Duẫn Hâm liếc mắt một phát liền thấy được tiểu xảo của nàng, cười nói: “Ai nha tên này tốt, là kết tinh tình yêu của hai chúng ta”.
Lạc Tĩnh Dực mang theo hai vali lớn cùng một cái balo, để hết tất cả lên xe đẩy, mang lên kính râm, đẩy xe ra ngoài. Sân bay ở Ngũ Sơn này là một trong những sân bay nhỏ nhất nàng từng đi, nhưng lạnh không thua những vùng khác, Lạc Tĩnh Dực khoác ngoài một chiếc áo măng tô dài màu trắng, hoa văn tinh xảo, quần ống thẳng màu đen cùng giày cao gót nhọn, nhìn qua thành thục không thể bắt bẻ chút nào. Mái tóc quăn dài từng lọn mềm mại bung xõa trên vai, Lạc lão sư như hô biến sân bay phố núi nhỏ hẹp thành sân khấu, nhàn nhã mà đi. Một nhóm gồm mấy tiểu cô nương đến đây du lịch, níu níu kéo kéo nhau thảo luận, đây là nữ minh tinh nhà nào, khí tràng lại mạnh như vậy.
Trần Cách cầm trong tay tờ giấy A4 viết “La Hân”, cùng Hồ đạo đứng chờ. Từng người một từ trong đi ra, Trần Cách lại nâng tờ giấy trong tay cao lên chút, vẻ mặt đầy ngóng trông.
Kết quả là cả nửa ngày vẫn chưa thấy La Hân vị kia. Hồ đạo quay Trần Cách xong, tựa vào lan can ngáp liên tục: “Một cái ảnh chụp cũng không đưa, không biết mặt mũi ra sao, lỡ đâu bỏ lỡ không đón được người thì như thế nào?”
Vốn dĩ công tác ban đêm luôn làm người ta mệt mỏi, đoàn làm phim còn đặc biệt keo kiệt, lăn lộn lên xuống cả ngày không được bao nhiêu tiền khiến Hồ đạo chán nản, miệng đầy lời trách móc.
Trần Cách nói: “Sẽ không, ta bên này luôn để mắt xem, ngài yên tâm. Hồ đạo nếu mệt mỏi quá cứ tìm chỗ nào nghỉ ngơi, ngủ một chút cũng tốt. Khi nào người đó đến ta sẽ gọi”
Hồ đạo nghe xong dĩ nhiên là muốn, nhưng vẫn chặc lưỡi khách sáo nói: “Làm vậy coi ra gì. Ta còn phải quay phim không phải sao?”
“Đưa GoPro cho ta, tự ta quay được”
Vậy Hồ đạo cũng không khách khí nữa, trực tiếp quăng cho Trần Cách, giơ ngón cái bày tỏ cảm kích rồi vội vàng tìm một góc nhắm mắt nghỉ ngơi. Người ra vãn từ từ, lúc này đã quá 12h, mí mắt Trần Cách cũng hơi trầm xuống.
Một nữ nhân cao gầy đẩy xe hành lý từ trong ra tới, tuy rằng mang kính râm không trông thấy rõ mặt của nàng lắm, nhưng vẫn phi thường bắt mắt. Trần Cách lập tức lên tinh thần, đem tờ giấy A4 nâng lên. Nữ nhân kia hướng nàng đi tới, hỏi nàng: “Đây là đoàn quay show sinh hoạt nông thôn đúng không?”
Lạc Tĩnh Dực thanh âm so với các cô gái khác vốn đã trầm thấp hơn, hơn nữa nàng lúc chuyện đều lấy ngữ điệu không nhanh không chậm, càng tăng thêm nét nhàn nhã thong dong, nhưng đồng thời âm điệu kiểu này cũng vô tình tạo nên áp lực vô hình cho người đối diện. Trần Cách phảng phất cảm thấy giống như mình bị giáo viên chủ nghiệm nghiêm khắc gọi lên nói chuyện, tay đang cầm GoPro cũng có chút run rẩy, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Lạc Tĩnh Dực: “Ngươi là…?”
Trần Cách tự giới thiệu: “Ta là Trần Cách, Phùng đạo bảo ta đến đón ngươi.”
Lạc Tĩnh Dực tháo xuống kính râm, nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nàng hơi đăm chiêu, Phùng Duẫn Hâm lại bày trò gì đây? Bảo ta xào cp đã quá lắm rồi, đây còn là xào cp với tiểu cô nương?
Lạc Tĩnh Dực mắng chửi thầm trong bụng, cứ cho là chương trình các ngươi lớn mật chơi bời không nể mặt ai đi, cũng không thể đem tiểu cô nương ghép làm đối tượng yêu đương với ta chứ?
Nếu thật sự đây là đối tượng, nàng liền muốn hung hăng cười nhạo cho một trận.
Chó con? Chó con còn nằm ổ ngơ ngác thật nha.
Tuy rằng vóc dáng không thấp, xấp xỉ 1m7, nhưng không mặt nhỏ khả ái thanh tú như hoa sen, chỗ nào giống chó con.
Còn bảo cho ta tùy tiện sai bảo…
Tay chân nhỏ nhắn mảnh khảnh thế này, ta nếu là loại không biết điều, sai bảo lung tung lỡ đâu sứt mẻ tổn thương thì sao? Ai đền cho nàng?
Lạc Tĩnh Dực kéo kính râm đem đôi mắt lộ ra mang theo ý nghi hoặc, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng hiện lên nét hung hăng dò xét. Trần Cách bị nàng nhìn chằm chằm có điểm chống đỡ không nổi, nghĩ thầm: Ta làm gì sai sao? Vì sao người yêu Phùng đạo nhìn ta chăm chăm đến như vậy? Suy nghĩ tới lui, Trần Cách bỗng phát hiện ra một chuyện quan trọng.
Người yêu Phùng đạo…
Là nữ?
Như thế nào lại là nữ?
Phùng đạo là cong…cong sao?
Thật sự…
Lúc trước chưa từng nghĩ đến La Hân là nữ, tên này nam nữ đều có thể dùng.
Phát hiện ra một bí mật khủng như vậy, Trần Cách đứng như trời trồng một chỗ, thở cũng không dám thở mạnh. Thì ra là vậy, khó trách không cần phô trương đi đón ban ngày ban mặt, đại khái Phùng đạo chưa xuất quỹ đi. Nghĩ thế, Trần Cách cảm thấy bản thân nhận được trọng trách, đem xe hành lý của La Hân kéo về phía mình, hỏi nàng:
“La tỷ, xe đã chờ sẵn ngoài kia. Ngươi tối nay muốn đến chỗ Phùng đạo diễn hay thế nào?”
Lạc Tĩnh Dực thấy nàng chủ động giúp đỡ, đúng là muốn bồi dưỡng cảm giác cp, trong lòng có chút tư vị: “Không cần đến Lệ thôn gặp nàng. Ta có đặt khách sạn, đi đến đó”
“Được”. Trần Cách hỗ trợ đẩy xe hành lý, hai người cùng đi tới thang máy xuống bãi giữ xe, bước lên xe tài xế hỏi:
“Lão Hồ đâu?”
Trần Cách nãy giờ loay hoay, vừa cầm GoPro vừa đẩy xe hành lý, đã quên khuấy đi Hồ đạo. Hắn ngồi đó nghỉ ngơi, phỏng chừng là ngủ rồi, cũng quên đánh thức hắn. Nàng gãi gãi mặt, ngượng ngùng đáp: “Ta lo tiếp đón, bỏ quên Hồ đạo, chờ ta một lát ta đi kiếm hắn”
Trần Cách đem GoPro ném lên xe, lại đem tất cả hành lý của Lạc Tĩnh Dực xếp gọn vào cốp, không cho Lạc Tĩnh Dực một chút cơ hội động tay chân. Lạc Tĩnh Dực lúc này mới phát hiện, tiểu cô nương này tay chân nhỏ nhắn, nhưng đường cong lại rất đẹp, nhìn giống như người thường xuyên vận động.
“La tỷ, ngươi chờ ta một chút, thực mau thôi”
Trần Cách xếp hành lý xong liền không dừng lại, lập tức hướng trên lầu mà chạy. Lạc Tĩnh Dực nhìn theo bóng dáng Trần Cách, nghĩ thầm tiểu cô nương này khoảng 25-26 tuổi đi? Làm việc lưu loát tin cậy, diện mạo cũng xinh đẹp thuận mắt. Xem ra người bắt cặp cp với mình cũng không tệ lắm, Lạc Tĩnh Dực đối với Phùng Duẫn Hâm vốn oán hận không ít, giờ phút này tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực : Ân, cp này ta rất vừa lòng
Trần Cách cùng Phùng Duẫn Hâm : ….. (không dám lên tiếng)
Lời editor: Hehe vậy là đã gặp nhau rồi nè. Mấy bạn đọc có thấy Trần Cách công xỉu khum =))) vậy mà sau này…. =))))))