Phương Gia Tiểu Trà Quán - Chương 16: C16: Bánh vừng hình mai cua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Phương Gia Tiểu Trà Quán


Chương 16: C16: Bánh vừng hình mai cua


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chương Du vừa bước vào quán liền thấy nữ nhi của chủ quán đứng cùng tiểu nhị, hoa nở đã đẹp mà người còn kiều diễm hơn, hắn cảm thán trong lòng, quả là một đôi trai tài gái sắc.

Chương Du vui vẻ nhìn hai người bọn họ, nghĩ thầm, các người tuyệt đối đừng bỏ lỡ nhau.

Phương Niên Niên ngờ ngợ, lén lút níu tay áo Thẩm Hựu Dự, nhỏ giọng nói: “Ánh mắt tên này có hơi kỳ quái, huynh đến gần hắn thì chú ý một chút, không chừng hắn đến đây để bắt huynh.”

“…” Thẩm Hựu Dự cười lạnh. “Chỉ dựa vào hắn, làm sao có thể?”

“Sông có khúc, người có lúc[1], đừng để lật thuyền trong mương[2]. Cao Tổ đế nói, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm[3] mà.”

[1] Nguyên văn là “Nhân hữu thất tú, mã hữu thất đề” (人有失足,马有失蹄). Người có thất túc, ngựa có thất đề – Người có lúc phạm sai lầm, ngựa có lúc trượt chân sảy vó. Đại ý là: Người cùng ngựa đồng dạng, cũng có thể không cẩn thận té ngã, nói rõ người khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm.

[2] Lật thuyền trong mương (别在阴沟翻船): thành ngữ Trung Quốc. Thuyền đi trong mương không sóng gió, khó có thể bị lật nhưng cuối cùng lại lật. Ý chỉ việc hy hữu, sự cố vốn dĩ không nên xảy ra.

[3] Cẩn thận dùng thuyền được vạn năm (小心驶得万年船): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.

“Cô còn đọc bút tích Cao Tổ ư?”

“Mấy lời này đều hay được lưu truyền mà.” Phương Niên Niên đương nhiên đã đọc cho bằng hết các đại tác mà tiền bối xuyên qua viết lại, cả đời Cao Tổ đế viết rất nhiều sách, trước khi làm Hoàng đế từng viết “Hồng Lâu Mộng”, “Tây Du Ký”, sau khi làm Hoàng đế càng viết lách không ngừng, hàng năm ra một bản thi tập.

Nàng phỏng đoán ý đồ của Cao Tổ đế, hẳn là muốn sao chép toàn bộ sách trong thiên hạ, để kẻ đến sau không có khả năng sao chép nữa.

Phương Niên Niên cũng từng nghĩ tới chuyện “sáng tác” một hai thi tập nho nhỏ làm màu, song nhìn thấy một bản thi tập của Cao Tổ đế thì lập tức bỏ ngay ý nghĩ nguy hiểm này, dù sao nàng cũng chưa chắc đã xem hết đại tác của tiền bối, không rõ diện tích sáng tác của tiền bối rốt cuộc lớn đến mức nào.

Tuỳ tiện “sáng tác” một bài, xác suất trùng lặp vẫn lớn.

Thẩm Hựu Dự đ è xuống cảm xúc nhất thời, dè dặt nói: “Ừ, ta cũng có đọc qua.”

“Qua kia đi, mau mau đi tiếp khách nhân.” Phương Niên Niên đuổi người.

“Biết rồi.” Thẩm Hựu Dự đi qua, cũng không trưng ra sắc mặt tốt như lúc nói chuyện với Phương Niên Niên. “Dùng món gì?”

Chương Du đã đến một lần, cũng quá quen thuộc vẻ ngạo mạn của tiểu nhị ở trà quán này, rộng lượng đ è xuống vẻ bất mãn của đồng bạn, cười ôn hoà nói: “Loại bánh ngày hôm qua có còn không?”

“Không còn.”

Vừa qua Trung thu, Phương Niên Niên lập tức không muốn làm bánh nữa, Thẩm Hựu Dự cũng muốn ăn thêm mà còn không có được.

Chương Du có chút thất vọng: “Vậy cho vài món điểm tâm của hôm nay đi, thêm một bình Bích Loa Xuân.”

Thẩm Hựu Dự gật đầu, lát sau liền bưng ra mấy món khách nhân vừa gọi, một bình Bích Loa Xuân vừa pha cùng với một khay bánh vừng[4] nhỏ.

[4] Bánh vừng (酥饼).

Những chiếc bánh vừng chỉ to bằng quân cờ, trên bề mặt điểm lấm tấm hạt vừng trắng, nhân bánh bên trong là đường trắng. Bánh vừa nướng xong, ăn vào giòn xốp, đường trắn tan ra, từ từ chảy vào trong miệng, nhân bánh óng ánh, đẹp đẽ, vô cùng mê hoặc, càng ăn càng ngon.

Mùi vị vô cùng ngọt ngào.

Phương Niên Niên làm bánh vừng hình mai cua cũng không chỉ dùng nhân bánh là đường trắng đơn giản, bên trong còn có mứt bí đao cắt nhỏ, nên khi ăn không chỉ là vị ngọt đơn điệu mà còn có mùi thơm ngát mỹ diệu.

Thẩm Hựu Dự cắn từng miếng, vị ngọt thấm vào tâm can.

Phương Niên Niên âu sầu: “Huynh không thể ăn được.”

Tự tôn của Thẩm Hựu Dự bị đả kích mãnh liệt: “Có mấy cái bánh thôi mà ta cũng không được ăn?”

“Đồ ngọt quá, không tốt cho cơ thể, huynh ăn uống phải có chừng mực chứ.”

Thẩm Hựu Dự bỗng cảm thấy ngọt ngào còn hơn bánh vừng, nha đầu thối quả nhiên là rất quan tâm hắn: “À, vậy ta sẽ ăn ít một chút.”

Hắn khó chịu bổ sung thêm: “Ai bảo cô làm bánh ngon như vậy.”

Phương Niên Niên gật gù, trong lòng thẩm nhủ, ta chỉ sợ huynh còn trẻ tuổi, ăn quá ngọt lại mắc bệnh tiểu đường.

Gần giữa trưa, đa phần mọi người sẽ chọn tới khách đi3m, tửu lầu, có bàn ăn rộng rãi, gọi một tô mì hoặc vài ba món nhắm cùng bát cơm đầy, nhét đầy bao tử rồi lại lên đường, người đến trà quán cũng ít hơn, vốn dĩ trà quán cũng không bán món mặn.

Trong quán trà nhỏ có chút vắng vẻ, khách nhân cũng chỉ có một bàn của Chương Du.

Bọn họ cũng không có ý định nhỏ giọng xuống, cuộc trò chuyện cứ vậy lọt vào tai của Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự.

Chương Dự nói: “Ta vừa nhận được tin liền lập tức rời kinh đến đây, tin tức của huynh chính xác chứ?”

Người kia nói: “Đương nhiên, ta lấy danh dự ra bảo đảm, đệ còn không tin?”

Chương Du: “Đương nhiên là tin rồi, trên giang hồ có ai là không biết Bạch Hiểu Sinh chứ. Ta chỉ muốn xác định lại mà thôi. Huynh ăn thử đi, hương vị điểm tâm ở quán này rất ngon đấy.”

Người kia nói: “Quá khen, quá khen. Chà, cũng ngon thật, ta vốn không thích đồ ngọt mà vẫn thấy món bánh này rất ngon.”

Chương Du nói: “Đương nhiên rồi, nếu không thì ta cũng sẽ không hẹn huynh ở đây. Ta thấy huynh khiêm tốn quá rồi, huynh cũng xông pha bên ngoài nhiều năm, ta chưa bao giờ nhận thông tin từ huynh mà gặp sai sót gì.”

Bạch Hiểu Sinh nói: “Ha ha ha, lần này chắc chắn cũng như vậy thôi. Tái Không Không sau khi trộm Huyết Liên Tử của Trần gia đã biến mất ở khu vực lân cận Hà Đường, bản thân hắn bị trọng thương, đoán rằng không còn sống bao lâu nữa. Diệu Pháp đại sư của Không Âm tự hiện đang ở lại Quan Âm tự, hẳn cũng là vì Huyết Liên Tử vừa bị mất trộm này.”

Phương Niên Niên ngó sang Thẩm Hựu Dự, hắn cũng sầm mặt, Tái Không Không là cái gì? Chẳng lẽ là cao thủ “tay không bắt giặc”?

Thẩm Hựu Dự nói thầm: “Hừ, còn bày đặt giang hồ Bạch Hiểu Sinh, tin tức chả đúng gì cả.”

Phương Niên Niên nói bằng khẩu hình: “Tái Không Không.”

Thẩm Hựu Dự đè trán, gân xanh nổi lên, cảm thấy có hơi đau đầu: “…”

Phương Niên Niên hé miệng cười trộm.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện một lát, lại tiếp tục nghe Chương Du cùng Bạch Hiểu Sinh đối thoại.

Chương Du nói: “Bảo vật trấn tự của Không Âm Tự cũng không phải là Huyết Liên Tử, tại sao họ còn muốn làm phiền Diệu Pháp đại sư đến đây một chuyến? Chẳng lẽ mấy vị hoà thượng này còn muốn có thêm một vật nữa ư?”

Bạch Hiểu Sinh nói: “Tham, sân, si, hoà thượng tuy nói là lòng ở ngoài hồng trần, nhưng không phải thân vẫn ở trong chốn hồng trần hay sao?”

Chương Du cười: “Phàm là người thì đều có chấp niệm. Giang hồ các người cũng nên bớt tụ tập ở chốn kinh kỳ đi.”

Bạch Hiểu Sinh nhìn Chương Du: “Chương công tử không phải là người giang hồ sao? Cũng phải, đích tử của Chương các lão có bước vào giang hồ thì cũng chỉ là dạo chơi mà thôi.”

Thẩm Hựu Dự đang gặm hạt dưa cùng Phương Niên Niên thì hơi dừng lại, âm thầm đánh giá Chương Du, cũng thầm gật gù, mặt mũi người này đúng là có vài phần tương tự với Chương các lão gầy giơ xương mà lại đứng đầu nội các kia.

Nhi tử Chương các lão cũng từng là quý công tử nổi danh ở kinh thành, nhưng trời sinh tính tình không thích trói buộc, ghét chịu gò bó, hối hận vì mối hôn sự với nữ nhi của Vương các lão mà xông pha giang hồ. Chuyện này trở thành đề tài trà dư tửu hậu ở chốn kinh thành, có người nói đầu óc hắn bị lừa đá, lại có người nói hắn thật có cá tính.

Nhưng hai nhà Chương, Vương cũng vì vậy mà trở thành kẻ thù truyền kiếp, không đội trời chung. Hai người mỗi khi gặp nhau thì như quạ với gà, đều không để tâm đ ến thân thể già yếu, cứ thế lao vào đánh nhau.

Hai người lại đồng thời trở thành quan thần nội các, là một trong sáu vị đại thần phụ chính. Người trong kinh thành đều nói, việc Chương gia không thành ắt phải đến hẻm Liễu hỏi Vương các lão, chuyện Vương gia thất bại ắt phải đến hẻm Quế Hoa hỏi Chương các lão, hẻm Liễu và hẻm Quế Hoa là nơi đặt phủ đệ của hai nhà này.

Câu này là giải thích cho việc hai nhà không cùng chính kiến, khác biệt phe phái, Chương gia một khi đưa ra điều lệ nào đó, có thuận lợi thông qua hay không thì phải xem ý tứ Vương các lão, ngược lại cũng thế.

Người nhà hai bên càng không thể xuất hiện cùng nhau, một khi giáp mặt, bất luận thế nào cũng có thể tan rã trong không vui, thậm chí là xuất hiện sự kiện đẫm máu.

Có lần Thái tử thiết yến, chiêm sĩ phủ Thái tử sắp xếp danh sách có sai sót, cùng mời Tam lang Chương gia và Thập Nhị lang của chi thứ Vương gia đến dự. Kết quả ai nấy cũng hiểu, hai người một lời không hợp liền ra tay đánh nhau, không chừa mặt mũi cho Thái tử, mặt mũi hoàng gia cũng bị tổn hại.

Lúc đó Thẩm Hựu Dự cũng ở đấy, trực tiếp sai người ném hai tên này vào trong hồ hoa, ấn đầu bọn họ ngâm nước hơn nửa canh giờ, để cả hai bình tĩnh hơn.

Cuối cùng, Thẩm Hựu Dự chỉ bị phụ hoàng hời hợt quở trách hai câu, hai nhà Chương, Vương không ai chiếm được lợi lộc, đều bị hạ chỉ giáng chức. Nếu không phải hai vị các lão kéo theo “thân thể già yếu” lên điện, tự nhận tội không biết dạy con, hai vị lang quân chắc chắn bị giáng chức, lưu đày ba ngàn dặm, tới biên quan thả ngựa chăn cừu.

Thẩm Hựu Dự vốn không quan tâm triều chính, có đôi khi cũng nhìn về phía phụ hoàng cao cao tại thượng, sâu hiểm khó dò, thầm nghĩ có lẽ hai nhà Chương, Vương ngày càng mâu thuẫn cũng do phụ hoàng thúc đẩy.

Đây chính là quyền mưu đế vương.

T@m đế vương sâu như biển, dù người kia là phụ hoàng của hắn, nhưng cũng không thể thân cận…

“Huynh nghĩ gì thế?” Phương Niên Niên khều Thẩm Hựu Dự.

Thẩm Hựu Dự nhanh chóng dọn dẹp tâm tình của mình: “Không có gì, ta nghĩ đến vài chuyện nhỏ thôi.”

“Vẻ mặt vừa rồi của huynh lạ lắm, giống như là rất cô đơn.” Phương Niên Niên không kiềm lòng được. “Huynh muốn ăn gì thì nói ta, ăn đồ ngon thì tâm trạng sẽ tốt lên.”

“Vịt bát bảo ngày hôm qua.” Thẩm Hựu Dự không khách sáo, trực tiếp chỉ điểm món ăn.

Cơ hội đã đến, còn chờ tới khi nào.

Huống chi đây là tấm lòng của Phương Niên Niên, hắn không thể lãng phí.

Phương Niên Niên: “… Huynh đúng là không khách sáo mà. Món này không được, làm rất phiền, trừ khi lễ Tết thì ta mới làm một chút. Đổi món khác.”

“Cua hấp.”

“Không được.”

“Thịt kho cải muối.”

“Không được.”

“Chân gà rút xương.”

“Không có chân gà.”

“Thịt viên chiên.”

“… Ta không định làm món chiên xào, khói hun đầy đầu đầy mặt.”

Thẩm Hựu Dự tức giận đến nội thương: “… Được rồi, không ăn nữa.”

Phương Niên Niên ngượng ngùng rụt vai: “Nếu không thì huynh chọn món khác đi.”

“Cô còn biết nấu món gì, ta đâu biết được.”

Phương Niên Niên trầm tư: “Cũng phải, huynh vừa mới tới không lâu, như vậy đi, hôm nay không nấu nữa.”

“Cô muốn đổi ý?” Thẩm Hựu Dự khó tin lên tiếng, người nói không ăn là hắn, mà người không cho phép Phương Niên Niên đổi ý cũng chính là hắn. Thẩm Hựu Dự hoàn toàn không để ý tới, bản thân mình trước mặt Phương Niên Niên ngày càng phóng túng, không còn kiềm chế cảm xúc.

“Nào có, ta đâu phải là người như vậy!” Phương Niên Niên chột dạ lớn giọng, nàng xém chút đã định thất hứa, tội lỗi tội lỗi. “Ngày mai đánh sữa tươi, làm sữa hai lớp[5] cho huynh.”

[5] Sữa hai lớp (双皮奶): còn gọi là song bì nãi, là một món tráng miệng nổi tiếng làm từ sữa có nguồn gốc từ Quảng Đông.

“Đây là món gì?”

“Một món làm từ sữa?”

Thẩm Hựu Dự cau mày, ghét bỏ nói: “Sữa bò tanh lắm.”

“Ta chắc chắn sẽ không tanh, huynh sẽ thích.” Phương Niên Niên đã tính trước.

“Được thôi.” Thẩm Hựu Dự bất đắc dĩ đồng ý.

Khách nhân ngồi tại bàn bỗng chốc ngừng trò chuyện, qua một lúc lâu, Bách Hiểu Sanh lau khoé miệng, nói: “Không nghĩ tới chỉ là một quán trà nho nhỏ, vậy mà có nhiều mỹ vị như thế, chỉ tiếc đây là trà quán, bằng không ta nhất định phải nếm thử món vịt bát bảo kia.”

“Ta thì muốn nếm thử sữa hai lớp.” Chương Du tiếp lời.

Lời tác giả:

Người nào đó đọc thơ Cao Tổ: Thật là tuyệt diệu, giống hệt ý tưởng ở trong lòng ta.

(Thì đó là ngươi viết mà)

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN