Phượng Hoàng Đài
Chương 17: Không tuân theo quy chế
Editor: Mai Tuyết Vân
Phủ đệ của Vệ gia là trạch viện lớn nhất phường Vĩnh Ninh, phía đông thành. Trước đây là Đại vương phủ tiền triều, ngày đại binh của Vệ gia phá thành đã vây vương phủ lại, bắt sống Đại vương, không cần nói cứ thế ban cho Vệ gia tòa vương phủ này làm phủ Quốc công.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường Trường An, Vệ Tu ngồi trên lưng ngựa, binh mã Ngũ Thành đi tuần tra thấy xe ngựa phủ rèm phía sau chỉ biết là công chúa xuất cung, không chờ dặn dò đã đi trước dẹp đường, Vệ Tu còn muốn đưa muội muội đi dạo phố phường, nhưng thế này chỉ có thể về nhà trước.
Vương phủ trong kinh thành, không phải cái nào cũng được xây theo kiểu phủ phiên vương, cũng không có nơi nào được xây rộng như vậy, Vệ Thiện ngồi trên xe đi vào cửa lớn, một đường rộng rãi đi thẳng đến cửa thứ hai luôn.
Trong nhà chưa bao giờ động đến đất đai, thúc thúc và các ca ca làm sao biết quản lý nơi này, khi chuyển đến thế nào, mãi cho đến sau này cũng vẫn thế ấy. Lúc này không ai dám hạch tội Vệ gia, nhưng sau này tất cả đều là đầu đề mọi chuyện, nói Vệ gia đã sớm không có lòng thần phục.
Vốn Vệ Thiện cũng không biết chuyện xưa, sau này suy nghĩ một chút về bốn chữ lòng không thần phục, thật khiến người khác buồn cười.
Vào đại môn lập tức cởi mũ, trong lòng thở dài, nơi này vẫn như thế, lập tức phải sửa lại những chỗ không phù hợp với phủ đệ thông thường. Khung trang trí mái hiên cũng phải phá đi, bảng hiệu trước cửa cũng phải dỡ xuống, không có ai rảnh rỗi, vậy để nàng làm vậy.
Đến hậu viện nàng mới xuống xe ngựa, đây là sân của nàng, là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong phủ, vốn là phòng ở của Đại vương phi, bình ngọc, đồ vàng, lụa mỏng tô điểm. Mười hai phiến gỗ tử đàn chạm trỗ tinh xảo, lụa mỏng đỏ thẫm thêu cảnh hoa, làm thành tấm bình phong chia cách trong ngoài. Vừa bước vào đã thấy bày biện trang sức khảm ngà voi, gương lớn chạm đất, bình sứ tráng men. Từ tủ đựng thức ăn cho đến chiếc gương, khắp nơi đều bày ra khí thế vô cùng giàu có.
Những đồ bài trí trong phòng đều dựa vào sở thích của Vệ Thiện mà sắp xếp, hoa thược dược mới hái cắm trong bình ngọc, kế bên chậu ngọc lại có một bồn Túy tiên phi. Vệ Thiện muốn về nhà ở mấy ngày, trước khi nàng xuất cung Tố Tranh và Băng Thiềm đã thu xếp một lượt.
Vệ Thiện vốn không thích phòng ở hoa lệ quá mức như vậy, nhưng từng chút một đều khiến nàng hợp ý hài lòng, hầu hạ nàng ăn mặc, đi lại, không ai có thể tận tâm hơn so với Tố Tranh và Băng Thiêm.
Nhưng hai người này lại báo chuyện đến tai cô cô, nếu nàng làm việc nhỏ bị cô cô biết cũng được thôi, chuyện hạ thuốc xổ với Dương Tư Triệu, nhiều lắm nàng chỉ việc nhận sai một chút, còn khi làm chuyện lớn lại không thể để cô cô biết được.
Chuyện đầu tiên là phải sửa phòng ở, hoa khắc trên hiên không thể xóa, nhưng khung trang trí nhất định phải tháo xuống. Chuyện thứ hai chính là phải nhanh chóng chọn ra hai võ tỳ, trước mắt hai chuyện này đều không khó, cái khó là làm sao thuyết phục ca ca cho người giám sát Dương gia đây.
Vệ Thiện cởi áo choàng xuống đưa cho Trầm Hương, lau tay rửa mặt rồi lập tức đến Từ đường dâng hương cho phụ mẫu. Chính giữa Từ đường là bài vị tổ tiên của Vệ gia, sau cùng mới là bức họa của phụ mẫu nàng.
Hai người cùng vẽ một bức tranh, nghe nói khi mẫu thân đặt bút, vẽ vài nhành trúc, phụ thân tự mình cầm bút, đề tự lên tranh của mẫu thân, hai người nhìn ngắm đối phương, tình cảm quyến luyến.
Vệ Thiện từ lâu đã không còn nhớ nổi dáng vẻ của phụ mẫu, nhưng ca ca còn nhớ được, khi Vệ Thiện sinh ra, hắn đã tám tuổi, chỉ nói mẫu thân vừa dịu dàng lại xinh đẹp, mái tóc đen của Vệ Thiện rất giống với bà, mẫu thân còn biết đánh đàn. Hậu viện trong nhà ở Nghiệp Châu có giá cây đậu tía, phía dưới có làm một bàn đu dây, mùa xuân hoa nở, cũng là lúc mẫu thân hái hoa trên giá đậu tía xuống làm bánh.
Vệ Thiện chưa từng nếm thử bánh đậu tía, nàng thích những món bánh điểm tâm nhân hoa, các tiểu cô nương đều thích đồ ăn ngọt, trong cung cũng thường làm cho nàng, hồi nhỏ nàng có nghe ca ca nói qua một câu, từ đấy về sau không chịu ăn bánh đậu tía nữa.
Vệ Tu giúp nàng thắp ba nén Tâm tự hương, Vệ Thiện nhận lấy liền biết là do Đại ca chuẩn bị. Từ trước đến nay hương trên án phụ mẫu chưa từng được đổi, phấn hoa thu vào lúc hoa vừa nở, trầm hương đốt lên hòa quyện vào nhau, khi hoa vừa nở rộ, cũng là lúc Tâm tự hương được làm xong, là thứ mẫu thân thích nhất.
Nâng nhang vái quá đầu, trong lòng thành tâm cầu khấn, nếu phụ thân trên trời có linh, phù hộ Vệ gia không giẫm lên vết xe đổ, bái lạy ba vái, lúc này mới đứng dậy, cắm Tâm tự hương vào lư hương bạch ngọc.
Đợi đến khi nàng trở lại viện, Trầm Hương, Lạc Quỳnh đã thu dọn xong phòng ở, biết nàng thích phòng sáng sủa, mọi cửa sổ đều được mở ra, gió mát lướt qua khiến ánh ngọc rung động.
Sàn nhà trong phòng lót hai lớp, dưới cùng là thảm hồng, phía trên lại trải thảm vàng thêu hoa đỏ quấn quanh, ánh mắt Vệ Thiện vừa đảo qua, đã có thể nhìn ra vô số điểm không hợp quy chế gì đó.
Trong phủ vẫn là người cũ ở Vệ gia, từ Nghiệp Châu đi theo đến Kinh thành, quản gia chính là phụ thân của Hoài An, nàng dẫn Vệ quản gia đi đến chính đường: “Thúc thúc và ca ca ở ngoài, cô cô trong cung luôn lo lắng, chỉ là không có thời gian rảnh để thu xếp. Nay ta đã trở về, cũng nên để ý một chút, mang những thứ trái với quy chế đều cất vào trong kho đi.””
Vệ quản gia ngẩn người, Vương phủ chưa từng trải qua thảm họa chiến tranh, lúc đó giữ lại ban cho gia đình Quốc công, cùng toàn bộ những thứ đồ dùng, vật dụng bên trong. Thậm chí bảo tọa bình phòng, hay ghế xếp khắc rồng mạ vàng, tất cả còn bày trên chính đường.
Cả hoàng thành cũng từng bị cướp bóc, nhưng nơi này lại không bị, khó trách lại có nhiều thứ chói mắt như vậy. Những thứ quý giá đẹp đẽ trong phòng còn chưa kịp thu xếp, thì chiến tranh thảm họa liên miên. Trong nhà không khác gì cái kho chứa đồ tốt, những thần thú đặt trên mái nhà thư phòng tiếp khách còn chưa được gỡ xuống.
Tòa kiến trúc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn chọn ngày động thổ khởi công còn phải báo cho Công bộ tìm ra bản vẽ ban đầu của phủ Đại vương, Vệ Tu vừa nghe đã nổi cơn hiếu kỳ: “Sao muội lại muốn làm thế?””
Vệ Thiện nhếch miệng, nếu lúc này không làm, đợi đến khi đó thì đã quá muộn: “Mọi chuyện tương lai phía trước, không thể cứ quá phô trương, sẽ gây thêm phiền phức cho cô cô, hôm kia chỉ một chuyện váy lông chim mà huyên náo như vậy, nhà chúng ta như thế này, so với chiếc váy còn không chướng mắt hơn sao?””
Ngón tay của Vệ Thiện vươn ra, điểm lên bình phong gỗ tử đàn trên bảo tọa, ngoại trừ bàn kê chân dưới bảo tọa, còn có một đôi lò hương chạm trỗ hạc tiên, đằng trước có hai ống hương liệu rũ xuống, việc này cũng đi quá giới hạn rồi.
Đồ đạc trong phòng cần thu dọn rất nhiều, quan trọng hơn hết là việc sửa nhà thay cửa, Vệ Thiện dặn dò từng việc, Vệ quản gia lên tiếng đáp ứng, còn chờ Vệ Bình trở về định đoạt.
Vệ Thiện nói một câu, Hoài An lập tức ghi chép lại một câu, đi dạo quanh vườn sau nhà, hai huynh muội bọn họ ngồi trong đình, tuy bây giờ Vệ Tu trẻ tuổi, nhưng cũng không ngốc, vốn không thể ngờ được rằng, lập quốc đã mười năm, trước đây đều ở cùng với Chính Nguyên đế, sau khi công chiếm dọn đến Vương phủ, đã rất nhiều năm rồi, chưa từng nghĩ đến những việc trên.
Vệ Thiện nhắc tới, Vệ Tu cũng thuận miệng nói: “Muội ở trong cung nghe được chuyện gì sao?””
Vệ Thiện cũng không gật đầu: “Cẩn thận một chút vẫn tốt.”” Trầm Hương bưng khay ngọc xanh đến, bên trên là hai chén trà bích ngọc nhẵn bóng, Vệ Thiện sợ nóng, mở nắp chén trà đưa lên miệng thổi nhẹ, sau đó mới nhấp một ngụm.
“Ta nghe nói Viên tướng đã định ra quy chế lễ nghi, không đợi điều luật được định xuống rồi mới sửa hay sao?”” Hai huynh muội nhà này nói chuyện, Hoài An ở một bên nghe được, trở về lại nói cho phụ thân hắn biết, vội vàng mời người đến tính ngày động thổ khởi công.
Nói xong mọi chuyện, Vệ Thiện lập tức dặn dò phòng bếp làm chút điểm tâm thanh đạm, chờ Vệ Bình trở về là có thể lập tức ăn đồ nóng, hành quân đánh giặc đều là ăn lương khô, thịt nguội, hiếm có được dịp về nhà nên ăn chút canh nóng, ngày xuân bắt vài con tôm trắng nấu canh viên.
Trang Thượng đưa tới mấy con cá trắng béo, vài con gà con mập mạp và măng non tươi mới, gói trong những bọc đựng nhỏ. Vệ Thiện biết hôm nay cá sống được đưa đến, nhất thời cao hứng, thay y phục, tự mình xuống phòng bếp, chọn một con cá trắng béo nhỏ, muốn tự tay chặt cá nấu cho các ca ca ăn.
Vệ Tu cho rằng tiểu muội mình chỉ ra lệnh cho phòng bếp, tuổi của nàng không còn nhỏ, cũng nên biết được chút chuyện bếp núc. Sợ tiểu muội có chỗ nào không vừa ý, chờ ca ca trở về, sẽ đấm hắn mất. Vừa theo đi vào, mắt vừa thấy đã choáng váng, Vệ Thiện đang xắn tay áo, trong tay còn cầm một con cá sống.
Vệ Thiện chọn được một con cá trắng béo, xách đuôi cá đặt lên thớt, đập con cá đến bất tỉnh, cạo sạch vây, mổ bụng cá, cắt đầu cá, rửa qua bằng nước sạch. Sai Trầm Hương mang một cái dĩa lưu ly đến, con dao cán bạc nhanh nhẹn thái cá thành từng lát mỏng, trông như tầng tầng lớp lớp cánh hoa cúc vạn thọ trắng như tuyết, xếp lên dĩa.
Vệ Tu nhìn đến mức trợn mắt há mồm: “Muội học giết cá từ đâu thế?””
Làm sao Vệ Thiện biết nấu ăn chứ, chân nàng chưa từng bước qua phòng bếp, tay không chạm vào dao phay, nhìn nàng làm thuần thục như thế, rõ ràng là đã giết rất nhiều lần. Chẳng những Vệ Tu khinh ngạc, mà Trầm Hương cũng mở to hai mắt nhìn. Nàng ngày thường hầu hạ Vệ Thiện, phòng bếp nhỏ ở cung Đan Phượng nàng cũng chưa từng tiến vào. Mỗi ngày ăn uống, nàng cũng chưa từng hỏi qua cách làm bếp, vậy từ đâu học được cách giết cá đây?
Vệ Thiện không chớp mắt: “Tiệc rượu ngày xuân đã thấy cung nhân chặt cá, việc này có gì khó.””
Nàng nói rất tự nhiên, ngay cả Trầm Hương cũng tin, từng lát cá ngon mắt được xào nấu với nước quýt chua và ít mắm tôm. Hương vị càng ngon hơn, không đợi Vệ Bình trở về, Vệ Tu đã ăn trước một dĩa nhỏ, cảm thấy quả nhiên muội muội là một nhân tài học võ, dao pháp nhanh như vậy, tay còn rất vững vàng.
Vừa ăn vừa hứa với nàng: “Muội muốn học võ thì học nhiều một chút, ta sai người làm cho muội một cây cung, rồi rèn một đôi kiếm, chiêu thức của tiểu cô nương nên thư thái linh loạt một chút.””
Vệ Bình về nhà xuống ngựa, đưa roi ngựa cho người phía trước, Vệ quản gia đã mang chuyện Vệ Thiện muốn tháo khung trang trí thần thú xuống nói cho Vệ Bình. Vệ Bình ngẩn người, Tần Chiêu cũng cười rộ lên, hai người vẫn luôn thân thiết, Vệ Bình về nhà căn cơm, cũng đưa hắn về theo, nghe Vệ quản gia hồi báo, cũng rất kinh ngạc: “Qủa nhiên Thiện Nhi đã hiểu chuyện rồi.”” Người suy xét đến chuyện nhỏ đầu tiên này lại là tiểu muội.
Vệ Bình chau mày không giãn ra được, lần trước nghe nửa câu không rõ ý của muội muội, trong lòng đã nghi ngờ những ngày nàng sống trong cung không hề thoải mái, vừa về nhà đã muốn sửa nhà, tính cách của nàng từ trước đến nay không phải như vậy, chắc chắc đã chịu uất ức rồi.
Vội vàng vào cửa đã thấy đệ đệ, muội muội, hai người ngồi trong đình bát giác, trên bàn nhỏ có dĩa lưu ly đựng cá, bọn nha hoàn sợ nàng bị lạnh chỉ dám mở cửa sổ bên, hai nha hoàn sau lưng này, một người nâng khăn, một người cầm chậu, chuẩn bị để Vệ Thiện rửa tay.
Thịt cá chắc nịch trơn bóng, chiếc đũa của Vệ Thiện gắp một chút, đã ăn hết nửa cái dĩa, còn một nửa thì chần từng miếng qua nước canh cá đang nấu trên bếp lò, chín đến đâu ăn đến đó, mùi vị rất khác so với bình thường, không có người ở nhà hai đứa trẻ tự làm chủ, còn sai Hoài An mang một vò rượu tới, hai người còn đang muốn uống rượu đã bị Vệ Bình bắt ngay tại trận.
Vỗ lên đầu Vệ Tu một cái: “Tiểu muội vừa mới bệnh dậy, sao lại để muội ấy hứng gió trong này.””
Vệ Thiện đã khỏi bệnh hơn một tháng, khi bệnh đã gầy đi, sau khi khỏi bệnh lại bắt đầu cao lên, váy áo năm ngoái đều ngắn lại, cả giày cũng chật, nhưng ca ca và cô cô đều cảm thấy nàng vừa bệnh nặng nên mới không gầy đi, mỗi ngày đều nghĩ cách tẩm bổ cho nàng.
Nàng với Vệ Tu có rất nhiều dự định, còn Vệ Bình lại thành ra rất nghe lời tiểu muội, mới vừa rồi còn náo loạn muốn uống rượu, thấy Vệ Bình đến đây, đã lập tức đặt đãu xuống, bảo nha hoàn mang ghế đến, lại dặn dò Trầm Hương hâm nóng rượu, chờ Vệ Bình ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy Tần Chiêu ở phía sau.
Tần Chiêu đã cầm lấy đũa ngà chọn một miếng thịt cá trong suốt, đưa lên miệng nếm thử: “Từ lúc nào mà lại có thêm một sư phụ xắt cá vậy.””
Từ tiền triều đã có nhiều người thích ăn cá xắt lát, cá trắm đen, cá chép vảy bạc giống như cánh ve, yến tiệc đãi khách đều phải có một đĩa cá xắt mỏng, tẩm ướp tỏi gừng và nước mơ, nước quýt chua, làm thành tương ăn kèm.
Cá trắng do Trang Thượng đưa tới đã bị bỏ đói mấy ngày, ăn trong miệng mùi vị thanh khiết, Tần Chiêu mới ăn một miếng, Vệ Tu đã cười ha ha, chỉ tay vào Vệ Thiện: “Đây là sư phụ xắt cá nhà chúng ta mới mời về đấy.””
Tần Chiêu cau mày nhìn nàng, Vệ Thiện cũng không khách sáo, nâng đĩa lưu lý đến trước mặt bọn họ, còn sợ hắn quên chuyện trước đây đã nhận lời nàng: “Ăn cá của muội, phải theo ý muội.””
Tần Chiêu một chút cũng không khách khí ăn hết đĩa, sau đó lên tiếng mời: “Ta vừa được ban phủ đệ, tiết Thanh Minh sẽ mở cuộc đua ngựa đánh bóng, đến lúc đó mọi người đều phải tới.””
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!