Phượng Ẩn Thiên Hạ - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Phượng Ẩn Thiên Hạ


Chương 92


Lúc Hoa Trứ Vũ rời khỏi phòng Cơ Phượng Ly trời đã tờ mờ sáng. Một đêm không ngủ khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Chủ yếu là do hai chén máu kia, tuy nàng có võ công, có nội lực, nhưng vẫn
không chịu được việc mất nhiều máu như vậy. Nàng đi thẳng một mạch, nhẹ
bẫng như bước trên thảm bông. Vừa đóng được cửa phòng, nàng liền nhào
vào giường ngủ vùi.

Nàng ngủ rất say, ngủ tới hôn thiên địa ám. Sau khi tỉnh lại sau, tinh thần
cũng tốt hơn nhiều, vội vàng ăn một ít cơm rồi lại đi sắc thuốc. Phân
phát thuốc cho mọi người xong, nàng bưng một chén tới chỗ Cơ Phượng Ly.
Điều khiến nàng kinh ngạc là trước cửa phòng Cơ Phượng Ly có hai tên thị vệ đang đứng, chính là Cơ Thủy và Cơ Nguyệt. Lúc này, hai người giống
như ôn thần giữ cửa ngăn nàng lại. Cơ Thủy nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, nói:“Tướng gia có dặn ngài đang nghỉ ngơi, không cho người ngoài
vào quấy rầy. Phía bên này đã có chúng ta hầu hạ, Nguyên Bảo đại nhân cứ tự do làm việc của mình thôi!”

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, thật buồn cười, vừa mới kéo hắn từ quỷ môn quan trở
về, nàng đã trở thành một người lạ. Không cần hầu hạ hắn? Hắn nghĩ nàng
muốn hầu hạ hắn sao. Hắn làm thế này càng hợp ý nàng. Hoa Trứ Vũ vừa
cười vừa đưa chén thuốc vào tay Cơ Nguyệt, sau đó quay người bước ra
ngoài.

Cơ Phượng Ly tựa nửa người vào giường, lẳng lặng nhìn Hoa Trứ Vũ rời đi
qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Cơ Thủy đem thuốc vào trong, Cơ Phượng Ly đưa tay nhận lấy. Nước thuốc màu nâu đen, hơi thuốc rất nồng, vừa
ngửi mùi đã biết là rất đắng. Hắn bưng thuốc lên uống một ngụm, vị thuốc đắng đến tận tâm can, khiến hắn không nhịn được nhíu mày.

Cơ Nguyệt thấy vẻ mặt Cơ Phượng Ly như vậy liền vội vàng mang đĩa mứt táo
đã chuẩn bị trước tới, nói: “Tướng gia, thuốc đắng như vậy, ngài ăn một
viên mứt táo đi.”

Cơ Phượng Ly thản nhiên nói: “Không cần!”

Cơ Phượng Ly tựa vào giường, chậm rãi uống bát thuốc kia, từng ngụm lại
từng ngụm. Tuy là rất đắng, nhưng hắn vẫn chậm rãi uống như thế. Cơ
Nguyệt nhìn Cơ Phượng Ly uống như vậy, có phần sốt ruột nói: “Tướng gia, uống thuốc không giống như thưởng trà, ngài chỉ cần bóp mũi lại, uống
một hơi cạn sạch là được. Uống kiểu này sẽ rất đắng!”

Cơ Phượng Ly nhìn chén thuốc trong tay, thản nhiên nói: “Vậy à, vậy mà bản tướng không biết.”

Hắn cũng không bóp mũi, chỉ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch bát thuốc, rồi đưa tay sang lấy một viên mứt táo cho vào miệng ngậm.

Cơ Nguyệt và Cơ Thủy chậm rãi lui ra ngoài, trong lòng không ngừng nghi
vấn, không phải Tướng gia chưa uống thuốc bao giờ, trước đây vẫn luôn
uống hết một hơi. Sao hôm nay còn hỏi có cách uống như vậy!

Năm ngày sau, trong thôn trang đã có người khỏi bệnh hoàn toàn. Ngay cả Cơ
Phượng Ly cũng không còn đáng ngại, nghe nói Trương ngự y đang giải độc
cho hắn.

Mấy ngày này Hoa Trứ Vũ không hề nhìn thấy Cơ Phượng Ly, Cơ Thủy và Cơ
Nguyệt vẫn canh gác ở đó, mỗi lần nàng tới đưa thuốc, đều là do Cơ Thủy
và Cơ Nguyệt tiếp nhận, nói Cơ Phượng Ly đang nghỉ ngơi không tiện gặp
người khác. Vốn nàng cũng không muốn gặp hắn, nhưng có một hôm, Hoa Trứ
Vũ muốn đề nghị với Cơ Phượng Ly cho các binh sĩ mở rộng vòng vây ra
ngoài hơn một dặm, việc nhận thuốc sẽ giao lại cho những bệnh nhân đã
khỏi hẳn. Vì bọn họ đã khỏi bệnh nên sẽ không bị tái nhiễm nữa. Như vậy
có thể chặt đứt sự tiếp xúc giữa các binh sĩ với người bệnh trong thôn,
phòng ngừa dịch bệnh tiếp tục lan tràn.

Nhưng Cơ Phượng Ly vẫn không chịu gặp nàng, hắn chỉ cho Cơ Thủy truyền lời, nói là ân chuẩn đề nghị của nàng.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy buồn bực, mấy ngày trước, khi nàng nhìn Cơ Phượng Ly
lao tâm lao lực trị thủy, nàng cảm thấy hắn cũng không phải người tội ác tày trời, nên mới quan tâm chăm sóc hắn một chút. Còn nữa, dù gì nàng
cũng được coi là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu không có nàng, chỉ e hắn
đã sớm đi tới địa phủ gặp Diêm vương. Trên đời này, có ai đối xử với ân
nhân cứu mạng của mình như hắn không!

Nói thật, hắn không muốn gặp nàng, nàng đỡ phải đau đầu bày mưu tính kế.
Vậy nên mấy ngày này, nàng chỉ chuyên tâm vào việc sắc thuốc, mọi người
dân trong thôn đều coi nàng như thần y cứu mạng, còn sùng bái nàng hơn
cả Trương ngự y. Nếu không phải thuốc do nàng sắc, bọn họ nhất định
không chịu uống.

Đảo mắt đã hơn mười ngày trôi qua, những người khỏi bệnh ngày một tăng lên, bệnh nhân mới chuyển vào gần như rất ít, về cơ bản, dịch bệnh đã được
khống chế.

Hôm đó, trong số những bệnh nhân mới chuyển tới có một bé gái mới hơn một
tuổi, còn đang trong giai đoạn ăn sữa. Mẹ của cô bé cũng đã ngã bệnh,
không đủ khả năng chăm sóc bé liền giao cô bé này cho một người phụ nữ
khác chăm sóc. Người phụ nữ này rất có kinh nghiệm, rất biết cách dỗ
dành trẻ con, chỉ có một điểm sầu não duy nhất là cô bé không chịu uống
thuốc.

Thuốc trị bệnh rất đắng, đừng nói là trẻ con, ngay cả người trưởng thành còn
cảm thấy khó nuốt, thành ra, cứ mỗi lần đút thuốc đứa bé lại nôn hết ra. Người phụ nữ kia bế đứa bé đến chỗ nàng, buồn bã nói:

“Nguyên Bảo đại nhân, đứa bé này cứ nôn ra như vậy thì sao có thể khỏi bệnh được!”

Hoa Trứ Vũ đang sắc thuốc, nhìn thấy thế liền bảo những người khác qua
trông lửa, còn mình đi qua đó xem đứa nhỏ. Chỉ thấy đứa bé vừa khóc vừa
nôn khan. Cái trán của nó đã nóng bừng bừng không thể kiểm soát.

“Đại thẩm, ta vẫn còn một cách, nhưng không biết đại thẩm có đồng ý hay không?” Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi.

“Đại thẩm, khi thẩm bị bệnh đã uống không ít thuốc đúng không? Bây giờ thuốc đã dung hòa vào trong máu của thẩm, thẩm chỉ cần cắn ngón tay, cho đứa
bé uống máu của thẩm, xem nó có uống hay không!” Hoa Trứ Vũ thấp giọng
nói.

Người phụ nữ này vừa mới lành bệnh, máu của cô ta còn tốt hơn cả máu của nàng.

Người phụ nữ nghe xong liền gật đầu, nói: “Đúng là bé con mệnh khổ, chỉ cần
có thể cứu được nó, ta sẽ thử xem! Cảm ơn Nguyên Bảo đại nhân!”

Người phụ nữ ôm bé con đi, còn Hoa Trứ Vũ quay lại trông thuốc.

Chỉ thấy mấy người trong phòng đột ngột nhìn ra phía khác, cung kính hô: “Bái kiến Tướng gia!”

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang đứng
trước cửa phòng bếp, hình như hắn tiện đường ghé qua đây.

Cơ Phượng Ly trầm mặc đứng ở nơi đó. hắn khẽ gật đầu với mấy người dân vừa thi lễ. Trên môi hắn vẫn là nụ cười nhạt nhẽo quen thuộc. Sâu trong ánh mắt thâm thúy là sự bình tĩnh ôn hòa nàng vẫn thường gặp. Chỉ có đôi
bàn tay chắp lại sau lưng đang không ngừng run rẩy.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly, đã nhiều ngày không gặp,
khí sắc của hắn đã rất tốt, xem ra là đã khỏi hẳn bệnh nên mới chạy ra
ngoài. Chỉ là, nhìn loại người vô tình vô nghĩa này, chẳng thà nàng quay lại nhìn đống thuốc đắng ngắt kia còn hơn.

Cơ Phượng Ly bình tĩnh đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng nhìn lướt qua Hoa Trứ Vũ rồi lập tức rời đi. Hắn bước rất nhanh, vạt áo đón gió tung bay. Ở sâu
trong nội tâm hắn như có một sức mạnh vô hình không ngừng gào thét đòi
thoát ra ngoài, giống như dòng nước lũ mạnh mẽ bị con đê kiên cố ngăn
cản, phản lực mạnh mẽ khiến hắn đau tới choáng váng.

Mười ngày sau, lũ lụt Tuyên Châu hoàn toàn đẩy lui, dịch bệnh được không chế hoàn toàn. Hoa Trứ Vũ đi theo đoàn người Cơ Phượng Ly trở về kinh thành Vũ Đô.

Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa đi cùng đám thị vệ. Lúc đi tới đây, Cơ Phượng Ly còn
để nàng ngồi xe ngựa cùng hắn, đến khi trở về, thì phải đi cùng đám thị
vệ này, kiểu đãi ngộ lên voi xuống chó này lại làm cho Hoa Trứ Vũ rất
vui vẻ. Ít ra, Cơ Phượng Ly không hề coi nàng làm nam sủng, mà coi nàng
là thị vệ.

Ông trời cũng thật quái dị, mấy ngày trước còn mưa to như trút nước mà bây
giờ đã trở nên quang đãng. Tuy đã là cuối hè, nhưng ánh mặt trời buổi
trưa vẫn độc vô cùng, cưỡi ngựa đi trên đường không khác gì bị nướng
chín da.

May mà Cơ Phượng Ly cũng biết quan tâm tới người dưới, ban ngày hắn hạ lệnh mọi người dựng dịch trạm nghỉ tạm, ban đêm mới dịch chuyển. Cứ như thế, đến khi trở lại Vũ Đô thì đã là giữa tháng bảy.

Trải qua một phen sinh tử, dịch bệnh, nước lũ, mọi người giống như được tặng thêm một mạng sống vậy. Khi nhìn thấy Vũ Đô phồn hoa náo nhiệt, ai nấy
đều vui sướng nhảy nhót. Còn có đám thị vệ thì thầm to nhỏ, nói muốn tới Túy Hồng lâu vui vẻ một đêm.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy khinh bỉ, đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa
thân dưới, khi còn ở Lương Châu, mỗi lần thắng trận trở về, có rất nhiều tướng lĩnh trong quân đều đến thanh lâu Lương Châu mua vui. Có nhiều
người mạnh bạo còn kéo cả nàng đi theo. Vì để người khác không nghi ngờ
thân phận của mình, nàng cũng đành phải nhắm mắt đi theo.

Lại nói, Hoa Trứ Vũ cũng được coi là khách quen ở Lương Châu, tuy là khách
quen, nhưng mỗi lần tới đó đều chỉ tìm các cô nương uống rượu, đánh đàn. Đó chính là lúc, Hoa Trứ Vũ quen biết Đan Hoằng.

Khi đó, Đan Hoằng đang bị tú bà sai người đánh, ngoài mặt ra thì ở đâu cũng đầy vết thương, nguyên nhân là do Đan Hoằng không chịu tiếp khách. Mà
nàng cũng đang cần tìm một người như thế. Từ đó về sau, Hoa Trứ Vũ bỏ
tiền bao Đan Hoằng. Mỗi lần nàng tới thanh lâu, đều cho gọi Đan Hoằng
lên đánh đàn. Sau đó, có nói gì Đan Hoằng cũng nhất định phải đi theo
nàng. Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy thương tiếc Đan Hoằng vẫn còn nhỏ đã phải bán mình vào thanh lâu, liền chuộc nàng ra ngoài. Không ngờ, Đan Hoằng
lại trở thành tùy tùng đắc lực của nàng, càng không ngờ cô ấy còn theo
nàng rong ruổi sa trường.

Bây giờ Hoàng Phủ Vô Thương đã làm hoàng đế, những tú nữ trước đây đều trở
thành phi tần của Hoàng Phủ Vô Thương. Không biết tình hình Đan Hoằng
bây giờ ra sao, khi nàng còn ở bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song thì đã định
tìm cách đưa Đan Hoằng trở thành người của Vô Song, bảo vệ tấm thân
trong sạch. Nhưng, nàng lại không làm được.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ khó tránh khỏi chút ảm đạm, những thị vệ này dường như
cũng nhận ra vẻ mặt của nàng không đúng. Trong phút chốc, những tiếng
thì thầm to nhỏ trở nên lặng ngắt như tờ.

Hành trình tới Tuyên Châu lần này, một mình Hoa Trứ Vũ sắc thuốc chữa bệnh,
cứu được không ít người. Nên những thị vệ này cũng nhìn nàng bằng con
mắt khác, chứ không còn là vẻ khinh thường như trước đây. Chắc bọn họ
nghĩ nàng thái giám, sợ nàng cảm thấy e ngại nên cũng không đả động tới
chuyện đi thanh lâu nữa.

Trở lại Tướng phủ, Hoa Trứ Vũ vẫn ở trong Hinh Viên như cũ, chỉ có Lam Băng không biết đã chuyển tới chỗ nào. Thành ra cả Hinh viên to như vậy cũng chỉ có một mình nàng ở. Buổi tối, không có Lam Băng ở giám thị ở phòng
bên. Ban ngày, cũng không có hai cái đuôi Cơ Thủy, Cơ Nguyệt bám theo,
Hoa Trứ Vũ cũng tự do hơn hơn trước rất nhiều.

Vào một buổi chiều tà, Hoa Trứ Vũ ngồi mãi trong phòng cũng thấy chán, liền vô thức đi dạo trong vườn hoa Tướng phủ.

Trời còn chưa tắt nắng, chút ánh sáng mặt trời sót lại cũng thêm vài phần nhu hòa.

Ánh chiều tà buông xuống khiến cả hồ nước chiết xạ ánh sáng rực rỡ, sáng
lạn. Trên mặt hồ có vài tòa thủy tạ, mỗi một tòa ở một hướng khác nhau
hợp lại thành hình đóa hoa sen nổi trên mặt hồ, mỗi một tòa nhà thuỷ tạ
đều có lan can kéo dài đến tận bờ.

Hoa Trứ Vũ không ngờ ở đây cũng có cảnh đẹp như vậy. Nàng đi dọc theo bờ
hồ, trong thoáng chốc, nàng chợt nghe thấy một tiếng sáo nhẹ như gió
truyền từ phía mặt hồ tới.

Hoa Trứ Vũ dừng chân lắng nghe, nàng nhận ra khúc này rất quen thuộc, ngẫm
kỹ lại thì đúng là khúc nhạc hắn từng thổi trong yến tiệc ở Khang vương
phủ, khúc nhạc Nhược Thủy.

Theo lời Ôn Uyển nói đây là khúc nhạc do hắn tự sáng tác, đêm đó nàng không
chú tâm lắng nghe, chỉ cảm thấy nó cũng khá êm tai. Còn hôm nay, trong
ánh mặt hồ phản chiếu lấp lánh, nghe lại khúc nhạc này, lại cảm thấy sâu trong làn điệu có một tia cao ngạo, tịch mịch.

Hoa Trứ Vũ là người yêu nhạc, điều này khiến nàng không kìm được ngồi yên
trên tảng đá thượng lắng nghe, vừa nghe vừa cảm thấy ngứa ngáy chân tay, nếu khúc nhạc này do một người khác tấu lên, nàng thật sự rất muốn song tấu cùng hắn. Nhưng khi nghĩ đến người kia là Cơ Phượng Ly, nhiệt tình
trong lòng nàng đã giảm hơn một nửa.

Nàng thản nhiên nhìn lướt qua tòa thủy tạ giữa hồ, chỉ thấy Cơ Phượng Ly
đứng bên cạnh lan can, tay cầm sáo ngọc thổi khúc. Lam Băng nhàm chán
ngồi bên, lơ đễnh nhìn ra ngoài.

Hoa Trứ Vũ sợ Lam Băng nhìn thấy mình nên vội vàng đứng dậy, lùi lại bồn
hoa phía sau rồi men theo đường nhỏ trở về. Nhưng chưa đi được mấy bước
đã nghe thấy tiếng Lam Băng truyền tới: “Nguyên Bảo, lại đây, lại đây,
ngươi chạy đi đâu vậy?”

Hoa Trứ Vũ nhíu màu, mắt tên Lam Băng này đúng là còn tinh hơn mắt cáo.
Nàng đành phải quay người đi dọc theo hành lang cửu khúc, chậm rãi đi
qua đó.

“Lam đại nhân. Không biết ngài gọi Nguyên Bảo có chuyện gì?” Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười nói.

Lam Băng nhướn mi đáp lại: “Tất nhiên là có chuyện, ngươi vừa mới nghe
Tướng gia thổi tiêu xong, cũng không thể nghe chùa như vậy được. Ta có
nghe nói cầm kỹ của ngươi không tệ, trước kia còn từng làm nhạc công,
vậy có thể cho Tướng gia và kẻ hèn này mở mang kiến thức không?”

Hoa Trứ Vũ ngẩn người, rồi lập tức cười nói: “Lam đại nhân, Tả tướng thổi sáo hay như vậy, sao ta dám múa rìu qua mắt thợ.”

Dưới ánh chiều tà ảm đạm, Cơ Phượng Ly đứng dựa vào lan can hóng gió, ra vẻ như không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện.

Lam Băng nhướn cao mày nói tiếp: “Nguyên Bảo, nói thật là ta chưa từng nghe thấy ai đàn khúc Nhược Thủy này hay hơn Tướng gia, nên nếu Nguyên Bảo
đàn không hay, chúng ta cũng sẽ không giễu cợt ngươi.”

“Khúc nhạc của Tướng gia là tiên khúc nhân gian, ta tự nhận mình tài nghệ
thấp kém không muốn bêu xấu trước mặt người khác. Nếu Lam đại nhân không còn chuyện gì khác, ta xin được cáo lui.” Hoa Trứ Vũ cười nói.

Lam Băng khẽ lắc đầu, năm đầu ngón tay khẽ lướt qua dây huyền cầm, một âm
thanh trong trẻo, hoa mỹ vang lên dười đầu ngón tay hắn.

Hoa Trứ Vũ quay lại nhìn cây đàn dưới tay Lam Băng, toàn thân đàn làm từ
ngọc trắng, một màu trắng trong suốt như tuyết, mặt đàn trơn mịn, nhẵn
bóng. Hoa Trứ Vũ ngẩn người, không nhịn được thốt lên: “Thanh Liễm?”

Lam Băng nhìn nàng kinh ngạc: “Ngươi biết Thanh Liễm sao?”

Hoa Trứ Vũ tự biết mình lỡ lời, khẽ cười nói: “Cũng không tính là biết vì
ta mới chỉ nghe nói tới thôi. Nhìn cây đàn này khá giống với bản mô tả
Thanh Liễm, đây có đúng là nó không?” Thanh Liễm, một trong những cây
đàn nổi tiếng với tiếng đàn du dương, réo rắt, biến ảo khôn lường.

“Không sai, đây đúng là Thanh Liễm.” Lam Băng cười hì hì nói, “Thật không ngờ
Nguyên Bảo có thể nhận ra Thanh Liễm, vậy chắc bây giờ ngươi đồng ý đàn
một khúc rồi chứ. Không phải ai cũng có duyên nhìn thấy Thanh Liễm đâu.”

Hoa Trứ Vũ do dự một chút, tuy cầm kỹ của nàng rất khá, nhưng rất ít khi
được đàn bằng danh cầm. Nhìn Thanh Liễm trước mắt, lòng nàng cũng cảm
thấy rung động. Nhưng nàng lại không muốn đánh đàn trước mặt Cơ Phượng
Ly, đang định mở miệng từ chối thì lại nghe thấy giọng nói bình thản của Cơ Phượng Ly truyền tới: “Lam Băng, Thanh Liễm là thứ ai cũng có thể
tùy tiện đụng vaò sao? Nếu muốn đánh đàn, cũng phải xem khúc nhạc kia có xứng với Thanh Liễm hay không.” Trong giọng nói tao nhã kia không hề
che giấu ý xem thường.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên nghiêng đầu nhìn Cơ Phượng Ly, rồi chậm rãi đi tới ngồi xuống trước Thanh Liễm.

Cơ Phượng Ly đưa lưng về phía Hoa Trứ Vũ. Qua khóe mắt, hắn nhìn thấy Hoa
Trứ Vũ ngồi trước đàn, khóe môi khẽ nhếch nên thành một nụ cười hài hòa.

“Tướng gia, không biết khúc nhạc nào mới được coi là xứng đôi với Thanh Liễm?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng hỏi.

Cơ Phượng Ly nắm sáo ngọc trong tay, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi có thể hòa tấu khúc Nhược Thủy với bản tướng, Thanh Liễm này sẽ thuộc về
ngươi!”

Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt, khá lắm, đúng là một Cơ Phượng Ly đầy cuồng vọng,
chắc chắn hắn nghĩ rằng nàng không thể đàn được khúc nhạc của hắn nên
mới lấy cây đàn quý giá này ra làm vật đặt cược. Xem ra, hôm nay cây đàn này nhất định sẽ thuộc về nàng. Nàng đã từng đánh đàn trước mặt Viêm Đế và Hoàng Phủ Vô Song, đây cũng không phải chuyện bí mật gì, cũng không
cần phải che dấu.

“Một lời đã định, vậy mời Tướng gia bắt đầu thôi!” Hoa Trứ Vũ đặt hai tay lên dây đàn, thản nhiên nói.

Cơ Phượng Ly cũng không nói nhiều, kề sáo ngọc vào môi, khúc nhạc Nhược Thủy lại bắt đầu vang lên.

Những ngón tay Hoa Trứ Vũ lướt trên dây đàn, tiếng đàn thánh thót, du dương,
biến ảo khôn lường như hoa rơi, suối chảy. Trong nháy mắt, cả tòa thủy
tạ tràn ngập những âm thanh trong trẻo, uyển chuyển. Dưới ánh hoàng hôn, tiếng đàn, tiếng sáo đeo đuổi lẫn nhau, âm điệu cao thấp, du dương, đầy nhịp điệu. Chỉ trong nháy mắt đã hòa thành một thể, triền miên dai
dẳng.

Thời gian trôi đi rất lâu, khúc nhạc cũng tới hồi kết.

Hoa Trứ Vũ chỉ nghĩ đây là khúc hòa tấu đơn thuần, nhưng lại không ngờ nó
có thể hoàn mỹ tới mức này, tận sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy rung
động. Nàng cố gắng áp chế cảm xúc, thản nhiên nhìn hắn, cười nói: “Tướng gia, nếu ngài không có ý kiến gì, Thanh Liễm sẽ thuộc về ta!”

Cơ Phượng Ly đứng ngoài hành lang, quay nửa lưng lại phía Hoa Trứ Vũ. Ánh
chiều tà kéo dài chiếc bóng của hắn hắt lên mặt hồ tĩnh mịch. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, đôi mắt hắn lại tỏa ra ánh sáng, một thứ ánh sáng rung động lòng người.

Lam Băng đang ngồi trên lan can vội vàng nhảy xuống, hết sức kinh hãi:
“Không lẽ đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ trong truyền thuyết? Cái này,
cái này, chính là trời sinh một đôi, xứng đôi vừa lứa, tình chàng ý
thiếp, thanh mai trúc mã……”

Hoa Trứ Vũ bị Lam Băng nói tới choáng váng, đang định lên tiếng ngăn hắn
lại thì nghe thấy Cơ Phượng Ly quát lên: “Cút! Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng bậy!”

Khóe môi Hoa Trứ Vũ khẽ run lên, nàng cảm thấy rất bội phục Lam Băng, có thể khiến cho một Cơ Phượng Ly vẫn luôn tao nhã điềm tĩnh có thể phun ra
một chữ “cút” này cũng thật không dễ dàng gì.

Cơ Phượng Ly bước vào trong tòa thủy tạ, không biết cả người hắn đã phủ
lên lớp sương mù lạnh lẽo từ lúc nào, cơn gió chiều mùa hạ lướt qua
người hắn, khi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ lại lạnh lẽo không khác gì gió
đầu mùa đông.

Hắn nhìn Hoa Trứ Vũ, nhấn mạnh từng chữ: “Đàn này thuộc về ngươi!”

Hắn kiên quyết xoay người rời đi, một thân áo trắng tung bay chứa đầy sương lạnh, không khí xung quanh tòa thủy tạ cũng nhiễm đầy hơi thở lạnh lẽo
của hắn.

Thấy hắn đã đi qua hành lang cửu khúc, Lam Băng mới vội vàng đuổi theo, kêu lớn: “Tướng gia, ngài bị làm sao vậy?”

Cơ Phượng Ly đột nhiên ngừng chân khiến Lam Băng suýt chút nữa đâm vào
người hắn, hắn nhìn Lam Băng thản nhiên nói:“Lam Băng, ngươi đến thanh
lâu một chuyến!”

“Hả?” Lam Băng ngẩn người không kịp phản ứng, chỉ thấy hắn há hốc miệng, “Cái gì? Tướng gia, ngài bảo ta đến thanh lâu làm gì, ta là một nam nhân
tốt, ta chưa bao giờ tới thanh lâu. Trong lòng ta chỉ có……”

“Chuộc một cô nương ra!” Cơ Phượng Ly thản nhiên ngắt lời hắn rồi chắp tay đi
nhanh về phía trước, chỉ chốc lát sau đã đi đến ven hồ.

“Cái…cái gì? Chuộc người làm gì?” Lam Băng vẫn không thể tiêu hóa nổi.

Cơ Phượng Ly ngừng bước quay đầu lại. Ánh chiều tà hiếm hoi sót lại chiếu
lên gương mặt hắn, soi sáng một nửa khuôn mặt hắn, còn có đôi mắt hắn
đang nheo lại, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, “Ta muốn khai trai!”

Toàn thân Lam Băng cứng đờ, giống hệt như thằng ngốc chết đứng giữa vườn hoa.

Hoa Trứ Vũ ngồi trong tòa thuỷ tạ nhìn hai người vội vàng rời đi, gió bắt
đầu lạnh dần, ánh chiều tà cũng đã khuất dần phía trời Tây, hoàng hôn
chậm rãi buông xuống.

Nàng không ngờ Cơ Phượng Ly lại đưa Thanh Liễm cho nàng. Tuy nàng thắng
cuộc, nhưng Thanh Liễm này đúng là một cây đàn quý hiếm. Nàng cứ cầm đi
như vậy có ổn không?

Sắc trời đã tối, nàng cũng không thể để Thanh Liễm lại chỗ này được, nàng
ôm lấy Thanh Liễm, chậm rãi đi dọc theo lan can quay về. Khi nghĩ tới
sắc mặt Cơ Phượng Ly trước khi rời khỏi đây, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nàng chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt Cơ Phượng Ly khó coi tới mức đó, quả thật, những lời Lam Băng vừa nói dù là ai cũng không chịu nổi. Nhưng nàng
nghĩ, điều khiến Cơ Phượng Ly buồn bực nhất vì hắn đã thua trong tay
nàng.

Hoa Trứ Vũ vừa đi vừa nghịch dây đàn, dù sao cũng không phải đàn của mình, nàng chơi thêm vài ngày rồi sẽ trả lại cho hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN