Phùng Tràng Nhập Diễn - Chương 83
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Phùng Tràng Nhập Diễn


Chương 83


Siêu thoại “Phá lệ hân động”.

【 Tin nóng: Thủ phạm vụ án mạng hai mươi năm trước gần đây đang được dựng thành phim đột nhiên sa lưới……】

【???】

【 Giỡn hả?! 】

【 Hửm? Chẳng lẽ là đang nói “Bạch hồ điệp”? 】

【 đầy đầu dấu chấm hỏi.jpg】

【 Fake news câu like hay tin chính thống vậy?】

【 Tin chính thống đó. Nhật báo nhân dân có đưa tin này: “Trong lúc ghi hình ở thôn C., kẻ thủ ác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hai mươi năm qua lấy thân phận trưởng thôn giả vờ tiếp cận khiến người trong đoàn mất cảnh giác, hắn nhân cơ hội đó phục kích muốn ám sát một diễn viên trong đoàn. May mắn người này thoát thân kịp, tri hô nhân viên chạy tới, tất cả cùng nhau khống chế giao nộp kẻ gϊếŧ người cho cảnh sát”】

【 Gan lớn tày đình! Dám đột nhập vào tận phim trường làm bậy! Cmn ta nổi hết da gà rồi. Bồ câu bồ câu và Lạc lão sư có việc gì nữa không biết?! Lo chết mất! 】

【 Đệch mợ! Ta chỉ muốn biết là ai khống chế được kẻ điên kia! Bồ câu bồ câu từng luyện qua võ thuật, không phải là bồ câu bắt được đấy chứ? 】

【 Hình như nhân viên đoàn phim hợp lực bắt, nhưng đúng là lúc ấy quả thật hung thủ định tập kích bồ câu bồ câu. 】

【????????? Cái gì??? Thấy bồ câu đóng vai cô gái bị sát hại năm đó nên hắn rắp tâm định cho bồ câu đi gặp nạn nhân luôn sao? Cái ngữ biếи ŧɦái gì đây……】

【 a a a đừng bàn mấy thứ vô nghĩa đó nữa, ta chỉ muốn biết bồ câu có bình yên không hay thôi! 】

……

Vụ việc chấn động lần này nhanh chóng lên hot search, cái chết oan uổng năm đó của Vương Tố Thu một lần nữa lan tỏa khắp mọi ngóc ngách internet, ai nấy đều xót thương cho một kiếp hồng nhan bạc mệnh, đồng thời cảm thấy hả hê khi biết tin hung thủ cuối cùng cũng bị tóm.

Có người tìm ra chỗ ở của Trương Văn Tuệ mẹ của Vương Tố Thu. Nay bà tuổi tác đã cao không muốn lộ diện trước công chúng, chỉ trả lời phỏng vấn qua điện thoại:

Trương Văn Tuệ nức nở nghẹn ngào:”Hai mươi năm qua…… không đêm nào là ta không mơ thấy Tố Thu, mơ thấy nàng nằm sóng soài trong vũng máu….. Còn tưởng rằng bà già gần đất xa trời này không còn sống đến ngày hung thủ bị bắt, haha…. Quả đúng là ông trời có mắt. Cảm tạ đoàn phim, ta thật sự cảm tạ đoàn phim, các ngươi đã đòi lại công đạo cho Tố Thu, để nàng cuối cùng cũng có thể an nghỉ….”

Câu chuyện về người giáo viên thiện lương đoản mệnh cướp đi nước mắt của rất nhiều người. Lẽ ra cô ấy đã có thể sống một cuộc đời thật đẹp, thật cống hiến, vậy mà….

Topic thảo luận vụ án này mười mấy năm trước bỗng dưng được đào lại, có người dùng ẩn danh từng đưa ra ý kiến bình luận rằng, hung thủ hẳn là người Vương Tố Thu biết nhưng không quá thân, thậm chí ngày thường chẳng mấy khi tiếp xúc nói chuyện. Bởi vì người như vậy không có động cơ gây án, cảnh sát có điều tra cũng không lần ra manh mối nào có giá trị.

“Kẻ này hẳn phải thích bướm trắng lắm, thậm chí biệt danh “bướm trắng” của nạn nhân có thể là do hắn âm thầm lan truyền ra để thỏa mãn tâm lý vặn vẹo biếи ŧɦái của mình”

Không ngờ mười mấy năm trước đã có người nhìn thấu được mấu chốt của ba chữ “Bạch hồ điệp”, cùng với tên phim không hẹn mà gặp.

Tuy rằng cảnh sát tạm thời chưa công bố quá nhiều tình tiết để bảo mật quá trình điều tra vụ án, nhưng trên mạng vẫn không ngừng xôn xao về hành vi độc ác biếи ŧɦái của tên sát nhân.

《 Bạch hồ điệp》 còn chưa đóng máy đã thắng áp đảo nhiệt độ so với những phim khác.

【 Chưa xét những mặt khác, chỉ riêng việc đoàn phim tìm ra hung thủ cấp cho nữ lão sư chết oan một công đạo đã đủ thuyết phục ta đến rạp cống hiến doanh thu】

【C.G là thần tiên giáng thế sao? Số mệnh thật tốt quá đi. 】

【 Doanh thu lần này chắc có khi còn vượt cả “Ước nguyện vị thành niên” 】

【 Kịch bản của Lạc lão sư hẳn phải bạo rồi, chưa kể lần này ông trời cũng giúp, không đại bạo không được……】

……

Ngày Bạch Tinh đóng máy cũng là ngày công bố giải Kim Kê.

Dù thắng giải Bách Hoa lót đường nhưng Bạch Tinh không thể nắm lấy vòng nguyệt quế như ý nguyện. Trần Cách và Lâm Ân cũng không được, nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh có trọng lượng nhất quốc nội lần này chính là Chu Hải Văn lão sư.

Chu Hải Văn lão sư rưng rưng xúc động ôm tượng vàng trong tay. Trong bài phát biểu của mình, bà thiết tha kêu gọi ngành công nghiệp điện ảnh nước nhà hãy mở rộng đề tài, chú ý hơn tới những tầng lớp thấp cổ bé họng dưới đáy xã hội, cũng hy vọng ngày càng có thật nhiều kịch bản hay và đa dạng để những diễn viên đã luống tuổi như bà vẫn còn cơ hội cống hiến cho khán giả.

Dưới đài vỗ tay như sấm dậy, Trần Cách ngồi trong xe bảo mẫu đúng giờ mở tivi xem phát sóng trực tiếp, nghe xong phần phát biểu của Chu lão sư cảm khái không thôi.

Hiện giờ nàng xác thực bản thân quá may mắn.

Ngoại trừ muốn cảm ơn chính mình nhiều năm như vậy không từ bỏ, càng muốn cảm ơn Lạc lão sư có thể trong mênh mang biển người tìm được nàng, nguyện ý cho nàng một cơ hội.

Đang nghĩ ngợi miên man, bỗng dưng “Lạc lão sư cho mình một cơ hội” đứng bên ngoài gõ cửa.

Xe bảo mẫu của Trần Cách đậu ở một chỗ rất vắng vẻ yên tĩnh, không động chạm vị trí với Bạch Tinh còn thuận tiện cho Lạc Tĩnh Dực đi vào mà không ai nhòm ngó.

Cửa lên đối diện với vách núi, chưa kể còn kéo kín rèm 24/7, nếu không phải cố tình nhìn lén thì hoàn toàn không thể biết bên trong thế nào.

Trần Cách nghe tiết tấu gõ cửa là biết ngay Lạc lão sư.

Trần Cách mừng rỡ chạy ra mở cửa, Lạc Tĩnh Dực giơ túi bồ câu quay Triệu Liễm mua từ khách sạn Ngũ Sơn lên quơ quơ:

“Ta tới an ủi thương hải di châu (người tài chưa gặp thời). Thèm không?”

Trần Cách nghe ra mùi hương của món ăn quen thuộc, lập tức ký ức về những ngày đầu mình và Lạc Tĩnh Dực mới quen biết nhanh chóng ùa về:

“Thèm……”

Lạc Tĩnh Dực thong dong đi vào đặt cái túi lên bàn, tự mình mở ra: “Còn tưởng rằng bị vuột giải ngươi sẽ hụt hẫng xuống tinh thần nên mới cố ý mua đồ ăn ngon tới an ủi. Không ngờ vẫn còn tươi tỉnh lắm, xem ra quá coi thường bản lĩnh của ngươi.”

Trần Cách nói: “Bại trong tay lão tiền bối thì không có gì phải buồn, hơn nữa ta cũng thực thích Chu lão sư. Lạc lão sư là đang…lo lắng cho ta nên mới qua đây sao?”

“Ân? Chứ còn sao nữa?” Lạc Tĩnh Dực thấy Trần Cách hỏi quá dư thừa.

Được Lạc Tĩnh Dực nhớ thương, trong lòng Trần Cách ngọt như rót mật, lẳng lặng từ phía sau đi đến vòng tay ôm lấy Lạc Tĩnh Dực.

Trần Cách chủ động thế này làm Lạc Tĩnh Dực có hơi ngoài ý muốn, không bỏ qua cơ hội lập tức quay đầu lại hôn nàng. Hai người quấn quýt triền miên không dứt, Lạc Tĩnh Dực nồng nhiệt đến nỗi Trần Cách chỉ có thể liên tục lùi về sau để giữ thăng bằng cho cả hai. Thẳng đến khi lưng Trần Cách chạm tường, Lạc Tĩnh Dực cũng chưa tính buông tha.

“Hóa ra là thèm ta.” Lạc Tĩnh Dực khẽ cắn lên nốt ruồi son nhỏ xinh trên cổ Trần Cách.

Trần Cách ngượng ngùng nhắm mắt, hai tay đặt hờ trên vai Lạc Tĩnh Dực tận hưởng cảm giác đặc biệt an toàn lại thoải mái khi ở trong vòng tay người yêu……

Nửa ngày không gặp, vừa mới dính vào đã phừng phực bốc hỏa.

Tay Lạc Tĩnh Dực đặt trên eo Trần Cách cảm nhận được cơn run rẩy rất khẽ lẫn hơi nóng hầm hập tỏa ra từ người nàng. Nhìn Trần Cách vụng về lại nhiệt tình hôn mình, Lạc Tĩnh Dực lúc này mới hiểu được cái gì mới thật sự gọi là “bằng chứng chứng minh ngươi yêu ta”.

Không cần nói bất cứ lời gì hoa mỹ, hết thảy đều dùng hành động chân thành để biểu đạt.

……

Bạch Tinh từ một góc gần xe bảo mẫu của Trần Cách hộc tốc đi ra, thần sắc càng lúc càng hoảng loạn cắm đầu cắm cổ nện bước. Dọc đường không cẩn thận đụng phải nhân viên thiết kế đạo cụ khiến đồ đạc trên tay anh ta rơi đổ lung tung xuống đất.

“Xin lỗi……” Bạch Tinh luống cuống cúi xuống nhặt giúp. Nhân viên trông thấy sắc mặt của Bạch Tinh, giật mình:

“Bạch Tinh tỷ không sao chứ, sắc mặt ngươi kém quá a.”

Bạch Tinh miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, hơi tuột huyết áp thôi”

“Nga……Vậy Bạch tinh tỷ chú ý nghỉ ngơi”

Thật ra Bạch Tinh không có tuột huyết áp, chỉ là lỡ nhìn thấy hình ảnh không nên thấy, do đó cả người chấn động, lúng túng như gà mắc tóc.

Biết mình hụt giải, tâm trí Bạch Tinh đã đủ rối bời, người đại diện lại còn lầm rầm than vãn mãi bên tai rằng cô quyết định sai lầm rồi. Chạy đến đây đóng vai phụ nâng kiệu cho Trần Cách làm gì, nói không chừng sang năm thật sự rơi vào bảng đề cử nữ phụ xuất sắc nhất.

Nữ phụ xuất sắc nhất! Nữ phụ a! Bạch Tinh, ngươi thật sự muốn gắn cái mác nữ phụ trên người mình mà đi sao? Đang là chúng tinh phủng nguyệt không muốn, lại đi làm nền cho đối thủ cạnh tranh. Sau này rơi rớt tài nguyên thì đừng có khóc!

Nhưng Bạch Tinh cảm thấy vai phụ không có gì là không tốt.

Chỉ cần là phim của Lạc Tĩnh Dực, đừng nói là vai phụ, làm diễn viên quần chúng Bạch Tinh cũng vui lòng.

Chỉ cần có thể ở cạnh bên người Lạc lão sư cùng nàng nói mấy câu, thu nhập một ít chỉ điểm đã là cái lợi không nhỏ.

Trần Cách lôi kéo Lạc lão sư chưa bao lâu đã liên tục có suất nữ chính, nếu mình thành công giành được Lạc lão sư trở về, vô pháp tưởng tượng sự nghiệp về sau sẽ bùng nổ thế nào.

Bạch Tinh quấn khăn choàng đen che lại mặt mũi tóc tai để không ai nhận ra mình, sau đó chạy một hơi đến dòng suối chỗ xe Trần Cách đậu.

Bạch Tinh biết hành vi rình rập xem trộm rất khó coi, nhưng vẫn cầm lòng không được.

Xuyên qua khe hở nho nhỏ giữa hai tấm rèm che, Bạch Tinh thấy Lạc Tĩnh Dực xoay người hôn Trần Cách.

Một tay Lạc Tĩnh Dực giữ lấy mặt Trần Cách, tay còn lại ghì chặt ấn nàng dựa sát vào người mình hôn say đắm. Trần Cách hơi thở mê loạn đắm chìm trong nụ hôn không hề biết bên ngoài đang có người. Nhưng Lạc Tĩnh Dực nửa chừng đã nhận ra khác thường, hơi hơi mở mắt.

Bạch Tinh cảm nhận được ánh mắt Lạc Tĩnh Dực lướt qua mình, trong lòng cả kinh.

Bị phát hiện rồi phải không?

Khóe mắt Lạc Tĩnh Dực ngạo nghễ liếc xuống chỗ Bạch Tinh đang đứng, cũng không dừng lại động tác, ngược lại càng thâm nhập sâu hơn. Bàn tay giữ mặt Trần Cách luồn ra sau giữ chặt đầu nàng khiến mái tóc dài trở nên hỗn độn, sau đó toàn tâm toàn ý nhắm mắt lại cùng Trần Cách triền miên.

Trần Cách hơi nhăn mày lộ ra một tia khó nhịn, đột nhiên Lạc Tĩnh Dực đun nóng thế công thế này làm nàng có chút ăn không tiêu, nhưng lại quyến luyến không nỡ tách ra, hơi hơi nhón chân rướn về trước muốn đoạt từ chỗ Lạc Tĩnh Dực ngày một nhiều hơn.

……

Bạch Tinh luôn cho rằng, là Trần Cách một hai quấn lấy Lạc Tĩnh Dực chủ động theo đuổi.

Nhưng cảnh tượng trước mắt có thể chứng minh, hết thảy đều là do Lạc Tĩnh Dực làm chủ.

Mà người trên phim trường luôn làm việc không chút cẩu thả, cường ngạnh xô đẩy mọi giới hạn để tìm cho bằng được cách kích phát hoàn hảo cảm xúc nhân vật mới thôi như Trần Cách cư nhiên cũng có một mặt mềm mại, khát cầu như vậy……

Bạch Tinh không thể nhìn thêm được nữa, nhanh chóng rời đi.

Ngồi soi mình bên dòng suối nhỏ, cả người Bạch Tinh lạnh toát. Mái tóc dài rũ xuống theo gió bay phất phơ che khuất cả khuôn mặt, cũng làm lay động biểu cảm thẫn thờ của chiếc bóng dưới nước.

Lạc lão sư yêu Trần Cách thật sao?

Nhiều năm như vậy, Bạch Tinh vẫn luôn lưu ý đối tượng bên cạnh Lạc Tĩnh Dực, đích xác có một vài người tiếp cận được tương đối gần, nhưng những gắn kết yếu ớt thoảng qua đó cuối cùng đều không bệnh mà lặng lẽ chết yểu.

Bạch Tinh cho rằng nếu trên thế gian này phải chọn ra một người xứng đôi với Lạc Tĩnh Dực, thì chỉ có thể là mình.

Chẳng qua……

Bất cứ khi nào cùng Lạc Tĩnh Dực đàm luận, Bạch Tinh đều chỉ dám đề cập những vấn đề liên quan tới công việc, chưa bao giờ dám hỏi tới chuyện riêng tư.

Vừa nhìn đã biết bức tường phòng ngự của Lạc Tĩnh Dực quá dày nặng.

Ấy vậy mà Trần Cách cư nhiên lại có thể cạy mở tâm tư của Lạc lão sư.

Ta bại bởi Trần Cách sao?

Bạch Tinh tự hỏi chính mình, ta có chỗ nào so ra thua kém?

……

Hôm đóng máy, Bạch Tinh làm xong thủ tục tạm biệt liền mau chóng rời đi. Trước khi đi, Bạch Tinh đến chỗ Trần Cách nói nhỏ là mình muốn gặp riêng Trần Cách một chút. Hai người chọn một góc vắng vẻ dọc bìa rừng làm điểm hẹn. Khung cảnh chiều tà bình yên càng tô vẽ rõ hơn nhan sắc của Bạch Tinh, khiến cho Bạch Tinh nhìn như một mỹ tinh linh từ thần thoại bước ra.

Trần Cách âm thầm cảm thán, Bạch Tinh đúng thật là quá đẹp. Đều là nữ nhân, Trần Cách biết rằng để duy trì một gương mặt không tỳ vết thế này phải hao tốn bao nhiêu tâm tư.

Bạch Tinh trang điểm kỹ đeo kính đen to bản, hơn nữa búi tóc lên trông càng quý phái lại cường thế.

“Ta biết hiện tại ngươi tạm thời chiếm được trái tim Lạc lão sư, nhưng ta không định bỏ cuộc.” Bạch Tinh nói “Một người quá mức tài hoa như Lạc lão sư lẽ ra không nên thuộc về một người như ngươi, Trần Cách. Ngươi vẫn còn kém một chút.”

Trần Cách: “……”

Lôi ta ra đây nói cái quỷ gì vậy?

“Lạc lão sư là một cá thể độc lập, nàng có tự do của riêng nàng, không phải món đồ để thuộc về bất cứ ai, cũng không ai có quyền sở hữu” Trần Cách hơi tức giận đáp lại. “Lạc lão sư là người vô cùng quan trọng đối với ta. Nếu như ngươi muốn theo đuổi Lạc lão sư, không sao cả, việc này cùng ta không quan hệ. Ta chỉ biết kiên trì làm hết thảy những gì có thể để nàng coi trọng tình cảm của mình”

Bạch Tinh nhếch mép cười một cái.

“Trần Cách, cả đời này ngươi sẽ là tình địch của ta, vô luận ở phương diện tình cảm hay địa hạt đối thủ cạnh tranh trong ngành. Những gì ngày hôm nay bị ngươi lấy đi, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại tất cả”

Trần Cách cũng không có chút nào sợ hãi: “Sẽ không có ngày đó. Bất kể là người hay thứ gì ta quý trọng, vĩnh viễn ta sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ”

Bạch Tinh nhìn thật sâu vào mắt Trần Cách như thể muốn nhớ kỹ thời khắc tuyên chiến này rồi mới lên xe, từ từ khuất sau con đường mòn nho nhỏ ra khỏi Cờ thôn.

Trần Cách đút hai tay vào túi áo, lặng lẽ đứng nhìn cảnh hoàng hôn bao la kỳ vĩ.

Nhớ lại lời Bạch Tinh nói lúc nãy, Trần Cách lại bắt đầu cảm nhận nguy cơ rình rập châm chích sau lưng, quay đầu lại gấp gáp đi nhanh hơn.

.

Bạch Tinh đóng máy xong, thật mau cũng đến lượt Trần Cách. Nàng dự định ngay trong hôm đó sẽ bay luôn đến Thượng Hải để kịp thời chuẩn bị nhập tổ cho phim của Chử đạo.

Sắp phải xa Lạc Tĩnh Dực một thời gian, Trần Cách không khỏi quyến luyến.

Chụp ảnh lưu niệm cùng đoàn xong, Trần Cách không màng tiệc tùng ăn uống chạy khắp nơi tìm Lạc Tĩnh Dực. Trần Cách biết Lạc Tĩnh Dực không thích xuất đầu lộ diện trước truyền thông, mặc dù hiện tại trên mạng đều biết nàng trông như thế nào, Lạc Tĩnh Dực vẫn quật cường như cũ, tránh được bên ngoài soi mói tí nào hay tí ấy.

Trần Cách tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được Lạc Tĩnh Dực ở một chỗ thoáng đãng trên sườn núi có thể nhìn bao quát hết quang cảnh của Ngũ Sơn .

“Lạc lão sư” Trần Cách nhanh chân chạy đến bên người Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực đeo kiếng râm ung dung nằm trên ghế thích ý ngắm hoàng hôn, có vẻ như thực hưởng thụ thời gian riêng tư một mình.

“Sao vậy nữ chính, không đi tham gia tiệc mừng công của ngươi sao?” Lạc Tĩnh Dực ôm bình giữ nhiệt trong tay lười biếng hỏi, làn váy theo gió khẽ lay đưa.

“Ta chỉ muốn mình là vai chính ở chỗ này……” Trần Cách đứng sau lưng ghế của Lạc Tĩnh Dực, lần này không mở miệng trưng cầu ý kiến trước nữa, trực tiếp khom xuống hôn nàng.

Lạc Tĩnh Dực bắt được mong muốn của Trần Cách, liền rất phối hợp ngẩng đầu lên. Hai đôi môi giao điệp được một lúc, Lạc Tĩnh Dực nâng tay ấn đầu Trần Cách xuống đẩy nụ hôn sâu hôn.

“Không được…… Lạc lão sư.” Đáy mắt Trần Cách hiện rõ trầm mê, hơi thở hổn hển đứt đoạn tách môi ra.

“Cái gì không được?”

“Cứ tiếp tục như vậy sẽ……” Trần Cách không thể nói nốt nửa câu sau.

Lạc Tĩnh Dực giúp nàng hoàn thành câu nói: “Mới bao nhiêu đó đã không nhịn được? Xem ra đêm qua làm từng ấy còn chưa đủ.”

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới đêm qua mặt Trần Cách đã đỏ bừng bừng.

Hôm qua Lạc Tĩnh Dực đè Trần Cách ra  thực hiện mấy cái tư thế phóng khoáng không theo khuôn phép.

Từ trước ra sau, thế đứng thế ngồi, cưỡi ngựa xem hoa, úp thìa…… Tất cả đều nếm thử.

Trần Cách trước nay chưa từng phóng túng như vậy. Lúc ở dưới thân Lạc Tĩnh Dực vì quá hưng phấn mà không khắc chế được thanh âm, đến giờ vẫn còn nghe những tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của chính mình quanh quẩn bên tai.

“Lạc lão sư là đang chê cười ta……” Mắt Trần Cách ngân ngấn nước.

“Sao lại khóc rồi?” Lạc Tĩnh Dực ngồi dậy.

“Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ rất lâu không được gặp mặt” Trần Cách thật sự quá luyến tiếc Lạc Tĩnh Dực, khụt khịt ủ rũ nói.

Kỳ thực nói xong câu này nàng liền hối hận.

Như thể mình là cô nàng tiểu thơ đỏng đảnh cứ một hai bám riết lấy người yêu nhõng nhẽo.

Không biết như vậy có làm Lạc lão sư dị ứng không.

Trần Cách vội vàng ổn định cảm xúc, nỗ lực nuốt nước mắt xuống.

Lạc Tĩnh Dực tháo kiếng xuống, tủm tỉm cúi đầu cắn ống hút nhấp một ngụm cà phê.

Trần Cách để ý màu son của mình lẫn vào màu son trên môi của Lạc Tĩnh Dực rồi, rõ ràng màu đỏ gạch Lạc lão sư hay dùng hồng lên không ít……

“Rốt cuộc là ai chê cười ai a. Biết ta luyến tiếc ngươi, chạy đến đây kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta sao?” Lạc Tĩnh Dực mở khóa điện thoại,  giao diện ứng dụng đặt vé máy bay hiện lên .

“Đi Thượng Hải? Ngày mai?” Trần Cách sửng sốt, “Lạc lão sư muốn đi Thượng Hải cùng ta sao?”

“Thế nào? Không thích? Không cho?”

“Không, không! Đương nhiên là không a!” Trần Cách kích động phủ nhận, nước mắt thật vất vả mới nhịn xuống được bây giờ lại lã chã rơi .

Lạc Tĩnh Dực giúp nàng lau nước mắt, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Ngày mai ta đây đành theo đuôi làm phiền ngươi a.”

Cảm giác hạnh phúc khi được người yêu chiếu cố, nuông chiều tùy hứng theo mình một phen bao trùm cả người, Trần Cách nhìn thoáng ra phía sau để xác định xem có ai không rồi chủ động ngồi vào lòng Lạc Tĩnh Dực, vòng tay quanh cổ ngẩng đầu hôn nàng say đắm.

Lạc Tĩnh Dực giữ lấy eo Trần Cách, gió thổi khiến mái tóc dài cả hai khẽ bay lên, thoảng lướt qua đôi gò má . Càng về chiều, nhiệt độ càng xuống thấp làm đôi môi Trần Cách cũng nhiễm hơi lạnh, nhưng sau đó thực mau bị Lạc Tĩnh Dực hun nóng lên……

Phía sau lưng hai người, những phiến mây màu hồng phấn giăng khắp bầu trời, mềm mại như bông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN