Một ngày sau khi Trần Cách nhận được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Kê, 《Bạch hồ điệp》bắt đầu chạy tuyên truyền. Poster tung ra không hé lộ mặt mũi diễn viên, nhưng văn án đầu tiên giới thiệu sơ bộ có tag @Mộc Các 0411 và vài tên tuổi gạo cội khác, trong phút chốc làm võng hữu phát cuồng.
【 Bồ câu lại giành được nữ một! 】
【 Bồ câu xông lên!! Năng suất bồ câu quá trâu bò rồi!! *vỡ òa*】
【 A a a 《Bạch hồ điệp》! Nghe tên đã thấy lợi hại! Không biết đạo diễn biên kịch là ai a? 】
【 Trên mạng đồn biên kịch là Lạc lão sư……】
【??? Cái gì??? “Phá lệ hân động” ngồi không lại sắp sửa được ăn tết?! 】
Vẫn chưa có tin tức cụ thể gì, “Phá lệ hân động” đã leo tới no.3 bảng xếp hạng siêu thoại. Đến khi ứng dụng movie box điền tên Phùng Duẫn Hâm cùng Lạc Tĩnh Dực vào vị trí đạo diễn biên kịch, “Phá lệ hân động” không phụ mong mỏi của mọi người, chồm lên vững vàng chiếm lấy vị trí thứ nhất.
【 Bồ câu tái hợp Lạc lão sư bồ câu tái hợp Lạc lão sư, đêm nay ta ngủ nằm mơ vẫn còn cười 】
【 Lạc lão sư trước sau vẫn không có chút nào phô trương, ngay cả một bức hình cũng không lộ để PR. Bất quá chúng ta đã biết nàng là đại mỹ nữ! 】
【 Chờ đã, Phùng đạo là nữ, còn mới có 34 tuổi?! Ta còn nghĩ đây là một đại thúc trung niên râu ria xồm xoàm chứ! Nào ngờ nhan sắc cũng rất được a! Quái vật quái vật, đoàn phim gì mà visual từ dàn diễn viên cho tới ê kíp chế tác! 】
【 Vậy “Phá lệ hân động” có cần đổi tên không? La Hân dù gì cũng là tên giả 】
【 Gọi là gì cho hay bây giờ? Đừng chỉ đơn giản là Dực Cách, quê mùa】
【 Bất lạc phàm trần? 】
【…… Nghe quá xa lạ. Ta nghĩ, lúc bồ câu mới nhận thức Lạc lão sư đã gọi nàng bằng cái tên La Hân, bất kể đối với chúng ta hay hai người mà nói, cái tên này hẳn là dấu mốc quan trọng, đánh dấu buổi đầu tương ngộ đầy ý nghĩa. Cứ giữ “Phá lệ hân động” đi, đừng sửa lại. 】
【 Ủng hộ! 】
Trần Cách, Bạch Tinh, Lâm Ân và diễn viên gạo cội Chu Hải Văn lần lượt có tên trong bảng đề cử nữ diễn viên chính, phụ xuất sắc nhất. Giới phê bình nhận định, Bạch Tinh mấy năm nay lanh quanh không có đột phá, cơ hội đoạt giải không cao. Lâm Ân cùng Trần Cách cũng không có thế mạnh ở tuổi nghề, đặc biệt là Trần Cách, chỉ có hai tác phẩm tiêu biểu lót nền, dĩ nhiên so về thành tích còn kém Chu lão sư một chặng đường dài. Rốt cuộc Chu lão sư lăn lê bò lết cống hiến nhiều năm như vậy, vẫn chưa chạm đến bức tượng Kim Kê danh giá. Năm nay tác phẩm của bà là là bộ phim thuộc dòng art house tương đối có sức nặng, thế nên nếu Chu lão sư giật giải cũng là điều hợp tình hợp lý.
Kỷ Dao và đoàn đội của Trần Cách bàn bạc về vụ giải thưởng, tất cả đều nghiêng về khả năng Chu lão sư thắng. Nhưng nói đi nói lại, đời diễn viên không dài, mấy khi có được vai diễn xuất thần như vậy, chỉ sợ Trần Cách đặt quá nhiều tâm huyết vào Trần Diệu, nay lại vuột mất cơ hội sẽ chịu đả kích lớn. Kỷ Dao nhẩm tính lịch trình, thời điểm tổ chức lễ trao giải vừa vặn trùng khớp ngày thứ mười Trần Cách vào đoàn《 Bạch hồ điệp》, chỉ e bị kết quả làm cho sa sút tinh thần, ảnh hưởng trạng thái quay phim, mất nhiều hơn được.
Kỷ Dao vận dụng bản lĩnh của người đại diện kim bài, ướm hỏi thái độ Trần Cách về chuyện giải thưởng.
Lời Trần Cách đáp lại thực vừa lòng đẹp ý Kỷ Dao.
Kỷ Dao đem chuyện này nói lại với Lục Tĩnh Sanh: “Tiểu Trần còn trẻ mà thực trầm ổn, căn bản không bị danh hiệu làm lung lạc. Nàng nói rõ, thứ quan trọng duy nhất đối với mình giai đoạn hiện tại là tác phẩm, không thể để bản thân cả đời chỉ có mỗi một tác phẩm tiêu biểu dắt lưng. Nàng còn bảo, thắng thua là chuyện không thể cưỡng cầu, rất nhiều diễn viên gạo cội phấn đấu tới bốn năm chục tuổi mới đoạt giải, cũng chưa từng thấy họ nóng vội, mà chỉ chuyên tâm mài giũa tác phẩm. Chính mình còn trẻ, cần học tập tâm thế của tiền bối, cần gì phải sốt ruột”
Lục Tĩnh Sanh nghe xong rất hài lòng: “Tốt, hiện tại áp lực trong vòng quá nóng nảy, diễn viên trẻ có suy nghĩ giống tiểu Trần không nhiều lắm. Ra sức trau dồi, dựa vào tiềm lực của nàng chắc chắn sẽ có ngày chạm tới danh hiệu ảnh hậu. Đây chỉ là chuyện không sớm thì muộn thôi.”
Thấm thoát đã gần tới ngày nhập tổ, vốn dĩ Kỷ Dao thực tin tưởng Trần Cách, nàng ở trường quay chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì, chỉ cần cử trợ lý và vệ sĩ đi theo là được. Nhưng sau khi biết Bạch Tinh đang muốn tranh thủ vai nữ nhị, vai này phối diễn cùng Trần Cách không ít. Bạch Tinh người này tâm sự nghiệp đặc biệt cường không ngại gây hấn với ai, đoàn đội cũng rất cường thế lợi hại. Kỷ Dao không yên lòng, quyết định hộ tống Trần Cách.
Kỷ Dao đối với chuyện Bạch Tinh nguyện ý đóng vai mẹ của Trần Cách đặc biệt có hứng thú, lúc ăn cơm còn cùng đoàn đội lôi chuyện này ra bàn tới bàn lui.
“Bạch Tinh đúng là dám chơi, chỉ cần chụp được kịch bản của Lạc lão sư, ngay cả vai nữ nhị phải hóa trang xuống sắc, tự làm cho mình vừa già vừa xấu cũng chấp nhận? Fan của cô ta liệu có nổi điên với công ty không nhỉ?”
“Miễn đừng kiếm chuyện gây phiền toái cho chúng ta là được. Vài ngày nữa, thể nào chẳng vung tiền cho blogger chạy bài ca kính nghiệp cho mà xem”
” Cho dù có kiếm chuyện cũng không sợ, hiện tại sức chiến đấu của fan Trần Cách mạnh không khác gì siêu nhân, vụ tiếp quản đại ngôn của hoa đán kia sau khi nàng hết hợp đồng với thương hiệu, fan nhà đó ghim thù tìm cách gây áp lực đòi tẩy chay, kết quả lập tức bị fan của Trần Cách trực tiếp ấn xuống mặt đất dạy dỗ cách làm người, hội hậu viện fan nhà đó còn bị cấm ngôn 15 ngày, haha”
Mọi người vui vẻ xôn xao bàn tán, Trần Cách chỉ lặng lẳng ngồi một góc không nói gì.
Trần Cách biết, Bạch Tinh nguyện ý nếm thử nhân vật trung niên, thậm chí còn là vai phụ đầu tiên từ lúc thành danh tới giờ, tất cả đều là vì muốn góp mặt vào tác phẩm của Lạc lão sư.
Bạch Tinh rõ ràng là hướng về phía Lạc Tĩnh Dực mà đi, một lòng vì Lạc Tĩnh Dực.
Lần chạm trán trong lối thoát hiểm, lúc Trần Cách biết được thân phận thật sự của Lạc lão sư sợ tới nỗi hóa ngốc, nhưng không đến mức mất trí nhớ. Ánh mắt Bạch Tinh khi trông thấy Lạc lão sư toát ra sùng bái và hốt hoảng như thế nào, tất cả vẫn còn vô cùng sống động mới mẻ trong ký ức Trần Cách. Lạc lão sư vừa xuất hiện, khí thế Bạch Tinh liền tiêu tan không còn bóng dáng tăm hơi, thái độ nghênh ngang khinh người trước đó cũng mau chóng tan rã.
Trần Cách đã sớm biết, Lạc lão sư ưu tú như vậy, trên đời này sẽ có thật nhiều người thích nàng, tuyệt đối không chỉ có một mình Trần Cách.
.
Trước đó Trần Cách đã bắn tin thử vai cho Tiểu Mao, Tiểu Mao vui sướng chạy tới buổi casting thử sức. Vai này thực ra suất diễn rất ít, nhưng nhân vật từ tính cách đến tuổi tác đều thích hợp với Tiểu Mao, nên Trần Cách vẫn muốn tranh thủ giúp nàng một chút.
“Cảm ơn Cách tỷ! Đây có thể là cơ hội tốt nhất để ta xuất hiện trên màn ảnh lớn!” Buổi casting chưa bắt đầu, Tiểu Mao dư thừa năng lượng không biết làm gì bèn ôm ghì Trần Cách bày tỏ lòng biết ơn, nhào tới hôn khắp người nàng chóc chóc. Vừa lúc Lạc Tĩnh Dực cùng Phùng Duẫn Hâm đi vào, thấy được một màn này.
Trần Cách suýt chút nữa tung chân đá văng Tiểu Mao ra.
Lạc Tĩnh Dực ý vị thâm trường liếc Trần Cách một cái, cũng nhận ra người đằng kia chính là kẻ hại mình phải đổi bộ bàn ghế làm việc, nhíu mày, rõ ràng đang khó chịu.
Tiểu Mao run bần bật: “Ta cảm thấy lão vu bà…… Không, lão sư giống như muốn ăn tươi nuốt sống ta. Có phải ta tiêu đời rồi không? Chắc chắn là mất vai rồi ô ô ô”
Trần Cách cũng khiếp đến hoảng, cảm thấy giống như mình và tiểu Mao bị Lạc Tĩnh Dực trói lại đưa tới vách núi cheo leo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy xuống. May mắn mà Lạc lão sư luôn đề cao chuyên nghiệp, hết thảy đều lấy chất lượng làm trọng, so với những người tới thử vai quả thật Tiểu Mao gần với mô tả nhân vật nhất.
Lạc Tĩnh Dực thấy đầu óc Tiểu Mao không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng hợp vai, cuối cùng vẫn quyết định giao vai cho nàng.
Tiểu Mao cao hứng đến độ phát khóc, muốn kéo Trần Cách đi shopping mua quần áo cho nàng, xem như trả lễ.
Trần Cách nào có mặt mũi nhận: “Đây là thành quả nỗ lực của ngươi, ta chỉ thông tri một tiếng thôi, không cần phải khách sáo. Nhân dịp này tự thưởng cho bản thân một chút đi”
Tiểu Mao ôm Trần Cách khóc anh anh anh, luôn mồm bảo Trần Cách là quý nhân, cả đời này vĩnh viễn không quên ơn nàng. Không biết xui xẻo thế nào lại để Lạc Tĩnh Dực bắt được lần nữa, Trần Cách khiếp sợ bóc Tiểu Mao đang đu cứng trên người xuống thế nào cũng không kịp.
Lạc Tĩnh Dực hờ hững quay lưng đi, không nói tiếng nào.
Trần Cách: “……”
Bởi vì Phùng Duẫn Hâm xem như là tay mơ, rất nhiều thứ Lạc Tĩnh Dực phải cầm tay chỉ việc, gần đây đặc biệt vội. Hơn nữa còn nhờ ơn Tiểu Mao tích điểm thêm vào vận đen, Trần Cách nhắn tin cho Lạc Tĩnh Dực, thường phải chờ một lúc lâu mới nhận được trả lời.
Trần Cách nhớ Lạc Tĩnh Dực đến phát điên, liền tìm cách cải trang chạy tới văn phòng lén nhìn Lạc Tĩnh Dực làm việc, vừa vặn đụng Bạch Tinh mới vừa casting đi ra.
Hôm nay Bạch Tinh hóa trang theo mô tả nhân vật trong kịch bản. Là một diễn viên có thâm niên, Bạch Tinh hiểu được gương mặt xinh đẹp của mình sẽ che khuất kỹ thuật diễn, cho nên cố tình hóa trang đúng với tạo hình nhân vật, quần lĩnh dài màu đen và áo sơ mi hoa sờn vai không quá đúng cỡ cơ thể, nhìn qua có chút lôi thôi nhếch nhách. Trong miệng đeo bộ định hình khớp hàm để khuôn mặt vốn dĩ là hình trái xoan trở nên góc cạnh, sau khi đánh khối má vào càng hiện rõ nét chữ điền, rất có dáng vẻ của một phụ nữ trung niên sống ở thôn quê mấy thập niên trước. Thoạt nhìn thậm chí Trần Cách không nhận ra đây là Bạch Tinh.
Bạch Tinh thấy Trần Cách, lên tiếng chào hỏi: “Trần tiểu thư, chúng ta sắp sửa vào đoàn cùng nhau, hợp tác vui vẻ.”
Trần Cách nhàn nhạt đáp lại, sau đó né sang để Bạch Tinh cùng một đám nhân viên đoàn đội lỉnh kỉnh đồ đạc rời đi. Bạch Tinh xưa nay nổi tiếng mỹ mạo, hái ra tiền nhờ gương mặt. Đều là nữ diễn viên, Trần Cách biết vì vai diễn này, Bạch Tinh đã hy sinh như thế nào, nhất định đã cùng công ty quản lý đấu tranh thật lâu. Trần Cách không thể không thừa nhận, chấp niệm của Bạch Tinh đối với Lạc lão sư làm cho mình cảm thấy lực uy hiếp không hề nhẹ.
Lúc Trần Cách gõ cửa bước vào, Lạc Tĩnh Dực và Phùng Duẫn Hâm đang cùng một nhà đầu tư nam tầm bốn mươi tuổi nói chuyện. Phùng Duẫn Hâm thấy Trần Cách, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Nha, nữ chính của chúng ta tới làm gì a? Đón Dực tỷ về nhà sao? Ai da!”
Phùng Duẫn Hâm còn chưa nói xong đã bị Lạc Tĩnh Dực ở dưới bàn giơ chân đạp cho một phát.
Phùng Duẫn Hâm: “……”
Nhìn xem nhìn xem, chẳng lẽ là cãi nhau?? Nhưng trông bộ dạng tiểu Trần Cách không giống đang gào khóc đòi ăn a. Rốt cuộc là như thế nào??
Trần Cách không muốn quấy rầy Lạc Tĩnh Dực, liền chọn một góc trong cùng ngồi buồn thiu im thin thít không hé răng, rất giống mấy người ôm balo ngồi ở bến, chuẩn bị bắt xe quê.
Lạc Tĩnh Dực nhìn nàng: “Ngươi rút vào trong đấy làm gì?”
Giống như một cây nấm nhỏ cô độc tự mình sinh trưởng, Trần Cách nhẹ giọng đáp: “Đừng để ý ta, ngài cứ tập trung làm việc đi”
Lạc Tĩnh Dực: “…… Ngươi muốn ngồi đây cho tới giờ tan tầm giúp tạp vụ đi tắt đèn tắt quạt, hay vẫn là theo ta đi về?”
“Về về về!” Thì ra casting xong xuôi rồi, Trần Cách lập tức bắn vọt người lên, chạy về phía Lạc Tĩnh Dực, giúp nàng thu thập đồ đạc.
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách như vậy liền biết trong lòng nàng khúc mắc cái gì. Sau khi ngồi an ổn trên xe, Lạc Tĩnh Dực nói với Trần Cách: “Ngươi hẳn đã biết, ta chọn diễn viên chỉ dựa vào duy nhất một tiêu chí, chưa bao giờ bị ngoại cảnh tác động”
Không chờ Lạc Tĩnh Dực mở miệng, Trần Cách đã thay nàng nói tiếp: “Chỉ xem diễn viên có thích hợp nhân vật hay không, kỹ thuật diễn có thể khởi động nhân vật sống dậy hay không. Ta hiểu Lạc lão sư, ta sẽ không suy nghĩ vớ vẩn.”
“Được, ngươi không suy nghĩ vớ vẩn là rất tốt. Bất quá ta đang suy nghĩ vớ vẩn đây, cần ngươi trấn an một chút.”
“Ân?!”
“Ban ngày ban mặt cùng Tiểu Mao ôm ấp chưa nói, hai ngươi còn đứng ngay giữa cửa ra vào quấn qua quấn quýt, muốn mời tất cả mọi người xem các ngươi ân ái hay sao? Trần tiểu thư, ngươi hiện tại không còn là thẳng nữ, thân cận với bằng hữu ta không ý kiến, nhưng cũng phải đúng mực đi? Tiểu Mao ôm chỗ nào dán mặt vào chỗ nào có cần ta nhắc lại không? Lại còn giở trò hôn hít giữa thanh thiên bạch nhật? Lần sau nếu để ta bắt gặp nàng dính vào ngươi lần nữa, kể cả có là lầu 15 ta cũng trực tiếp ném hai người các ngươi ra cửa sổ, ta nói được làm được.”
Triệu Liễm ngồi phía trước lái xe, hai lỗ tai dựng đứng.
Bá đạo! Hóa ra Lạc lão sư ghen là như thế này sao? Chua loét a!
Bồ câu bồ câu mau mau nhanh chân tìm cách dỗ nàng! Lạc lão sư của chúng ta dễ dỗ nhất trần đời!
“Thực xin lỗi Lạc lão sư……” Trần Cách bị khí thế hung dữ của Lạc Tĩnh Dực làm cho hóa ngốc, “Ta… ta chính là, cảm thấy đều là nữ nhân, cho nên……”
Lạc Tĩnh Dực ngả lưng ra ghế, cứ như vậy nhìn Trần Cách chằm chằm.
Nói, tiếp tục nói đi.
Triệu Liễm sốt ruột cồn cào!
Bồ câu bồ câu ngươi ngốc sao? Giải thích nhiều làm gì mau mau nhận sai!
Càng vòng vo lại càng sai!
Phảng phất nghe thấy lời nhắc nhở vô thanh của Triệu Liễm, Trần Cách lập tức sửa lời: “Thực xin lỗi Lạc lão sư, ta thật sự không có tâm tư kia.”
Sợ Lạc Tĩnh Dực vẫn chưa hài lòng, Trần Cách cũng không màng trong xe có người thứ ba, sốt ruột nắm tay Lạc Tĩnh Dực, nói:
“Lạc lão sư, trong lòng chỉ có một mình ngươi. Có đôi khi đầu óc ta trì trệ không tinh tế, ngươi nhắc nhở ta được không? Ta… ta sẽ sửa. Về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm. Lạc lão sư ngươi đừng giận ta……” Vừa dứt lời nước mắt đã rơi xuống, thanh âm khàn khàn run rẩy.
Lạc Tĩnh Dực nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Trần Cách, biết nàng thật sự để ý mình, lửa giận mau chóng hạ xuống, thậm chí có hơi áy náy.
Kỳ thật thẳng nữ biến thành cong sẽ phát sinh thêm rất nhiều chuyện mà trước nay không chú ý đến. Lạc Tĩnh Dực nghĩ lại một chút, cảm thấy bản thân có chút chuyện bé xé ra to. Nhưng nàng chính là không nhịn được để ý tất cả những chuyện liên quan tới Trần Cách, cho dù lông gà vỏ tỏi gì cũng để ý. Ngược lại, cũng có thể thấy Trần Cách thực để ý cảm thụ của mình.
Lấy khăn giấy giúp Trần Cách lau nước mắt, hai người còn đang duy trì yên lặng, chưa ai nói thêm tiếng nào, bỗng nghe bản đồ định vị “đinh” lên một tiếng:
“Đã giúp bạn điều chỉnh lộ tuyến, đi thêm 3.5 km nữa gặp khúc quanh cho phép rẽ, rẽ trái để vòng lại điểm đến. Điểm đến ở ngay bên trái”
Lạc Tĩnh Dực Trần Cách: “……”
Triệu Liễm: “…………”
Chếch mợ, nghe bát quái quá nghiêm túc, đi lố lúc nào không biết.
Triệu Liễm cảm giác cái ót bị Lạc Tĩnh Dực trừng tới sắp thủng rồi, cả người như ngồi trên đống lửa.
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Liễm: Ta quá khó khăn…… Năm nay còn có cơ hội phát tài sao?