Trời Bắc Kinh bắt đầu vào thu, thời tiết dần trở nên se lạnh, thi thoảng lại có vài cơn mưa phùn lắc rắc. Trái với bầu không khí tĩnh lặng đặc trưng của những ngày giáp đông, khắp trong ngoài nhà hát Poly lại vui vẻ nhộp nhịp, tiếng cười nói xôn xao ồn ã vì vở nhạc kịch “Elizabeth” vừa kết thúc. Giữa những tràng vỗ tay không dứt, dàn diễn viên cùng tất cả ê kíp hậu cần bước ra sân khấu cúi chào khán giả.
Người đang ngồi ở vị trí đắc địa quan sát rõ sân khấu nhất – Lạc Tĩnh Dực – khẽ đánh mắt nhìn qua Trần Cách bên tay trái của mình. Nhận thấy cô bạn gái nhỏ vẫn còn đắm chìm trong dư âm của vở diễn đến nỗi nước mắt rơi xuống làm lớp trang điểm hơi lem đi mà vẫn không biết.
Lạc Tĩnh Dực lấy khăn giấy trong túi xách ra cẩn thận giúp Trần Cách lau nước mắt. Hai mắt Trần Cách đỏ hoe quay đầu lại ngơ ngác nhìn Lạc Tĩnh Dực, như thể vẫn chưa thể thoát khỏi những dư vị mênh mang của vở diễn. Nàng nắm lấy tay Lạc Tĩnh Dực, muốn mượn hơi ấm từ bàn tay người yêu để ổn định lại cảm xúc đang vỡ òa.
Lạc Tĩnh Dực siết chặt bả vai Trần Cách, cẩn thận lắng nghe nàng thì thầm bên tai: “Ta cảm thấy ngôn ngữ kể chuyện của nhạc kịch không giống như điện ảnh. Điện ảnh tác động đến giác quan, còn nhạc kịch lại tìm cách cộng hưởng với trái tim người xem. Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của đạo cụ và phông nền để dựng cảnh, chỉ cần một chút âm thanh vang lên giữa bốn bề sân khấu tối om đã có thể đưa khán giả nhập tâm vào vở diễn, hồi hộp chờ đợi chuyện gì sắp sửa xảy ra. Căng thẳng, sợ hãi, vui mừng, buồn bã…… Tất cả rung động đều được đẩy đến tột độ. Ôi, phải nói ta quá thích nhạc kịch.”
Hàng mi trên của Trần vẫn còn vương một chút nước mắt, nàng khẽ mím môi rồi cười nhẹ: “Nếu không nhờ Lạc lão sư giới thiệu, có lẽ ta đã bỏ lỡ một vở nhạc kịch hay.”
Lạc Tĩnh Dực hơi nghiêng đầu, không muốn để cho ai khác nghe được mình và Trần Cách nói gì. Đôi môi nàng dường như dán lên vành tai của Trần Cách:
“Không ngừng nâng cao thẩm mỹ nghệ thuật là nhiệm vụ bắt buộc của mỗi diễn viên . Bất kể là điện ảnh, âm nhạc, hay vẻ đẹp của bạn gái ta đều có thể vượt qua mọi rào cản giai cấp, ngôn ngữ, văn hóa, tạo nên sức hấp dẫn vô bờ không ai có thể cưỡng lại được.”
Trần Cách cảm giác mùi hương quen thuộc của Lạc Tĩnh Dực rót vào tai, không ngừng chảy đến tận đáy lòng, khiến cho Trần Cách vừa nôn nao vừa thỏa mãn đến nỗi mãi một lúc sau nàng mới nhận ra Lạc Tĩnh Dực đang khen mình.
Khen kiểu này cũng quá hoa mỹ rồi.
Gương mặt Trần Cách nóng lên: “Ta nào có được tuyệt vời như Lạc lão sư nói.”
“Người khác nghĩ thế nào ta không biết, nhưng đối với ta mà nói, tất cả mọi thứ về ngươi đều thỏa mãn thị hiếu thẩm mỹ của ta”. Nói xong Lạc Tĩnh Dực xoay bàn tay Trần Cách đang phủ lên tay mình, để mười ngón tay đan vào nhau khiến Trần Cách không thể ngăn nổi nụ cười hạnh phúc.
Lạc Tĩnh Dực lại rút thêm một tờ khăn giấy khác đưa sang cho Tả nữ sĩ đang ngồi bên phải.
Tả Cẩn đang nhìn tiểu Kiều – người đóng vai Thần Chết – không chớp mắt, “Mẹ không có khóc”.
Lạc Tĩnh Dực: “Con biết, con đưa để mẹ lau nước miếng”.
Tả Cẩn: “……”
.
Cách đó không lâu, nhờ vai Vương Tố Thu trong “Bạch hồ điệp” mà Trần Cách xuất sắc dành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở lễ trao giải Kim Đồng. Bác Triển tổ chức một bữa tiệc mừng công linh đình, trong bữa tiệc, công ty cũng nhân đó công bố rằng nàng được thăng cấp trở thành đại sứ toàn cầu của thương hiệu Chanel. Trần Cách trở thành nghệ sĩ giải trí đầu tiên giành được danh hiệu này.
Trần Cách cảm kích bày tỏ lòng biết ơn đến với công ty đã giúp mình có được tài nguyên tốt như vậy, đồng thời cũng không quên nói với người đại diện rằng mình muốn nghỉ phép một thời gian.
Nàng muốn có thời gian nghỉ ngơi, đồng thời cũng muốn có thời gian ở bên Lạc Tĩnh Dực.
Chỉ như vậy mới giúp Trần Cách lấy lại năng lượng bù đắp lại cho những ngày tiến tổ vất vả. Cẩn thận hồi tưởng lại nàng mới chợt nhận ra mình đã làm việc quần quật suốt cả nửa năm, chạy hết chỗ này đến chỗ kia để đảm bảo lịch trình chính lẫn phụ, quan trọng lẫn không quan trọng.
Mỗi lần nhập đoàn ít nhất cũng phải vài tháng. Chưa kể đối với một diễn viên phái thực lực như Trần Cách, lực tập trung đổ dồn vào để nhào nặn nhân vật của mình ra dáng ra hình là cực kỳ lớn. Rất nhiều lúc cán cân năng lượng gần như đổ về không, nàng chỉ có thể dựa vào ý chí bản thân ép mình nghĩ đến những chuyện tích cực hơn mà cân bằng lại cảm xúc.
Khoảng thời gian hiếm hoi khi bộ não không bị công việc chiếm lĩnh, Trần Cách luôn khắc khoải nhớ về Lạc Tĩnh Dực, đặc biệt là trong những đêm thao thức do chưa thể thoát hoàn toàn khỏi vai diễn, nỗi nhớ càng cồn cào quay quắt hơn, chỉ biết chậm rãi tự giải quyết.
Vì Trần Cách biết Lạc Tĩnh Dực còn bận rộn với công việc của mình.
Tật hay bắt bẻ của Lạc Tĩnh Dực vẫn như cũ, tuy rằng khi có Trần Cách bên cạnh sẽ hạn chế bớt đôi chút, nhưng những phương diện khác vẫn cực kỳ hạch sách.
Đặc biệt là lúc viết kịch bản, lão Phật gia tuyệt đối không cho phép bất cứ ai đến quấy rầy.
Ngay cả Trần Cách cũng không được.
Bởi vì hông phải chỉ một chốc là nặn ra được kịch bản, mà cần phải có đủ thời gian để bắt tay xây dựng kết cấu, hòa mình vào lối suy nghĩ của từng nhân vật để thiết lập mối quan hệ từng cá nhân sao cho hài hòa hợp lý, dần dần thổi hồn cho ý tưởng vô hình trong đầu, đắp nặn rồi thay da đổi thịt cho nó từng chút một thành đứa con tinh thần chỉn chu và logic, không bị soi ra những plot hole quá phi thực tế.
Đây là một quá trình đòi hỏi phải đầu tư rất nhiều thời gian cũng như công sức, không phải một sớm một chiều mà xong được. Chưa kể đối với một người sống và làm việc theo chủ nghĩa hoàn hảo thuộc hàng master như Lạc Tĩnh Dực thì lại càng trau chuốt tỉ mỉ hơn. Nếu bị chặt đứt dòng suy nghĩ khiến nàng tìm không được cách diễn đạt chuẩn xác nhất như dự định ban đầu, Lạc Tĩnh Dực sẽ cực kỳ cáu bẳn. Do vậy ngay cả Tả nữ sĩ —— người mẹ ruột thịt thân yêu cũng không dám làm phiền.
Trần Cách biết thế nên những lúc Lạc Tĩnh Dực viết kịch bản đều rất thức thời, hạn chế tối đa chuyện nhắn tin gọi điện. Thay vào đó, Trần Cách rất kiên nhẫn chờ đợi, nàng biết một khi Lạc Tĩnh Dực xong việc sẽ chủ động liên lạc với mình.
Lạc Tĩnh Dực sẽ không để cho tình yêu làm chậm trễ sự nghiệp. Danh hiệu kim bài biên kịch tuyệt đối không được phép suy suyển. Nàng hiểu rõ có biết bao nhiêu người đang dựa vào mình để kiếm tiền về nuôi gia đình.
Khi mới bắt đầu xác định yêu đương, Lạc Tĩnh Dực hơi lo lắng không biết bản thân có bị tình yêu làm cho xao nhãng khiến cho chất lượng tác phẩm của mình bị sụt giảm hay không.
Phùng Duẫn Hâm chép miệng: “Hừ, ngươi sợ mình lưu lạc đến viễn cảnh vì mỹ nhân mất trắng cả giang san sao? Đừng nghĩ quá nhiều, dù sao ngài cũng không phải là vua chúa mà là lão Phật gia, từ trước đến nay số phận chưa từng bắt ngài phải trải qua cực nhọc. Hơn nữa ta thấy tiểu Trần Cách vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn, chỉ cần ngươi ngoắc tay một cái đã chạy tót đến bên cạnh. Chính ra người chịu nhiều ảnh hưởng hơn phải là nàng chứ không phải ngươi”.
Lạc Tĩnh Dực: “……”
Cái gì mà ngoắc tay một cái đã chạy tót đến? Nói giống như thể mình đây là lão Phật gia độc ác tàn nhẫn cả ngày đều đay nghiến sai bảo tiểu nô tài chạy đông chạy tây.
Trần Cách cũng rất bận rộn với sự nghiệp của nàng cơ mà.
Lạc Tĩnh Dực biết Trần Cách thực vất vả mới có thể vượt qua trở ngại tâm lý, gạt đi vầng hào quang thần tượng lấp lánh nàng mặc định bao lâu nay, nào thì mẹ hiền nào thì là hải đăng dẫn lối để chính thức xem mình như một người bạn gái đúng nghĩa.
Nhưng trong con mắt nhỏ nhen ghen ghét của Phùng Duẫn Hâm —— mối quan hệ giữa Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách vẫn là mối quan hệ giữa người thống trị và kẻ bị trị……
Lạc Tĩnh Dực tự kiểm điểm bản thân, Trần Cách tiến tổ đã ba tuần mà mình vẫn chưa tranh thủ thời gian đi thăm ban. Thường ngày khi đã ngồi vào bàn viết kịch bản thì dù có nhận được tin nhắn WeChat của Trần Cách cũng hồi lâu mới trả lời, chắc có lẽ đứa nhỏ này tủi thân mà không nói, chỉ lặng lẽ chôn giữ trong lòng.
Chưa kể Lạc Tĩnh Dực còn chưa hoàn thành xong kịch bản phim tình cảm mà nàng ấp ủ, có vài chỗ vẫn cảm thấy còn rất “kịch”, nhưng cũng chưa biết thả cú twist nào vào để xâu chuỗi diễn biến lại cho hợp lý hơn.
Chính là Trần Cách tạo cảm hứng để Lạc Tĩnh Dực viết nên câu chuyện này, nàng cảm thấy chỉ cần có Trần Cách bên cạnh, ắt hẳn những gập ghềnh khúc khuỷu ngăn không cho bản thân tỉnh táo nhìn nhận ra vấn đề sẽ tự động được hóa giải.
Trần Cách vừa là nguồn cảm hứng, cũng đồng thời là suối nguồn nuôi dưỡng mạch suy nghĩ của Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực bay một quãng thật xa đến chỗ của đoàn làm phim hòng tạo bất ngờ lớn cho Trần Cách. Khi vừa thấy Lạc Tĩnh Dực cách mình chừng 50 mét, Trần Cách đã lập tức ấn chai nước trên tay qua cho trợ lý, sau đó chạy như bay tới nhào vào lòng Lạc Tĩnh Dực.
Là Lạc lão sư!Là Lạc lão sư sống sờ sờ thơm ngào ngạt!
Từng trận hôn cuồng nhiệt không ngừng vang lên khắp xe bảo mẫu, Trần Cách gấp không chờ nổi tự cởi bỏ quần áo, dùng thân thể nóng hổi chân thật nhất của mình ôm lấy Lạc Tĩnh Dực.
Mà Lạc Tĩnh Dực khi được vây kín trong vòng tay của Trần Cách, cảm nhận được hơi ấm và sự run rẩy của người yêu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy tuần lễ không thấy mặt mũi Trần Cách đâu, suối nguồn tình yêu gần như khô cạn.
Vậy mà chỉ cần một tích tắc thôi, bức tranh u ám trong lòng Lạc Tĩnh Dực lại bùng lên sức sống mới, vạn vật giao hòa, đồi núi xanh tươi mơn mởn, dòng suối trong veo uốn lượn.
Trần Cách ngồi trên người Lạc Tĩnh Dực, vừa e thẹn vừa không ngại phô bày ra những đường cong tuyệt đẹp của mình.
Lạc Tĩnh Dực đỡ lấy eo của Trần Cách, nhìn dáng vẻ động tình của người đối diện, bồi hồi nhớ lại tư vị của những lần yêu mãnh liệt đã lâu không nhấm nháp qua……
“Lạc lão sư, nơi này……”
Trần Cách vẫn luôn một mực kiên trì không để bản thân làm xao nhãng Lạc Tĩnh Dực, thậm chí bình thường khi nhắn tin gọi điện còn có vẻ hơi thờ ơ. Nhưng một khi đã thật sự gặp được Lạc Tĩnh Dực thì nàng không có cách nào ngăn bản thân bộc phát hết tất cả mọi nhớ nhung kiềm nén bao lâu nay.
Lạc Tĩnh Dực biết chính xác Trần Cách đang ám chỉ điều gì, có một cách thức làm cho cả hai đều vui vẻ và hạnh phúc.
……
Trần Cách ôm chặt cổ Lạc Tĩnh Dực, run run nức nở bảo Lạc Tĩnh Dực dừng lại.
Nhưng Lạc Tĩnh Dực biết khi Trần Cách bảo dừng, cơ thể nàng vẫn có thể tiếp tục khoảng chừng nửa phút nữa.
Nửa phút này có thể khởi động trận kɦoáı ƈảʍ thứ hai, tuy ngắn ngủi nhưng mãnh liệt gấp nhiều lần . Đó mới thật sự là giới hạn của Trần Cách, cũng là giai đoạn làm cho nàng hưng phấn thăng hoa nhất, đẩy cảm xúc lên đến đỉnh điểm.
Khi cơn co rút dần lắng xuống, mái tóc mềm mại của Trần Cách rịn ra một chút mồ hôi, vùng thắt lưng cũng bủn rủn không còn đủ sức lực chống thẳng thân người. Cả người nàng mềm nhũn, chậm rãi cúi xuống dựa vào bờ vai Lạc Tĩnh Dực thở dốc.
Lạc Tĩnh Dực âu yếm xoa đầu người trong lòng, chậm rãi giúp Trần Cách lấy lại nhịp thở. Trong lúc ấy, Lạc Tĩnh Dực cũng tranh thủ quan sát gương mặt Trần Cách để xem người yêu có gầy đi nhiều hay không.
“Lạc lão sư, có phải đây là quà mừng ta được giải Kim Đồng không?” Trần Cách tựa đầu trên cánh tay Lạc Tĩnh Dực, cọ tới cọ lui nửa ngày không nỡ ngẩng lên, khẽ hỏi.
“Cho là vậy đi”. Lạc Tĩnh Dực nói, “Ta cũng rất nhớ ngươi.”
Lời của Lạc Tĩnh Dực làm Trần Cách thực vui vẻ. Nàng lập tức ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời lấp lánh niềm vui:
“Sau khi bộ phim này đóng máy, ta sẽ có một tháng nghỉ phép!”
“Cho nên?”
“Trong một tháng đó liệu ta có thể ở cùng…… cùng Lạc lão sư được không? Ta muốn dính chặt Lạc lão sư một tấc cũng không rời”.
Trần Cách đưa hai tay lên ôm mặt, như thể muốn tỏ vẻ đáng yêu làm nũng với Lạc Tĩnh Dực, đồng thời cũng muốn tranh thủ hạ nhiệt đôi má đang nóng bừng lên vì lần chủ động quá mức này.
“Muốn dính lấy ta suốt 24 giờ sao?” Lạc Tĩnh Dực xoa xoa vành tai nhỏ của Trần Cách.
Trần Cách: “…… Lạc lão sư đừng như vậy, cứ tiếp tục ta sẽ……”
“Còn muốn nữa không?”
Trần Cách không trả lời, chỉ thỉnh thoảng dùng bả vai miết qua mu bàn tay Lạc Tĩnh Dực đang xoa xoa tai mình.
“Nhưng mà, nếu cứ dính vào suốt như ngươi nói, có thể ta sẽ không nhịn được mà bắt nạt ngươi”. Lạc Tĩnh Dực nâng cằm Trần Cách, ngậm lấy vành tai nhỏ trước mặt rồi khẽ nghiến.
Người Trần Cách hơi run lên, vùi mặt lại vào lòng Lạc Tĩnh Dực, gật đầu, thủ thỉ: “Lạc lão sư muốn làm gì ta cũng được”.
Lạc Tĩnh Dực: “……”
Bất kể lúc nào ở cạnh nhau, Lạc Tĩnh Dực đều không khỏi âm thầm cảm thán, bạn gái nhỏ của mình thật quá đáng yêu.
Cùng nhau đi xem vở nhạc kịch mà tiểu Kiều đóng vai chính là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người sau khi một tháng chính thức ở chung.
===
Ui trời ơi mình đổi lap xong bản edit của mấy chương phiên ngoại quên là còn để bên folder Document bên ổ C nên lúc ở tiệm không nhờ nhân viên chuyển qua thành ra coi như mất luôn, gớt nước mắt. Nên hoy để tránh trục trặc mình lại edit từng chương rồi post vậy, có thể là 1-2 ngày / chap nghen.