Phượng Hoàng Nhân - Chương Chap1.bản Thân-Việc Làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Phượng Hoàng Nhân


Chương Chap1.bản Thân-Việc Làm


Tôi là Vũ Đình Kiệt,hiện tại tôi đang được nghỉ hè năm lớp 10.tôi đang sống tại một làng quê nghèo gần biên giới Việt-Trung.dòng họ tôi ai ai cũng biết một chút về bùa phép dòng Nam tông cũng có vài người đã đạt tới hàng Thần Đẳng.ví dụ như thằng anh họ tôi tên Tú,trình độ của nó đứng thứ 3 trong dòng họ.còn tôi thì không được học chút nào về bùa pháp mà chỉ được học võ mặc dù tôi thông minh hơn cả thằng anh họ nhưng lại không có tố chất,dù có học cũng thừa không có linh nghiệm với bùa phép.tuy tôi không học bùa phép trong dòng họ nhưng tôi lại được một ông lão bên Trung dạy cách xua đuổi ma quỷ bảo vệ bạn thân và vài thuật pháp nữa,việc này họ tôi cũng biết nhưng không cấm.việc họ tôi ai cũng biết bùa phép là do ngày xưa (trước 1945) bọn Tàu sang bên Việt Nam để lánh nạn gì ấy,trong số ấy cũng có thầy phù thuỷ cao tay,mấy ông trong họ nhà tôi thấy vậy thì xin theo học.
Mấy tháng hè này tôi không ở quê chơi nữa mà cùng thằng Tú đang học đại học xuống HN làm bảo vệ,tôi đang làm tại một quán cafe ở trung tâm thành phố.chủ quán là một cô gái bằng tuổi tôi,rất là xinh đẹp.đúng là nhà giàu có khác cho đứa nhỏ 16 tuổi làm chủ một quán cafe nổi tiếng như thế này.
Đang ngồi ở bãi giữ xe nghĩ miên man thì giọng con chủ quán vang lên.
-anh ơi ra dắt giúp em cái xem.
Trời ơi tôi đến chết với cái giọng này mất,nó trong veo thế này thì ai chả muốn giúp.phần vì còn ngại nên tôi cứ im im mà ra dắt con xe Sh nặng nề,xếp ngay ngắn vào hàng rồi đi vào phòng bảo vệ.
-tú:mày mà cũng biết ngại à,ở quê thì cứ xoen xoét cái mồm haha.
-tôi:mày giỏi rồi.
Thể là tôi nhảy vào đè nó ra giường mà cù,tuy nó là bề trên nhưng toàn bị tôi bắt nạt.làm tới tối thì thằng anh họ về để mà học,chỉ còn tôi với mấy ông nữa.vừa mới sẩm tối đã có mấy vong linh đi vào quán rồi,việc nhìn thấy mà của với tôi đã quá quen rồi nên không kinh hãi chút nào.tôi không biết bấm độn nên không biết được bọn chúng vào đây là có ý tốt hay xấu.ngay lúc tôi quay đi pha trà thì mấy con vong kia đã xô ngã cô chủ xinh đẹp của tôi,làm cô ấy nằm ra trên nền bê tông ở đầu gối còn rách cả mê to.chưa để bọn chúng là gì thêm tôi đã rút cây sáo ngọc ra mà thổi.tiếng sáo “vi vu” trầm trầm làm bọn vong kia muốn chạy lắm rồi nhưng hình như bọn chúng bị ai điều khiển nên không đi.tôi thổi nhanh hơn,to hơn,như biết việc gì đó cô chủ đứng dậy đi tới chỗ tôi mà không tập tễnh (vết thương do ma gây ra dù nặng cũng không đau mấy).cô ấy ngồi cạnh tôi tại bại giữ xe,tôi như có thêm động lực nên thổi hăng hơn,âm điệu lúc trầm lúc bổng khác nhau.công nhận người điều khiển bọn vong này cao tay thật,chắc phải ngang ngửa thằng Tú,nhưng anh mày đây chưa dốc hết sức thôi.tôi bỏ sáo xuống,lấy trong túi ra một lá bùa,quận quanh thân cây sáo rồi lại đưa lên mồm thổi.lát sau bọn vong kia phải chạy đi mất,nếu không phải là bọn chúng bị điều khiển thì tôi đã đánh tan hồn phách của bọn chúng rồi.kiểu này thì người điều khiển bọn vong kia cũng bị tổn thương nhẹ.
-cc: “độp độp độp” anh thổi sáo hay quá.
-tôi:thừa quá,tiếng sáo hay sẵn rồi hehe.
-cc:xí,đồ điên.
Nhìn khuôn mặt bực tức của em ấy kìa,đáng yêu quá.
-tôi:cô mới là đồ điên ấy,máu chảy như suối thế kia mà vẫn ngồi nói chuyện được.
-cc:ấy chết,anh không nhắc thì tôi cũng quên mất.
Rồi cô chủ được con bé nhân viên dìu sang bệnh viện tư đối diện quán cafe.
Làm tới 10h thì tôi lãnh tiền làm của ngày hôm nay từ bác bảo vệ chính rồi lóc cóc đạp xe về nhà trọ.tôi chạy vội vào bếp tìm đồ ăn,hôm nay thằng Tú nấu toàn món đồ cúng (xôi đậu,đùi gà,mì).thôi chả quan tâm,đang đói.thế là tôi ăn hết chỗ thức ăn đó rồi mới đi tắm,xong xuôi tôi lên giường nghịch lap của thằng Tú.
-tôi:nay mày cúng cáp cái gì à mà nấu xôi với thịt gà.
-tú:nay mày đụng vào binh lính của âm phủ đấy nên tao làm lễ xá tội cho mày.
-tôi:hả,thế chúng nó muốn bắt con chủ quán à.
-tú:ừ,đáng lẽ cô ấy đã chết rồi.
-tú:mày đúng là thằng ngu.
-tôi:đm,bố không biết thôi.
Dù thông minh đến mấy mà không tìm tòi,học hỏi thì cũng không bằng thằng ngu.
-tôi:tội nhỉ,còn trẻ mà đã phải chết.thế mày có cách nào giúp không.
-tú:chịu tôi,trừ khi ai đó cho cô ấy tuổi thọ.
-tú:mày mà yêu con nhỏ đó thì cho đi haha.
-tôi:bố éo ngu.
Tình cảm của tôi đối với cô chủ cũng chỉ là thích nhất thời thôi nên không thể cho đi tuổi thọ của mình được.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN