Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái
Chương 4: Cận Tây Trầm
Bởi vì chênh lệch múi giờ, cô trằn trọc hết nửa đêm, mãi tới hơn ba giờ sáng theo giờ địa phương mới ngủ được.
Thực ra không chỉ vì lệch múi giờ mà còn bởi vì địa điểm, trước ngày hôm nay, anh hãy còn ở mảnh đất này cứu người. Lúc chuyến bay của cô đáp xuống, anh đúng lúc lên đường rời đi, về phía Ethiopia.
Suốt hơn hai năm qua, anh hết lần này rồi lại lần khác biến mất ngay trước mặt cô, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng không kịp trông thấy. Rốt cuộc phải trốn tới khi nào thì anh mới chịu xuất hiện.
Nhìn trần nhà trong phòng khách sạn, cô bất chợt thấy cô đơn vô cùng, anh giống như ngọn núi cách cả biển khơi, có thể nhìn nhưng vĩnh viễn không thể đến được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Đồng bình thản mang hai quầng mắt thâm đen tới địa điểm quay, tựa người lên giá thiết bị ở bên cạnh, nhìn nhân viên đoàn tới lui bận rộn dựng phông cảnh, chuẩn bị máy quay.
Hôm qua lúc họp cũng đã thông báo, lúc quay nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, nếu như có bất kỳ sự không tuân thủ theo sắp xếp của Ôn Đồng khiến nảy sinh vấn đề an toàn, đoàn phim sẽ không chịu trách nhiệm.
Hiện giờ nhìn cảnh tượng nhân viên bận rộn, cô chợt thấy mình giống như hoàng đế cổ đại, nắm trong tay sinh tử của vô số con người.
Đương nhiên cô chỉ có thể bảo đảm họ sống, tuyệt không thể để họ chết. Cùng với quyền hành to lớn, áp lực theo đó cũng tăng vọt.
Nội dung cảnh quay hôm nay là nhảy dù trên không, thực ra nhảy dù ở độ cao thấp so ra còn cần chú ý an toàn hơn nhiều, bởi vì có khá nhiều lính mới sau khi nhảy không kịp bung dù liền có thể rơi xuống đất, cứ thế mất mạng.
Nhảy dù trên không trái lại càng có nhiều thời gian, chỉ cần khắc phục sợ hãi thì căn bản không có gì nguy hiểm cả.
Vệ Triết đi qua, thò đầu đưa mắt nhìn: “Phục thật, nhìn xuống bên dưới vậy thôi đã quá kích thích rồi.”
“Thông thường, độ cao nhảy dù thích hợp nhất với người mới là khoảng từ 500 đến 700m, tôi từng tra thử độ cao của đỉnh núi này, tầm 630m, cây cối thưa thớt, mấy chướng ngại vật như thùng cáp không có, đáy vực cũng tương đối bằng phẳng. Tiếp theo tôi sẽ giải thích làm thế nào nhảy xuống từ đỉnh núi cùng với việc sử dụng dù.” Ôn Đồng nói.
Tiểu Bàn phụ trách đạo cụ lập tức đưa dù sang, Ôn Đồng tiếp tục nói: “Dù này dùng sợi siêu cao phân tử kết thành, nếu như bung đúng lúc, tuyệt đối sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.”
Kèm với giảng giải, hai diễn viên cùng nhân viên đạo cụ đi đến một bên thành thạo đeo dù cùng những trang bị an toàn khác. Ôn Đồng từ trong balo lấy ra bình nước uống hai ngụm, mùi cà phê đắng nghét xộc lên trong miệng.
Bầu trời buổi sáng sớm lúc bảy giờ rưỡi rất đẹp, mang theo đôi chút ẩm thấp, vầng dương phía xa hơi ló dạng, ánh sáng yếu ớt, phản chiếu bóng của diễn viên trong ống kính nhất định rất đẹp.
Vừa nghĩ tới hôm qua hãy còn đứng trên đỉnh núi tuyết phủ ngập trời hướng dẫn người ta trượt tuyết, hôm nay đã đến Kenya nóng như lò lửa, cô cảm thấy máy bay đúng thật là vật thần kỳ. Nhưng nghĩ tới tốc độ quá nhanh thì lại bất giác oán giận, nếu như chậm một chút, nói không chừng còn có thể ở trên thảo nguyên phi châu rộng lớn này trông thấy anh.
Không biết dáng vẻ lúc ở đây cứu người với ở trong phòng thí nghiệm khác nhau thế nào.
Tới bên vách núi, cô đưa mắt nhìn bao quát một lượt, độ cao này cũng chỉ có thể lừa gạt khán giả sợ độ cao ngồi trước ti vi. Cô năm mười lăm tuổi đã từng thử ở độ cao một ngàn mét.
Đó là lần đầu tiên anh nổi giận, môi mím chặt thành một đường, trong mắt tràn đầy thịnh nộ cố kìm nén.
Không thể không nói, anh có đôi mắt đẹp vô cùng.
Tay anh cũng rất đẹp, thon dài trắng bóc, vừa nhìn là biết tay bác sĩ, khớp ngón tay không thô như người bình thường, móng tay cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ không chút vết bẩn.
Anh… Ôn Đồng chợt bừng tỉnh, rốt cuộc là thế nào, vì sao từ sau khi đặt chân lên mảnh đất này thì liền bắt đầu không ngừng bất tri bất giác nhớ đến anh?
Rõ ràng đã hai năm không gặp, với trí nhớ siêu kém của cô, hẳn là ngay cả gương mặt anh cũng không nhớ mới phải.
Trí nhớ cô quả thật rất tệ, phần lớn bạn học hồi cấp ba đều không nhớ nổi, thi thoảng dựa vào tên cũng có thể nhớ lại chút chút, Đại Mông thường nói với cô, có một ngày rất có thể ngay cả bản thân mình cũng quên mất.
Sự thực là mỗi một chi tiết nhỏ về anh, cô đều nhớ vô cùng rõ ràng, đây thật sự là một nhận thức đáng sợ, nhưng đành chịu, cô không cách nào phủ nhận.
“Nè, thật sự không có bất kỳ nguy hiểm nào sao?” Uông Dịch Thiến lên tiếng, khiến cô giật thót.
“Nếu như bung dù đúng lúc sẽ không sao.” Ôn Đồng nói.
“Cô dựa vào đâu có thể bảo đảm sẽ không có gì, lỡ như cái dù này vừa hay kém chất lượng, lại lỡ như nó giữa chừng bị hỏng hóc thì làm thế nào? Tôi chẳng phải chết chắc rồi à?” Trong ánh mắt Uông Dịch Thiến đều là hoảng sợ không chút che đậy.
“Dù sao cô cũng đóng thế thân quen rồi, chi bằng cô làm mẫu trước đi?” Uông Dịch Thiến đưa chiếc dù qua, cười khẽ.
Ôn Đồng nói: “Tôi sợ tôi thực hiện xong rồi chị sẽ tự ti.”
“Cô nói cái gì!” Uông Dịch Thiến tức giận quát.
“Tôi nói tôi thực hiện rồi, e rằng chị sẽ tự ti.” Ôn Đồng lặp lại.
Thực ra câu này Uông Dịch Thiến không phải không nghe rõ, thế nên càng phẫn nộ phừng phừng muốn bảo Ôn Đồng rút lại hoặc giải thích, cho mình bậc thang đi xuống. Kết quả không ngờ Ôn Đồng còn thực sự lặp lại một lần, khiến cô ta càng tức giận.
“Cô là cái thá gì cũng đáng để tôi tự ti à? Cũng không tự thử soi gương coi bộ dạng mình thế nào.” Danh hiệu của Uông Dịch Thiến là mỹ nhân trăm năm khó gặp, trong giới giải trí nơi nơi đều là mỹ nữ cũng luôn luôn muốn chèn ép ai là có thể chèn ép.
Hiện giờ bị người ta nói thành như vậy, hiển nhiên đem kỹ năng “tất giết” này tung ra. Nhưng Ôn Đồng há có phải đứa ngốc dễ bị người ta bắt nạt, vì thế kế đó liền nổi giận.
“Không tự ti thế chị giận như vậy làm gì chứ. Tôi cũng không phải dạng đem khuôn mặt ra bán, đi so giá trị dung mạo với chị làm cái gì.” Ôn Đồng nói.
“Cô nói ai rao bán khuôn mặt!” Uông Dịch Thiến phẫn nộ hết nửa ngày, đáp trả thực sự không chút sức lực.
“Chỗ này còn có ai có thể đẹp hơn chị, tự tin chút đi chị Uông, chị làm được.” Ôn Đồng nói.
Đùa gì thế hả! Trước đó chị ta vô cùng tự tin về gương mặt xinh đẹp của mình, nhưng cô vừa nói vậy thì chị ta lại giãy nãy lên như thể ngay cả bản thân cũng đang thừa nhận mình là người rao bán khuôn mặt. Nếu không tự tin vào dung mạo, vậy chẳng phải tát vào mặt của chính mình à.
Lâm Tu Trúc thấy sắc mặt cô ta không tốt, vội vàng chạy qua nói hai câu làm dịu bầu không khí, với Uông Dịch Thiến thì an ủi, còn với Ôn Đồng thì dẩu môi, rõ ràng là phân biệt đối xử mà!
Anh cũng không ngờ sẽ cô ta lại rảnh rỗi đến vậy, đi tìm Ôn Đồng náo loạn. Diêu Lộ có quan hệ với cô ấy, Lâm Tu Trúc ít nhiều cũng biết đôi chút, hơn phân nửa là trút giận, nhưng nhìn bộ dạng Ôn Đồng, xem ra cô nàng này không biết chọn đối thủ rồi.
Ôn Đồng là ai chứ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Cận Tây Trầm, một câu nói tùy tiện của gã kia cũng có thể hạ gục cả đống người, cùng với người nhà hắn đấu võ mồm, đây không phải là đi tìm chết à.
Ôn Đồng nhặt chiếc dù trên đất lên: “Nếu như tôi không làm mẫu cho chị, có thể chị sẽ cảm thấy tôi đang giả vờ, tôi sợ nhất là người ta không tin tưởng mình.”
Ôn Đồng đứng bên vách núi, sửa sang lại dù cùng với trang bị khác trên người một lúc, quay đầu nháy mắt với Uông Dịch Thiến: “Nếu như không muốn tự ti lần thứ hai, thì nhìn cho rõ vào.”
Ánh mắt Uông Dịch Thiến càng trở nên âm u, hiện giờ trong tay nếu như có phi đao, dám chừng sớm đã phóng về phía Ôn Đồng.
Biểu diễn? Tốt nhất là ngã chết cô ta luôn đi!
Ôn Đồng quay lại, điều chỉnh hơi thở một lúc, một phần ba hai chân đã lơ lửng giữa trời, cúi đầu khẽ đánh giá góc độ.
Camera man điều chỉnh ống kính đặc tả mũi chân cô, kế đó chỉ thấy cô nhẹ nhàng nhún người một cái, như một chú bướm khéo léo tung người vào không trung, nhanh chóng lao xuống.
Vóc dáng nhỏ gầy cùng tốc độ rơi xuống thổi tung mái tóc cô, tựa như đôi cánh đen tuyền xé rạch tầng không. Tiếng gió thét gào từ trong thiết bị truyền tới, càng giống như âm thanh của hàng ngàn hàng vạn con bướm đồng loạt đập cánh.
Ôn Đồng duỗi thẳng hai tay, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác vô cùng gần gũi với tự nhiên này. Loại khoái cảm giao thoa giữa ranh giới sinh tử ấy dường như xuyên qua trái tim, từng tế bào đều thét gào sảng khoái.
Mọi người sau ống kính nín thở nhìn hình ảnh, trái tim không hẹn mà cùng thít lại, tốc độ này, rơi xuống nhanh như thế, cô ấy sao còn chưa bắt đầu bung dù!
Đúng ngay lúc người nào người nấy lo lắng trùng trùng thì dù sau lưng cô “xoạch” một tiếng bung ra, kế đó, cô dùng một tư thế đẹp đẽ hoàn mỹ an toàn đáp xuống đất, đôi cánh sau lưng nháy mắt thu lại, ngoan ngoãn xếp ở sau lưng.
Tháo kính bảo hộ xuống, tay che trên lông mày ngước nhìn vách núi mình vừa nhảy xuống, khóe mắt cong cong.
Đợi đến khi cô trở lại đỉnh núi thì tất cả mọi người hãy còn ngẩn ngơ đứng sau camera man, trông thấy cô đi lên, đồng loạt bật ngón cái với cô.
Chỉ có một mình Uông Dịch Thiến ngồi trên chiếc ghế gần đấy, gương mặt gần như tái mét.
“Ôn Đồng nhảy thử cũng hoàn tất rồi, hệ số an toàn của dù chúng tôi cũng đã kiểm tra ổn thỏa, kế tiếp hai diễn viên sửa soạn một chút, chúng ta chuẩn bị quay.”
Những việc này với Ôn Đồng hoàn toàn không có liên quan gì, nhiệm vụ của cô ở đây là đánh giá hệ số nguy hiểm, lựa chọn bối cảnh và chỉ đạo diễn viên, về phần quay thì đó đều là việc của họ, cho nên định đi tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Kết quả vừa quay đầu thì liền trông thấy một người đứng dưới gốc cây đằng xa.
Anh yên lặng đứng dưới tàng cây, một nhánh cây bên trái nhẹ đong đưa trên vai anh càng làm bật thêm dáng vẻ rắn rỏi kiên cường như bóng tùng cao ngạo của anh.
Áo khoác dài trắng tinh khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi màu đen. Cổ áo hơi mở để lộ một phần xương quai xanh, chỉ yên tĩnh lặng lẽ đứng đó, vai rộng chân dài, mặt mày như họa.
Bất luận là tách ra hay kết hợp lại với nhau, ngũ quan của người này đều đẹp đến mức khiến người ta phải căm phẫn.
Từ góc độ này của cô nhìn qua, chung quy lại cảm thấy bóng dáng ấy mang theo lạnh lẽo giá buốt.
Anh đến đây khi nào?
Không đúng, anh hiện giờ hẳn phải ở Ethiopia, sao có thể xuất hiện chỗ này! Tất cả đều là ảo giác, ảo giác.
Ôn Đồng cúi đầu liên tục hít thật sâu mấy hơi, phát hiện vốn dĩ chẳng cách nào bình tĩnh, ngay cả ảo giác cũng có sức ảnh hưởng với cô lớn đến thế! Ôn Đồng mày thật sự vô dụng mà.
Lâm Tu Trúc ở sau lưng kêu to mấy tiếng với cô, đến khi cô phản ứng lại thì phát hiện bóng dáng đó đã không thấy nữa, chỉ còn lại hai bác sĩ trẻ tuổi đang nhìn về phía cô, một người trong đó có nụ cười như gió xuân, đích thực chính là Kazehaya* phiên bản hiện thực.
* Nhân vật nam chính trong manga Nhật Kimi ni todoke (Tiếng Việt: Gửi đến bạn hiền)
Ôn Đồng thở hắt ra, nhất định do mình quá mệt rồi.
“Bây giờ bắt đầu quay?” Ôn Đồng hỏi.
Lâm Tu Trúc gật đầu, lại xác nhận một lần nữa với nhân viên đoàn và nhân viên cứu hộ, Vệ Triết cũng đã mặc xong trang bị, đang đứng bên vách núi chờ xác nhận lần cuối.
Uông Dịch Thiết trái lại sống chết cũng không chịu quay nữa, không biết lôi từ đâu ra một cái ipad, trên đó đang chiếu tổng hợp những thất bại của thể thao mạo hiểm.
Trợ lý ngồi chồm hổm trước mặt cô nàng, tay chân luống cuống đưa khăn tay: “Chị Uông, chị đừng khóc mà, bằng không chúng ta lại tìm đạo diễn Lâm thương lượng một….”
“Chát.”
Trợ lý bị tát đến đầu chếch qua một bên, mọi người có mặt ở đó đều ngẩng đầu hướng phía bên này liếc mắt một cái, sau đó lại cúi đầu như chẳng có gì tiếp tục bận rộn với việc của mình.
“Chị Uông…………..” Tiếng nức nở của trợ lý càng lúc càng kìm nén, cẩn thận dè dặt nhìn cô ta, còn định bước lên trước thì đã bị Ôn Đồng kéo lại.
Lâm Tu Trúc chạy qua, nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được kia, lạnh lùng nói: “Cô còn chê scandal của mình không đủ nhiều có phải không, nếu không phải niệm chút ân tình lúc trước của cô, con mẹ nó, tôi mới chẳng thèm quản cô sống chết thế nào.”
“Đi qua kia tìm bác sĩ xử lý vết thương chút đi.” Lâm Tu Trúc nhìn ba vệt máu trên mặt trợ lý, nhíu mày dặn dò.
Trợ lý lắc lắc đầu, Uông Dịch Thiến không lên tiếng, cô ngay cả vết thương cũng không dám đi xử lý, sợ cô ấy sau đó sẽ tính sổ với cô, dù sao cô là trợ lý của Uông Dịch Thiến, Lâm Tu Trúc chỉ có thể che chở cô trong nhất thời mà thôi.
“Tôi có ân tình với anh? Anh báo đáp ân tình của tôi thế này? Để tôi đi liều mạng chính là báo đáp ân tình của tôi? Lâm Tu Trúc, lương tâm của anh bị sói ăn rồi!” Uông Dịch Thiến the thé thét lên.
Nói thì chậm nhưng tay thì đã hất lên, ipad liền bị đập vỡ, Ôn Đồng mắt thấy Lâm Tu Trúc không kịp tránh, theo bản năng kéo anh ta sang bên phải.
Mảnh vỡ vừa hay văng trúng thái dương Ôn Đồng, đau đớn cùng với cảm giác nóng ấm nhơm nhớp, máu cơ hồ che khuất con ngươi, không còn nhìn rõ bất kỳ thứ gì nữa, trước mắt bỗng dưng tối đen, cả người ngã xuống giá đạo cụ.
Đau nhức do mảnh vỡ nơi thái dương cùng với cơn đau sau ót khiến đầu óc cô rơi vào một mảnh hỗn loạn, mơ mơ màng màng không tài nào mở mắt được.
Sau cơn choáng váng, cô dường như lại có một thoáng khôi phục chút tỉnh táo, gắng gượng mở mắt, muốn đưa tay chà xát chất sềnh sệch như hồ nơi mắt, nhưng phát hiện vốn dĩ không cách nào cử động.
Trong mơ hồ, cô đối diện với đôi mắt ngập tràn lo lắng, trong đôi mắt ấy là vẻ hoảng loạn sợ hãi rõ rệt, khó khăn lắm mới nhếch môi tạo thành nụ cười rất khẽ: “Cận Tây Trầm.”
Anh nhanh chóng để cô nằm thẳng, một tay tháo khuy áo nơi cổ áo, một tay ấn mạch của cô.
Có người vỗ lên má cô, động tác không hề dịu dàng chút nào: “Ôn Đồng, có thể nghe thấy không?”
“Ừm?” Cô vẫn như cũ một mảnh hỗn loạn, chỉ theo bản năng đáp lại.
“Mở mắt nhìn tôi, đây là mấy?”
“Ờ….ba.”
“Tôi là ai?”
“Cận……………”
Tối tăm ùn ùn ập tới, cô không cách nào suy nghĩ tường tận, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt buồn nôn, âm thanh ong ong trong đầu càng lúc càng lớn, giống như có vô số người đang nói, lại giống như là ảo giác do yên tĩnh quá mức sinh ra.
Chỉ cảm thấy dường như có tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng khóc của con gái càng lúc càng lớn, còn có tiếng la hoảng hốt, cùng với tiếng quát tháo giận dữ đè nén của đàn ông.
Tiếng ồn ào bên tai tựa như chiến tranh loạn lạc, nhưng bên tai lại giống như có một giọng nói, dịu dàng nhưng lại lành lạnh trong trẻo, hình như vẫn luôn nói gì đó, càng muốn nghe rõ thì lại càng xa xôi, chỉ cảm giác được vải vóc mềm mại lướt qua gò má.
Cô hoàn toàn ngất đi.
Cận Tây Trầm ôm lấy eo cô, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tôi chờ kết quả giải quyết của anh.”
Lúc Lâm Tu Trúc thấy ót Ôn Đồng đầy máu thì mặt mày đã bắt đầu căng thẳng, kế đó lại thấy anh lao tới, trong lòng chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…………
Nếu có thể, hiện thời anh muốn tống Uông Dịch Thiến phi thẳng lên trời kề vai sát cánh với mặt trời luôn, đã scandal đầy mình mà sao còn kích động đến vậy! Mặc dù nói mấy việc như bạt tay đánh người trong giới giải trí nhìn mãi quen mắt, nhưng cũng phải nhìn là ai chứ.
Lâm Tu Trúc cũng không còn gì để nói, nộ khí từng đợt từng đợt muốn bùng phát, quay đầu nói: “Tất cả người có mặt trước kết thúc công việc quay về khách sạn đợi tôi, đặc biệt là cô đó Uông Dịch Thiến. Tòng Tòng cô nhớ cho kỹ, nếu cô ta dám đi, lập tức tố cáo cô ta cố ý đả thương người khác!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!