Phượng Hí Cửu Thiên - Chương 19: Truy sát Thạch thành chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Phượng Hí Cửu Thiên


Chương 19: Truy sát Thạch thành chủ


– Vi Thanh Thanh, tu vi ngươi kém lão già ta một bậc, nên để ta đi!

Vì đây là đầu danh trạng nên hai phe của Lăng Vân và Phượng Minh tranh cãi gắt gao. Việc vô hình phân chia thế này là điều cả hai không muốn thấy.

Lăng Vân bèn nói:

– Vi kiếm chủ từ hướng tây thành đi tới, Đường sư phụ từ hướng đông đi tới. Ai nhanh tay hơn thì giết được đầu tiên vậy!

Cả Đường Nguyên và Vi Thanh Thanh vỗ tay khen hay, cả hai đều lao vút ra khỏi căn nhà hoang.

Bất quá chỉ chưa đầy nửa canh giờ sau cả hai đều thất thểu quay trở lại. Không ngờ Thạch thành chủ này rất quyết đoán đã trốn đi từ bao giờ. Thậm chí gia sản trong thành cũng châm lửa đốt cho cháy vụn, dù thu được Thạch thành thì cũng không đem lại quá nhiều lợi ích.

Lăng Vân cau mày:

– Theo như ta biết tên Thạch thành chủ này khá ngu xuẩn, là phường thất phu chỉ biết dùng võ lực. Con hắn chết lại nén đau bỏ chạy, trước khi đi còn tự đoạn căn cơ của Thạch thành. Từ khi nào hắn đã thông minh đến vậy?

Phượng Minh nói:

– Chắc chắn là Ngũ Âm. Tên này e rằng cũng giống chúng ta, là người bày mưu của hội Phục Hoang.

Trong khi mọi người đang trầm mặc nghĩ ngợi thì bất chợt Phượng Minh vỗ mạnh bàn, đứng dậy nói:

– Hắn là đầu danh trạng của chúng ta. Mặt khác hắn còn thông thạo địa hình của Thạch thành, nếu hắn đầu quân cho Ngũ Âm thì quả thật tệ hại. Vi kiếm chủ, Đường sư phụ, hai người cùng ta đi tìm hắn.

Đường Nguyên thở dài:

– Nhưng cảnh giới Vô Nhai có khả năng ẩn giấu khí tức rất kín kẽ. Chúng ta cùng cảnh giới với nhau, tìm không nổi hắn.

Phượng Minh liền mỉm cười, luận về truy tung thì đúng là thích hợp để Thạch Trư đang ẩn thân trên cánh tay mình trổ tài.

Hắn ho khan ra lệnh đem một vật ở phủ của Thạch thành chủ tới. Vì thành trì đang trống không, thế lực Thạch thành chủ rút lui toàn bộ nên chẳng còn ai ngăn cản các thuộc hạ Hắc Thủ tung hoành trong thành.

– Là một cái quần đùi? Bộ không có vật khác sao? Tên Thạch thành chủ này thật biến thái, vậy mà lại mặc quần đùi hoa màu đỏ.

Phượng Minh một tay cầm quần đùi, một tay bịt mũi. Mặt khác hắn truyền âm cho Thạch Trư. Tất nhiên Thạch Trư phản hồi rất nhanh.

Lăng Vân thấy ba người sắp xuất phát thì lo lắng:

– Phượng huynh dù sao cảnh giới quá thấp. Hy vọng hai vị thúc bá bảo vệ huynh ấy chu toàn!

– Vân công yên tâm! Bọn ta đều là Vô Nhai đỉnh phong, tên Thạch thành chủ kia chỉ là sơ kỳ. Giết hắn rất nhanh mà lại không mấy tổn hại.

Đường Nguyên cười khà khà, đưa tay bấm ấn quyết. Chỉ thấy trong trong túi vải nhỏ đeo bên hông có một thanh kiếm nhỏ bay ra. Đường Nguyên nói:

– To, to, to!

Thanh kiếm tức thì to bằng một chiếc thuyền. Đường Nguyên kéo Phượng Minh bước lên. Hắn mắt tròn mắt dẹt về sự thần kỳ này. Trước đây hắn chỉ từng thấy hai con lừa biến hóa thành thần long, ngoài ra sự kỳ diệu của bảo vật tu luyện giới còn chưa kịp thấy qua lần nào.

– Không biết Du Long kiếm mà Phong lão để lại có thể biến to nhỏ hay không!

Lòng hắn nghĩ thầm, sau khi trở về Thạch thành phải bỏ ra mấy ngày học hỏi thêm kiến thức.

Vi Thanh Thanh không cùng cưỡi trên phi kiếm mà chân đạp một đám mây, đây là thuật Cân Đẩu Vân, pháp thuật phi hành tối thượng của Thanh Vân phái, chỉ các đời kiếm chủ mới được học.

Ba người theo dẫn đường của Phượng Minh băng qua mấy ngọn núi và sông dài, rốt cuộc Thạch Trư cảm nhận được Thạch thành chủ đang trú người trong một hang động, xung quanh là hơn trăm tùy tùng.

Lúc này đây Thạch thành chủ đang uống nước thì chợt có cảm giác rợn tóc gáy.

Bản năng ứng phó sinh tử của cảnh giới Vô Nhai trỗi dậy, lão ọc hết nước trong miệng ra rồi tránh sang một bên. Tức thì mặt đất chỗ lão vừa ngồi vỡ tung, tạo thành một lỗ sâu hoắm.

Vi Thanh Thanh tay cầm cự kiếm phùng mang trợn má:

– Thạch tặc nạp mạng!

Tuy cùng cảnh giới nhưng hậu kỳ với sơ kỳ là một trời một vực. Một Vô Nhai hậu kỳ có thể cùng lúc đánh với mười Vô Nhai sơ kỳ mà không hề rơi vào thế hạ phong. Huống hồ ở đây Vi Thanh Thanh đã là nửa bước Sinh Tử, độ mạnh mẽ không cần bàn luận.

Thạch thành chủ ở dưới chỉ biết tránh né không ngừng, đám thuộc hạ dẫn theo chẳng mấy chốc đã bị kiếm quanh của Vi Thanh Thanh chém cho bẹp vụn. Cảnh tượng đẫm máu này khiến Phượng Minh rùng mình. Hắn chưa từng thấy người chết bao giờ nên khá sốc.

Trái ngược với hắn là Đường Nguyên đang rất hưng phấn, không ngừng chỉ chỏ la hét.

– Vi sửu nhi, ngươi quá phế vật, lại trượt rồi. Thạch tiểu oa nhi, chỉ biết trốn sao. Ngươi trừng mắt cái gì, lại đây cắn đít ta, gọi ta một trăm tiếng gia gia ta tha cho.

Phượng Minh muốn khóc mà khóc không nổi. Nghĩ không ra lão thân là một trong chín vị sư phụ của Phong Kiếm học viện mà cử chỉ và lời nói lại không khác gì côn đồ thế này.

Ở phía dưới đất Thạch thành chủ bị chọc tức đến phun máu, y ngẩng đầu hét lớn:

– Hai tên vô sỉ các ngươi! Còn tiểu tặc kia nữa, ngươi giết con ta, ta chưa báo thù thì thôi vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt!

Phượng Minh hừ lạnh:

– Thạch Thiếu Quân bắt cóc công chúa Vô Nhật vương về biệt phủ của ngươi mà ngươi lại nói không biết. Ngươi thông đồng với Ngũ Âm của hội Phục Hoang, muốn giá họa cho Thanh Vân sơn. Đó là chưa kể đến ngươi sưu cao thuế nặng, hãm hiếp con gái nhà lành khiến lòng người oán thán. Cũng may bổn công tư thông minh tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song, kim cổ quán tuyệt mới ngăn chặn hết âm mưu của ngươi. Ngươi lại còn già mồm!

Nghe Phượng Minh nói xong Thạch thành chủ lại ngẩn ra, uất hận nói:

– Phong Kiếm học viện các ngươi khi xưa tự xưng là Nam Thiệm đệ nhất thuần lương, thực sự đều là một bầy vô sỉ. Nay ngươi Phong Kiếm thiếu chủ cũng là một tên vô sỉ!

– Không phải nha, ta tuy thiên tư tuyệt đỉnh nhưng lại rất thuần lương. Đường sư phụ giết hắn, tránh đêm dài lắng mộng!

Ba người truy đuổi Thạch thành chủ một lúc lâu. Người này tuy yếu nhưng bản lĩnh chạy trốn vô cùng kinh người. Phía trên đầu bị hai Vô Nhai đỉnh phong tấn công liên tục mà vẫn có thể giữ mạng hơn một canh giờ.

Sau khi chạy tới một vùng thảo nguyên rộng lớn, y mới ngẩng đầu cười ha hả:

– Ba tên ác tặc vô sỉ, phía trước là nơi Trấn Nam Đại nguyên soái đang đóng quân. Nơi đó có tới mười vạn hùng binh. Trấn Nam Đại nguyên soái phụng lệnh chặn giết Phong Vô Kiếm Ma, tất nhiên với Phong Kiếm thiếu chủ ngươi cũng sẽ giết! Ta xem ngươi có dám đuổi hay không?

Quả nhiên như lời Thạch thành chủ nói, thêm một dặm nữa thì trước mặt ba người Phượng Minh là một đội quân đông tới kinh người. Ở trên cao nhìn xuống chẳng khác nào một cánh rừng màu đen bao phủ chu vi gần chục dặm.

Dưới đất chiến xa, chiến mã dẫn đầu, trên không trung còn có vô số phi điểu màu đen đang được điều khiển bởi binh lính. Ai nấy mặt mày đằng đằng sát khí, hiển nhiên đây là khí chất do môi trường quân đội tạo thành.

Kẻ dẫn đầu cưỡi một con Lục Đầu Xà to lớn, mình mặc chiến giáp, tay thủ trường thương, uy nghiêm không cách nào tả hết. Đây hiển nhiên là Trấn Nam Đại nguyên soái trong lời nói của Thạch thành chủ.

Thạch thành chủ chạy về phía đội quân hùng hậu kia mà không vấp phải bất kỳ sự ngăn cản nào.

Vi Thanh Thanh và Đường Nguyên đành phải dừng lại giữa không trung. Cảnh giới Vô Nhai mặc dù mạnh mẽ vô song nhưng cũng khó cách nào chống nổi một đại quân có cả chục vạn người. Huống hồ trong quân cũng có hơn năm cao thủ Vô Nhai, mà vị Trấn Nam Đại nguyên soái kia cũng tỏa ra khi tức không kém gì Vi Thanh Thanh và Đường Nguyên.

– Đại nguyên soái, ba tên kia một kẻ là Kiếm chủ Cuồng kiếm cung, một là sư phụ của Phong Kiếm học viện, còn một lại là đệ tử của Phong Vô Kiếm Ma. Tất cả bọn chúng tụ hợp lại ở Thạch thành đuổi giết ta, âm mưu tụ hợp mưu đồ bất chính.

Thạch thành chủ bò dưới Lục Đầu Xà miệng thở hỗn hển, tay thì chỉ bọn Phượng Minh đang phi hành trên trời.

Trấn Nam Đại nguyên soái mặt không biểu cảm, chỉ ghìm chặt dây cương. Y cất tiếng ồm ồm:

– Phong Vô Kiếm Ma là loạn đảng Đại Ngu tiền triều. Ba ngày trước ta tới đây là để truy bắt hắn, đáng tiếc Phong Vị cảnh thật sự quá lợi hại. Bên cạnh hắn lại là mấy lão bất tử, ta không giữ chân nổi bọn hắn. Còn các ngươi nghĩ mình có thể thoát chết dưới tay mười mươi vạn đại quân hay không mà muốn làm càn?

Đường Nguyên vẻ mặt âm trầm, nói nhỏ với Phượng Minh:

– Minh công nên rút lui sớm thôi. Hiện tại hắn chỉ muốn hù dọa chúng ta để bảo vệ Thạch thành chủ. Trong lời hắn đã nói rất rõ, hắn kiêng kỵ Phong đại sư phụ. Người còn chưa rời khỏi Nam Thiệm thì hắn tuyệt đối không dám gây khó dễ cho Minh công.

Phượng Minh chau mày. Đã đuổi theo gần chục dặm lại sổng mất như vậy hắn không cam lòng. Bất quá mỗi lần nhìn mười vạn quân đằng đằng sát khí phía trước thì tay hắn lại run rẩy.

– Các ngươi còn muốn thử thách lòng kiên nhẫn của ta sao?

Trấn Nam đại nguyên soái một lần nữa lên tiếng.

– Đúng vậy, lão phu thật muốn xem xem lòng kiên nhẫn của ngươi có bằng lòng kiên nhẫn của ta không?

Một giọng nói già nua vang lên. Khi nghe thấy giọng nói này biểu tình của Vi Thanh Thanh liền trở nên vui mừng.

Ánh mắt mọi người tập trung vào thân ảnh đang hiện ra giữa mây trắng trên trời cao. Đây là một lão nhân râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Lão nhân này mới nhìn thì rất giống Thanh Vân chưởng giáo nhưng đôi mắt lại hiền từ hơn nhiều.

Vi Thanh Thanh cười lớn:

– Thanh Thiện sư huynh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN