Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 61: Giao phong, ai có thể thắng?
“Vẫn mong các vị cân nhắc cho cẩn thận, ta đã đưa ra một mức giá đối với cửa hàng của các vị, mời các vị xem qua. Nếu cảm thấy không ổn, chúng ta
vẫn có thể thương lượng lần nữa.” Hoa Trứ Vũ cười nhạt, lập tức có một
tên thị vệ đem khế ước đưa tới tay mọi người.
Mọi người nhận lấy khế ước, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh, làm cho tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ càng thêm phần huyên náo.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên ngồi ở trên ghế, nàng cũng không vội vã gì, chỉ yên
lặng chờ mọi người bày tỏ thái độ. Đầu nàng nghiêng về một phía, mái tóc đen mượt mà đổ xuống, dù cho phía trên đã búi gọn thành một búi tóc
xinh đẹp, nhưng mấy sợi tóc rối chảy xuống bên hông, lau động theo làn
gió tới từ chiếc quạt trong tay nàng, nhẹ nhàng phấp phới.
Mọi người ở đây, chưa từng có ai nhìn thấy nam nhân nào có vẻ mỹ lệ tới như vậy.
Người trước mắt, khiến bọn họ giống như vụ lý khán hoa (ngắm hoa trong sương
mù), không đoán ra được lai lịch, cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.
Nhưng số tiền ghi trên khế ước, không phải ai cũng có thể tùy tiện xuất ra, tài lực của người này thật sự lớn như vậy sao?
Mọi người cầm khế ước trong tay đều tỏ ra thận trọng, tuy trong lòng vẫn muốn cự tuyệt nhưng lại không có ai dám mở miệng trước.
Cuối cùng, có một người tinh mắt vô tình nhìn về phía cây quạt trong tay Hoa Trứ Vũ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Chỉ thấy phía dưới cánh quạt đang phe phẩy, có một miếng ngọc hình hoa tai
màu đỏ, bên ngoài phủ một lớp ngọc xanh trong suốt, tinh xảo đặc sắc, có thể thấy chất ngọc vô cùng tốt. Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy, thì
cũng chỉ là một miếng ngọc tuyệt hảo, có nhiều ngân lượng vẫn có thể mua được. Điểm kỳ lạ nhất là, trong hình hoa tai màu đỏ như máu ấy, mơ hồ
nhìn thấy có thứ gì đó màu trắng.
“Bảo công tử, không biết có thể cho lão hủ xem qua cây quạt của cậu không.”
Trong số những người ngồi đây, có một ông lão hành nghề kinh doanh châu
báu, chỉ vào cây quạt trong tay Hoa Trứ Vũ kích động hỏi.
“À, đương nhiên là được.” Hoa Trứ Vũ khẽ cười, đưa cây quạt trong tay ra.
Ông lão kia nhận lấy cây quạt, mang kính viễn thị lên, cẩn thận đánh giá miếng ngọc treo trên quạt.
Chỉ thấy bên trong miếng ngọc màu đỏ máu, có một con tiểu long (rắn) màu
trắng mơ hồ di chuyển bên trong, mắt, miệng, móng vuốt đầy đủ, nhìn qua
trông sống động vô cùng, giống như một vật đang sống vậy.
Ông lão yêu thích vuốt ve không nỡ buông tay, những người khác cũng xúm xít vây quanh, nhìn khối ngọc kỳ lạ này. Cuối cùng, ông lão run run trả cây quạt lại cho Hoa Trứ Vũ, rít giọng nói: “Lão hủ cả đời sống bằng ngọc
thạch, hôm nay có thể nhìn thấy khối ngọc Long Văn, cũng không uổng cuộc đời này.”
Bây giờ mọi người mới biết, đây là khối ngọc Long Văn do tự nhiên tạo ra.
Đây chính là báu vật vô giá, trên đời có rất ít người nhìn thấy. Qua đó
có thể thấy, tài lực của vị Bảo công tử này, muốn thu mua toàn bộ cửa
hàng của bọn họ không phải là nói chơi.
Nhưng mà một người đại phú đại quý như hắn, sao lại đột nhiên tới Kinh Lăng
thu mua cửa hàng? Đây chính là điểm khiến mọi người nghi ngờ.
“Mời các vị dùng bữa, nếu đồng ý bán, sau khi dùng bữa có thể tới tìm ký khế ước với A Bảo, nếu không đồng ý, có thể yên tâm trở về.” Hoa Trứ Vũ phe phẩy quạt cười nói.
Mọi người bắt đầu dùng bữa trong tâm trạng thấp thỏm không yên, dù sao đây
cũng là những món lần đầu họ được thưởng thức, lần đầu được nhìn thấy,
đợi đến khi cơm no rượu say, mọi người đồng loạt đứng dậy cáo từ. Nhưng
không có ai chịu ký khế ước, chỉ nói muốn về nhà suy nghĩ cho kỹ. Dù sao những cửa hàng này, cũng là sản nghiệp tổ tông để lại, bán đi cũng
không dễ dàng.
Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, trong mắt tựa hồ có phần mất mát.
“Vậy mong các vị suy nghĩ cho kỹ, ta nhắc lại lần nữa, bảng giá vừa rồi đã là cao nhất trong thành.” Nàng ngân nga nói.
Các vị thương nhân dạ vâng mấy tiếng rồi lui ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ tiễn bọn họ ra về xong xuôi, liền khẽ thở phào một hơi, đang
muốn đi lên lầu gặp Hoàng Phủ Vô Song, vậy mà vừa nhấc tay, liền nhìn
thấy Hoàng Phủ Vô Song đang đứng yên phía trên bậc thang cao nhất, hắn
từ trên cao nhìn xuống chỗ nàng, trong mắt không có biểu hiện gì kỳ lạ,
mà chỉ mang theo một tia thâm thúy.
Thoáng nhìn qua, hắn rất cao lớn, cũng rất thâm trầm. Nhưng khi hắn mở miệng,
lại lộ ra tính tình thật sự của hắn: “Ngươi cũng chảnh quá đấy, lấy bảo
bối của bản điện hạ ra ngoài khoe khoang cũng rất hợp, khiến bản điện hạ nghi ngờ, có phải ngươi mới là người tôn quý nhất hay không?” Hắn chậm
rãi nói, cuối cùng, lạnh giọng quát,” Ngươi nói xem ngươi chỉ là một tên thái giám, đẹp như vậy cũng có tác dụng gì, bản điện hạ thật muốn dùng
dao khắc mấy đường lên mặt ngươi.“
Hoa Trứ Vũ cảm thấy hết chỗ nói, là ai khiến nàng trở thành thái giám? Không phải là tiểu sát tinh hắn sao!
“Trước kia nô tài cũng không phải là thái giám!” Hoa Trứ Vũ nhăn mặt nói.
“Không phải thái giám cũng là thường dân!” Hoàng Phủ Vô Song rít lên nói.
Hoa Trứ Vũ á khẩu, ai quy định, hoàng thân quốc thích thì phải xinh đẹp như hoa, thái giám, thường dân thì phải xấu xí khó coi? Trong suy nghĩ của
Hoàng Phủ Vô Song, thường dân là loại người thấp kém đến vậy sao?
“Thái Tử điện hạ, nô tài đúng là thường dân, nhưng không biết Thái phó có
từng nói qua với điện hạ đạo lý: Dân có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật
thuyền. Thật ra, thường dân cũng không phải là những người thấp hèn, nếu không có hàng ngàn hàng vạn thường dân đầu binh đánh giặc, Nam Triều
này có thể tồn tại được sao? Mà những thứ thường ngày ngài sử dụng,
không phải lấy từ nguồn tô thuế thu của dân chúng.” Hoa Trứ Vũ nheo mắt
nói.
Nàng thật không hiểu mấy lão Thái Phó này đã dạy dỗ Thái Tử như thế nào.
“Ngươi dám nói với bản điện hạ như vậy sao?” Hoàng Phủ Vô Song mím chặt môi, trong đôi mắt sâu thẳm bắt đầu bốc lên lửa giận.
Xem ra nàng lại chọc giận hắn rồi!
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, chậm rãi nói: “Nô tài không nói về điện hạ, nô tài chỉ nói đạo lý. Tuy điện hạ nói thường dân thấp hèn, nhưng tùy ý chọn lấy
một người thường dân, đều có rất nhiều phương diện mạnh hơn điện hạ!”
“Bọn họ có chỗ nào mạnh hơn ta?! Ngươi nói xem!” Hoàng Phủ Vô Song khinh thường nói.
“Chưa nói những cái khác, ví dụ như chuyện ăn cơm, mặc quần áo.” Hoa Trứ Vũ nhăn mày nói.
Chuyện ăn uống, mặc quần áo ở những nhà quyền quý đều do người khác hầu hạ,
Hoa Trứ Vũ cũng không mấy ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên là, mấy ngày gần
đây Hoa Trứ Vũ phát hiện, Hoàng Phủ Vô Song thật sự không bao giờ tự tay mặc quần áo, hắn cơ bản không biết cài khuy áo như thế nào. Đến cả bữa
ăn cũng phải có người hầu hạ, lúc ăn cá thì phải có người nhặt sạch
xương, nếu nhặt không sạch để sót lại một mảnh xương nhỏ, cũng đủ khiến
hắn hóc chết. Đến việc ăn cơm và mặc quần áo còn không thành thân, thì
lấy cái gì mà so sánh với người khác. Cơ bản chỉ là một tên phế vật
thôi! Đương nhiên Hoa Trứ Vũ không dám nói ra những lời này, thân phận
của nàng bây giờ là nô tài, nếu chọc tức tới Hoàng Phủ Vô Song thì người chịu tội vẫn là nàng. Nhưng, có vài đạo lý vẫn cần cho hắn từ từ thẩm
thấu.
Gương mặt Hoàng Phủ Vô Song đỏ bừng lên, hắn không đoán được Hoa Trứ Vũ lại
nhắc tới hai chuyện này. Hắn thừa nhận, hai chuyện này hắn không biết
làm, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Chỉ có dân đen mới phải tự mình
làm những việc này.”
“Ngươi nói đi, chuyện hôm nay, bước tiếp theo phải làm như thế nào!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi.
“Tối nay điện hạ hãy phái những thị vệ cao thủ của ngài, đến nhà hoặc cửa
hàng của những chưởng quầy không chịu bán lại cho chúng ta gây chuyện ồn ào, đương nhiên, chỉ cần uy hiếp là được, nhất thiết không được đả
thương người. Nhất là cửa hàng châu báu, lại càng phải cẩn thận, không
được làm hỏng hàng hóa của người ta. Lúc đó, chúng ta ngầm phá hoại bên
trong, bên ngoài lại ép Triệu đại nhân bức bách bọn họ, dưới hai tầng áp lực như vậy, bọn họ sẽ phải dò là tin tức khắp nơi. Đến lúc đó, điện hạ hãy cho thân tín trong triều lặng lẽ đem tin tức kia truyền ra ngoài.”
Hoa Trứ Vũ nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ trầm tĩnh.
Hoàng Phủ Vô Song ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Ngộ nhỡ bọn họ đồng ý bán cửa hàng lại cho chúng ta thì sao?!”
“Điện hạ yên tâm, càng như vậy bọn họ càng không muốn bán!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười.
“Nếu vậy thì tốt, nói cách khác……” Hoàng Phủ Vô Song định phun ra mấy câu
độc ác nhưng hắn đột ngột phát hiện, mỗi khi hắn đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm kia, câu gì hắn cũng không nói ra được.
Nửa tháng sau.
Tình hình quả nhiên giống như Hoa Trứ Vũ dự đoán, những thương nhân này vẫn
chần chừ không nỡ bán cửa hàng của mình đi như cũ, trong đó có thương
nhân đem chuyện Hoa Trứ Vũ ép buộc mua bán bẩm báo cho vài vị quan quen
biết trong triều, thế nhưng câu trả lời bọn họ nhận được chỉ là hãy bán
đi với giá cao.
Điều này càng khiến mọi người thêm nghi ngờ, lại thêm hai ngày nữa, trên phố có lưu truyền một tin, nghe nói, triều đình cố ý muốn mở thêm một Tư
Thuyền ở Kinh Lăng. Kinh Lăng vốn là mảnh đất giàu có và đông đúc, buôn
bán phồn vinh, nếu thật sự có thêm Tư Thuyền (cảng), như vậy việc buôn
bán bằng đường thủy sẽ rất phát đạt, rất nhiều thương nhân buôn bán bằng tàu thuyền sẽ tới nơi này, việc kinh doanh ở Kinh Lăng sẽ càng lúc càng thịnh vượng, lại nghĩ tới việc Hoa Trứ Vũ muốn thu mua những cửa hàng ở trong thành, càng làm gia tăng độ tin cậy của chuyện này.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, các thương nhân Kinh Lăng bắt đầu ra giá cao thu mua lại các cửa hàng, định bụng sau này sẽ kiếm được món lời lớn.
Hơn nữa, không chỉ riêng các thương nhân Kinh Lăng, còn có rất nhiều các thương nhân ở thị trấn lân cận nghe tin liền lập tức hành động, đổ về
Kinh Lăng thu mua các cửa hàng.
Sự tranh giành điên cuồng này khiến giá mỗi cửa hàng đều tăng lên một cách chóng mặt, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã tăng lên gấp ba, gấp bốn
lần.
Hoa Trứ Vũ không ngờ lại đạt được kết quả nhanh đến vậy, từ lúc nàng mở
tiệc chiêu đãi mấy vị thương nhân kia, thì đã lặng lẽ thu mua một lượng
lớn cửa hàng, đương nhiên không phải là những cửa hàng lớn nên giá tiền
rất thấp. Tuy Hoàng Phủ Vô Song không có tới ba mươi vạn ngân lương phát chẩn thiên tai, nhưng hai, ba vạn lượng bạc vẫn có thể có.
Còn chưa đầy nửa tháng, nhìn giá cả các cửa hàng bây giờ, hoàn toàn có thể
thu về được hơn ba mươi vạn lượng, Hoa Trứ Vũ quyết định bán hết các cửa hàng sở hữu trong tay đi.
Thật ra, việc bày mưu tính kế này cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu như có cách
nào khác, nàng sẽ không bao giờ làm như vậy. Có thể tưởng tượng ra,
trong trận chiến này, sẽ có rất nhiều người mất tiền oan. Buôn bán có
lãi đương nhiên rất vui, nhưng nếu lỗ thì sao? Tuy nói, những thương
nhân đi mua cửa hàng đều là những người giàu có, nhưng cho dù thế nào,
bị mất oan tiền cũng không có cảm giác dễ chịu gì!?
“Điện hạ, nô tài có chuyện muốn nhờ!” Hoa Trứ Vũ nói với Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song cầm mấy khế ước trong tay, nằm dựa vào ghế trúc, cao hứng
cười toe toét. Từ nhỏ hắn đã không thiếu tiền, cũng chưa bao giờ nếm qua cảm giác phiền vì tiền như thế này. Không ngờ chỉ là buôn bán kiếm được chút lời, đã cao hứng tới như vậy. Quả nhiên, không lên chiến trường,
không biết chiến trường tàn khốc, không phải thường dân, không biết
thương dân cực khổ, nếu không bị mất tiền, cũng sẽ không biết tiền bạc
quý giá tới mức nào.
“Tiểu Bảo Nhi đáng yêu, ngươi chính là cứu tinh của bản điện hạ, ngươi nói
đi, chuyện gì bản điện hạ có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng ngươi!”
Hoàng Phủ Vô Song cười tới tít mắt lại, lúc này, Hoa Trứ Vũ có yêu cầu
điều gì, hắn sẽ đồng ý không chút do dự.
Vẻ mặt Hoa Trứ Vũ cũng không vui mừng chút nào, hai mắt chớp chớp, bình
tĩnh nhìn Hoàng Phủ Vô Song, nói: “Sau khi thu được ngân lượng, thuận
lợi trả lại cho Tây Giang Nguyệt, che giấu được chuyện làm mất ngân
lương phát chẩn thiên tai. Thì coi như điện hạ đã lập được công lớn,
Thánh Thượng nhất định sẽ khen ngợi ngài, nô tài chỉ cầu xin điện hạ nói với Thánh Thượng một chuyện.”
“Chuyện gì, ngươi nói đi?” Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu ngồi đếm số khế ước cửa
hàng, không hiểu vì sao Hoa Trứ Vũ lại có vẻ mặt như vậy, buôn bán có
lời không phải rất tốt sao, đúng là Nguyên Bảo không hề giống với những
người bình thường.
“Cầu xin điện hạ thỉnh cầu với Thánh Thượng xây dựng một Tư Thuyền ở Kinh
Lăng, mấy ngày gần đây nô tài đã đi xem xét, nơi đây giàu có, đông đúc,
buôn bán phồn hoa, đặt thêm một Tư Thuyền ở đây sẽ rất có lời. Hơn nữa,
còn có thể hợp pháp hóa chuyện này, không để những thương nhân kia bị lỗ quá nhiều.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Hoàng Phủ Vô Song không ngờ Hoa Trứ Vũ lại đưa ra yêu cầu như vậy, vốn hắn
còn nghĩ, nàng sẽ yêu cầu chuyện khác. Thì ra, nàng đi cầu xin cho người khác, trên đời này, còn có người như vậy nữa sao?
Hắn ngưng cười, nhìn tiểu thái giám tuyệt mỹ trước mặt, trong lòng không
khỏi chấn động. Hắn nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới từ từ mở ra, nói:
“Theo ý ngươi, bản điện hạ sẽ nói với phụ hoàng chuyện này, nhưng, phụ
hoàng có đồng ý hay không, thì bản điện hạ không thể cam đoan.”
“Chỉ cần điện hạ thỉnh cầu, Thánh Thượng nhất định sẽ đáp ứng chuyện này!”
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, việc này, nhất định phải hoàn thành. Hoàng Phủ Vô
Song đang thu dọn đống khế ước, định truyền lệnh cho thuộc hạ, thì thấy
Cát Tường cầm một bái thiếp đi tới.
“Điện hạ, có người đưa bái thiếp tới, mời điện hạ xem qua.” Cát Tường khom người đem bái thiếp vào tay Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song nhận lấy nhìn lướt qua, biến sắc, lạnh lùng nói: “Làm sao
lại có người biết chúng ta muốn bán cửa hàng ra ngoài?”
“Hả? Là bái thiếp của ai?” Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy nghi ngờ, việc bọn họ
thu mua cửa hàng vốn rất bí mật, bây giờ cũng chưa bật dấu hiệu muốn
bán, làm sao lại có người biết được.
“Ngươi nhìn đi!” Hoàng Phủ Vô Song ném bái thiếp về phía nàng, Hoa Trứ Vũ nhận lấy, chỉ thấy phía trên có người dùng trâm hoa viết theo lỗi chữ Khải,
nghe nói trong tay bọn họ có một số cửa hàng, muốn thương lượng giá cả
thu mua, hẹn bọn họ tối nay đến Minh Nguyệt Lâu gặp mặt. Không có chữ
kí.
“Đã có người muốn mua, vậy chúng ta cũng không cần mất công tìm người nữa,
không bằng tối nay đem bán hết số cửa hàng đi! Nguyên Bảo, ngươi đi thay quần áo, lát nữa sẽ đi giao dịch.” Hoàng Phủ Vô Song cười hì hì nói,
ban đầu, hắn còn không đồng ý cho Hoa Trứ Vũ đi bán cửa hàng vào ngày
mai, hắn còn muốn chờ thêm mấy ngày nữa mới bán, sẽ kiếm được nhiều bạc
hơn, nhưng, Hoa Trứ Vũ nêu đủ loại lý do từ chối, khiến hắn rất buồn
bực. Bọn họ kiếm được càng nhiều, thì người khác sẽ lỗ càng nhiều.
Ban đêm ở Kinh lăng, không sánh kịp với sự phồn hoa ở Vũ Đô. Nhưng cũng
không hổ là nơi giàu có và đông đúc, cũng có đèn đuốc huy hoàng, sênh ca tràn ngập, xe ngựa đi lại nườm nượp như nước. Vì việc các cửa hàng đồng loạt tăng giá, người đi đường càng thêm rộn ràng, nhốn nháo, bên trong
các khách điếm toàn là các thương nhân và thương nhân.
Khoảng cách giữa Minh Nguyệt lâu và Hỉ Lai Khách cũng không xa lắm, Hoa Trứ Vũ cũng không định ngồi xe ngựa, còn Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy chờ đợi
trong khách điếm cũng quá nhàm chán, nên muốn đi cùng, do vậy, Hoàng Phủ Vô Song phải hạ mình làm một tên thư đồng cho Hoa Trứ Vũ.
Nhưng, tên thư đồng này hoàn toàn không biết nghe lời “Chủ nhân”, lúc đi qua
chợ đêm Kinh Lăng, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Ở Vũ Đô,
hắn cũng từng xuất cung không ít lần, nhưng cũng không phải thường
xuyên, cũng chưa bao giờ được dạo chơi vào ban đêm.
Một lát, hắn mua một cây kẹo hồ lô, lát sau, lại mua một khối bánh gạo nếp, lát nữa, lại mua một miếng ngọc bội, chỉ một lát, trong tay những thị
vệ toàn là đồ và đồ. Hắn định lấy cây hồ lô mới mua cho vào miệng ăn, đã bị Hoa Trứ Vũ giơ tay ngăn cản.
“Đừng có quên, hôm nay ngươi là thư đồng, có loại thư đồng nào vừa đi vừa ăn
kẹo hồ lô không. Hơn nữa, ngươi không sợ thứ này không sạch sẽ sao?” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Hôm nay, nàng mặc một bộ quần áo thanh nhã mà quý giá, búi tóc buộc cao,
đeo cây hình mặt trăng kéo theo dây sao, nhìn qua rất có khí độ của một
quý công tử. Hoàng Phủ Vô Song thì mặc một bộ quần áo hạ nhân thô ráp,
ngoài cây kẹo hồ lô đang cầm trên tay có phần không hài hòa, thì rất
giống với một tên sai vặt.
Thật ra, Hoa Trứ Vũ ngăn không cho Hoàng Phủ Vô Song ăn kẹo, vì sợ hắn ăn
vào sẽ gặp vấn đề. Hắn thân là Thái Tử, mỗi lần ăn uống đều có hạ nhân
thử độc, xác định không có độc mới có thể ăn.
“Không phải ngươi vừa nói, con người không phân địa vị cao thấp sao, bây giờ
ta chính là thường dân, được không……” Hắn nhìn cây kẹo hồ lô đỏ au, cuối cùng chỉ đành nuốt nuốt nước miếng, không cam lòng đưa cho thị vệ đứng
sau.
Chỉ một lát đã đến trước cửa Minh Nguyệt Lâu.
Chỉ thấy ánh sáng lay động trước mắt, ánh đèn rực rỡ, chiếu ngã tư đường
sáng như ban ngày. Trước một lầu các ba tầng, trồng một loạt hoa thơm cỏ lạ, dưới ánh đèn rực rỡ, hừng hực nở đầy khí thế. Gió đêm thổi tới, còn thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn, bóng người thấp thoáng bên trong,
giống như nhân gian tiên cảnh.
“Không ngờ ở Kinh Lăng cũng có một nơi tuyệt vời như thế này!” Hoàng Phủ Vô Song mở to hai mắt nhìn, tán thưởng.
Xem ra hắn chưa bao giờ tới thanh lâu, Hoa Trứ Vũ khi còn ở Lương Châu đã
từng đi theo các thuộc hạ mở mang tầm mắt, còn từng ở Túy Tiên phường
làm nhạc công, mà lần này lại có chuyện quan trọng cần làm, liền thoái
mái bước lên bậc thang, nghênh ngang đi vào Minh Nguyệt Lâu.
Trong lòng nàng lại nghĩ, không biết mang theo hoàng đế tương lai tới thanh lâu dạo chơi, có bị buộc tội hay không?
Vừa vào trong phòng, có vài vị cô nương y phục hoa lệ tiến lên đón tiếp,
nũng nịu nói: “Vị đại gia này, không biết muốn tìm cô nương nào?”
Các cô nương này lớn mật nắm lấy cánh tay Hoa Trứ Vũ, khuôn mặt mềm mại, đáng yêu ửng đỏ, ánh mắt sóng sánh mê người.
“Ta có hẹn với vị khách ở phòng Hải Đường tầng hai.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng
mở miệng, tao nhã lướt qua các cô nương kia, tay áo bay tuột ra ngoài.
Khiến các cô nương nhất thời cảm thấy mất mát.
Phòng Hải Đường tầng hai.
Hoa Trứ Vũ vén tấm màn trân châu lên, tao nhã bước vào trong.
Màn đêm mát lạnh, bóng đêm bên ngoài cửa sổ trong trẻo mà vắng lặng.
Bên trong có treo một chiếc đèn Lưu Ly, tỏa ra ánh sáng vằng vặc. Soi sáng
một chiếc bàn bằng gỗ Tử Đà chạm chổ hoa văn, phía trên bày đầy những
cao lương mỹ vị.
Long chu quắc ngư (cá ấp thuyền rồng), xuyên trấp áp chưởng (canh chân vịt), đậu phụ Bát Bảo, thố lưu bối cầu (sò xào giấm)…… Đặc biệt những thứ này đều được bày trên đĩa, tỏa ra hương thơm nồng đậm, khiến người ta thèm
nhỏ dãi.
Trù nghệ của đầu bếp “Minh Nguyệt Lâu” cũng không tệ, một bàn cao lương mỹ vị này, cũng phải bỏ ra không ít tâm tư.
Nhưng bên trong lại không có người, mà thực ra cũng không phải là không có
người, chỉ là người kia ngồi cách bọn họ một bức màn che.
Màn che có màu trắng, cuồn cuộn như sương trắng, nhẹ tựa như tuyết, không
giống lụa cũng không phải gấm, phiêu đãng như mây. Mà người ngồi sau đó, giống như chìm trong làn sương, mờ mờ ảo ảo.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nếu người ta đã không tiện lộ mặt, nàng cũng không
cưỡng cầu, chỉ tao nhã ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ Tử Đàn,
cười nói: “Các hạ là người đưa thiếp mời tại hạ tới đây sao?”
“Không sai!” Người phía sau màn che giống như đang nằm tựa trên giường, phong
thái rất lười nhác. Giọng nói của hắn rất nhạt, không nghe rõ tuổi tác,
cũng không biết là nam hay nữ.
Lúc Hoa Trứ Vũ cải trang, cũng từng dùng giọng nói giả, nên biết người kia đã dùng thuốc, thay đổi giọng nói.
“Vì sao ngươi biết chúng ta có cửa hàng muốn bán?” Hoàng Phủ Vô Song đứng sau Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi.
“Ta chỉ đoán thôi, không ngờ lại đúng.” Người nọ thản nhiên nói.
“Không biết ngươi muốn dùng bao nhiêu ngân lượng mua lại cửa hàng của chúng
ta?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi, nếu đã đến đây, đối phương cũng có thành ý muốn mua, thì nên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Một vạn lượng!” Người kia trả lời không chút do dự.
Một vạn lượng một cửa hàng, cũng không khác bảng giá thị trường là mấy,
trong tay bọn họ có hơn ba mươi cửa hàng, bán hết đi có thể trả xong nợ
cho Tây Giang Nguyệt.
Hoa Trứ Vũ không ngờ hắn ra giá nhanh như vậy, vừa định mở miệng nói đồng
ý, lại nghe đối phương nhàn nhạt nói thêm câu nữa: “Một vạn lượng mua
lại tất cả cửa hàng của ngươi!”
Một vạn lượng để mua hơn ba mươi cửa hàng của nàng, giá này, còn thấp hơn
một vạn lượng giá ban đầu nàng bỏ ra mua số cửa hàng kia. So với bảng
giá thị trường đúng là một trời một vực.
Người này đang nói đùa sao?
Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, nói: “Các hạ đang đùa sao!?”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, cười lạnh nói: “Ngươi định giở trò cướp bóc sao!”
“Ngươi nói đúng rồi đấy, ta muốn giở trò cướp bóc!” Bóng người phía sau thay
đổi tư thế, giống như thoải mái nằm hẳn vào sát giường.
Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười, thu hồi chiếc quạt trong tay, nhẹ nhàng vỗ vào
mặt bàn nói: “Nếu ngươi đã không có thành ý, chúng ta cũng không cần bàn nữa.” Nàng tao nhã đứng dậy, bây giờ, không sợ không có người mua cửa
hàng của nàng. Người này dựa vào cái gì mà nghĩ bọn họ sẽ bán cho hắn
với giá thấp như vậy.
Nàng vừa mới đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng người phía sau màn che lười nhác nói: “Ngươi không thể không bán, bởi vì, nếu ngươi không bán, lỗ sẽ
càng nhiều.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!