Phượng Hí Cửu Thiên - Chương 134: Ma tôn rơi rụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Phượng Hí Cửu Thiên


Chương 134: Ma tôn rơi rụng


Sau khi giải khai phong ấn, tu vi của Ngụy Thư Diệp điên cuồng tăng lên, trực tiếp tử Vô Nhai hậu kỳ tiến đến Sinh Tử cảnh.

Mặc dù y không biểu lộ gì, nhưng thông qua những sợi gân “kinh mạch” đen sậm nổi lên khắp cổ, sau đó lan đến mặt y, đây chắc chắn thể hiện cho việc cơ thể đang quá tải không thể gánh chịu loại sức mạnh này.

– Bí pháp tăng tiến tu vi, ngươi tưởng hoàng tộc không có sao? Thăng Linh, đệ nhất biến!

Huyết mạch trong người thiêu đốt, tu vi Thái tử cũng bùng phát dữ dội, từ Sinh Tử cảnh sơ kỳ kéo lên thêm một tiểu cảnh thành trung kỳ. Những sợi gân “kinh mạch” cũng xuất hiện chằn chịt khắp cơ thể gã chẳng khác gì Ngụy Thư Diệp.

– Từ lâu vẫn nghe Ngụy Thư Diệp là thiên hạ đệ nhất ngoan nhân, hôm nay ta muốn xem ngươi có độc ác bằng ta không! Thăng Linh, đệ nhị biến!

Thái tử lại quát lớn, kinh mạch dưới da quá tải không chịu nổi vỡ tung, sau đó ứa qua lỗ chân lông toàn thân. Dù vậy, tu vi của gã lại được đề cao thêm một tiểu cảnh nữa, hiện giờ đã thành Sinh Tử cảnh hậu kỳ!

Thăng Linh Tam Biến! Đây là bí pháp của hoàng tộc Hoang Thần lưu truyền từ xưa đến nay, thông qua thiêu đốt huyết mạch có thể kích phát “hoang” ẩn sâu trong cơ thể, từ đó chuyển bại thành thắng, giết chết địch nhân cường đại hơn mình.

– Ngụy Thư Diệp! Đi chết đi!

Khuôn mặt gã lộ vẻ tàn nhẫn, Lôi Quyền khủng bố trên tay giáng xuống, muốn đánh Ngụy Thư Diệp tan thành tro bụi.

Về phần Ngụy Thư Diệp, máu tươi từ hai hốc mắt của y chảy càng lúc càng nhiều, đôi mắt trắng dã vô thần trông cực kỳ yêu dị. Kinh mạch y cũng bắt đầu nổ tung, tu vi tăng lên thành Sinh Tử cảnh trung kỳ, vẫn thấp hơn Thái tử. Nhưng điều khiến Thái tử cảm thấy sợ hãi là miệng y bắt đầu niệm một loại chú ngữ bí ẩn nào đó, khoảnh khắc chú ngữ này vang lên, linh thể ma vương sau lưng y chợt rống lên một tiếng kinh thiên rồi phân rã ra.

Ngụy Thư Diệp tự hủy linh thể!

Thương tổn của bí pháp đề thăng tu vi có thể lành lại trong thời gian dài, nhưng linh thể mỗi người chỉ có thể ngưng tụ một lần, nếu hủy đi thì vĩnh viễn không thể xuất hiện trở lại. Dù vậy, hủy linh thể có thể kêu gọi sức mạnh của nó quay trở về cơ thể, tạm thời đề thăng tu vi thêm một tầng.

Hồng Tiểu Y hét lên:

– Ngụy Thư Diệp, ngươi điên rồi! Vì một nữ nhân mà làm vậy liệu có đáng không?

Hai mắt mù lòa, nhưng có một hình bóng vĩnh viễn hiện lên trước mặt Ngụy Thư Diệp, đó là một nữ tử đoan trang kiều diễm, nụ cười ôn hòa như gió mùa xuân. Vì nữ tử này, dù y có phải chết, hồn đọa hoàng tuyền, vĩnh viễn trầm luân cũng thấy đáng!

Thất công chúa nhìn sự điên cuồng của Ngụy Thư Diệp, không kiềm chế được rơi lệ. Bản thân quá vô tình với y, nhưng y lúc nào cũng tìm cách bảo vệ và giúp đỡ mình. Còn Phượng Minh, mặc dù mình yêu hắn đến say đắm, nhưng hắn thì lúc nào cũng vô tình với mình. Đây là loại nhân duyên gì? Số phận thực sự đã an bài sẵn tất cả từ trong u minh sao?

– Ngươi là tên điên, muốn đồng quy vu tận với ta ư?

Tu vi cả hai đều đã chạm mốc Sinh Tử cảnh hậu kỳ. Thái tử không dám thi triển lần Thăng Linh thứ ba, vì một khi sử dụng thì đồng nghĩa với việc chắc chắn phải chết. Còn như hiện tại với thân thể bất ổn của Ngụy Thư Diệp, gã còn có hai phần chiến thắng.

– Vĩnh Đọa Diêm La!

Ngụy Thư Diệp chầm chậm nói ra bốn chữ. Đây là một sát chiêu khác của Sát Lục đạo, nhưng là chiêu thức đổi mạng.

Lôi Quyền mang theo lôi lực khủng bố đánh xuống, còn Ngụy Thư Diệp thì xung quanh xuất hiện một địa ngục hư ảo, muốn nuốt lấy Thái tử. Linh thể ma vương đã mất, hiện tại, bản thân y tự biến thành ma vương để ăn tươi nuốt sống địch nhân.

Mọi người nín thở quan sát đòn quyết định này. Nhưng ai cũng không chú đến Phượng Minh đã xuất hiện. Nhìn vẻ điên cuồng của Ngụy Thư Diệp, nhớ lại lúc cả hai lần đầu tiên gặp nhau ở biệt phủ công chúa, ấn tượng của y với hắn cũng mãnh liệt như vậy, si tình, đa tình… Một người như vậy đáng phải chết sao?

Lấy Diêu Quang Bảo Hạp ra, Phượng Minh bắt đầu ngắm bắn Thái tử.

Mặc dù “pháp bảo” này không có sức mạnh phô thiên cái địa hay màu mè như các pháp bảo khác, nhưng tốc độ bắn phi châm lại cực nhanh. Vì không ẩn chứa linh lực, hệt như ám khí phổ thông của phàm nhân nên kẻ địch sẽ không cảm nhận được gì để né tránh.

Vẫn như cũ, đích đến Phượng Minh nhắm tới là bờ mông căng tròn của Thái tử. Theo kinh nghiệm đã một lần đắc thủ, thì mông chính là bộ phận nằm sau lưng, tránh khỏi tầm mắt của địch nhân, nhờ có sự đàn hồi và dày thịt nên trong vài giây địch nhân sẽ không phát hiện ra mình bị trúng chiêu. Từng ấy thời gian là đủ cho kịch độc ở châm phát huy tác dụng.

– Trúng!

Giả vờ phất tay áo lên tấn công một tên vệ binh gần đó, Diêu Quang Bảo Hạp được kích hoạt. Một mũi kim châm nhỏ xíu nhuộm máu bắn thẳng về phía Thái tử.

Quả nhiên như Phượng Minh dự đoán, bờ mông của Thái tử dày đến mức bị kim châm đâm lút cán nhưng gã vẫn không phác giác..

Về phần Thái tử, khoảnh khắc Lôi Quyền khủng bố của gã sắp sửa va chạm với Ngụy Thư Diệp thì trong cơ thể bỗng có hiện tượng lạ phát sinh. Toàn bộ linh lực dừng vận chuyển, huyết mạch đang thiêu đốt bị thứ lực lượng vô hình nào đó đàn áp không thể phát huy hết sức mạnh. Sấm chớp trong Chân Ma điện biến mất hoàn toàn, ngay cả quyền đầu của gã cũng trở về trạng thái bình thường.

Vẻ mặt đang từ dữ tợn chuyển thành sợ hãi cực độ, Thái tử muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa.

“Ma vương” Ngụy Thư Diệp vung chưởng lên đối lại quyền của gã. Toàn thân Thái tử bị địa ngục hư ảo bao trùm rồi xé nát thành từng mảnh vụn. Cảnh tượng máu me gớm ghiếc này khiến ai nấy không nhịn được lui lại mấy bước.

Xong rồi! Một vị Thái tử kỳ tài ngút trời, tu vi trác tuyệt cuối cùng đã chết thảm dưới tay Ngụy Thư Diệp.

Nhưng ai nấy đều khó hiểu vì sao rõ ràng Thái tử đang chiếm thế thượng phong lại chủ động phong bế linh lực, đưa mình vào hiểm cảnh như vậy. Chẳng lẽ phút cuối cùng gã ta hối lỗi nhận sai, nên cố tình tìm đường tự sát?

Âu Dương Hoa thở dài:

– Thái tử biết mình phải thất bại, không muốn bị Tam hoàng tử làm nhục nên chọn cách chết dưới tay kẻ mạnh nhất thế hệ là Ngụy Thư Diệp, đây là một cái chết huy hoàng!

Mọi người gật đầu đồng tình với Âu Dương Hoa. Nếu Thái tử nghe được mấy lời này thì chắc phải phun ra mười mấy ngụm máu tươi vì tức giận. Rõ ràng là thứ quái quỷ gì đó phong bế huyết mạch của gã, khiến gã chết oan ức dưới tay Ngụy Thư Diệp.

– Trời ơi, cái đầu của ta, Ngụy Thư Diệp! Ta phải lấy đầu Thái tử đi nộp cho Vô Nhật đế làm chiến công đó!

Phượng Minh thấy Thái tử hoàn toàn vỡ vụn trước thần thông của Ngụy Thư Diệp thì tiếc nuối cực độ.

Ngụy Thư Diệp không hề ổn chút nào, ngay lập tức ngất xỉu, kinh mạch toàn thân vỡ vụn, hơi thở gấp gáp như đang hấp hối.

– Xong rồi! Thái tử tạo phản thất bại, chúng ta đầu hàng thôi!

Việc binh biến diễn ra ở Vô Nhật vương triều khá thường xuyên nên mọi người đều có kinh nghiệm. Chỉ cần chủ tử một phe chết thì phe kia sẽ đầu hàng vô điều kiện. Phe thắng cũng chẳng bao giờ làm khó những kẻ đầu hàng.

Trên bầu trời ngoài hoàng cung, cuộc chiến giữa các ma tôn diễn ra còn thảm khốc hơn cả Chân Ma điện. Cũng dễ hiểu vì trong điều kiện bình thường họ rất hiếm khi được gặp nhau, luôn phải suy nghĩ cho thế lực sau lưng mình, nhưng trong ngày binh biến diễn ra sẽ được chém giết thoải mái, kiểm nghiệm tu vi bản thân đang ở mức nào. Kết thúc ngày này, mọi việc lại trở về quỹ đạo như ban đầu, có muốn trả thù hay thử nghiệm thì cũng không còn cơ hội nữa.

Tham gia vào trận chiến này ngoài đám đại thần Sinh Tử cảnh đỉnh phong như Thẩm Kỳ đại nguyên soái, Minh Duẫn thượng thư, thì còn có hơn tám Sinh Tử cảnh hậu kỳ của Thái Miếu, thực chất là các cường giả tán tu ở Nam Thiệm đã quy hàng tổ chức này.

Chẳng mấy chốc đã có vị ma tôn đầu tiên bỏ mạng. Đáng buồn hơn cả người đó lại chính là phụ thân của Diệp Băng Băng, Lý Bình.

Tư Mã gia tộc trăm vạn năm trước nổi danh với Phong Ma Cửu Cấm nay đã gần như tuyệt diệt, chỉ còn sót lại một mình Diệp Băng Băng.

Thất Sát tông tuy là đệ nhất tông môn Vô Nhật vương triều nhưng trong trận chiến này chọn sai phe, vì vậy bị tam tông kia đánh hội đồng, chết mất ba vị ma tôn.

Phe tiếp theo có ma tôn ra đi thuộc về Nghịch Hành ma tông, là Hỏa chủ.

Nhất Niệm tông, dĩ nhiên cũng không thoát khỏi kết cục tang thương này. Tùng Âm ma tôn sau khi một trúng phải sát chiêu từ tông chủ Thất Sát tông liền trọng thương hấp hối, tuy chưa chết ngay nhưng đến cả Đan Ma Tô Hà cũng lắc đầu bó tay.

Sau khi ma tôn thứ ba của Thất Sát tông chết đi cũng là lúc Vô Nhật đế rời Di La cung, xuất hiện trên bầu trời lặng lẽ nhìn Thẩm Kỳ và Minh Duẫn.

– Các ngươi chỉ vì muốn đột phá Phong Vị cảnh mà bắt tay với Thái Miếu, mưu đồ xóa sổ huyết mạch Hoang Thần, có đáng hay không?

Thẩm Kỳ cười gằn:

– Triêu văn đạo, tịch khả tử! Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng! Ta muốn hướng tới con đường đỉnh phong trong tu luyện thì có gì sai?

Vô Nhật đế lắc đầu:

– Khi tu vi ngươi tới tận cùng thiên địa, quay đầu lại sẽ nhận ra đã đánh mất quá nhiều trên con đường này. Đến lúc đó, dẫu có muốn đánh đổi tu vi để đoạt lại huynh đệ bằng hữu thì cũng đã muộn rồi…

Minh Duẫn thượng thư cười ha hả:

– Ngươi chưa từng đến tận cùng thiên địa, làm sao biết cảm giác đó? Vô Nhật đế, Hoang tộc hết thời rồi, nên diệt vong để đổi lại sự phát triển cho con dân Nam Thiệm. Thái Miếu hiện thế, sẽ trở thành biểu tượng mới của tu luyện giới!

– Vậy sao?

Vô Nhật đế cười nhạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN