Phượng Hí Cửu Thiên - Chương 27: Bốn vị sư phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Phượng Hí Cửu Thiên


Chương 27: Bốn vị sư phụ


– Ta giết ngươi!

Hứa Vân lập tức phát khùng. Gã phóng thích linh lực biến ảo ra hình một thanh mộc kiếm màu xanh đánh về phía Phượng Minh. Với tu vi Hoá Hình trung kỳ của mình, Hứa Vân tự tin có thể đánh bại tên tiểu tử chỉ vừa đột phá Hoá Hình kia trong một nốt nhạc. Hứa Vân cũng không có ý định giết người, chẳng qua là tức giận quá nên muốn đánh Phượng Minh một trận cho hả dạ.

Đám nam thanh nữ tú đang cưỡi pháp bảo lui sang một bên, hào hứng trông đợi vào cuộc chiến này. Dẫu sao dùng võ lực giải quyết mâu thuẫn là truyền thống của Phong Kiếm học viện nên việc đánh nhau xảy ra chẳng khác gì cơm bữa.

Mắt thấy thanh kiếm sắp chạm tới ngực Phượng Minh thì Hứa Vân hừ lạnh, thu tay lại tán linh lực ra thành một luồng khói xanh.

Luồng khói xanh vẫn như cũ đập vào ngực Phượng Minh nhưng chỉ đả thương hắn rất nhẹ, hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.

– Vẫn là thiếu niên ngông cuồng, thu lại mấy trò màu mè gây chú ý của ngươi đi!

Hứa Vân chắp tay sau lưng làm vẻ cao nhân khó dò, nhìn Phượng Minh bằng nửa con mắt. Đám người đứng phía xa thấy Hứa Vân uy vũ như vậy đều chắp tay ôm quyền tỏ lòng kính trọng.

Phượng Minh bị luồng khói xanh đập trúng người liền cảm thấy khó thở vô cùng. Thân thể hắn mới chỉ đạt tới Huyết Văn sơ kỳ, tương đương với Khai Nguyên sơ kỳ, bị trúng đòn của tu linh giả cảnh giới Hoá Hình tất nhiên không chịu nổi.

Bất quá hắn không để ý lắm. Hiện tại sau vô số lần ngất đi và rơi tự do xuống đất rồi bừng tỉnh, hắn chợt phát hiện có một loại ý cảnh nào đó đang dần ngưng tụ lại, ngày một rõ rệt hơn. Nếu cảm ngộ thành công thì đây sẽ là ý cảnh thứ ba của hắn. Có ý cảnh thứ ba thì hắn nắm chắc có thể tranh hùng với toàn bộ Ngũ kiệt một phen.

Phượng Minh nhắm nghiền hai mắt, nhớ lại cảm giác trong ảo cảnh của Thạch Trư, sau đó bắt đầu quan tưởng.

– Ảo cảnh là giả, ý chí của ta là thật. Dù ảo cảnh có biến đổi thế nào cũng không thay đổi được sự thật là ý chí của ta vẫn luôn tồn tại. Cũng giống ánh nến của đèn hoa đăng trong đêm tối tĩnh mịch, không ngừng trôi đi nhưng vẫn luôn sáng tỏ. Ta gọi ý cảnh này là “minh”…

Phượng Minh mở bừng mắt ra, đối diện ánh mắt của hắn Hứa Vân bỗng có cảm giác sởn cả tóc gáy.

Phượng Minh trông như người mê ngủ song đôi mắt vẫn tồn tại ý chí nào đó khiến tất cả phải hoảng sợ.

– Minh ý cảnh, lấy minh tâm kiến tánh làm tôn chỉ, lấy ngọn đèn hoa đăng là hình tượng. Từ nay về sau trời đất không che được mắt ta, vì với ta trời đất này vốn là giả!

Phượng Minh lẩm bẩm, tay dùng Trích Tâm Dẫn kéo một luồng sáng màu vàng óng ánh ra khỏi mi tâm. Loại ý cảnh này rất lạ lùng, khi Phượng Minh vừa ngộ được thì nó đã ngay lập tức muốn kết thành đạo tâm. Thậm chí tốc độ này còn phải nhanh gấp mấy lần hai ý cảnh Thánh Phàm.

Luồng sáng dần biến ảo thành một ngọn đèn hoa đăng hình bông sen ba cánh. Ngọn đèn hoa đăng trôi dần về đám người Hứa Vân và Quỳnh Đài.

Ban đầu cả bọn không thấy ngọn đèn hoa đăng này có gì khác lạ, nhưng khi đèn càng tới gần thì bọn họ biểu tình sợ hãi vô cùng. Thân thể họ không hiểu vì sao khi bị ánh đèn soi tới đều bắt đầu tan biến.

– Đây là linh thể gì? A, huynh đài tha mạng!

Mọi người cùng hoảng sợ hét lên, Phượng Minh nghe thấy tiếng hét thì cũng giật mình tỉnh lại. Nhìn dáng vẻ của mấy người Hứa Vân và Quỳnh Đài, hắn chỉ biết gãi đầu cười khổ rồi đạp Cân Đẩu Vân bay đi mất.

Đèn hoa đăng tan biến, mọi người quan sát thân thể mình thì phát hiện bản thân chẳng bị mất mát gì. Hoá ra tất cả chỉ là ảo cảnh.

Quỳnh Đài nhìn Hứa Vân sợ hãi nói:

– Hứa huynh, ta có cảm giác ảo cảnh của hắn là thật. Một khi tan biến trong đó thì cũng chết hẳn.

Hứa Vân cưỡi hạc mà chân vẫn run lẩy bẩy, mắt dõi theo hướng Phượng Minh biến mất, lòng thầm hỏi rốt cuộc là đệ tử của vị sư phụ nào mà biến thái như vậy?

#

Hồng yến được tổ chức tại biệt phủ cũ của Thạch thành chủ. Ban đầu nơi đây vốn bày biện rất nhiều trân bảo nhưng đều bị Thành thành chủ châm lửa đốt sạch. Tuy nhiên Phong Kiếm học viện có lịch sử lâu đời, tài sản cất giữ không phải ít nên khu biệt phủ này rất nhanh lại trở thành nơi hoành tráng và trang trọng nhất Thạch thành.

Lúc này đây trong biệt phủ nô nức người qua kẻ lại, đa số là những thanh thiếu niên tuổi đời còn rất trẻ, ai nấy đều đeo kiếm sau lưng hoặc dắt bên hông, thần thái rạng ngời đầy hứng khởi. Không rạng ngời sao được khi hôm nay Phong Kiếm học viện – nơi từng mệnh danh là đệ nhất thánh địa tu kiếm Nam Thiệm được tái thành lập.

Năm vị sư phụ còn sống sót sau trận huyết tẩy đế đô của Kinh Hoang Thần cũng tề tựu về đây mưu đồ đại nghiệp. Quan trọng nhất là tin tức về việc Phong Vô Kiếm Ma đột phá Phong Vị cảnh trở thành Chân Ma khiến lòng người sôi sục. Không những thế, vì bản thân sắp phải rời khỏi Nam Thiệm nên ông còn dắt theo một vị Phong Kiếm thiếu chủ tài đức vô song để người này dẫn dắt Phong Kiếm học viện lấy lại ánh hào quang khi xưa.

Ở trước cổng ra vào Đường lão và Lăng Vân đã đứng chờ sẵn từ bao giờ. Hai người rất sốt sắng không ngừng nhìn tứ phía để tìm kiếm tung tích của Phượng Minh.

Lăng Vân chau mày:

– Quái lạ, rõ ràng thư mời đã ghi rõ ngày giờ, ta thậm chí còn trừ hao một canh giờ, vì sao huynh ấy vẫn đến chậm như vậy? Thân là thiếu chủ của Phong Kiếm học viện, huynh ấy phải tới ra mắt bốn vị sư phụ Ngụy, Cổ, Long, Vương trước mọi người. Bốn vị này đều là tu linh giả cảnh giới Sinh Tử đức cao vọng trọng của thế hệ cũ. Với một vài quy củ họ thực sự rất chấp nhất.

Đường Nguyên thở dài lắc đầu:

– Thiếu chủ còn trẻ, làm việc chưa hiểu quy tắc. Giờ lành đã điểm, chúng ta đành tổ chức đại lễ trước vậy!

Tiếng gióng trống bắt đầu vang lên từng hồi. Hơn ngàn người trong biệt phủ chỉnh quần áo thẳng thớm, đứng nghiêm trang rồi hướng ánh mắt nhìn về đại sảnh.

Lão già Đường Nguyên bước ra giữa sảnh, đưa tay ôm quyền:

– . Thấm thoát đã hơn mười năm kể từ ngày Kinh tặc ám sát Từ Hoang Thần, kế đến làm ra sự kiện “Đế đô thập nhật” khiến biết bao anh hùng hào kiệt của Phong Kiếm học viện phải bỏ mình. Chín vị sư phụ oai chấn Nam Thiệm đã mất đi bốn vị, nay chỉ còn năm người Đường, Ngụy, Cổ, Long, Vương chúng ta. Quãng thời gian mười năm qua chúng ta không ngừng phân tán lực lượng, bảo tồn tài lực để chờ ngày Phong đại sư phụ tái xuất tu linh giới, dẫn dắt chúng ta đông sơn tái khởi, huyết tẩy trăm vạn dặm đế đô báo thù rửa hận…

Nói đoạn lão nghiến chặt răng, nước mắt không cầm được rơi lã chã:

– Và ngày ấy đã đến! Phong đại sư phụ đã trở lại, người còn dẫn theo Phong Kiếm thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, đây cũng là người sẽ thay thế Phong đại sư phụ tiếp quản vị trí “Đại sư phụ” của Phong Kiếm học viện!

Lời Đường Nguyên vừa dứt đã gây nên một cơn sóng lớn trong lòng tất cả đệ tử Phong Kiếm học viện. “Đại sư phụ” là vị trí quan trọng và quyền uy cỡ nào? Phải biết rằng ngay cả bốn vị Ngụy Long Vương Cổ tu vi đạt tới Sinh Tử cảnh nhưng chỉ được tôn làm “sư phụ”, vị trí “Đại sư phụ” kia mặc định chỉ dành cho Phong Vô Kiếm Ma thiên hạ vô địch. Nay Đường Nguyên lại tuyên bố một gã thiếu niên trẻ tuổi sẽ trở thành Đại sư phụ, ai mà không nôn nao cho được!

Ở dàn ghế cao nhất trong đại sảnh có bốn lão già đang ngồi cạnh nhau. Nhìn thấy đám đông phía dưới bàn tán xôn xao, lão già có cặp lông mi trắng lên tiếng:

– Thiếu chủ tu vi tuy thấp nhưng là hậu nhân của Phong đại ca. Để người kế tục vị trí Đại sư phụ thì Vương Hy Quân ta không ý kiến, chỉ có điều lòng người sẽ có chút nghi hoặc. Vậy nên hy vọng thiếu chủ ra mắt thi triển tài năng để mọi người ở học viện được an tâm. Đệ tử của ta Tống Thanh Loan tu vi Hoá Hình hậu kỳ, lòng luôn ái mộ Phong Kiếm thiếu chủ, để nó đi thỉnh giáo thiếu chủ là hợp lý nhất.

Một lão già khác nhìn Vương Hy Quân cười ha hả:

– Vương sư đệ, đệ tử Tam Tần của ta có tu vi Hoá Hình trung kỳ rất gần với thiếu chủ. Để hắn thỉnh giáo thiếu chủ một chút là được. Theo như ta biết thiếu chủ cách đây không lâu vẫn là phàm nhân, chỉ vừa tu luyện được chưa tới mấy tuần. Nếu bắt ép người phải đấu với Tống sư điệt thì thật là không công bằng.

– Ngụy Tác huynh, thiếu chủ thân phận rất cao, nếu để đệ tử bình thường thỉnh giáo không thích hợp. Đệ tử Sơ Tuyết của Long mỗ đứng đầu Ngũ kiệt, để nó đi là hợp lý nhất!

– Mộng Điệp đệ tử của Cổ Thương Sinh ta mới thích hợp!

Cả bốn lão già này đều hiểu khi Phong Kiếm học viện thành lập trở lại thì việc lấy uy thế cho học đường của mình rất quan trọng, Phong Kiếm thiếu chủ có uy vọng rất cao, nếu có thể đánh thắng trước quần hùng thì sẽ khiến thế lực của mình càng vững mạnh.

Cũng không thể nói họ không trung thành, đơn giản người họ trung thành suy cho cùng là Phong Vô Kiếm Ma thiên hạ đệ nhất kiếm chứ không phải một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Còn việc có phải Chuyển Luân Thánh Vương hay không thì chưa gặp chưa xác định được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN