Phượng Hí Cửu Thiên - Chương 15: Cứu người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Phượng Hí Cửu Thiên


Chương 15: Cứu người


– Tuân lệnh công tử! Việc này thành công, Cửu Thiên đại loạn, Cửu Thiên đế phải đưa thêm binh quyền cho Lữ công. Cũng là lúc chúng ta quật khởi!

– Tiến hành đi!

Ngũ Âm quay người rời khỏi tầm mắt của Phượng Minh. Những người trong phòng cũng lần lượt rời đi. Cửa phòng đóng nhẹ lại. Kế đến hắn nhìn thấy một người áo quần rối tung, mặt mày đỏ ngầu bị đẩy vào trong.

– Tào Phi?

Thấy người này Phượng Minh liền kinh ngạc. Không ngờ thái tử Cửu Thiên chính là gã này. Nhưng dường như trong Thanh Vân sơn chẳng ai biết điều này thì phải?

Nhìn bộ dạng Tào Phi dường như đã bị trúng xuân dược, gã ta cười lên dữ tợn rồi leo lên giường bắt đầu xé y phục của Trần Ngọc Kỳ.

Phượng Minh tất nhiên không để điều này xảy ra. Hắn phá mái nhà lao xuống, có Thạch Trư che giấu nên không để lộ bất kỳ động tĩnh nào.

– Con bà ngươi Tào Phi, tỉnh lại đi!

Âm thanh phát ra từ miệng Phượng Minh hóa thành một làn khói bay vào tai Tào Phi.

Chỉ thấy Tào Phi cười lên dữ tợn xoay người đánh ra một chưởng, từ tâm chưởng xuất hiện ánh sáng màu xanh nước biển hóa thành một rồng nhe nanh múa vuốt.

Phượng Minh vô cùng ngưng trọng. Lần trước hắn có thể thẳng Thanh Vân thập cường là nhờ bọn họ tự phong bế tu vi, chỉ so ý cảnh, luận kiếm đạo. Nhưng nếu bọn họ sử dụng linh lực thì hắn lập tức không phải đối thủ. Ngay cả bây giờ hắn đã ngộ ra tu tâm cũng vậy. Lô Hỏa Thuần Thanh đại viên mãn chỉ tương đương với Khai Nguyên viên mãn. Trong khi đó Thanh Vân thập cường đều là Hóa Hình hậu kỳ.

Phượng Minh đưa song chỉ lên giữa trán, kéo đạo tâm hỗn độn chưa thành hình của mình ra, tay vẽ nên một vòng tròn chặn con rồng màu xanh của Tào Phi lại.. Con đường tu tâm là một con đường mới nên công pháp thiếu hụt rất nhiều, vì vậy Phượng Minh mới tham khảo công pháp của tu linh và tu chân để sáng tạo ra Trích Tâm Dẫn, một công pháp cơ bản để sử dụng đạo tâm chiến đấu.

Chỉ thấy vòng tròn do đạo tâm biến hóa tan thành từng mảnh, Phượng Minh bay ngược ra sau phun máu tươi.

Tào Phi gào lên:

– Song Long Xuất Thủy!

Linh lực của Tào Phi hóa thành hai con thủy long lao thẳng đến Phượng Minh, khí thế vô cùng bá đạo.

– Chủ công! Cảnh giới chênh lệch quá lớn, người này lại bị xuân dược làm cho điên cuồng, người không phải đối thủ! Ta có một công pháp gọi là Yêu Ngôn Hoặc Chúng, chuyên dùng để điều khiển tâm trí người khác. Người tu tâm nên ý niệm mạnh hơn hắn, sẽ tạm khống chế được hắn.

Trong đầu Phượng Minh liền xuất hiện một nội dung công pháp kỳ lạ. Công pháp này là dùng ý niệm ngưng tụ lại bảy âm tự “Định, Trầm, Tán, Mộng, Tham, Sân, Si”, ý niệm đủ mạnh sẽ khiến người nghe bị khống chế. Trong đó chữ “Định” dễ luyện thành nhất. Sử dụng “Định” sẽ khiến đối phương tự mình bất động, hay nói chính xác hơn là tự làm theo yêu cầu của âm tự.

Phượng Minh có thiên tư rất cao, lại thêm hoàn cảnh hung hiểm nên chỉ trong nháy mắt liền hiểu. Hắn vội vã thét lên:

– Định!

Chữ Định này hóa thành một làn khói bay vào tai Tào Phi khiến gã nghệch ra. Hai con thủy long bỗng chốc cũng tán đi.

– Thiên tư chủ công dù kiếp này hay kiếp trước vẫn quá kinh người. Yêu Ngôn Hoặc Chúng là yêu pháp đỉnh cao của Li Lực nhất tộc, vậy mà người vừa đọc liền hiểu.

Bất quá uy lực Phượng Minh thi triển không đủ mạnh, Tào Phi có dấu hiệu tỉnh lại. Nguyên nhân cũng vì chênh lệch cảnh giới hai bên quá lớn. Nếu đạo tâm Phượng Minh thành hình bước vào Tòng Tâm Sở Dục chắc hẳn có thể hoàn toàn chế trụ địch thủ thời gian dài.

– Định!

Trán Phượng Minh nổi gân xanh, tinh thần phải chịu áp lực rất lớn khi ngưng tụ ý thành âm tự. Theo hắn đoán thì mình thì có thể kiên trì nói thêm hai chữ nữa.

Phượng Minh nhanh chóng lao đến đánh một quyền vào gáy Tào Phi khiến gã gục đi.

– Có người vào! Chủ công mau thu hai người họ vào vòng tay trữ vật!

Phượng Minh cấp tốc làm theo, sau đó lao người lên lỗ hổng trên mái nhà.

Ngũ Âm vừa bước vào liền biến sắc, nhưng khi nghe một chữ “Định” vang bên tai thì toàn thân liền cứng đờ.

Chỉ một thoáng sau Ngũ Âm liền tỉnh lại bay người lên lỗ hổng thì đã mất dấu Phượng Minh. Biểu tình Ngũ Âm trở nên âm trầm:

– Phong Kiếm thiếu chủ có thể quỷ không hay thần không biết cứu người đi trước mặt ta, quả nhiên khinh thường được! Đám người Thanh Vân sơn và Phong Kiếm học viện đang ở trong thành, nếu công khai đối chọi thì ta không phải đối thủ, đành phải rút lui thôi. Truyền lệnh truy sát hắn, sau đó thông báo cho Thạch thành chủ chuẩn bị rời đi!

#

Phượng Minh lao đi thật nhanh trên những mái nhà. Vì sử dụng Yêu Ngôn Hoặc Chúng quá nhiều mà mắt hắn dần mờ đi, cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Điều làm hắn phiền muộn nhất là không biết Lăng Vân và Từ Vi ở đâu để nhờ trợ giúp. Bên tai lại không ngừng vang lên tiếng cảnh báo của Thạch Trư.

– Chủ công, ngã rẻ bên phái có tám người. Bên trái chỉ có một, hạ gục được kẻ đó thì đường thoát sẽ có!

Phượng Minh mừng rỡ lao sang bên trái thì gặp ngay Thạch Thiếu Quân đang nhìn mình liếm mép.

– Con bà nó, gã cũng là Hóa Hình, thậm chí còn là Hóa Hình trung kỳ, ta làm sao đánh lại đây?

– Chủ công, năng lực chiến đấu của ngài trong trí nhớ mà ta đọc được rõ ràng rất cao. Hơn mười người Lăng Vân vây công mà chủ công còn ứng phó được, nay sao lại sợ một Hóa Hình trung kỳ nho nhỏ?

Câu nói này khiến Phượng Minh tỉnh ngộ. Trước đây hắn quá ỷ lại Phong lão chống lưng nên đánh nhau không hề cố kỵ. Còn nay gặp kẻ địch hơi mạnh một chút liền có suy nghĩ bỏ trốn. Thảo nào Phong lão không muốn giúp Từ Vi phục quốc mà lại nói nên để nàng tự sinh tự diệt, vậy mới là tốt cho nàng.

– Tên mập, xem kiếm!

Phượng Minh thét dài dùng Phàm Nhân Kiếm bổ xuống. Khí thế một kiếm này rất bình phàm khiến Thạch Thiếu Quân nhếch mép khinh thường, dùng linh lực tụ vào cánh tay trái gạt nhẹ. Nhưng ngay lập gã thét lên một tiếng đau đớn vì cánh trái hoàn toàn đứt lìa sau một kiếm kia.

– Ta xé xác ngươi!

Thạch Thiếu Quân tức giận gầm lên, linh lực phía sau lưng tụ lại thành hình một con hổ lớn màu đen tuyền. Đây chính là linh thể của gã. Loại linh thể mang hình dáng long lân quy phượng thường rất được trọng vọng trong giới tu linh vì thực lực vô cùng mạnh.

– Hắc Hổ Phệ Tâm!

Con hổ há miệng hướng về phía Phượng Minh hút mạnh một cái khiến hắn cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt, cố lôi ra bên ngoài.

– Chết tiệt, cơ thể của ta vẫn là phàm nhân nên quá yếu ớt!

Phượng Minh thầm kêu không ổn. Con đường tu tâm của hắn tuy lợi hại nhưng những công pháp hắn có thể sử dụng không nhiều. Đa phần là mượn kiếm pháp để vận dụng ý cảnh. Trích Tâm Dẫn chỉ là một phương pháp để đưa đạo tâm ra ngoài, tương tự như Nguyên Anh Xuất Thể của tu chân và Khống Linh Thuật của tu linh. Yêu Ngôn Hoặc Chúng liên quan tới dùng ý niệm công kích nên hắn cũng có thể vận dụng, nhưng một khi vận dụng thì chắc chắn não bộ hắn sẽ bị quá tải mà hôn mê, phía sau nếu xuất hiện ngưòi đuổi tới thì đó chính là tử kỳ của hắn.

– Chủ công thứ lỗi cho Thạch Trư, chỉ khi nào chủ công gặp phải sinh tử thì Thạch Trư mới có thể ra tay. Kiếp này người bắt đầu tu luyện lại con đường mới, nếu không thực sự được mài giũa thì rất khó thành cường giả.

Từ trong hình xăm vang lên giọng nói của Thạch Trư. Phượng Minh nôn ra một bụm máu, cố sức chế trụ khí huyết trong cơ thể.

Bên phía kia Thạch Thiếu Quân không ngừng cười dữ tợn. Bất quá gã khó hiểu khi giao chiến nãy giờ mà không một ai phát hiện chạy tới tiếp viện.

– Không đánh lại thì ta thả chó điên ra cắn ngươi!

Phượng Minh thét lớn, vòng tay trữ vật lóe lên, thả Tào Phi đang điên điên dại dại vò đầu bức tai. Phía trong vòng tay trữ vật có rất nhiều ngăn nên Phượng Minh không sợ Tào Phi làm gì Trần Ngọc Kỳ.

– Thái tử Cửu Thiên?

Thạch Thiếu Quân sững sờ đến há hốc mồm, áp lực lên Phượng Minh liền giảm bớt.

– Giết!

Tào Phi hai mắt đỏ hoe thét lớn, sau lưng một con thủy long huyễn hóa ra cắn xé thân hình Thạch Thiếu Quân. Chỉ trong chớp mắt gã mập đã bị thủy long làm cho mất tích.

Tào Phi hoàn toàn điên cuồng công kích nên không để ý tới Phượng Minh ở phía sau vỗ nhẹ lên gáy mình một cái.

Gã lại ngất đi rồi bị Phượng Minh thu vào túi trữ vật.

– Chủ công, như vậy cũng tính là giao đấu sao?

Phượng Minh ôm ngực chống kiếm lảo đảo bước đi.

– Có gì không thể? Đây không phải luận bàn võ học! Miễn chiến thắng thì đều là thắng!

Hắn dù ngốc cũng hiểu rõ giết Thạch Thiếu Quân thì sẽ gây ra ảnh hưởng tới mức nào. Thêm nữa Ngũ Âm có thực lực bắt sống Trần Ngọc Kỳ từ tay Thanh Long Bạch Hổ, hai cao thủ cảnh giới Ngưng Thần. Thế lực đứng phía sau hắn ắt hẳn không chỉ có Thạch thành chủ. Thanh Long Bạch Hổ giờ này có lẽ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Mà Thạch thành chủ lại là Vô Nhai cảnh. Trong thiên hạ Vô Nhai cảnh không tính là hiếm nhưng đều là cấp bậc chưởng môn trung lưu, thành chủ, trưởng lão hoặc tướng quân. Kiếm chủ của Thanh Vân sơn cũng có đến bốn người là Vô Nhai cảnh. Đủ hiểu cảnh giới này bá đạo đến mức nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN