Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 33: Một cước của Mộng Điệp
Mộng Điệp là một cô gái có cá tính kỳ lạ.
Thật ra cô và Tam Tần quen biết nhau từ nhỏ, ở một khía cạnh nào đó có thể xem như “thanh mai trúc mã”. Cổ Thương Sinh và Ngụy Tác cùng thu nhận cả hai ở một ngôi miếu hoang khi hai người vẫn còn là những đứa trẻ ăn mày. Tam Tần và Mộng Điệp cùng lớn lên ở đế đô, cùng nhau chứng kiến giai đoạn huy hoàng của Phong Kiếm học viện.
Với tính cách nhát gan của Tam Tần, Mộng Điệp đặc biệt hứng thú nên luôn tìm cách chọc tức gã. Điển hình nàng ta biết Tam Tần sợ Cố Tam Ngưu nên cứ tìm Cố Tam Ngưu bảo hắn đánh gã. Nhưng càng đánh thì bản lĩnh tránh mặt của Tam Tần càng đi đến tầm cao mới. Thậm chí lúc Mộng Điệp muốn gặp mặt gã cũng bó tay chẳng có cách nào.
Còn với Mộng Điệp, Tam Tần có lúc cảm thấy si mê, nhưng sự si mê này nhanh chóng bị lấn áp bởi sở thích kỳ quái của nàng. Có khi Tam Tần còn cho rằng Mộng Điệp không thích mình nên mới bày ra nhiều trò như vậy.
Quay lại hiện tại, trước ánh mắt chú ý của vô số đệ tử Phong Kiếm học viện, Mộng Điệp một thân áo tím, hai tay chống nạnh hất cằm nói lớn:
– Tam Tần, ngươi dám tránh mặt bổn cô nương suốt mấy tuần qua. Thậm chí trước Hồng yến còn lừa để ta và Cố Tam Ngưu không đến dự được. Nay ta mời thiếu chủ tới đánh ngươi thành đầu heo, ngươi còn dám trốn sao?
Núp dưới bàn mà Tam Tần khóc không ra nước mắt, gã tự hỏi bản thân cũng là một trong Ngũ kiệt, cũng không làm gì sai trái vì sao mà ngày nào cũng bị ác nữ kia tra tấn đến thần hồn nát thần tính. Chẳng lẽ cõi đời này không còn thiên lý nữa hay sao?
Gã mếu máo hét lên:
– Ác nữ ác độc, đừng ép người quá đáng. Nếu ngươi ép ta tới đường cùng ngươi sẽ phải hối hận!
Mộng Điệp liếc Phượng Minh, đưa ngón tay cái quẹt mũi nói:
– Thiếu chủ đánh hắn đi, hắn núp dưới bàn ăn trong nhà ăn. Tên ngốc này sau bao lần ăn đòn còn không biết bỏ trốn mà cứ núp tại chỗ cũ như vậy. Ta phải tìm người đánh cho ngươi thông minh ra!
Phượng Minh không hiểu lắm câu chuyện giữa hai người, hắn chỉ biết mình cần phải đánh người để giải toả tâm trạng. Tam Tần hai lần trêu trọc hắn, đánh cho gã ta một trận nhớ đời cũng là việc thiên kinh địa nghĩa.
Trước ánh mắt của chúng đệ tử, Phượng Minh lao vào đạp tung cửa nhà ăn. Chỉ thấy Tam Tần thét lớn vung hồ lô lên bắn ra ba trăm sáu mươi đạo Túy Tửu Kiếm Khí để chống trả. Phượng Minh xuất ra ý cảnh đèn hoa đăng tấn công. Một dòng sông hư ảo xuất hiện trong Phong Kiếm học viện, nhìn vào con sông này từ tận đáy lòng mọi người đều có cảm giác trầm mặc. Đèn hoa đăng dần trôi trên con sông hư ảo này, ánh đèn tuy leo lét mỏng manh song đi đến đâu thì Túy Tửu Kiếm Khí tan rã đến đó. Khoảnh khắc đạo kiếm khí cuối cùng biến mất cũng là lúc Phượng Minh lao nhanh tới đá văng bàn ăn, tay thì chụp lấy cổ áo Tam Tần giơ lên.
Tam Tần sợ hết hồn hết vía, quay sang bên cạnh bắt gặp ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Mộng Điệp thì liền biết hôm nay mình tiêu đời rồi.
– Đừng đánh vào mặt ta!
Tam Tần chỉ kịp hét lên một câu, tuy nhiên nắm đấm của Phượng Minh nhanh hơn đã khiến mắt trái của Tam Tần bầm đen như gấu trúc.
– Trời ơi gương mặt đẹp trai của ta, ta sẽ mách sư phụ ta. Thiếu chủ ngươi khinh người quá đáng, ta sẽ rời khỏi Phong Kiếm học viện.
Gã ôm mặt khóc lớn.
Đánh Tam Tần xong Phượng Minh thấy dễ chịu hơn hẳn. nhìn Tam Tần như vậy hắn cảm thấy cũng có chút tội nghiệp. Tay hắn buông Tam Tần xuống đang định nói mấy câu đạo lý thì phát hiện nắm đấm của Mộng Điệp còn nhanh hơn nắm đấm ban nãy của mình.
Một tiếng đốp vang lên, chúng đệ tử nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ không nói lên lời. Dù đã chứng kiến vô số lần cũng không khiến sự kinh ngạc giảm đi được.
Lần này đến lượt Phượng Minh hét lớn:
– Mộng Điệp cô điên rồi à? Sao lại đấm ta?
Mộng Điệp đẩy Phượng Minh ra, đứng chắn trước mặt Tam Tần rồi chống nạnh:
– Tam Tần là thanh mai trúc mã của Mộng Điệp ta, cũng là tình lang của ta. Ngươi dám đánh hắn có hỏi qua ta chưa?
Hai bờ má của Mộng Điệp phớt hồng, có vẻ cũng hơi xấu hổ về những gì mình nói.
Chúng đệ tử xung quanh vội lên tiếng:
– Thiếu chủ chạy mau đi, trước đây Cố Tam Ngưu sư huynh thường xuyên được Mộng sư tỷ dẫn đi đánh Tam Tần, nhưng lần nào cũng bị Mộng sư tỷ đánh cho còn thảm hơn Tam Tần.
Trán Phượng Minh đổ mồ hôi hột. Thầm nghĩ rốt cuộc Phong Kiếm học viện là nơi nào đây? Sư phụ vô sỉ côn đồ, đệ tử lại dở dở ương ương tính tình cổ quái. Nếu so sánh với Thanh Vân sơn trang nghiêm, thập cường hào khí nho nhã thì đúng là một trời một vực.
Mộng Điệp khua tay, lập tức phía sau lưng Phượng Minh xuất hiện mười con bướm vây lấy hắn.
– Dẫn Điệp Nhập Mộng!
Khi chữ “mộng” vừa kết thúc cũng là lúc Phượng Minh phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Tiếng nhạc du dương thánh thót, bãi biển sóng vỗ dập dìu, hắn đang mặc một bộ thanh y đứng múa trước bãi biển. Động tác uyển chuyển, vòng eo mềm mại, bộ ngực nhô cao, hắn nào còn là Phong Kiếm thiếu chủ anh khí bức nhân khiến quần hùng kính phục nữa?
– Phượng muội muội!
Một nam tử có vẻ mặt giống Mộng Điệp bỗng xuất hiện trước mặt Phượng Minh. “Hắn” còn chưa kịp nói gì thì đã nghe nam tử kia chửi rủa:
– Đồ đàn bà lẳng lơ, dám trốn bổn đại gia ở đây ca múa khiêu gợi. Ta đánh ngươi thành đầu heo!
Nam tử kia không kể thân phận đàn ông của mình mà xuống tay tát Phượng Minh nổ đom đóm mắt, chân bồi thêm một cước vào hạ bộ “hắn”.
Tới hiện tại Phượng Minh mới phát hiện có gì đó không đúng. Hắn thét lớn, vội vã vận chuyển minh tâm ý cảnh để lấy lại sự thanh tỉnh.
Ảo cảnh tan biến, hình ảnh đầu tiên hắn thấy chính là Mộng Điệp đang đá vào chân giữa của mình. Mấy nam đệ tử Phong Kiếm nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này đều nhăn mặt, tay bất giác đưa xuống che hạ bộ lại. Mấy nữ đệ tử thì khác, ai cũng cười khoái chí.
– A, aaaaa….
Phượng Minh đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Cái gì kiếp nạn, cái gì Tam Tần thiếu chủ hắn đều không quan tâm nữa. Hiện tại hắn chỉ cảm nhận được một sự đau đớn kinh khủng, trời đất như muốn đảo lộn.
Đứng ở nơi xa, Ngụy Tác sư phụ và Đường Nguyên trông thấy cảnh này không khỏi bật cười sảng khoái, ký ức về Phong Kiếm học viện mấy chục năm trước chợt ùa về. Vui vẻ lắm trò, ngôn từ không câu nệ, hơn thua bằng nắm đấm bất kể thân phận. Đây mới là Phong Kiếm học viện, là nhà ngôi nhà thân yêu mà bọn họ dù sau bao năm, bao lần sinh tử biệt ly cũng không quên được.
– —-
Phượng Minh ôm chân giữa tập ta tập tễnh bước đi về biệt phủ của mình, trong lòng ngập tràn giận dữ. Thạch Trư truyền âm nói:
– Thiếu chủ đã hết phiền muộn chưa? Mộng Điệp kia có thiên phú rất cao về ảo cảnh, nếu được truyền thụ Yêu Ngôn Hoặc Chúng của Li Lực tộc chúng ta thì tương lai không thể hạn lượng.
– Truyền cái đầu ngươi! Cô ta gài bẫy ta như thế, ta thề kiếp này không đợi trời chung! Ta phải báo thù!
Phượng Minh nghiến răng nghiến lợi quay đầu nói.
Thạch Trư cười cười:
– Hiện tại người tức giận, nhưng biết đâu năm mười năm nữa lại thấy đây là một đoạn hồi ức đáng trân trọng thì sao?
– Trân trọng cái đầu ngươi, ngươi trốn trong cái hình xăm này. Đâu biết bị ăn một cước vào chỗ đó đau đớn thế nào?
Phượng Minh chửi rủa liên hồi mà không biết rằng sau lưng mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người cao to, vẻ mặt ngơ ngẩn như người điên.
Người điên này nhìn bóng lưng Phượng Minh, miệng lẩm bẩm:
– Đó là đại ca trong lời nói của Phong gia gia sao? Vị đại ca này sao mà yếu ớt đến vậy? Phong gia gia đã nói ta phải đi theo hắn. Người có ân với ta, tuy chưa từng nhận ta làm đệ tử truyền y bát nhưng ta luôn xem người là sư phụ chân chính. Đại ca, nếu Phong gia gia đã nói ngươi là đại ca của ta thì đời này kiếp này, Cố Tam Ngưu ta chỉ có một vị đại ca.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!