Phượng Hí Cửu Thiên - Chương 1: Sơ ngộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Phượng Hí Cửu Thiên


Chương 1: Sơ ngộ


Sông Tinh Hà nước chảy cuộn cuộn, sóng sau xô sóng trước, đứng từ xa nhìn lại trông chẳng khác gì một con rồng màu bạc đang quấn lấy mảnh đất Nam Thiệm màu mỡ.

Ba ngàn năm sau thời thượng cổ, linh pháp suy bại, chân pháp hưng thịnh. Chiến tranh kéo mấy chục vạn năm khiến truyền thuyết Hoang Thần của Nam Thiệm dần nhạt nhòa trong ký ức mọi người.

Huyết mạch không còn nồng đậm, linh thể ngày một khó thức tỉnh. Trong các thành trì phàm nhân chiếm số lượng đến chín phần mười. Dần đà các tu linh giả không thể ở trong thành nữa mà chuyển thế lực bản thân tới những nơi sơn cùng thủy tận để tu luyện, đồng thời tránh né sự đồng hóa từ tu chân giả.

Thanh Vân sơn nằm ở phía bắc Nam Thiệm, thuộc Cửu Thiên vương triều, là môn phái lớn mạnh nhất về kiếm đạo ở quốc gia này. Gần như toàn bộ những người tu kiếm trong khắp Cửu Thiên đều tụ tập về đây. Thanh Vân chưởng giáo là cường giả sống sót lại từ thời thượng cổ, tu vi đã đạt tới Sinh Tử cảnh, chỉ thiếu một bước là thành tiên.

Trở thành linh tiên, ngạo thị chúng sinh chính là niềm khao khát của tất cả những người tu linh. Tuy nhiên, năm bước tu linh, Khai Nguyên, Hóa Hình, Ngưng Thần, Vô Nhai, Sinh Tử đều là những ngọn núi lớn đè nặng trên con đường này.

Trong Đế Kiếm đại điện, Thanh Vân chưởng giáo đang ngồi đả tọa bỗng rùng mình, thở nhẹ ra một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hai đệ tử canh cổng đại điện trông thấy Thanh Vân chưởng giáo bước ra ngoài thì sững sờ đến mức quên cả hành lễ. Chưởng giáo cũng không nhìn họ mà bước đến đỉnh Kiệt Thạch nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy bên dưới sương trắng lượn lờ, cả thiên hạ Nam Thiệm ngập tràn màu sắc như thu lại vào tầm mắt của ông.

– Truyền lệnh, gọi mười vị đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân sơn trong một ngàn năm gần đây tới đây!

Hai đệ tử canh cổng lúc này mới giật mình vội khom người xưng vâng rồi tức tốc chạy xuống núi.

Trên đường đi hai gã vội quá mà vấp té, lộn mấy vòng bậc thang mới dừng lại. Đứng trước mặt hai gã là một gã thanh niên tuổi tầm hai mươi, khoác áo bào xanh, hông đeo một thanh kiếm có khắc chữ Bạch.

Nhìn thấy chữ Bạch này, hai đệ tử canh cổng sợ hết hồn hết vía, vội dập đầu nói:

– Xin lỗi Đại sư huynh, chúng đệ không cố tình!

Thanh niên kia cười nói:

– Không sao? Hai ngươi không phải canh gác trên Đế Kiếm đại điện sao? Cớ gì lại chạy xuống đây?

Đến đây thanh niên bỗng biến sắc:

– Không lẽ chưởng giáo gặp chuyện?

– Không thưa đại sư huynh. Chưởng môn rất khỏe mạnh, hôm nay chưởng môn bỗng nhiên xuất quan. Khi người ra khỏi đại điện thì chiến ý ngút trời như một thanh kiếm vừa tuốt khỏi vỏ, khiến chúng ta cũng có cảm giác bản thân sắp bị cắt thành ngàn mảnh… Sau đó ngài bảo muốn gặp mười vị đệ tử xuất chúng nhất Thanh Vân sơn trong một ngàn năm tới gặp.

Thanh niên tỏ vẻ cổ quái, đưa tay xoa xoa mũi:

– Lần gần nhất điển tịch ghi chép sau trận chiến diệt quốc ba ngàn năm trước thì chưởng môn đã bế quan tham ngộ cảnh giới Linh Tiên, không màng thế sự, không thành tiên sẽ không xuất quan, dù là Đại Ngu biến động cách đây mười năm chưởng môn cũng không để ý. Nay chẳng lẽ người đã thành tiên rồi sao? Để ta lên xem?

Dứt lời gã cầm chéo áo bước đi thật nhanh về phía Đế Kiếm đại điện.

Hai gã đệ tử thở phào ra một hơi. Người thanh niên vừa rồi chính là Bạch Vô Thường Bạch đại sư huynh nổi tiếng khắp Cửu Thiên vương triều. Mười tuổi Khai Nguyên, ba mươi tuổi Hóa Hình, sáu mươi tuổi đã sắp đột phá cảnh giới Ngưng Thần, lĩnh ngộ ra Vô Thường kiếm thể uy lực vô song, trong cùng cảnh giới gần như không có đối thủ. Thậm chí nếu so với Thần Chiến của Loạn Chiến môn ở Huyết Hỏa vương triều, hay Cố Nguyệt của đế đô Đại Ngu thì chỉ hơn chứ không kém.

Điều làm người ta kính sợ nhất là vị Bạch Vô Thường này tâm ngoan thủ lạt, hành sự tàn độc, một khi xuất ra kiếm thể thì không bao giờ để đối phương sống sót rời khỏi, cả đồng môn cũng không ngoại lệ. “Kiếm Cung trăm ngày” là sự kiện thí luyện mà Bạch Vô Thường thành danh. Hơn một ngàn đệ tử đi vào thâm cốc nhưng chỉ mình Bạch Vô Thường sống sót trở ra. Các trưởng lão vì chuyện này từng muốn giết gã nhưng sau cùng chỉ đành tiếc tài mà bỏ qua. Có tin đồn rằng hồn phách hơn một ngàn đệ tử kia bị Bạch Vô Thường tế luyện vào kiếm, khiến thực lực gã gần như siêu việt trong cùng thế hệ.

– Có chuyện gì?

Hai tên đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn thì liền nghe thấy có giọng nữ vang lên phía sau lưng.

Hai người xoay lại thấy nữ tử kia thì vội vã chắp tay hành lễ:

– Bái kiến Nhược Thủy cung chủ.

Nữ tử áo lam phất tay:

– Không cần đa lễ! Đế Kiếm đại điện đã xảy ra chuyện gì?

Hai vị đệ tử lại kính cẩn kể lại những câu vừa nói với Bạch Vô Thường. Nữ tử áo lam nghe xong liền cười nhạt:

– Đế Kiếm đại điện phát ra động tĩnh, ta nghĩ mình là người đầu tiên cảm nhận được. Không ngờ tới tiểu tử kia cũng có bổn sự này. Chưởng giáo xuất quan, người đầu tiên xuất hiện sẽ chiếm được không ít tiên cơ. Các ngươi ngay lập tức trở về kiếm cung của mình, ai hỏi gì cũng không được lên tiếng. Nếu dám trái lệnh trục xuất sư môn.

Hai đệ tử vâng dạ rồi vội vã chạy đi, trên lưng mồ hôi đầm đìa.

Nữ tử áo xanh đưa tay lên vẽ một vòng tròn, từ vòng tròn lập tức xuất hiện vô số dòng nước nhỏ không ngừng chảy xuống phía dưới các bậc thang.

Xong xuôi, nàng quay đầu đi thẳng một mạch về phía Đế Kiếm đại điện.

Ít lâu sau phía dưới những bậc thang phát lên vô số tiếng nổ cùng tiếng một người đàn ông giận dữ hét lớn:

– Sắc nữ đê tiện dám ám toán ta, chờ bổn kiếm chủ tới đỉnh núi sẽ bổ đôi đầu ngươi ra!

……….

“Tuyệt vực mang cánh hữu hà

Sát khí tam thời trác vận vân…”

Trong một khu rừng cách Thanh Vân sơn không xa, một già một trẻ đang cưỡi hai con lừa đi chầm chậm. Già miệng ngâm nga câu thơ, trẻ tay cầm sách đọc.

Cả hai đều khoác áo được đan từ lá khô, đầu đội nón gai. Người già dung mạo nhìn không rõ, chỉ thấy một hàng ria mép cùng chòm râu dài bạc trắng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng. Sau lưng ông ta đeo một cái hòm gỗ dài cũ kỹ.

Thiếu niên bên cạnh có vẻ quá nóng nên thường xuyên hất ngược nón ra đằng sau, để lộ ra gương mặt vô cùng tuấn tú, tuổi rất trẻ chỉ tầm mười sáu, anh khí rạng ngời.

– Phượng Minh, gia gia dặn những gì con đã nhớ chưa? Đọc lại một lần nữa ta xem.

Nghe vậy thiếu niên thở dài chán nản:

– Kiếm quyết này con đã đọc đi đọc lại suốt một ngàn lần rồi. Nhưng mãi cũng không thể điều động linh khí để hóa kiếm được.

Người già gật đầu:

– Thể chất con quá tệ. Không có linh căn, vô pháp thành linh thể. Đan điền đóng chặt, cũng vô pháp tu đạo. Kinh mạch yếu ớt, chịu không nổi vận động mạnh, cũng vô pháp tu thể. Dù ghi nhớ kiếm quyết của ta cũng không thể luyện thành. Làm khó con rồi!

Phượng Minh rùng mình:

– Gia gia người lại thế rồi! Con vốn là phàm thể, ngoài lĩnh hội kiếm ý, kiếm đạo và kiếm pháp ra thì hoàn toàn không thể vận dụng linh lực để thi triển kiếm quyết được.

Người già vẫn thở dài:

– Làm khó con!

Phượng Minh lau mồ hôi trán:

– Con ngay cả Khai Nguyên cũng không phải…

– Ta làm khó con chăng?

Tay người già nổi gân xanh, giọng nói trầm trầm, sát ý nổi lên khiến Phượng Minh nghẹn họng.

– Không khó, con đọc!

Thiếu niên sợ hãi vội vã sang sảng miệng đọc. Tính tình người già này hắn vô cùng hiểu rõ. Thứ mà lão ta muốn thì bằng mọi giá phải đạt được, nếu ai làm trái thì sẽ phải chịu kết cục rất tàn khốc.

Phượng Minh năm nay mười sáu tuổi, là một cô nhi. Hắn không biết cha mẹ mình là ai, chỉ biết từ lúc hắn nhận thức được thế giới xung quanh thì chỉ thấy mình Phong lão.

Hắn cũng từng truy hỏi thân thế của mình nhưng Phong lão chỉ lạnh nhạt đáp hai chữ: “Sọt rác”.

Tuy vậy hắn cũng hiểu được Phong lão không nói dối, hắn đích thị là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong sọt rác. Thứ duy nhất mà cặp cha mẹ vô lương tâm để lại cho hắn chỉ là một cái vòng đeo cổ có xâu một viên đá xanh. Đáng tiếc đây chỉ là một viên đá tầm thường, nếu không cũng đã bị Phong lão bán đi mua rượu rồi.

Phong lão, cái lão già quái đản miệng luôn ngâm thơ, tính tình lạnh lùng này thật ra là người rất tốt. Lão dạy hắn đọc sách viết chữ, rèn kiếm pháp, ngộ kiếm đạo, còn có quyền pháp, chưởng pháp. Mặc dù Phong lão chẳng bao giờ nói bản lĩnh của mình cao đến đâu nhưng Phượng Minh đủ thông minh để hiểu lão là một cao thủ.

– Hừ, với tính khí của gia gia, chắc hẳn là đắc tội người ta nên bị cả giang hồ truy sát!

Đang suy nghĩ vẫn vơ thì Phượng Minh bỗng nghe thấy tiếng la hét từ trước mặt vọng tới làm hắn sợ hết hồn.

– Không phải linh như vậy chứ? Mới đây mà cừu gia của Phong gia gia đã đuổi tới rồi. Oan có đầu nợ có chủ, người tự lo cho bản thân mình đi, đừng làm liên lụy con.

Nói đoạn hắn thúc lừa chạy một mạch về phía sau một cây đại thụ gần đó rồi trốn.

– Tên tiểu tử bất hiếu! Chỉ giỏi làm trò!

Người già hừ lạnh nhưng vẫn đứng im quan sát.

Chỉ thấy cây cối đổ rạp, từng luồng linh lực sặc sỡ như nhưng tia nắng óng ánh mạnh mẽ công phá bốn phía, có vài chiếc lá từ trên cây rơi xuống vốn nguyên vẹn nhưng khi tiếp đất thì liền tách ra bốn năm đoạn giống như vừa bị thứ gì sắc bén cắt qua.

– Nữ quỷ, gương mặt xấu xí của ngươi vừa bị bản cô nương rạch thêm ba đường, trong vết thương lại có cổ trùng độc. Trong ba ngày nếu không có thuốc giải thì vết thương sẽ mưng mủ rồi lan ra toàn mặt. Ngươi vốn đã xấu, nếu còn không chịu giao ra bảo vật, chờ đến khi độc phát để ta xem có ai nhìn thấy ngươi mà không nôn ọe.

– Ha ha, Phương muội quả nhiên có thủ đoạn.

Tiếng nữ lanh lảnh vang lên. Theo đó một nam một nữ mặc đồ trắng xuất hiện.

Còn nữ quỷ trong lời nói bọn họ đang chật vật lết về phía trước, áo quần rách bem như ăn mày. Nàng ta ôm tay trái lại, máu đen từ tay trái nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất. Nhưng đáng sợ hơn là khuôn mặt nàng ta có một cái bớt đen che phủ hết nửa khuôn mặt, nửa bên mặt kia thì bị một vết chém sâu hoắm làm cho mưng mủ.

Thấy vậy, trong lòng Phượng Minh nổi lên từng cơn khó chịu. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ra khỏi núi, ngoài Phong lão hắn cũng chưa từng gặp ai. Hiện tại người đầu tiên hắn nhìn thấy lại có kết cục thảm như thế khiến hắn không khỏi mủi lòng.

– Dừng tay!

Phượng Minh bước ra trong sự ngơ ngác của cặp nam nữ, nữ quỷ thì nhìn hắn một cái sau đó liền ngất đi, chỉ có Phong lão là vẫn lặng thinh không nói lời nào.

– Huynh đài, đây là chuyện riêng của Thanh Vân sơn chúng ta, huynh can dự vào làm gì?

Người thanh niên áo trắng tướng mạo đường hoàng, tuy không quá khôi ngô nhưng lại có khí chất bình thản khó tả thành lời.

Phượng Minh hừ lạnh:

– Hóa ra sơn tặc ở Thanh Vân sơn, thảo nào ác độc như thế?

Thanh niên áo trắng cười nhẹ, thoáng liếc qua Phong lão:

– Thanh Vân sơn là thánh địa tu kiếm, thiên hạ đệ nhất kiếm cũng ở đó, sao lại gọi là sơn tặc?

Nữ tử đi theo thì nghiến răng hung ác:

– Vô Thiên, phí lời làm gì! Giết luôn một già một trẻ cản đường này!

Thanh niên áo trắng làm như không nghe thấy mà bước tới trước mặt Phong lão ôm quyền:

– Vãn bối Bạch Vô Thiên, chất tử tám đời của Bạch Thiên Vương trấn thủ Cửu Thiên đế đô, bái kiến tiền bối!

– Cút!

Im lặng một chút, Phong lão chỉ thốt một từ rồi thúc lừa bỏ đi. Phượng Minh nhìn đôi nam nữ hừ lạnh, tiến tới đỡ cô gái xấu xí kia lên lừa, leo lên giữ chặt nàng rồi cũng thúc lừa rời đi.

Bạch Vô Thiên vẫn duy trì tư thế vái chào cho đến khi đám người Phong lão khuất dạng. Đến lúc hắn đứng thẳng người dậy, nữ tử kia mới nghi hoặc hỏi:

– Vừa nãy ngươi gọi lão già kia là tiền bối, lão là ai?

Nàng ta cũng là một người thông minh, thấy thái độ của Bạch Vô Thiên cũng phán đoán ra người già không phải người bình thường.

Bạch Vô Thiên trầm tư, miệng nở nụ cười đầy bí ẩn khiến nữ tử khó hiểu:

– Tuyệt vực mang cánh hữu hà, sát khí tam thời trác vận vân. Hàn thanh nhất dạ truyền điêu đẩu, tương khan bạch nhận tuyết phân phân…

Nữ tử kia nghe xong bài thơ liền hốt hoảng:

– Phong Vô…

Nàng ta chỉ kịp nói hai chữ thì từ hướng đám Phong lão Phượng Minh vừa rời đi đột nhiên có một tia sáng bắn xẹt tới, đầu nàng ta lập tức rơi xuống đất, mắt vẫn trợn trừng tỏ vẻ không thể tin.

Bạch Vô Thiên biến sắc vội chắp tay khom người:

– Vãn bối nhiều lời xin tiền bối tha mạng!

– Tên của ta không phải hạng dơ bẩn như các ngươi có thể tùy tiện nói. Nể tình ngươi là hậu nhân của Bạch tiểu tử, tha ngươi một mạng. Thu lại cái tâm cơ của ngươi đi!

Trong rừng vang vọng lên tiếng Phong lão, đồng thời toàn bộ cây trong rừng đổ rạp như vừa bị một lưỡi kiếm sắc bén chém ngang qua, để lại Bạch Vô Thiên với khuôn mặt hốt hoảng.

– Giết rất hay, xem ra Nam Thiệm sắp dậy sóng rồi…

Chờ đến khi kiếm ý trong khu rừng hoàn toàn tan biến, Bạch Vô Thiên mới nở nụ cười nhạt rồi xoay người bước đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN