Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 84: Lộng quyền, lấy tay che trời
Không phải ai cũng có diễm phúc được trải qua cuộc sống lao ngục. Sau khi An
Tiểu Nhị mua chuộc được mấy tên cai ngục đã vội vàng tìm cách liên lạc
với nàng, Hoa Trứ Vũ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không thể tùy tiện vượt ngục trốn đi. Độ phiêu lưu của việc này quá cao, Nội
Trừng Viện nằm ngay trong hoàng cung, còn hoàng cung canh phòng nghiêm
ngặt, muốn trốn ra ngoài cũng không phải việc dễ dàng gì. Còn nữa, nếu
cứ thế ra đi, nàng không chỉ để lộ ra chuyện mình có võ công cao cường
mà còn có thể liên lụy đến Hoàng Phủ Vô Song. Nàng là thái giám cận thân của Hoàng Phủ Vô Song, bất kỳ hành động nào của nàng cũng có thể gây
ảnh hưởng tới hắn, trong khi đó, bản án của hắn đang ở trong giai đoạn
mấu chốt nhất.
Hoa Trứ Vũ chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.
Cũng may từ sau khi xảy ra chuyện của Triệu Tứ, các cai ngục khác đối xử với nàng rất khách sáo, cũng không dám dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng nữa.
Nhưng có một số việc có thể nhẫn thì cũng có một số việc vạn lần không thể nhẫn. Ví dụ như, nguyệt sự một tháng một lần.
Hoa Trứ Vũ bắt đầu có nguyệt sự từ hai năm trước, tuy lúc còn trong quân
doanh mang thân phận đàn ông, nhưng nàng chính là tướng quân, được ở một mình một trại nên xử lý chuyện này cũng không có gì khó. Sau đó vào
trong hoàng cung, tuy mang tiếng là thái giám nhưng vẫn luôn được tự do
nên không xảy ra chuyện gì. Còn bây giờ, nàng đang ở trong phòng giam,
nàng biết phải làm sao bây giờ.
An Tiểu Nhị vẫn chưa biết nàng là nữ, chẳng lẽ nàng phải nhờ hắn đi mua,
nhưng chưa đến lúc quá cấp bách nàng thật sự không muốn bại lộ thân phận của mình! Hơn nữa, nàng có thể sử dụng mấy món đó trong phòng giam sao? Thái giám dùng đồ của phụ nữ, vậy khác gì thông báo với thiên hạ nàng
là nữ nhân.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy phiền lòng muốn chết! Nguyệt sự không thể so với miệng
vết thương, máu ở miệng vết thương còn có thể đông lại. Đêm đó, Hoa Trứ
Vũ đang thở dài, sắp phát điên tới nơi thì thấy cửa phòng giam mở ra, có một bóng người đứng trước cửa.
Nàng trấn định tinh thần, nheo mắt nhìn ra, chỉ thấy người vừa tới đúng là
Lam Băng. Trong nhà giam âm u vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ quần áo màu
lam, phong thái thanh nhã, còn có đôi mắt đang nheo lại cười với Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ vẫn luôn không có ấn tượng tốt với hắn, hắn là người của Cơ
Phượng Ly, hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều bày ra bộ mắt không
thể nhịn cười. Đêm đã khuya, không biết hắn đến nhà giam này làm gì?
“Bảo công công ở trong này có quen không?” Lam Băng vừa cười vừa bước vào trong.
Hoa Trứ Vũ nghĩ hắn cũng không có ý tốt gì, chỉ miễn cưỡng nói: “Không quen sao được, nô tài còn cảm thấy nơi này rất mát mẻ, đúng là chỗ tránh
nóng rất tốt, nếu Lam đại nhân thấy bên ngoài nóng quá cũng có thể
chuyển vào đây ở!”
Đây là nhà giam, có ai có thể quen nổi đây, nơi này tràn ngập mùi tanh hôi
ẩm thấp, đồ ăn thê thảm tới đáng thương, rõ ràng Lam Băng tới đây để chê cười nàng, nhưng nàng sẽ không cho hắn được như ý.
Lam Băng nhếch môi cười, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh, khẽ đưa tay
vuốt cằm nói, “Đúng vậy, nơi này cũng không tệ lắm! Ta cũng muốn dọn tới đây ở, nhưng đáng tiếc là ta không có cái phúc này.” Hắn quanh co một
hồi, cuối cùng khẽ nhún vai, nói tiếp, “Nhưng chỉ sợ Bảo công công cũng
không thể ở mãi trong này.”
Trong lòng Hoa Trứ Vũ run lên, chẳng lẽ Lam Băng tới đây để tiễn nàng sang
Tây thiên? Nàng nhíu chặt lông mày, toàn thân tỏa ra khí lạnh bức người. Nàng biết Cơ Phượng Ly không phải người chuyên làm những việc thừa
thãi, hắn phái Lam Băng tới đây, chẳng lẽ hắn muốn trừ bỏ nàng? Nếu thật đúng như vậy, nàng phải vượt ngục ngay tối nay.
“Lam đại nhân, ngài không định cho ta làm một con ma đói chứ, chẳng lẽ tướng gia lại nhỏ mọn như vậy, đến cả bữa cơm cuối cùng cũng không cho ta
ăn?” Hoa Trứ Vũ vừa bình tĩnh hỏi hắn, vừa âm thầm vận nội lực để phá
xiềng xích ra bất kỳ lúc nào.
Lam Băng nheo mắt nhìn nàng, nói: “Bảo công công hiểu lầm rồi, lần này tại
hạ tới đây không phải đưa tiễn ngươi, mà muốn dẫn ngươi tới Tướng phủ.
Người đâu, tới mở xiềng xích cho Bảo công công!” Hắn ra lệnh cho một tên cai ngục cầm chìa khóa tới, gỡ bỏ xiềng xích trên người Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, dẫn nàng tới Tướng phủ, Cơ Phượng Ly lại nghĩ ra trò
gì vậy? Chẳng lẽ quyền lực của hắn đã lớn tới mức có thể thoải mái kéo
một tên phạm nhân từ trong Nội Trừng Viện ra ngoài sao? Nếu như vậy,
Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn không có cơ hội lật mình!
“Lam đại nhân thật biết đùa, ta là một phạm nhân sao có thể đi tới Tướng
phủ, nếu để Hoàng Thượng biết được sẽ rất không hay.” Hoa Trứ Vũ thản
nhiên nói.
“Bảo công công không cần lo lắng, nếu Tướng gia đã có thể dẫn ngươi ra
ngoài, sẽ có năng lực không để người khác trách tội. Mà sau này, ngươi
cũng không phải Bảo công công, ngươi chính là thị vệ Tướng phủ.” Lam
Băng thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, xem ra, hôm nay nàng không thể không bước ra ngoài.
Đến tướng phủ làm thị vệ, thật không hiểu trong hồ lô của Cơ Phượng Ly
đựng thứ gì. Nàng ở trong lao sẽ không có cơ hội đấu lại Cơ Phượng Ly.
Còn khi trở thành thị vệ của hắn, hoàn toàn có thể đâm hắn từ phía sau
bất kỳ lúc nào. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nàng không còn
lựa chọn nào khác.
Hoa Trứ Vũ bám vào tường đứng dậy, chỉ cảm thấy dưới thân nóng lên. Nàng
thầm kêu khổ trong lòng, suýt nữa đã quên mất nguyệt sự mới đến. Liền
lập tức lết chân chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phòng giam của Hoàng Phủ Vô Song, nàng hoàn toàn không
nghe thấy được động tĩnh gì bên trong. Mấy ngày trước, nàng có nghe An
Tiểu Nhị kể lại, Cơ Phượng Ly không hề dùng cực hình với Hoàng Phủ Vô
Song, mà Hoàng Phủ Vô Song cũng không hề khai báo chuyện gì. Chỉ là mọi
chứng cớ hiện có hoàn toàn bất lợi với hắn, việc lật lại bản án đã trở
thành không có khả năng, e rằng cả đời hắn phải sống ở trong này. Nhưng
hiện giờ, lão hoàng đế lâm bệnh, Khang vương cầm quyền, Hoàng Phủ Vô
Song có thể yên ổn ở trong này thật sao?
Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi: “Nếu nô tài đoán không sai, sắp tới Khang vương
sẽ làm lễ kế vị, chỉ là nô tài không biết, các ngươi sẽ làm gì Vô Song
điện hạ!”
Lam Băng đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu cười nói: “Ta đã nói Bảo công
công là người thông minh mà. Trước mắt, Khang vương sẽ kế vị, Tướng gia
là phụ tướng, còn Bảo công công, chim khôn biết chọn cây mà đứng! Về
phần Vô Song điện hạ, tất cả phải dựa theo ý của Thánh Thượng.”
“Lam đại nhân nghĩ nô tài giống một con chim khôn sao?” Hoa Trứ Vũ cười nhạt.
“Ta không quan tâm được nhiều thứ như thế, chỉ cần Tướng gia nói được là
được. Đúng rồi, ngươi không cần phải tự xưng là nô tài nữa, khó nghe
muốn chết.” Lam Băng vừa đi vừa thản nhiên nói.
Hoa Trứ Vũ tiếp lời: “Lam đại nhân thật biết đùa, dù có rời khỏi Thái Tử
điện hạ, rời khỏi hoàng cung tới làm thị vệ Tướng phủ cũng không thay
đổi được sự thật ta là thái giám!”
Lam Băng im lặng không nói gì mà chỉ thở dài một hơi thật sâu, rảo bước đi
về phía trước. Tổng quản Nội Trừng Viện là Chu Toàn mau chóng chạy tới
hành lễ, cung kính dẫn bọn họ ra ngoài.
Phía ngoài cửa Nội Trừng Viện đang đỗ một chiếc xe ngựa, Lam Băng ra hiệu
bảo Hoa Trứ Vũ lên xe, Hoa Trứ Vũ chỉ đành chầm chậm bước lên.
Xe ngựa đi dọc theo một con đường hẻo lánh, rồi cứ thế thuận lợi ra khỏi
hoàng cung. Lúc đi tới một ngã tư đường ở Vũ Đô, Hoa Trứ Vũ vén màn xe
lên nhìn ra ngoài.
Từ lúc trở về từ hành cung Thanh Giang, nàng đã bị áp giải trực tiếp tới
Nội Trừng viện, đã rất lâu nàng không được nhìn thấy đường phố Vũ Đô.
Vẫn là một cảnh phồn hoa như xưa, nhưng chỉ là cảnh còn, người mất.
Đi ngang qua một khu chợ, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy phía xa có một cửa hàng
quần áo liền vội vàng nói: “Lam đại nhân, ta muốn thay bộ quần áo phạm
nhân này, không biết có thể xuống mua một bộ quần áo mới không. Cứ mặc
thế này vào trong Tướng phủ, thì thật không tôn trọng Tả tướng đại
nhân.”
Lam Băng nhìn lướt qua bộ quần áo trên người Hoa Trứ Vũ, khẽ nhíu mày nói:
“Trong Tướng phủ không hiếm quần áo, không cần mua đâu, trở về phủ thay
sau cũng được! Ai biết được ngươi có nhân cơ hội này trốn đi hay không?”
Hoa Trứ Vũ cười gượng hai tiếng, nói: “Lam đại nhân, trước đây là ta không
đúng, nhưng không phải ai cũng vì chủ nhân của mình sao? Bây giờ chủ
nhân của ta chính là Tướng gia, sao ta có thể trốn đi đây. Nếu Lam đại
nhân muốn, ngài có thể phái người theo ta vào trong. Kể cả ta có ba đầu
sáu tay, cũng không có năng lực thoát khỏi tầm mắt của ngài? Chỉ là ta
không muốn mặc bộ quần áo này vào Tướng phủ, đây quả đúng là điềm xấu.”
Lam Băng nhíu mày nói: “Ngươi muốn đi mua quần áo, thế ngươi có bạc không?”
Hoa Trứ Vũ cảm thấy xấu hổ, thật sự trên người nàng không có một xu nào.
Khi còn làm thái giám cho Hoàng Phủ Vô Song chưa bao giờ phải dùng tới
bạc, mà khi bị nhốt trong nhà giam lại càng không có bạc để dùng.
Lam Băng nhận ra sự xấu hổ của Hoa Trứ Vũ liền lấy hai nén bạc nhét vào tay nàng, nói: “Mua nhanh về nhanh, lát nữa Tướng gia trở về mà chưa thấy
chúng ta ở trong phủ thì ta sẽ bị phạt mất! Nhanh, nhanh!”
Hoa Trứ Vũ cầm lấy nén bạc nhảy xuống xe ngựa, đang định đi về phía cửa
hàng quần áo lại nghe thấy phía trước rộ lên những tiếng xôn xao, chỉ
thấy một đội nhân mã uy mãnh tiến đến, người đi đầu là một thị vệ đeo
đao cưỡi ngựa, phía sau là hai đội thị vệ cầm trường thương xếp hàng rất có trình tự, tiếp sau đó là một chiếc xe đuổi hoa lệ, do hai con tuấn
mã màu đen ngẩng cao đầu kéo.
Đêm vẫn chưa sâu, người qua lại không ngừng trên đường đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh, trong không khí chỉ có một sắc thái trang nghiêm. Ai nấy đều
tỏ vẻ hâm mộ nhìn vào cỗ xe đuổi sơn son thếp vàng lóa mắt kia.
Lam Băng cũng nhảy xuống xe ngựa cùng Hoa Trứ Vũ, vừa nhìn thấy đội hình
kia đã nhếch môi cười nói: “Không ngờ Tướng gia trở về nhanh như vậy.”
Hoa Trứ Vũ nhìn lại lần nữa đã nhận ra bóng dáng cao to của Đồng Thủ đang
cưỡi ngựa đi phía trước, còn người ngồi trong xe ngựa kia quả nhiên
chính là Cơ Phượng Ly. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, vội vàng bước vào
cửa hàng quần áo. Lam Băng thấy thế cũng cuống quít đuổi theo nàng, đi
chưa đầy hai bước đã nghe thấy Lam Băng kinh ngạc hỏi: “Nguyên Bảo, sao
dáng đi của ngươi kỳ cục quá vậy?”
Mặt Hoa Trứ Vũ đỏ ửng lên, may mắn đang lúc trời tối không bị phát hiện.
Nàng cắn cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải do Tướng gia
ban tặng sao, lần trước bị kẹp chân, vẫn còn đau tới bây giờ!”
Nếu Cơ Phượng Ly biết nàng nói nguyệt sự của nàng là do hắn ban tặng, không biết hắn có bị tức chết hay không. Nàng lẳng lặng nhìn về phía cỗ xe
đuổi sơn son thếp vàng phía sau, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ sắc lạnh.
Hoa Trứ Vũ nghĩ, đêm mất mặt nhất của nàng không phải cái đêm bị bắt đi
hòa thân, cũng không phải đêm bị ném vào hồng trại mà chính là đêm nay.
Lam Băng tin thật, vừa đi theo sau nàng vừa thì thầm nói: “Ồ, thì ra là
thế, nếu vậy ngươi nên cảm tạ Tướng gia. Nếu không có Tướng gia, chỉ sợ
đến cả chân cũng không còn mà đi.”
Muốn nàng cảm tạ hắn? Tuy nói hôm xử án hắn ra tay lưu tình, nhưng không
phải hắn cũng chính là nguyên nhân đẩy nàng vào trong nhà giam sao?
“Lam đại nhân nói không sai!” Hoa Trứ Vũ bình thản đáp lời, nắm tay đã cuộn
tròn lại dưới tay áo, nắm chặt tới mức móng tay đâm vào da thịt. Cơ
Phượng Ly, ngươi chờ đó, chờ đến ngày ngươi bị nhốt vào nhà giam, chờ
đến khi ngươi bị tra tấn tới chết đi sống lại, ta cũng muốn hạ thủ lưu
tình xem ngươi có cảm kích nổi không.
Hoa Trứ Vũ thật may mắn, trong cửa hàng này bán cả quần áo nam và nữ, nếu
đã bán quần áo phụ nữ thì cũng có cả món đồ kia. Chỉ là Lam Băng cứ kè
kè ngay sát sau lưng nàng, nàng muốn mua mấy thứ đó cũng không dễ. Trong quán chỉ có một chưởng quầy với một Tiểu Nhị nam, có thể do đã khuya,
những Tiểu Nhị nữ khác đã trở về nhà sớm, không thể trực tiếp hỏi mua
được.
Hoa Trứ Vũ tiện tay lấy bộ quần áo vừa đồ dài vừa nội y của nam giới chạy
nhanh vào phòng thay đồ. Vừa vào trong, nàng trộm nhìn ra ngoài thăm dò, chỉ thấy chưởng quầy và tên Tiểu Nhị kia đang mải đón tiếp Lam Băng.
Bên ngoài phòng thay quần áo có rất nhiều vải và lụa, Hoa Trứ Vũ quan
sát xung quanh thấy không có ai liền liều mạng tìm kiếm một hồi, quả
nhiên tìm được một ít vật dụng của phụ nữ. Tiện tay cầm lấy một cuộn
băng vải và mấy món đồ phụ nữ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng để lại một
nén bạc vào trong đó. Nếu không, để chưởng quầy phát hiện ra sẽ nói nàng là đồ ăn trộm.
Nàng ôm mấy bộ quần áo ra ngoài, thản nhiên nói với Lam Băng: “Ta lấy mấy bộ này.” Nói xong, nàng bỏ một nén bạc xuống, nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng.
Thế nhưng cỗ xe của Tả tướng đại nhân vẫn chưa rời đi mà đang dừng trước
cửa hàng quần áo. Lúc này, tấm mành che bị một cánh tay thon dài vén
lên, lộ ra dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của Cơ Phượng Ly. Lam Băng vội
vàng tiến lên thi lễ, chỉ thấy Cơ Phượng Ly nói nhỏ với Lam Băng mấy
câu, Lam Băng đã nhanh chóng tới trước mặt nàng, nói: “Nguyên Bảo, tướng gia cho gọi ngươi!”
Hoa Trứ Vũ đứng yên trên đường, lạnh lùng vuốt cằm nhìn hắn.
Hắn làm như vô tình mỉm cười nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy rực sáng
như sao sa. Không ít người đi trên đường trợn mắt há hốc miệng trước nụ
cười khuynh thành của hắn, còn Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy trong lòng lạnh
lẽo, chậm rãi bước tới gần xe ngựa của hắn.
Toa xe rất lớn, trong xe, Cơ Phượng Ly đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành
ghế, dáng vẻ có phần uể oải. Trong tay hắn đang cầm một quyển sách, đôi
mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt đen sâu thẳm. Nghe thấy tiếng Hoa Trứ
Vũ bước vào hắn cũng không hề động đậy, chỉ có đôi mắt khẽ mở ra, nhàn
nhạt nhìn lướt qua nàng rồi lại tiếp tục xem sách.
Hoa Trứ Vũ cầm chặt bao quần áo trong tay ngồi đối diện với hắn. Tuy mỗi
lần giáp mặt Cơ Phượng Ly, nàng đều cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn vô tình
có sự tức giận thoát ra ngoài. Có lẽ vì nàng đã quen nhìn những binh sĩ
cao lớn, thô kệch trong quân doanh, ít khi nhìn thấy những người tao
nhã, thanh đạm như Cơ Phượng Ly. Nàng chợt nghĩ không biết người giống
như Cơ Phượng Ly, lúc giết người có tao nhã được như thế này không? Nghĩ tới đây, nàng lại nhớ tới cảnh hắn ngồi trên đài giám trảm. Lúc đó, hắn cũng thản nhiên, đầy vẻ tao nhã y hệt lúc này. Hoa Trứ Vũ thật sự rất
muốn biết, trên đời này, có chuyện gì có thể làm cho Cơ Phượng Ly kinh
sợ đây?
Nếu Cơ Phượng Ly không nhìn nàng, nàng cũng chẳng có lý do gì để nói
chuyện. Nàng chỉ thờ ơ nhìn hắn, nàng biết người ngồi phía trước chính
là người đáng sợ nhất. Cách tốt nhất để đối phó với hắn là im lặng, lấy
tĩnh chế động.
Càng nhìn hắn, nàng càng cảm thấy ông trời bất công.
Tư thế Cơ Phượng Ly cúi đầu đọc sách rất đẹp, đôi mắt khép hờ, vài sợi tóc rối rủ xuống trán, khí chất tao nhã mà trầm tĩnh, đầy vẻ mê hoặc.
Hoa Trứ Vũ nghĩ, nếu có một ngày hắn rơi vào tay nàng, việc đầu tiên nàng
làm chính là khắc mấy vết dao lên mặt hắn, người nhẫn tâm như hắn phải
có một gương mặt xấu xí mới đúng.
Hoa Trứ Vũ mải chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không phát
hiện ra tầm mắt Cơ Phượng Ly đã chuyển từ quyển sách qua người nàng. Ánh mắt hắn có phần hứng thú, thản nhiên nói: “Mấy ngày nay đã để Bảo công
công chịu khổ rồi! Nghe nói vết thương của Bảo công công vẫn chưa lành
hẳn, cầm lấy bình thuốc này dùng đi!” Hắn phất tay, một chiếc bình sứ
nặng nề rơi vào lòng Hoa Trứ Vũ. Trong không khí, như có mùi Long Tiên
Hương phát tán ra ngoài.
Lúc Cơ Phượng Ly nói vết thương của nàng vẫn chưa lành, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, còn có khả năng đang đỏ ửng lên, vội vàng cúi
gằm mặt xuống, sau một hồi áp chế mới nhìn Cơ Phượng Ly, cười lạnh lùng: “Tạ Tả tướng quan tâm, bình thuốc quý giá như vậy không cần phải lãng
phí cho một tên nô tài như ta, Tả tướng nhận lại đi!” Cầm chặt bình sứ
trong tay, nàng ném về phía mặt Cơ Phượng Ly, trông động tác rất nhẹ
nhàng, nhưng trên thực tế Hoa Trứ Vũ đã rót vào đó ba phần nội lực, nàng hận không thể đập nát cái mặt tươi cười giả tạo của hắn.
Đáng tiếc là ước nguyện của nàng không bao giờ trở thành sự thật, chỉ thấy
Cơ Phượng Ly chậm rãi giơ quyển sách chắn ngang mặt, chiếc bình sứ bắn
ngược xuống dưới, lọc cọc lăn vào một góc toa xe.
Cơ Phượng Ly buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt hắn nheo lại, thản nhiên cất tiếng hỏi: “Bảo công công, bản tướng với ngươi có
thâm cừu đại hận gì sao?”
Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, nàng lại thất thố trước mặt hắn rồi, sau khi trấn định tinh thần, nàng oán hận nói: “Tả tướng nghĩ xem? Ngươi dùng người
Gấu hãm hại Thái Tử điện hạ, hại hắn bị tống vào nhà giam, hại hắn không thể trở thành Hoàng đế, chẳng lẽ, ta không nên hận ngươi sao?” Nếu nói
trước kia Hoa Trứ Vũ chỉ nghi ngờ, thì hiện tại nàng dám khẳng định chắc chắn, chuyện người Gấu kia là do Cơ Phượng Ly tạo ra. Quả nhiên hắn
muốn giữ lại Khang vương, chỉ cần Khang vương đăng cơ, toàn bộ quyền thế ở Nam Triều sẽ rơi vào tay hắn.
Cơ Phượng Ly giật mình, nhưng cũng chỉ khẽ nhếch môi cười lạnh lùng: “Bảo
công công thật thông minh, đúng là những chuyện này đều do bản tướng gây nên.” Hắn không hề cố kỵ điều gì nói thẳng, “Tuy ngươi thông minh song
mắt nhìn người lại quá kém, Hoàng Phủ Vô Song không xứng làm hoàng đế.
Người si tình với chủ cũ như ngươi quả thật hiếm có. Thì ra trên thế
giới này tồn tại người bị đoạn tụ thật! Nếu muốn để ngươi cam tâm tình
nguyện đi theo bản tướng, thật cũng không dễ dàng gì.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!