Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện - Quyển 2 - Chương 6: Dĩ hận miên miên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện


Quyển 2 - Chương 6: Dĩ hận miên miên


Mùa đông này tuy đến sớm nhưng lại kéo dài dai dẳng. Mấy hôm nay từng ngày trôi qua, miên man tưởng chừng như bất tận, nhất là lúc lòng người vẫn đang tuyệt vọng. Trong sân dường như có vài nhánh mai đâm chồi, hương mai phảng phất trong gió đông tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn để nàng ngửi thấy. Bởi vì trong tâm nàng chẳng còn đoái hoài gì đến chuyện gì, những thứ nhỏ nhặt thế này theo đó mà càng dễ nhận ra.

Tuyết vốn đã ngừng rơi, thế mà trong lòng nàng vẫn nhớ cái đêm giá lạnh ấy. Cái đêm mà nước mắt của nàng không rơi được xuống gối, bởi vì nó đã giá băng ngay trên gương mặt nàng. Chợt nghĩ nếu lúc này nàng khóc, có lẽ nước mắt cũng sẽ không còn có thể giá băng như ngày trước. Có điều nàng tự hỏi, trong khoé mi mình liệu vẫn còn nước mắt hay không?

Trước cổng hình như có dáng ai thân thuộc, một bóng hồng mai thanh lãnh từ trong hoa viên bước vào nội đường. Vẫn là người tỷ tỷ này quan tâm đến Nguyên Ninh nhiều nhất.

Yên Ngôn ngồi xuống ghế, trông thấy bộ dạng vô thần của Nguyên Ninh mà bất giác chau mày nói: “Mấy hôm trước còn thấy muội hồng hào lên một chút, hôm nay gương mặt sao lại nhợt nhạt thế này? Cổ tay dường như cũng gầy đi nhiều, xem bộ mấy ngày nay muội không màn ăn uống”

Chẳng có một chút hồi đáp nào từ Nguyên Ninh, Yên Ngôn thở dài rồi chép miệng, sau đó đứng dậy dắt tay nàng kéo đi: “Muội cũng đã ở trong viện suốt một tháng rồi! Hôm nay ra ngoài với ta, chúng ta đến Ngự hoa viên!”

Nguyên Ninh lặng lẽ lắc đầu: “Muội không muốn đi!”

Yên Ngôn gằn giọng: “Muội phải đi! Muội nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi, so với ngày đó bị cấm túc thì lúc nào tệ hại hơn?”

Nguyên Ninh thở dài: “Có quan trọng sao?”

Yên Ngôn cắn môi, buông cổ tay của Nguyên Ninh mà đưa tay nâng cằm nàng lên, để đôi mắt của Nguyên Ninh nhìn trực diện về phía mình mà lạnh giọng nói: “Muội có biết ngoài kia bọn họ nói gì không? Bọn họ nói muội bây giờ so với Thuần Nghi ngày trước chịu chung một bi kịch, đây là báo ứng. Ngày nào đám người này cũng thống khoái vì bộ dạng này của muội. Chẳng lẽ muội cam tâm sao?”

Nguyên Ninh lặng lẽ chợp mắt mà lạnh lùng nói: “Tỷ cũng đã nói rồi đấy. Bây giờ ngoài kia chỉ toàn là lời cay độc, muội ở mãi trong viện thì càng tốt, không phải bận tâm vì những lời này của đám người bọn họ”

Yên Ngôn cười lạnh: “Muội muốn tự lừa dối bản thân mình như thế đến bao lâu? Chỉ vì Tố Liên không kể lại cho muội nghe thôi, mấy lần Tố Liên đến Ngự thiện phòng lấy thức ăn, đều bị hạ nhân của bọn họ đem ra cười cợt!”

Nguyên Ninh trông thấy Tố Liên cúi đầu, đương nhiên là biết lời này là sự thật. Lại nghe bên tai thanh âm của Yên Ngôn nói tiếp: “Ta đã nghe Tố Liên kể lại rồi, suốt một tháng này Quan gia đã nhiều lần đến viện của muội, nhưng muội thì cứ như pho tượng trầm mặt ở đó! Nhìn bộ dạng này của muội, đến cả ngay ta còn không muốn trò chuyện”

Nguyên Ninh cắn răng mà quay đầu, để cằm mình thoát khỏi bàn tay của Yên Ngôn: “Vậy tỷ muốn muội phải lộ nét cười giả tạo ra ư? Trong khi hài tử của muội đến cả mở mắt nhìn thấy ánh sáng của thế gian này còn không có cơ hội! Muội phải cố vui vì điều đó hay sao?”

Yên Ngôn chau mày đáp: “Nguyên Ninh à, muội cũng đừng nghĩ chỉ có một mình muội biết đau đớn! Hài tử này đâu phải chỉ là giọt máu của muội. Muội đau mười phần, e là Quan gia cũng chẳng đau ít hơn một phần đâu!”

Yên Ngôn thấy ánh mắt ngợi ra của Nguyên Ninh, trong lòng yêu thương vô hạn mà tiến đến ôm lấy nàng vào lòng mình: “Còn tỷ nữa, tỷ cũng đau đớn không kém gì muội đâu. Nhưng mà đây là thâm cung, nếu muội gục xuống, hoặc thậm chí là chỉ đơn giản dừng chân lại, đám người kia sẽ có cách vùi dập muội! Muội còn nhớ những tháng ngày khốn khổ lúc bị cấm túc kia không?”

Nguyên Ninh đau đớn trong lòng, ôm lấy Yên Ngôn mà khóc không thành tiếng: “Nhưng mà muội đau lắm, hài tử của muội…”

Yên Ngôn dịu dàng áp má lên tóc nàng, chân tâm mà khuyên bảo: “Hài tử này không có duyên với muội, nhưng nhất định nó cũng không muốn người mẫu thân này của mình phải chịu đau khổ! Muội phải nghe lời của ta, không thể tiếp tục u buồn như thế!”

Trải qua không biết bao lâu, mãi đến lúc Yên Ngôn không còn cảm nhận được đôi vai của Nguyên Ninh run rẩy, nàng mới ở đó thả Nguyên Ninh ra, cố gắng gượng cười nói: “Hôm nay tâm trạng của muội không được tốt, chúng ta không ra ngoài cũng được. Có điều muội phải ghi nhớ những gì ta đã nói cho muội ngày hôm nay!”

Yên Ngôn nói xong thì cũng lặng lẽ rời đi, Tố Liên bước đến bên chủ nhân, quỳ xuống mà ăn năn nói: “Nô tỳ không cố ý đem chuyện của chủ nhân mách lại cho Tĩnh Huệ Phu nhân nghe, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của chủ nhân mấy ngày qua, nô tỳ thật sự…”

Nguyên Ninh lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi mà rành mạch nói: “Được rồi, chuyện này cũng là muội muốn tốt cho ta! Ta không trách muội…”

Nàng nói đến đó, liếc mắt nhìn đĩa bánh trên bàn mà lặng lẽ nói: “Mấy chiếc bánh quế hoa này ăn vào sẽ có chút khô miệng, trong viện chúng ta vẫn còn tổ yến chứ?”

Tố Liên có nét hân hoan ở đuôi mắt, liền liên tục gật đầu nói: “Có ạ! Nô tỳ sẽ xuống bếp chưng một chén tổ yến cho chủ nhân!”

Nguyên Ninh lặng lẽ gật đầu, nàng xoa nhẹ cổ tay, trong lòng nhận ra bản thân vốn dĩ không nên làm nó yếu ớt đến thế.

Kể từ hôm đó trở về sau Nguyên Ninh cũng bắt đầu chịu ăn uống, đôi má tiều tuỵ ngày nào trở lại vẻ tươi tắn của nữ nhân mười sáu. Nàng hôm nay vận một bộ phấn y, để nét kiều diễm của mình trong trẻo chẳng kém gì đoá đào hoa đang hứng trọn ánh ban mai. Nguyên Ninh nhìn mình trong gương, nhỏ giọng nói với Tố Liên: “Hôm nay chúng ta đến Vạn Thọ Cung tạ tội với Thái hậu nương nương!”

Vạn Thọ Cung trang nhã mà huy hoàng, lúc Nguyên Ninh bước vào trong, ở đó đã có Trác Uyên nhận ra mà đón tiếp nàng. Thái hậu đang ngồi bên cửa sổ chăm chú chỉnh lại mấy đoá kim cúc trong bình hoa, trông thấy nàng bước vào thì mỉm cười hiền lành: “Rốt cuộc cũng chịu bước ra ngoài”

Nguyên Ninh ngượng ngập mà quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp xin bái kiến Thái hậu nương nương!”

Thái hậu xua tay: “Bỏ đi, từ lúc con nhập cung đến nay cũng đã gần một năm. Vậy mà cô điệt chúng ta chỉ gặp mặt riêng tư với nhau được có vài lần. Ở đây không có người ngoài, cứ gọi hai tiếng cô mẫu là được!”

Nguyên Ninh nghe được trong thanh âm của bà chỉ có yêu thương, trong lòng càng vì thế mà ăn năn: “Nguyên Ninh ngu ngốc, đến cả hài tử cũng không thể giữ được! Cúi mong cô mẫu trách phạt”

Thái hậu chìa tay ý bảo Nguyên Ninh nắm lấy, lặng lẽ thở dài nói: “Có một số chuyện ý Trời đã định, chúng ta cũng chỉ biết chấp nhận thôi. Cô mẫu đã sống nhiều năm trong cung, chẳng phải trong chuyện này cũng không thể bảo toàn được cho con hay sao?”

Nguyên Ninh nắm lấy bàn tay ấm áp của Thái hậu mà đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên chiếc ghế thấp hơn bên cạnh. Chỉ nghe Thái hậu từ từ nói tiếp: “Con thấy Quan gia đối đãi với con như thế nào?”

Nguyên Ninh ấp úng nói: “Thương yêu có, trân trọng có!”

Thái hậu lộ nét cười bí ẩn: “Tốt! Nhưng mà chưa đủ! Hậu cung của Quan gia có quá nhiều người. Con muốn giữ được vị trí trong lòng của Quan gia, không những phải được người yêu thương, không những phải được người trân trọng, mà đôi khi còn phải có nhiều thứ khác”

Thái hậu nói đến đó thì mỉm cười nhìn Nguyên Ninh: “Con có muốn biết mình cần thêm thứ gì để giữ lấy trái tim của Quan gia hay không?”

Nguyên Ninh si ngốc nói: “Ninh nhi ngu muội!”

Thái hậu cong đuôi mày lên mà gặng hỏi: “Không sao, chỉ cần nói cho cô mẫu biết con đối với Quan gia như thế nào?”

Nguyên Ninh chớp mắt mà suy nghĩ, nàng đối với Quan gia rốt cuộc là như thế nào. Lại nghe Thái hậu thăm dò hỏi: “Yêu thương, hay là một lòng cảm kích?”

Ngày đó nàng và Quan gia gặp mặt nhau lần đầu, chính là lúc được chàng giải vây khỏi biến sự ở điện Thiên Đăng, giúp nàng thoát khỏi tội danh tư tình với thị vệ. Lại thêm trong chuyện mưu hại long thai, dẫu lúc đó Lã ma ma đã khăng khăng kết tội nàng, nhưng Quan gia vẫn còn một chút tin tưởng để giữ nàng trong Cúc Hoa Viện.

Sau cùng, nàng đối với Quan gia là yêu thương, hay chỉ đơn thuần là sự cảm kích? Bất giác có tiếng ngọc đánh vào nhau thật êm tai, một chút mát lạnh của ngọc bội bên hông, cộng với hình ảnh đan quế hoa điền và hoạ ảnh trên lụa phiến, tất cả như xuất hiện trong cùng một khoảnh khắc, làm Nguyên Ninh bất giác vô thức nói: “Trước là cảm kích, sau đó là yêu thương!”

Chỉ thấy Thái hậu chau mày, hồi sau mới từ từ lặng lẽ nói: “Nếu vậy, con đối với Quan gia còn phải có một lòng bao dung!”

Giữa lúc Nguyên Ninh mơ hồ, lại nghe Thái hậu nói tiếp: “Con có biết tại sao Quan gia đối với con vừa yêu thương vừa trân trọng không? Ngày đó Quan gia giúp con thoát khỏi tội danh tư tình với thị vệ, nhưng trước đó chẳng phải chính người đã vô tình đem con vào tình thế bị hoài nghi đó sao? Quan gia cấm túc con tại Cúc Hoa Viện, chính là vì người biết thừa con không phải là kẻ hãm hại Thuần Nghi, nhưng bản thân lại không thể đường đường chính chính minh oan cho con! Suy cho cùng những việc Quan gia làm cho con, chỉ là vì người mắc nợ con. Ngay cả chuyện nạp con làm phi tử, cũng là vì trước đó người đã phế truất Nguyên Quân, tỷ tỷ ruột của con!”

Nguyên Ninh chìm trong nỗi mông lung, mơ hồ lẩm bẩm: “Nói vậy, Ninh nhi tính ra cũng chỉ là một kẻ đáng thương hại”

Thái hậu gật gù: “Lúc trước thì đúng, bây giờ thì không. Con bây giờ đang ngồi trước mặt cô mẫu, là do con tự bước chân đến đây, không ai thúc giục, chẳng ai chỉ điểm. Lát nữa từ cung của cô mẫu quay trở về viện, và kể từ đây trở về sau cho đến hết quãng đời còn lại, đoạn đường này do con làm chủ!”

Nguyên Ninh nhớ lại bản thân mình ngày trước, tất cả mọi tai ương đổ ập lên đầu nàng, chỉ phải đến lúc có người khác đứng ra giúp đỡ thì nàng mới có thể vượt qua. Nếu trong cung không có cô mẫu, không có Yên Ngôn tỷ tỷ, không có Huy Tư Hoàng Phi, liệu nàng có thể yên vị ngồi đây, hay bản thân đã bị vùi chôn trong Đình Ngọ Thất, Lãnh cung, thậm chí là lòng đất lạnh lẽo?

Nguyên Ninh ngợi ra, bất giác hít vào thật sâu, lặng lẽ khẽ nói: “Chuyện này, Ninh nhi đã thông suốt rồi ạ!”

Thái hậu bằng lòng: “Con hiểu được là tốt, có điều ai gia còn có một chuyện phải nhắc nhỡ con. Khi nãy ai gia khuyên con nên bao dung với Quan gia, có điều đối với những người còn lại, những gì họ đối với con, con nhất định không được tha thứ!”

Nguyên Ninh nghe ngữ điệu Thái hậu có phần cương lãnh, liền kính phục nói: “Ninh nhi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm”

Thái hậu gật gù tiếp lời: “Mấy hôm nay tuyết cũng đã ngừng rơi, nhưng dẫu sao trời vẫn còn rất lạnh. Con tay không đến đây không sợ bị nhiễm phong hàn sao?”

Thái hậu nói xong câu đó liền tháo đôi bao tay bằng lông cáo đang đeo mà đưa đến chỗ Nguyên Ninh, từ từ thấp giọng nói: “Đeo vào đi!”

Nguyên Ninh ngước mắt nhìn Thái hậu, chỉ thấy người trông về phía Phật điện mà chép miệng nói: “Cũng đã sắp đến giờ cô mẫu phải niệm kinh rồi, con cũng trở về viện của mình đi. Trên con đường lạnh lẽo này, đừng quên ngẫm nghĩ về những lời cô mẫu đã nói!”

Thái hậu nhìn cái bóng của Nguyên Ninh dần khuất sau khỏi cánh cổng Vạn Thọ Cung, cuối đuôi mắt dường như có một tia kỳ vọng. Tịnh Văn cô cô đang đứng gần đó, không đủ kiên nhẫn mà liền tiến tới một bước hỏi: “Chuyện này Thái hậu đã tra ra ngọn ngành, thế mà lại im lặng như thế, có phải là đang…”

Thái hậu gật gù: “Khi nãy chẳng phải ai gia đã nói rồi sao? Đoạn đường từ Vạn Thọ Cung trở về Cúc Hoa Viện, và đoạn đường từ đây trở về sau cho đến hết quãng đời còn lại, tất cả đều là do Nguyên Ninh làm chủ!”

***

“Dày quá!”

Tố Liên nghe Nguyên Ninh nói xong câu đó, liền thắc mắc hỏi: “Chủ nhân nói gì thế ạ?”

Nguyên Ninh tiếp lời: “Mặt trong của cặp thủ sáo này dày quá!”

Tố Liên đưa mắt nhìn chiếc bao tay Nguyên Ninh đang mang, gật đầu mà nói: “Mấy sợi hồ mao ở đó rất dài và dày, đồ của Thái hậu nương nương đúng thật là tốt! Có điều màu sắc của nó so với cặp thủ sáo mà Thuần Nghi Phu nhân tặng cho chủ nhân lại không bắt mắt bằng!”

Nguyên Ninh gật đầu: “Nhưng mà thủ sáo của Thái hậu nương nương lại ấm áp hơn!”

Tố Liên lộ nét cười: “Người ta nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Bề ngoài dẫu có bắt mắt, nhưng sự ấm áp bên trong mới là thứ quan trọng!”

Nguyên Ninh dừng lại một nhịp: “Bên ngoài và bên trong ư?”

Tố Liên lo lắng hỏi: “Chủ nhân đang nghĩ gì thế?”

Nguyên Ninh cắn môi nói: “Tố Liên, muội đến Thái y viện mời Phạm thái y đến chỗ chúng ta một lát!”

Tố Liên thấy Nguyên Ninh có vẻ nghiêm túc, liền gật đầu nói: “Vậy thì nô tỳ sẽ đi ngay, chủ nhân đi về cẩn thận!”

Nguyên Ninh chờ cho Tố Liên mất dạng sau hòn non bộ của hoa viên, quay người bước đi mà lẩm bẩm nói: “Đừng lo, đoạn đường đầy tuyết này, ta bây giờ sẽ học cách tự bước đi trở về!”

Lúc Nguyên Ninh bước vào Cúc Hoa Viện thì đã thấy Yên Ngôn ở trong sân, nàng ta ở đó nhìn nàng mỉm cười, trong sáng mà dịu dàng như một đoá mai hoa trong gió đông. Nguyên Ninh mỉm cười đáp lại, sau đó cùng nàng ta đi vào nội đường.

Yên Ngôn mở miệng nói: “Hôm qua Hoàng Ngự nữ đánh cờ với Quan gia chiếm được thế thượng phong, theo đó mà được thưởng ba hộp yên chi thượng phẩm. Nàng ấy nhớ đến hai người chúng ta nên liền đem ra san sẻ. Muội ngửi xem có phải là rất thơm hay không?”

Nguyên Ninh nghe theo, hít vào một hơi thứ mùi hương thơm ngát ở đó mà bất giác nhẹ giọng: “Những thứ Quan gia ban tặng đúng thật là quý giá!”

Yên Ngôn mỉm cười, chợt nhận ra điều gì đó mà gặng hỏi: “Khi nãy ta thấy muội trở về viện có một mình. Tố Liên ở đâu? Sao ta không thấy nha đầu ấy đi theo muội?”

Nguyên Ninh lặng lẽ bước đến chiếc tủ quần áo mà mở ra, từ từ khẽ nói: “Khi nãy muội đã sai Tố Liên đến Thái y viện mời Phạm thái y đến đây”

Yên Ngôn tò mò hỏi: “Muội cảm thấy không khoẻ ư?”

Nguyên Ninh lắc đầu: “Muội chỉ muốn chắc chắn đôi thủ sáo này không có vấn đề”

Nguyên Ninh nói xong câu đó thì đem chiếc bao tay bằng lông cáo rực lửa trong tủ quần áo ra để trên bàn. Màu sắc của nó so với chiếc bao tay nàng đang đeo đúng là bắt mắt hơn nhiều.

Yên Ngôn nghi hoặc nói: “Đôi thủ sáo này muội từ đâu mà có?”

Nguyên Ninh nhẹ giọng: “Là của Thuần Nghi tặng cho muội!”

Yên Ngôn chột dạ nói: “Muội nghi ngờ nó không ổn ư?”

Nguyên Ninh gật đầu: “Hôm nay muội đến Vạn Thọ Cung thăm Thái hậu nương nương, được người tặng cho một đôi thủ sáo bằng hồ mao, cũng giống như đôi thủ sáo này của Thuần Nghi. Có điều thủ sáo của Thái hậu nương nương tuy màu sắc không tươi tắn bằng, nhưng bên trong thực sự rất ấm áp, gấp mấy lần so với đồ mà Thuần Nghi tặng cho muội!”

Nguyên Ninh nói xong câu đó, bên ngoài đã có Phạm thái y bước vào. Nguyên Ninh trông thấy y, liền nhẹ giọng nhờ cậy: “Đã làm phiền Phạm thái y đến đây. Nhờ ngài nhìn qua đôi thủ sáo này, xem xem nó có điểm gì khác biệt chăng?”

Phạm thái y gật đầu đáp ứng, y xem xét hồi lâu, rốt cuộc chau mày mà tiếp lời: “Cặp thủ sáo này bên ngoài được làm từ hồ mao, nhưng mà bên trong dường như lại được làm từ miêu mao!”

Yên Ngôn chau mày nghi hoặc nói: “Miêu mao sao? Quái lạ, sao lại dùng miêu mao để lót ở bên trong?”

Phạm thái y có nét ấp úng: “Chuyện này vi thần cũng không dám chắc, xem bộ phải nhờ một người am hiểu về mao phẩm ở Ngự phục ty đến đây xác nhận!”

Nguyên Ninh gấp gáp hỏi: “Nghe giọng của Thái y nói vậy, xem ra chuyện mặt trong của cặp thủ sáo này có phải làm từ miêu mao hay không rất quan trọng!”

Phạm thái y chau mày đắn đo, hồi sau mới lặng lẽ nói: “Dạ thưa Phu nhân, người Ai Lao có một loại độc dược mang tên là “yêu miêu độc trùng”. Thứ độc dược này chuyên được dùng để ám hại hài tử và nữ nhân mang thai!”

Yên Ngôn lẩm bẩm: “Yêu miêu độc trùng?” (*kí sinh trùng toxoplasma)

Phạm thái y gật đầu: “Loại độc trùng này được nuôi trên cơ thể miêu tử. Thường ngày miêu tử sẽ được cho ăn những loại thức ăn còn sống và dơ bẩn. Độc trùng sinh sôi càng nhiều, miêu tử sẽ trở nên yếu ớt rồi chết đi. Khắp người miêu tử bấy giờ trở thành một ổ độc trùng, những thứ không sạch sẽ lưu lại trên miêu mao là nhiều nhất. Nếu hài tử hay nữ nhân mang thai, hoặc cả những người thể nhược suy yếu tiếp xúc với những thứ dơ bẩn này, thì độc trùng sẽ theo đó mà thâm nhập vào cơ thể. Triệu chứng của việc trúng độc sẽ giống như chứng nhiễm phong hàn, người bị trúng sẽ cảm thấy nóng sốt, đau đầu và khó thở! Đặc biệt nữ nhân mang thai nếu bị trúng độc sẽ có nguy cơ sảy thai rất cao. Nếu không sảy thai thì hài tử sinh ra cũng yếu ớt ngu đần!”

Nguyên Ninh run rẩy, sau đó ngồi không vững mà lấp bấp nói: “Ngày đó, ta chính là có tất cả triệu chứng này!”

Yên Ngôn đưa tay bấu lên chiếc khăn bàn mà tức giận nói: “Đúng thật là thâm độc!”

Nguyên Ninh hít vào một hơi đau đớn, sau cùng bình tĩnh mà nhẹ giọng nói với Phạm thái y: “Chuyện này hệ trọng, xin Phạm thái y nhất định phải đứng ra giúp ta lấy lại công đạo!”

Phạm thái y có chút lo lắng nói: “Vi thần có thể nói cho Quan gia biết trên đời này có một loại độc trùng như thế, tuy nhiên có chuyện này vi thần muốn nhắc nhỡ Phu nhân. Loại độc trùng này không thể sinh sống lâu ở bên ngoài, thời gian từ lúc Phu nhân sảy thai cho đến nay cũng đã hơn một tháng. Trên đôi thủ sáo này xem chừng đã không còn dấu vết, so với thủ sáo bình thường chẳng khác là bao!”

Yên Ngôn chau mày: “Ý của ngài là Thuần Nghi có thể chối bỏ tội trạng của mình? Nhưng chẳng phải khi nãy Nguyên Ninh đã nói rồi sao, tất cả những triệu chứng ngài vừa nói đều khớp với tình trạng của muội đấy lúc trước!”

Nguyên Ninh thở gấp gáp nói: “Ngày đó Dương thái y chữa trị cho muội, ông ta chỉ chẩn đoán rằng muội bị nhiễm phong hàn! Phạm thái y lúc đó không có trong cung, nếu ngài ấy nói muội bị nhiễm độc trùng thì cũng không thấu tình đạt lý!”

Nguyên Ninh nghĩ ngợi rồi nhẹ giọng quay về phía Phạm thái y nói tiếp: “Được rồi, ta biết Phạm thái y cũng có nỗi khó xử, khi không lại để ngài dính dán vào chuyện đấu đá này ở hậu cung. Có điều chuyện này ta sẽ điều tra thêm để thu thập thêm chứng cứ, đến lúc đó chỉ cần thái y ngài đem loại độc trùng này ra bẩm lên trước mặt Quan gia là được. Ta vẫn thường nghe Phạm thái y là người chính trực, đối với uỷ khuất này của ta xem bộ cũng có chút đồng cảm!”

Phạm thái y lặng lẽ gật đầu: “Vi thần là người hành y, bản thân biết được chuyện gì thì sẽ nói ra đúng sự thật!”

Nguyên Ninh gật đầu, sau đó cũng để cho y rời đi. Yên Ngôn đợi cho Phạm thái y đi khỏi, nắm lấy tay Nguyên Ninh mà nghiến răng nói: “Cô ta đúng là khẩu Phật tâm xà! Ngày đó trong cung lan truyền tin đồn nhảm nhí, bảo là cái thai của muội khắc chết cái thai của cô ta. Cô ta chắc chắn vì thế mà trong lòng sinh ra oán hận!”

Yên Ngôn nói xong thì lo lắng tiếp lời: “Có điều chuyện này chúng ta chỉ mới có một manh mối mỏng manh này! Tiếp theo muội tính làm gì?”

Nguyên Ninh lượn mắt, từ từ khẽ nói: “Đám cận tỳ bên cạnh cô ta rất ngu xuẩn!”

Yên Ngôn hít vào một hơi thật sâu: “Vậy thì chúng ta cứ nhắm vào chúng!”

Ánh nắng cuối đông dần trở nên ấm áp, Thanh Y nghe nói Nguyên Ninh đã bình ổn trở lại, liền có ý đến viện của nàng trò chuyện. Chẳng ngờ trên đường đi lại gặp một người quen thuộc. Không phải, là xa lạ!

Hai người theo đó lướt qua nhau, chợt nghe giọng của người kia gọi tên nàng: “Thanh Y, muội đến cả mặt ta cũng không thèm nhìn hay sao?”

Bích Vân chau mày, nhẹ giọng nói với Thanh Y: “Chỗ này không tiện nói chuyện!”

Cuối đuôi mắt dường như có chút ẩm ướt, Thanh Y ở đó lạnh giọng đáp: “Phạm thái y xin tự trọng! Bây giờ ta đã là Ngự nữ của Quan gia, ngài cũng đừng nên gọi cái tiện danh đó của ta thêm một lần nào nữa!”

Nói đoạn nữ nhân lạnh lùng rời đi, bước chân của nàng gấp gáp, cố để giấu đi cõi lòng mềm yếu của mình: “Công Bân, xin lỗi! Chúng ta bây giờ so với ngày trước, có muốn cũng đã chẳng thể nào quay trở về”

Phạm Công Bân đứng đó nhìn ánh nắng cuối đông nhảy nhót trên tường cao, dẫu vàng ươm, mà than ơi lại lạnh lẽo đến chạnh lòng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN